Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 34.

Lâm Duẫn Nhi đi tới lớp số 2, giáo viên chủ nhiệm của lớp này cũng là giáo viên bộ môn của Lâm Duẫn Nhi, vị giáo viên này rất quan tâm đến thành tích của những học sinh đứng đầu như Lâm Duẫn Nhi bởi những học sinh này là người mang lại vinh dự cho nhà trường. Ngay khi Duẫn Nhi vừa bước vào lớp, giáo viên liền hỏi han về điểm số, mấy bạn học cũng dồn sự chú ý về phía nàng, vểnh tai nghe về chuyện kết quả bài thi của Lâm Duẫn Nhi, chỉ có Quyền Du Lợi là không biết sự xuất hiện của Lâm Duẫn Nhi vì cô đang mải mê dò đáp án. Nghe được Lâm Duẫn Nhi bảo mình chấm được 680 điểm, mọi người ai dành cho nàng ánh mắt ngưỡng mộ. Một Lâm Duẫn Nhi không chỉ xinh đẹp mà còn thông minh tài giỏi, cô gái này từ khi sinh ra đã là người chiến thắng.

Lâm Duẫn Nhi đi tới bên cạnh Quyền Du Lợi, nàng khẽ dịch chuyển ghế rồi ngồi xuống, Quyền Du Lợi vẫn cắm cúi chấm điểm. Lâm Duẫn Nhi thấy Lâm Nại đang đưa mắt nhìn xung quanh, nàng đoán là Lâm Nại đã dò đáp án cho bản thân xong rồi nhưng vì thấy Quyền Du Lợi đang tập trung nên nàng không muốn hỏi Lâm Nại, sợ quấy rầy đến Du Lợi. Lâm Duẫn Nhi quan sát mấy câu trả lời được viết vội trên tờ giấy của Quyền Du Lợi có thể biết được đại khái kết quả, Du Lợi trông rất căng thẳng khi tính điểm. Vài phút sau, cuối cùng Quyền Du Lợi cũng chấm điểm xong, tổng cộng được 650 điểm. Quyền Du Lợi vui mừng không thôi, cô ném bút rồi quay sang nắm lấy cánh tay Lâm Nại, người vẫn đang ngồi bên trái cô từ đầu giờ, mặt tươi cười hỏi: "Cậu được khoảng bao nhiêu điểm?"

Lâm Nại đã xem tổng điểm của Quyền Du Lợi, cô cũng mừng thay cho Quyền Du Lợi, cô đáp: "Có lẽ là 680."

Quyền Du Lợi khiêm tốn nói: "Tớ thì được 650 điểm, tốt hơn bình thường, ha ha ha." Du Lợi cười to rồi nhớ đến Lâm Duẫn Nhi, cô liền buông cánh tay Lâm Nại ra: "Tớ đi xem Lâm Duẫn Nhi thế nào." Kết quả là khi cô vừa quay đầu lại thì bắt gặp hình ảnh Lâm Duẫn đang ngồi yên bên cạnh mình mỉm cười.

Lâm Duẫn Nhi vừa rồi cảm thấy Quyền Du Lợi không màng đến sự xuất hiện của mình, quá xem nhẹ nàng nên trong lòng có chút không vui. Thế nhưng khi trông thấy nụ cười của Quyền Du Lợi, cơn giận của Lâm Duẫn Nhi liền tiêu tan. Quyền Du Lợi vốn là người như vậy, rất dễ đắm chìm trong thế giới của riêng mình và không còn để tâm gì đến xung quanh nữa.

Quyền Du Lợi thấy Lâm Duẫn Nhi thì sửng sốt, làm sao mà cô có thể hoàn toàn không nhận ra Lâm Duẫn Nhi đã ngồi cạnh mình chứ. Cô hỏi ngay: "Chị được 650 điểm, em thì sao?"

"680."

"Lâm Duẫn Nhi của chúng ta giỏi quá." Quyền Du Lợi vui vẻ vuốt tóc Lâm Duẫn Nhi, ra bộ dạng trưởng bối khen ngợi đứa nhỏ.

Lâm Duẫn Nhi bày ra vẻ mặt đắc ý như muốn nói 'Đương nhiên rồi', nàng rất tận hưởng cảm giác được Quyền Du Lợi vuốt ve mái tóc mình.

