Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 45.

Trở về nhà của Lâm Duẫn Nhi, bố mẹ nàng đều ngủ cả rồi. Lâm Duẫn Nhi trước hết dìu Quyền Du Lợi đến ghế sofa, giúp Du Lợi cởi khăn choàng và áo khoác, sau đó nàng đi lấy bàn chải đánh răng và khăn tắm mới ở trong tủ. Quyền Du Lợi say khướt nhìn theo bóng dáng Duẫn Nhi mà nở nụ cười, ánh mắt chưa một lần rời khỏi Duẫn Nhi.

Lâm Duẫn Nhi đỡ Quyền Du Lợi đến phòng vệ sinh để Du Lợi rửa mặt, còn nàng đứng đợi ở ngoài cửa. Một lúc sau, Quyền Du Lợi bước ra, Duẫn Nhi liền dìu cô tới giường mình, đắp chăn cho Du Lợi rồi bản thân mình mới bắt đầu đi tắm rửa.

Lâm Duẫn Nhi tắm rửa xong thì trở về phòng, nàng trông thấy Quyền Du Lợi nằm trên giường đắp chăn, chỉ có đầu ló ra, mở mắt nhìn nàng. Khi Lâm Duẫn Nhi bước đến gần, Quyền Du Lợi nhích người sang một bên, vén chăn lên để Lâm Duẫn Nhi có thể nhanh chóng lên giường. Lâm Duẫn Nhi trước ánh nhìn đầy mong đợi của Quyền Du Lợi, thú thật nàng cảm thấy rất ngượng ngùng. Ngay khi Lâm Duẫn Nhi vừa nằm xuống, Quyền Du Lợi lập tức nghiêng người, một tay choàng qua ôm lấy bả vai Duẫn Nhi, chân thì gác lên ngang hông nàng, ôm nàng thật chặt, Du Lợi vùi đầu mình vào cổ Lâm Duẫn Nhi, cười híp mắt, trầm ấm nói: "Em thật thơm."

Lâm Duẫn Nhi bị Quyền Du Lợi ôm lấy, cả người cứng đờ, nghe giọng nói Du Lợi thủ thỉ bên tai mình, nàng đỏ mặt đáp: "Chị uống nhiều rồi."

Quyền Du Lợi lập tức chống tay đỡ nửa thân trên của mình rồi nhìn chằm chằm Lâm Duẫn Nhi, tựa hồ như muốn nói: Em nhìn ánh mắt chị xem, không có lấy một chút men say nào. Cô nói: "Chị uống không nhiều."

Lâm Duẫn Nhi kéo cô nằm xuống, dỗ dành: "Được rồi được rồi, chị uống không nhiều."

Lâm Duẫn Nhi có chút không dám nhìn Quyền Du Lợi ở khoảng cách thật gần thế này, thân thể bị Quyền Du Lợi ôm lấy gắt gao, nàng không thể làm gì khác hơn, đành nằm thẳng tắp như thế nhìn lên trần nhà. Quyền Du Lợi không chút kiêng nể mà ngắm nhìn gương mặt Lâm Duẫn Nhi, những đường nét mềm mại cùng chiếc cằm duyên dáng, mấy sợi tóc mai loà xoà, cô một lần nữa chống người dậy bên cạnh Lâm Duẫn Nhi, tay đỡ lấy đầu mình say sưa ngắm nhìn.

Lâm Duẫn Nhi không hiểu sao Quyền Du Lợi lại chống người dậy, nàng khẽ xoay đầu nhìn Du Lợi. Hai người cứ như vậy mà chìm vào ánh mắt của nhau, lặng đi một lúc. Tựa như cả thế giới cũng dừng lại, chỉ còn một dòng nước nhẹ trôi trong cõi lòng.

Quyền Du Lợi cẩn thận quan sát từng đường nét trên khuôn mặt của Lâm Duẫn Nhi, đôi mắt nàng thanh thuần sáng ngời như nai tơ, ánh mắt đung đưa tựa như một dòng suối lượn quanh khe núi. Làn da của Duẫn Nhi trắng nõn nà, chiếc mũi cao nhỏ, đôi môi nàng đỏ hồng mềm mại. Quyền Du Lợi đưa tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng đặt lên trán Duẫn Nhi rồi khẽ lướt qua hàng lông mày thanh mảnh, vuốt ve gò má mịn màng, rồi chạy dọc theo sống mũi cao, chạm nhẹ vào đôi môi đỏ hồng ấy, bàn tay chạy dọc theo quai hàm xinh đẹp như phác hoạ lại một bức tranh.

Lâm Duẫn Nhi cảm nhận từng đầu ngón tay của Quyền Du Lợi giống như những chiếc lông vũ chạm khẽ vào da thịt làm dấy lên trong lòng nàng những con sóng lớn. Nhìn vào ánh mắt mơ màng của Quyền Du Lợi, trái tim nàng đập nhanh vui sướng.

