Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 30.

Vào ngày 7 tháng 7, ngày đầu tiên của kỳ thi tuyển sinh đại học, Quyền Du Lợi và Lâm Duẫn Nhi đến trường sớm hơn nửa tiếng. Lâm Duẫn Nhi ngoan ngoãn ngồi trong phòng thi, tự ôn lại vài điểm kiến ​​thức thêm một lần nữa. Quyền Du Lợi thì để tránh việc làm bản thân thêm căng thẳng nên ra ngoài hành lang. Lâm Nại được sắp xếp thi ở cạnh phòng của Quyền Du Lợi, lúc cô đang ngồi bên trong thì nhìn thấy Quyền Du Lợi từng bước chậm rãi đi ngoài hành lang, cô liền đứng dậy đi ra khỏi phòng thi, muốn cùng với Quyền Du Lợi đi tới đi lui một chút.

Quyền Du Lợi nhìn thấy Lâm Nại đến gần mình, cô mỉm cười, hỏi Lâm Nại: "Cậu có lo lắng không?"

Lâm Nại vẻ mặt bình tĩnh: "Không căng thẳng."

Quyền Du Lợi luôn cảm thấy Lâm Nại có dáng vẻ rất trầm tĩnh, đôi mắt Lâm Nại tựa như giếng cạn không sóng vậy, không một chút dao động. Quyền Du Lợi cố trấn tĩnh lại, không muốn tiếp tục nói về kỳ thi tuyển sinh đại học, cô hỏi: "Dự thi xong cậu sẽ trở về nhà ngay sao?"

"Đúng vậy."

"Hay là chúng ta cùng nhau đi du lịch đi?" Quyền Du Lợi đột nhiên nảy ra ý tưởng đó. Kết thúc mười hai năm học hành áp lực, cô muốn được thư giãn một chút.

Lâm Nại nghĩ ngợi, về nhà rồi thì Lâm Nại cũng phải ở một mình vì bố của Lâm Nại thường xuyên vắng nhà, chẳng bằng cùng Quyền Du Lợi đi du lịch sẽ tốt hơn. "Thế cũng được, cậu có nghĩ mình sẽ đến nơi nào chưa?"

"Tớ chỉ vừa mới nghĩ tới chuyện đi du lịch vậy thôi, còn đi tới địa điểm nào thì tớ vẫn chưa quyết định được. Có nơi nào cậu muốn đến không?" Quyền Du Lợi muốn làm theo nguyện vọng của Lâm Nại.

"Cậu luôn muốn được đi biển mà, vậy chúng ta đến một thành phố biển nào đó đi." Suốt ba năm qua, Quyền Du Lợi vẫn luôn kể về những bãi biển cho Lâm Nại nghe, vì thế Lâm Nại sớm đã biết rõ Quyền Du Lợi muốn đi đâu.

"Tớ nghĩ nếu như tớ thi tốt thì có thể lập tức đến Dương Thành rồi đi dạo dọc bờ biển. Nhưng tớ cũng muốn để dành nơi đó cho đến khi thật sự được nhận vào trường đại học." Quyền Du Lợi muốn thi vào một trường đại học ở Dương Thành để có thật nhiều cơ hội ngắm nhìn cảnh biển bao la. Tất nhiên không chỉ mỗi Dương Thành mới có biển nhưng vì Dương Thành là một khu vực phát triển kinh tế, so với những thành phố khác thì Dương Thành đáng mơ ước hơn nhiều.

"Cậu nhất định có thể làm được." Tuy nói rằng trước đây Lâm Nại chưa từng nghĩ tới chuyện đi biển cùng Quyền Du Lợi nhưng đến khi ý định này chỉ vừa mới xuất hiện không bao lâu thì bây giờ có vẻ như sẽ chẳng thể thành. Lâm Nại vì điều này mà cảm thấy có chút hối tiếc.