Quyền Du Lợi quay ra phía sau xem Tôn Cương Quân chấm điểm xong chưa, thấy Tôn Cương Quân đang đứng tán gẫu với các bạn học khác, Quyền Du Lợi gọi Tôn Cương Quân. Cậu vội chạy đến, hỏi han thành tích của từng người một, cậu cho biết mình ước tính được khoảng 500 điểm.

Tôn Cương Quân cười híp mắt hỏi Lâm Duẫn Nhi: "Tần Minh Lãng nhà cậu được bao nhiêu điểm?"

Lâm Duẫn Nhi nhớ lại vừa rồi sau khi chấm điểm cho mình xong thì nàng chạy ngay vào lớp số 2, nàng thậm chí còn không biết Tần Minh Lãng đã đến trường hay chưa.

"Tớ không biết."

Tôn Cương Quân đến gần Lâm Duẫn Nhi, nhỏ giọng hỏi: "Hôm qua cậu cảm thấy thế nào?"

Lâm Duẫn Nhi và Lâm Nại biết Tôn Cương Quân đang muốn ám chỉ đến việc Tần Minh Lãng kéo nàng vào nhà vệ sinh. Hẳn là mọi người đều cho rằng hai người họ ở trong đó đã hôn nhau không ít. Hôm qua Quyền Du Lợi không để ý đến chuyện đó nên bây giờ có chút hoài nghi nhìn Tôn Cương Quân và Lâm Duẫn Nhi.

Lâm Duẫn Nhi liếc mắt sang Quyền Du Lợi một cái, sau đó nàng lại nhìn Tôn Cương Quân nói: "Cậu đừng có nói nhảm, hôm qua chẳng có gì xảy ra cả."

Tôn Cương Quân ồ một tiếng rồi đáp: "Tớ không tin."

Lâm Duẫn Nhi thẹn quá hoá giận: "Tin hay không tuỳ cậu, dù sao thì vốn thật sự không có gì hết."

Quyền Du Lợi từ đầu đến cuối không hiểu gì, cô hỏi Tôn Cương Quân: "Hôm qua có việc gì sao?"

Lâm Duẫn Nhi vỗ nhẹ vào cánh tay Quyền Du Lợi. 

Tôn Cương Quân nói: "Hỏi Lâm Duẫn Nhi kìa." Sau đó cậu lại gần thì thầm với Quyền Du Lợi: "Hỏi cậu ấy diễn biến hôm qua sau khi cậu ấy vào nhà vệ sinh với Tần Minh Lãng xem thế nào."

Quyền Du Lợi đưa ánh mắt sang Lâm Duẫn Nhi nhìn một cái, cô nói: "Lâm Duẫn Nhi đã bảo không phát sinh chuyện gì sau đó thì chính là như thế, tớ tin tưởng em ấy." Rồi cô quay người đối mặt với Lâm Duẫn Nhi, nói tiếp: "Nhưng mà có điều chị phải nói với em, dù sao em cũng là con gái, vào nhà vệ sinh với con trai làm gì, tình ngay lý gian, sau này em phải chú ý."

Lâm Duẫn Nhi nghe thấy câu nói 'Tớ tin tưởng em ấy' vừa rồi của Quyền Du Lợi, trong lòng nàng cảm thấy vô cùng ấm áp.

Duẫn Nhi cười nói: "Em biết rồi, sau này em chỉ vào nhà vệ sinh với chị thôi."

Quyền Du Lợi nghiêm nghị nói: "Duẫn Nhi, bây giờ em đã lớn rồi, cần phải học cách tự mình đi đến nhà vệ sinh đi, chỉ không thể hộ tống em vào đó mãi được nữa."

Bọn họ mấy người đứng bên cạnh nghe thấy đều cười rộ lên, Lâm Duẫn Nhi vui vẻ nhéo má Quyền Du Lợi, Quyền Du Lợi chạy ra phía sau lưng Lâm Nại trốn tránh.