Đầu ngón tay Du Lợi một lần nữa trở về nơi đôi môi của Duẫn Nhi, nhẹ nhàng phác hoạ hình dáng của nó, cô không nhịn được mà tăng thêm chút lực đạo, miết nhẹ môi dưới. Trông thấy môi của Lâm Duẫn Nhi hơi bĩu ra dưới ngón tay mình, Quyền Du Lợi bất giác dùng đầu lưỡi liếm môi mình.

Lâm Duẫn Nhi thấy chiếc lưỡi nhỏ hồng hào của Quyền Du Lợi, trái tim nàng lỡ một nhịp, đầu ngón tay Quyền Du Lợi làm nàng thấy ngứa ran đến tê dại.

Quyền Du Lợi cảm nhận được những cảm giác kỳ lạ ngập tràn nơi lồng ngực, nhịp tim rộn rã khiến cô có phần bối rối, cô lại nằm ngã xuống rồi vùi đầu vào cổ Lâm Duẫn Nhi, buồn bực rên rỉ một tiếng.

Lâm Duẫn Nhi lúc này mới định thần được, khóe miệng nhoẻn lên, nàng giúp Quyền Du Lợi đắp chăn cẩn thận.

Quyền Du Lợi lại đưa tay ra ôm lấy Lâm Duẫn Nhi, tay còn lại chạm vào cánh tay Duẫn Nhi, vuốt dọc theo nó tìm đến bàn tay nàng đang chôn dưới chăn, nhẹ nhàng nắm lấy. Du Lợi không chống nổi men say, cuối cùng an tĩnh chìm vào giấc ngủ.

Lâm Duẫn Nhi vốn dĩ đã ngủ muộn mà hôm nay Quyền Du Lợi còn nằm bên cạnh nàng, bị Du Lợi ôm như vậy khiến nàng quả thực không thể ngủ được. Nàng cảm giác hơi thở đều đặn của Du Lợi phả vào cổ mình, nàng biết Du Lợi hẳn đã ngủ say, nàng hơi cong ngón tay nắm chặt tay Du Lợi, dùng gò má chạm nhẹ vào trán của Du Lợi. Ngoài cửa sổ gió lạnh rít từng cơn, bên trong phòng tỏa ra thứ ánh sáng vàng nhạt mờ ảo từ ngọn đèn ngủ trên bàn, nàng tự hỏi không biết Quyền Du Lợi trong giấc ngủ đêm nay có mơ thấy điều gì không? Liệu sẽ mơ về nàng chứ?

Sáng sớm Quyền Du Lợi đã tỉnh giấc, cô nằm nghiêng người quay lưng về phía Lâm Duẫn Nhi, không còn ôm nàng như đêm qua nữa, cô hơi nghiêng tới chỗ Duẫn Nhi thì trông thấy Duẫn Nhi đang ngủ say sưa, đèn ngủ còn bật sáng, Du Lợi rón rén đi qua chỗ Lâm Duẫn Nhi tắt đèn, sau đó chỉnh đốn trang phục rồi trở về nhà mình.

Khi Lâm Duẫn Nhi tỉnh dậy, phát hiện Quyền Du Lợi đã đi rồi, nàng đưa tay chạm vào gối của Du Lợi.

Sau kỳ nghỉ đông, bọn họ quay về trường học, lại bắt đầu cuộc sống của sinh viên xa nhà. Quyền Du Lợi ban ngày đến lớp, tối thì tham dự lớp vũ đạo, cuối tuần thì chăm chỉ chạy bộ nhưng bây giờ cô không còn thích đi ra ngoài chơi cùng với mấy người bạn cùng lớp nữa, hôm nào đi ở địa điểm gần chút thì cô miễn cưỡng tham dự, nếu đi quá xa thì sẽ lập tức cảm thấy lười biếng chỉ muốn ở nhà.

Lâm Duẫn Nhi cố ý đưa ba người bạn cùng phòng ký túc xá của mình đến câu lạc bộ vũ đạo, hy vọng họ cùng tham gia với nàng, sau khi ngồi xem mọi người tập luyện nửa giờ đồng hồ, nàng phát hiện ra Quyền Du Lợi vẫn như trước đây, kỹ năng vũ đạo cực kỳ đẹp mắt. Lâm Duẫn Nhi quyết định rằng bất kể là các bạn của nàng có tham gia hay không, nàng cũng sẽ gia nhập câu lạc bộ vũ đạo, sẽ thật tuyệt khi được nhảy cùng Quyền Du Lợi.

Người đứng đầu câu lạc bộ vũ đạo thấy bốn người Lâm Duẫn Nhi cứ ở bên cạnh nhìn suốt, anh liền đi tới hỏi: "Các em có muốn gia nhập câu lạc bộ của tụi anh không? Tham gia với mọi người cho vui nhé!"

Lâm Duẫn Nhi nhanh chóng đáp: "Được ạ."