"Vậy thì chúng ta đến Đại Liên đi, ngắm nhìn cảnh biển ở đó trước. Nếu như chẳng may tớ không thi đậu vào Đại học Dương Thành thì bờ biển nơi ấy chẳng phải sẽ trở thành nơi thương tâm nhất của đời tớ sao." Gần đây thành tích của Quyền Du Lợi đã cải thiện được rất nhiều nhưng để thành công trúng tuyển vào Đại học Dương Thành thì vẫn chưa thể nắm chắc một trăm phần trăm.

Lâm Nại cười nói: "Được rồi." Lâm Nại nghĩ trong đầu rằng Quyền Du Lợi nhất định sẽ rủ Lâm Duẫn Nhi đi cùng, cô liền hỏi: "Cậu không hỏi Lâm Duẫn Nhi muốn đi đâu sao?"

Quyền Du Lợi trầm ngâm một hồi: "Không rủ em ấy đi theo, hai người chúng ta đi thôi." Bởi vì Quyền Du Lợi cho rằng mình với Lâm Duẫn Nhi là hàng xóm của nhau, sau này có học ở hai nơi cách xa thì cứ đến dịp Tết cũng sẽ được gặp nhau, nhưng cô với Lâm Nại thì không như thế, kể cả sau này có tổ chức họp lớp thì nói không chừng cũng chưa chắc đã có thể gặp lại.

Lâm Nại rất ngạc nhiên khi nghe thế rồi lại nghĩ tới trước đây, Quyền Du Lợi vẫn hay đến nhà bà ngoại vào mỗi kỳ nghỉ hè: "Vậy năm nay cậu sẽ đến nhà bà ngoại muộn hơn bình thường sao?"

"Phải, đợi đến khi đi chúng ta đi chơi xong thì tớ sẽ đến chỗ của bà ngoại."

Lâm Duẫn Nhi đang ngồi trong phòng thi, nhìn thấy Quyền Du Lợi và Lâm Nại đi đi lại lại trên hành lang, Duẫn Nhi ngẫm nghĩ không biết họ đang nói gì mà cả hai đều nở nụ cười vui vẻ. Nàng nghĩ đến người bạn cùng bàn của mình, Dụ Kỳ Thi. Ngồi cùng với Dụ Kỳ Thi suốt ba năm trời, hầu như mỗi ngày đều gặp mặt nhau nhưng có lẽ sau này phải mất vài năm mới được thấy nhau một lần.

Tiếng chuông báo hiệu giờ thi chuẩn bị bắt đầu vang lên, bước ngoặt của cuộc đời học sinh đã sắp đến rồi. Bất kể 12 năm học tập có như thế nào thì kết quả của kỳ thi này đều có khả năng quyết định con đường tương lai sau này của bọn họ.

Ba ngày thi kết thúc, tiếng chuông báo kết thúc môn thi cuối cùng vang lên, sau khi nộp bài xong, tiếng la hét ồn ào không biết từ đâu truyền đến, tất cả các thí sinh đều ùa chạy ra hành lang, cùng nhau reo hò, trút bỏ đi một năm đầy nặng nề và áp lực.

Quyền Du Lợi đứng dưới lầu đợi Lâm Duẫn Nhi. Cô nhìn tòa nhà dạy học uy nghiêm, mang theo cả những hỷ, nộ, ái, ố suốt ba năm, chứng kiến ​​bao câu chuyện về tình cảm bạn bè của những người cùng lớp. Hàng năm đều sẽ có học sinh mới đến đây theo học, từ nơi đây lại bắt đầu những câu chuyện mới chỉ thuộc về riêng bọn họ. Mọi người gặp nhau tại nơi này, rồi cũng lại từ nơi này mà ly biệt nhau. Sau khi tốt nghiệp, ngôi trường này lập tức không còn thuộc về bọn họ nữa, tất cả những gì còn lại chỉ là hồi ức đẹp đẽ trong tâm trí.

Quyền Du Lợi trông thấy Lâm Duẫn Nhi đang đi xuống cầu thang, xuyên qua đại sảnh, hướng về phía ánh mặt trời, từng bước từng bước đi về phía mình. Duẫn Nhi mặc áo phông trắng tinh khôi, chiếc váy xếp ly màu xanh da trời, làn da trắng ngần của Duẫn Nhi chìm trong ánh vàng của nắng trời chiếu rọi. Quyền Du Lợi mỉm cười, trái tim cứ day dứt mãi cái cảm giác chia xa.