Gần đến giờ trưa, bọn họ phải về nhà ăn cơm, ở nhà bố mẹ còn đang đợi để biết điểm số nên ai cũng lụi cụi gom đồ chuẩn bị về nhà. Tôn Cương Quân hỏi Lâm Duẫn Nhi: "Cậu không đi hỏi Tần Minh Lãng thi được bao nhiêu điểm sao?"

Lâm Duẫn Nhi suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy các cậu đợi tớ, tớ về lớp mình xem có cậu ấy ở đó không."

Khi Lâm Duẫn Nhi đến lớp học của mình thì trông thấy Tần Minh Lãng đang nói chuyện với mấy người khác, nàng đi tới gần Tần Minh Lãng hỏi: "Cậu ước tính được khoảng bao nhiêu?"

Tần Minh Lãng cảm thấy có chút không hứng khởi, đợi đến bây giờ Lâm Duẫn Nhi mới chịu đến hỏi điểm số của cậu, cậu buồn rầu đáp: "550."

Lâm Duẫn Nhi cho rằng điểm số này so với thành tích bình thường của Tần Minh Lãng là không tệ, nếu muốn thi vào Đại học Tây Nguyên thì cũng rất có khả năng. Nàng cười đáp: "Chúc mừng cậu, kết quả cũng tốt lắm, tớ về nhà ăn cơm đây, gặp lại sau." Dứt lời, Duẫn Nhi xoay người bỏ đi.

Tần Minh Lãng nhìn theo bóng lưng của Lâm Duẫn Nhi, Lâm Duẫn Nhi nói đúng hai câu là liền rời đi, Tần Minh Lãng còn muốn hỏi Lâm Duẫn Nhi sẽ thi vào trường nào. Cậu biết Lâm Duẫn Nhi ước tính được 680 điểm, lời nói hy vọng Lâm Duẫn Nhi sẽ nộp hồ sơ cho Đại học Tây Nguyên cũng không thể trôi ra khỏi miệng. Tần Minh Lãng thầm nghĩ: "Có lẽ chúng ta chỉ có thể đi được đến đây."

Lâm Duẫn Nhi quay trở lại với Quyền Du Lợi và Tôn Cương Quân. Đúng lúc Quyền Du Lợi đang chào tạm biệt Lâm Nại, cô nói: "Vậy chúng ta sẽ gặp nhau ở ga xe lửa vào ngày 15 nhé! Hẹn gặp lại."

Lâm Nại cười nói: "Tớ nhớ rồi."

Lâm Duẫn Nhi và Tôn Cương Quân không biết họ đang định làm gì, Tôn Cương Quân thắc mắc: "Sao các cậu phải ra ga xe lửa?"

Quyền Du Lợi hào hứng: "Tớ có hẹn với Lâm Nại đi du lịch ngắm biển."

Lâm Duẫn Nhi trong lòng vô cùng mất mát, từ nhỏ đến giờ, Quyền Du Lợi làm chuyện gì cũng đều có mặt nàng ở bên, thế nhưng trong chuyến đi sắp tới, Du Lợi lại không rủ nàng theo.

Tôn Cương Quân đáp: "Tớ cũng muốn đi."

Quyền Du Lợi từ chối: "Đây là chuyến đi dành riêng cho hai người bạn cùng bàn cho nên cậu không được đi theo, cậu tự tìm bạn cùng bàn của mình mà rủ đi chơi ấy."

Lâm Nại trông thấy Lâm Duẫn Nhi thu lại nụ cười, cô biết Lâm Duẫn Nhi nhất định sẽ cảm thấy khó chịu trong lòng nhưng cũng không biết nên nói gì để an ủi Duẫn Nhi. Lâm Nại không muốn độ lượng mời Lâm Duẫn Nhi cùng đi bởi vì lần đi chơi dành riêng cho hai người lần này thật sự là điều mà cô vẫn mong đợi. Ngồi cùng bàn với Quyền Du Lợi suốt ba năm liền, lúc nào cũng chỉ được nghe Quyền Du Lợi kể chuyện về Lâm Duẫn Nhi, Lâm Nại muốn có những kỉ niệm của riêng hai người họ mà thôi.

Sau khi tạm biệt Lâm Nại, cả ba người trở về nhà cho bố mẹ biết điểm số của mình. Quyền Du Lợi nói với bố cô, Quyền Cao Trọng: "Con muốn thi vào Đại học Bách khoa Dương Thành."

Quyền Cao Trọng đáp: "Được lắm, con gái bố thật sự là người rất có năng lực."

Lâm Lai Thuận, bố của Lâm Duẫn Nhi nói cho nàng biết: "Giáo viên chủ nhiệm của con đã đặc biệt gọi điện đến để nói rằng họ hy vọng con sẽ nộp hồ sơ vào một trường đại học nào đó tốt hơn. Bố mẹ thì đương nhiên mong có thể giữ con cái mãi bên cạnh mình nhưng lại càng hy vọng rằng con sau này sẽ có một tương lai tươi sáng. Cho nên con hãy cứ nghe theo lời khuyên của giáo viên chủ nhiệm, thử đăng ký vào một trường đại học tốt như Thanh Hoa hay Bắc Đại chẳng hạn."

Lâm Duẫn Nhi nhìn bố mình, nàng chậm rãi nói: "Con muốn thi vào Đại học Bách khoa Dương Thành."

Lâm Lai Thuận hỏi: "Trước kia bố chưa từng nghe con nói muốn thi vào trường này, tại sao con lại có quyết định như vậy?"

Lâm Duẫn Nhi từ sớm đã nghĩ ra được một lời giải thích hợp lý: "Bách khoa Dương Thành cũng là một trong năm trường hàng đầu của cả nước, nếu con thi đỗ vào Đại học Bắc Đại hay Thanh Hoa thì với số điểm này, có thể con sẽ không chọn được một chuyên ngành tốt. Bách khoa Dương Thành sẽ thích hợp với con hơn. Vả lại Dương Thành là khu kinh tế phát triển, con nghĩ rằng tương lai phát triển sự nghiệp ở đó cũng có nhiều lợi thế nhưng con chỉ nói vậy thôi, cũng không biết chừng sau này con sẽ lại về Tây Nguyên sinh sống."

"Nhưng Dương Thành xa quá." Lâm Lai Thuận nghĩ đến việc con gái mình phải ở xa gia đình, trong lòng vô cùng bất an, ông nghĩ con bé đi nơi khác học cũng được nhưng giá mà ở gần hơn dù chỉ một chút thì cũng thật tốt. "Nếu học ở thủ đô thì gần hơn nhưng các trường ở đó không tốt bằng Bách Khoa Dương Thành."

Tâm can của Lâm Duẫn Nhi như có ai đánh trống vì nàng có chút lo lắng bố mẹ sẽ không đồng ý việc nàng đến Dương Thành học tập.

Lâm Lại Thuận suy nghĩ hồi lâu thì bảo: "Chỉ cần con được phát triển tốt mọi khả năng của mình thôi, không cần cân nhắc đến bố mẹ đâu. Được rồi, dĩ nhiên là con phải học ở một trường tốt, phù hợp với con."

Lâm Duẫn Nhi cuối cùng cũng có thể thoái mái nở nụ cười.

Lâm Nại gọi cho bố mình biết về điểm số, Lâm Thủ Tín nghe xong thì nói: "Quả nhiên là con gái của bố, rất có tiền đồ."

Lâm Nại hỏi: "Bố, con nên đăng ký học trường nào?"

"Cái này bố không biết nữa, con nghe theo lời khuyên của giáo viên chủ nhiệm đi." Lâm Thủ Tín biết làm ăn kinh doanh nhưng ông không đọc nhiều sách, mấy chuyện này không hiểu rõ.

"Giáo viên nói con thi vào bất kỳ trường nào thuộc dự án 985 đều có thể. Con nên đến thủ đô để theo học hay đến những nơi khác?" Lâm Nại biết bố mình không thể cho mình lời khuyên. Thực ra, câu hỏi này chính là cô đang tự hỏi chính mình.

"Con chọn nơi nào cũng được, đến thủ đô cũng tốt, đó là trung tâm của đất nước mà, nhưng nếu con chọn nơi nào khác thì cũng được cả thôi." Lâm Thủ Tín nói. Trong suốt quá trình trưởng thành của Lâm Thủ Tín, ông vẫn luôn một lòng khao khát hướng về thủ phủ của đất nước.

Lâm Nại cười nói: "Được rồi, con biết rồi."