Lâm Duẫn Nhi đứng trước mặt Quyền Du Lợi, hai tay chắp sau lưng, nhón chân lên rồi mỉm cười nhìn vào mắt Quyền Du Lợi: "Sao chị lại nhìn em bằng ánh mắt đó vậy?"

Quyền Du Lợi không nói lời nào mà chỉ mỉm cười như thế, vẫn dán mắt vào Lâm Duẫn Nhi một lúc lâu, sau đó cô dang tay ra ôm lấy Lâm Duẫn Nhi vào lòng, nhẹ nhàng đáp: "Chị muốn ngắm nhìn em nhiều một chút." Rời khỏi cái ôm, Du Lợi đứng ở bên cạnh Lâm Duẫn Nhi, kéo tay Duẫn Nhi: "Chúng ta đi."

Tim Lâm Duẫn Nhi đập nhanh, hai má ửng hồng. Khi được Quyền Du Lợi ôm lấy, Lâm Duẫn Nhi tựa hồ như ngừng thở. Cái ôm của Quyền Du Lợi xảy ra trong phút chốc rồi biến mất thật nhanh. Lâm Duẫn Nhi bị Quyền Du Lợi kéo đi cho đến tận chỗ để xe, bên tai truyền đến là những điều Quyền Du Lợi kể luyên thuyên về kỳ thi. Nhưng trong lòng Lâm Duẫn Nhi khi ấy lại chỉ vang vọng mãi câu nói 'Chị muốn ngắm nhìn em nhiều một chút'.

Lâm Duẫn Nhi đi đến bãi đậu xe trong trạng thái ngơ ngác, Tần Minh Lãng đợi Lâm Duẫn Nhi ở cửa bãi đậu xe, vừa thấy nàng xuất hiện thì liền hỏi: "Thi xong rồi, bây giờ cậu cảm thấy thế nào?"

Phải mất vài giây Lâm Duẫn Nhi mới phản ứng lại được: "Cảm giác? Cảm giác gì?"

"Ừ thì tớ cảm thấy bài thi của tớ khá là tốt, không bỏ câu nào. Còn cậu?" Tần Minh Lãng hỏi.

"À, kỳ thi ấy hả, thi xong rồi tớ không muốn bàn gì về nó đâu, đợi đến ngày mai xem đáp án, chấm điểm thử rồi hẳn tính." Lâm Duẫn Nhi lúc đó mới khôi phục lại trạng thái rồi nhận ra mình đã đến chỗ ra vào bãi giữ xe, còn Quyền Du Lợi thì đã đi vào bên trong rồi. Lâm Duẫn Nhi và Tần Minh Lãng cùng nhau đi lấy xe của mình. Quyền Du Lợi vừa lúc dắt xe đạp bước ra khỏi chỗ đó, ánh mắt hai người giao nhau, Lâm Duẫn Nhi lại lần nữa nhớ đến câu nói kia: "Chị muốn ngắm nhìn em nhiều một chút."

Quyền Du Lợi nghĩ: "Lâm Duẫn Nhi và Tần Minh Lãng thật xứng đôi, đứng cạnh nhau thế này khiến cho người ta có cảm giác cảnh đẹp ý vui." Nhìn thấy gò má Lâm Duẫn Nhi ửng hồng, cô hiếm khi thấy Lâm Duẫn Nhi ngượng ngùng như vậy.

Trên đường về nhà, Tần Minh Lãng đề nghị tối nay bọn họ ra ngoài đi chơi để thư giãn trước khi buổi dự đoán điểm số diễn ra. Quyền Du Lợi nhanh nhảu đáp: "Được đó", Tôn Cương Quân cũng đồng ý, chỉ có Lâm Duẫn Nhi là im lặng.