Cúp điện thoại, Lâm Nại trở về phòng ngủ, ngồi trên giường với vẻ ngẩn ngơ. Trong lòng cô có suy nghĩ rằng hy vọng có thể cùng Quyền Du Lợi ghi danh vào Đại học Bách khoa Dương Thành nhưng cô lại càng biết rõ rằng mình không nên đi theo Quyền Du Lợi. Đây là điều mà Lâm Nại đã hiểu ra sau không biết bao đêm trời nằm trên giường ngẫm nghĩ. Vào năm đầu tiên trung học, Quyền Du Lợi nói với cô rằng cô nên lên kế hoạch trước về việc chọn một ngôi trường mà mình muốn theo học, Lâm Nại vì thế mà dành ra hai năm rưỡi để dự tính về điều đó, rồi cô biết mình nên có quyết định thế nào nhưng sâu thẳm trong lòng lại rất khó chịu. Lâm Nại thở dài thườn thượt. Mấy bạn nữ cùng phòng ký túc xá nghe thấy liền hỏi:

"Sao cậu thở dài vậy? Kết quả của cậu tốt như vậy mà."

"Tớ không biết phải nộp đơn vào trường nào." Lâm Nại nói.

"Tớ thực sự ghen tị với những người thi tốt như cậu quá, đến cơ hội phân vân chọn trường nào với chúng tớ cũng là một loại xa xỉ đấy."

Hai ngày sau, bọn họ phải đến trường điền đơn ghi danh vào trường đại học. Tần Minh Lãng bước đến chỗ Lâm Duẫn Nhi, thận trọng hỏi: "Cậu ghi tên vào trường nào?"

"Bách Khoa Dương Thành." Lâm Duẫn Nhi bình thản đáp, không hề cảm thấy có lỗi với Tần Minh Lãng dù chỉ một chút.

"Xa đến vậy sao." Trước kia Tần Minh Lãng vẫn nghĩ cứ coi như là Lâm Duẫn Nhi đến thành phố khác để học thì cậu vẫn có thể đến trường của Lâm Duẫn Nhi để tìm gặp nàng nhưng bây giờ khi thật sự nghe được Lâm Duẫn Nhi nói phải đi học ở một nơi cách xa ngàn dặm như thế, cậu cảm thấy trong lòng rất khó chịu, tâm trạng ủ ê, cậu rất muốn hỏi Lâm Duẫn Nhi rằng 'Cậu không thể cân nhắc ở lại Tây Nguyên vì tớ sao?' nhưng lòng tự trọng của một người đàn ông vừa lớn ấy đã khiến cho cậu không cách nào thốt ra.

Lâm Duẫn Nhi không biết phải nói gì, chỉ có thể khẽ 'ừ' một tiếng.

Tần Minh Lãng nhìn Lâm Duẫn Nhi, hỏi: "Còn chúng ta?"

Lâm Duẫn Nhi khẽ thở dài, nàng nói: "Tuỳ cậu định đoạt."

Lâm Duẫn Nhi thực sự không biết xử trí thế nào với mối quan hệ của nàng và Tần Minh Lãng, nàng cũng đâu thể nói bọn họ cứ tiếp tục ở bên nhau trong khi nàng biết rõ hai người ở cách xa ngàn dặm thì bên nhau là chuyện không thể nào. Còn nếu nói chia tay thì nàng cảm thấy như thế là bất công cho Tần Minh Lãng.

Tần Minh Lãng nở một nụ cười đau khổ, trong tình huống này, cậu nói gì đi nữa thì cũng có ích gì đâu?

"Chờ đến ngày đầu tháng mười, tớ đến thăm cậu. Sau đó thêm mấy tháng nữa là Tết Nguyên Đán, cậu sẽ lại trở về, chúng ta vẫn sẽ bên nhau thôi, cậu thấy thế có được không?"

Lâm Duẫn Nhi mỉm cười, khẽ gật đầu.

Tần Minh Lãng nhìn thấy khoé môi Lâm Duẫn Nhi cong lên, cậu cảm thấy đối với một cô gái xinh đẹp như vậy thì cậu nguyện ý làm bất kỳ điều gì chỉ để đổi lại một nụ cười của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top