Tần Minh Lãng thấy Lâm Duẫn Nhi không lên tiếng, cậu sợ Duẫn Nhi không muốn đi nên giả bộ ngu ngơ hỏi: "Cậu muốn đi đâu?"

Lâm Duẫn Nhi không nói gì không phải vì nàng không muốn đi, mà vì Lâm Duẫn Nhi lo lắng mẹ mình quản nghiêm không cho phép nàng đi ra ngoài vào buổi tối. Nàng tự nhủ: "Trường hợp mẹ không cho phép thì cứ nói là đã hẹn với các bạn trong lớp, xin lỗi là xong." Thế là Duẫn Nhi quyết định sẽ đi cùng mọi người chỉ là không biết nên tới chỗ nào chơi.

Quyền Du Lợi ở một bên liền gợi ý: "Đến sân trượt băng đi." Hai năm qua, Quyền Du Lợi và Tôn Cương Quân thường cùng nhau đến sân trượt, hiện tại kỹ năng của cô đã khá tốt nhưng suốt năm 12 cô không thường xuyên đến đó nữa, e rằng kỹ thuật trượt băng đã bị thụt lùi không ít.

Lâm Duẫn Nhi chỉ đến đó một lần duy nhất hồi học năm nhất trung học. Nghĩ đến cảnh nam nữ cùng nắm tay nhau trượt trên sân băng, nàng cảm thấy có chút không hay. Duẫn Nhi nói: "Sân trượt băng chán lắm."

Tần Minh Lãng đáp: "Hay là chúng ta đi đến quán Internet?"

Lâm Duẫn Nhi thấy quán Internet cũng nhàm chán không kém nhưng mà nàng chẳng biết mình muốn đến nơi nào nữa. Duẫn Nhi cho rằng nếu cứ phản bác đề nghị của người khác mãi thì thật không tốt chút nào: "Tớ sao cũng được, tuỳ các cậu quyết định."

Tôn Cương Quân trêu chọc Tần Minh Lãng: "Tốt quá rồi nhé!"

Tần Minh Lãng cười đắc ý. Quyền Du Lợi thì nghĩ đi đến quán internet cũng hay.

Quay lại xưởng đóng tàu, Quyền Cao Trọng đưa cả nhà ra ngoài nhà hàng dùng bữa tối. Nhà của Lâm Duẫn Nhi thì được mẹ nấu một bàn đồ ăn toàn món ngon, Lâm Duẫn Nhi nhân tiện nói với mẹ rằng mình có hẹn với các bạn cùng lớp đi chơi vào tối nay, may mắn là mẹ của Duẫn Nhi đồng ý. Lâm Duẫn Nhi hỏi: "Tối nay con có thể ngủ ở nhà của Quyền Du Lợi được không ạ? "

Thạch Phượng Lâm ngẫm nghĩ một lúc mới nói: "Con có thể ngủ ở nhà Quyền Du Lợi nhưng con không được nói dối mẹ rồi đi chơi cả đêm bên ngoài cùng các bạn mà không về ngủ đấy."

Lâm Duẫn Nhi chắc nịch nói: "Con sẽ không như thế đâu, chỉ là hôm nay con sẽ về trễ một chút."

"Được rồi, mẹ tin tưởng con."

Sau khi ăn xong, Lâm Duẫn Nhi sắp xếp đồ ngủ và đồ vệ sinh cá nhân cho vào balo rồi như đã định, nàng đến chỗ cổng lớn của xưởng đóng tàu để tụ tập với mọi người. Đến nơi, nàng thấy Tần Minh Lãng và Tôn Cương Quân đã có mặt nhưng Quyền Du Lợi thì chưa thấy đâu. Tôn Cương Quân bảo: "Gia đình Quyền Du Lợi ra ngoài ăn tối rồi, cậu ấy có nói với tớ như thế để chúng ta đến thẳng quán luôn. Chốc nữa cậu ấy đến sau."

Lâm Duẫn Nhi ngẫm nghĩ trong lòng rằng không hiểu vì sao Quyền Du Lợi lại dặn dò chuyện này với Tôn Cương Quân mà không phải mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top