Nàng đồng ý nhanh như vậy làm cho vị hội trưởng cảm thấy hơi bối rối, anh còn một đống lý lẽ thuyết phục chưa kịp nói ra.

Thấy Lâm Duẫn Nhi đồng ý, ba người còn lại cũng thuận theo bởi dù sao buổi tối cũng không có gì làm nên cả đám không chút do dự.

Hội trưởng rất hào hứng, lập tức gọi mọi người đến và giới thiệu bốn người mới sẽ cùng tham gia câu lạc bộ. Mọi người trò chuyện vui vẻ một hồi thì thấy Quyền Du Lợi, mọi người nhớ ra chuyện Quyền Du Lợi và Lâm Duẫn Nhi từng có xích mích nhưng nhìn Quyền Du Lợi cười híp mắt, họ thầm nghĩ với tính cách của Quyền Du Lợi chắc sẽ không để tâm.

Học kỳ trước, buổi tối đến thường có mấy nam sinh rảnh rỗi tới xem Quyền Du Lợi tập vũ đạo, bây giờ phát hiện Lâm Duẫn Nhi cũng tham gia thì số người kéo đến câu lạc bộ vũ đạo để xem ngày càng nhiều, cũng có rất đông sinh viên xin gia nhập câu lạc bộ. Vốn dĩ ban đầu câu lạc bộ mở ra, ai muốn ghi danh tham gia đều có thể nhưng hiện tại số lượng quá đông nên hội trưởng không kiểm soát được, đành phải thông báo chỉ những bạn có khả năng nhảy mới có thể gia nhập.

Đến giờ giải lao, Quyền Du Lợi vừa vặn đến bên cạnh Lâm Duẫn Nhi, theo thói quen đưa tay choàng vài nàng. Duẫn Nhi khẽ nói: "Chị quên chị từng nói chúng ta là tình địch của nhau sao? Mau buông ra."

"Chuyện đó bịa mà, chị có nên đăng một bài để làm sáng tỏ mọi việc không?" Quyền Du Lợi bất lực nói.

"Không được, chuyện qua mấy tháng rồi bây giờ đăng bài giải thích thì ai tin chứ. Chị phải chịu trách nhiệm với những gì chị đã nói." Lâm Duẫn Nhi vẫn luôn hy vọng lúc ở trường có thể giữ khoảng cách với Quyền Du Lợi.

Quyền Du Lợi uỷ khuất nhìn Lâm Duẫn Nhi rồi rời đi chỗ khác. Cô thật sự không hiểu tại sao Lâm Duẫn Nhi lại cứ muốn như thế này, cứ như trước đây tay trong tay cùng nhau đi học, cùng nhau tan trường thì tốt biết bao. Đều là tại Thôi Liên Châu, Quyền Du Lợi chạy đến trước mặt Thôi Liên Châu, nhìn Liên Châu với ánh mắt tràn đầy ý hận.

Thôi Liên Châu thấy Quyền Du Lợi đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, còn nhìn cô như kẻ thù, trầm mặc không nói lời nào. Thôi Liên Châu hơi sởn tóc gáy khi bị Quyền Du Lợi nhìn như vậy, cô hỏi: "Làm sao thế?"

Quyền Du Lợi hừ một tiếng rồi bỏ đi.

Lâm Duẫn Nhi thấy hành động trẻ con của Quyền Du Lợi, nàng khẽ cười.

Mối quan hệ giữa Quyền Du Lợi và Lâm Duẫn Nhi đang được thảo luận sôi nổi trên diễn đàn BBS, ai cũng cảm thấy hai người hành xử rất khéo léo. Rõ ràng hai người là tình địch của nhau nhưng không hề tranh cãi vớ vẩn khi tham gia cùng câu lạc bộ, đơn giản là không trò chuyện với nhau. Nhưng nghe nói cuối tuần hai người họ thường xuyên ra ngoài, đôi khi còn cùng nhau ăn cơm. Nếu chỉ thấy hai người họ ở câu lạc bộ, không thể nhìn ra là họ có thể thân thiết tới mức cùng nhau dùng bữa. Nhưng bất kể là chân tướng của sự việc như thế nào đi nữa thì miễn thấy mỹ nữ ở cạnh mỹ nữ là đủ vui vẻ rồi, càng ngày càng có nhiều người đến câu lạc bộ vũ đạo làm khán giả, dần dần hình thành nên buổi biểu diễn mỗi tối cho cả trường cùng xem. Ngay cả bạn cùng phòng ký túc xá của Quyền Du Lợi và Lâm Duẫn Nhi cũng được đem lên diễn đàn thảo luận.

Kỳ nghỉ cho ngày quốc tế lao động đang đến gần, mọi người đều rất háo hức. Một số sinh viên có nhà gần đó sẽ về với gia đình, số còn lại ở trường thì từ sớm đã lên kế hoạch cho một chuyến du lịch vài ngày. Quyền Du Lợi và Lâm Duẫn Nhi đang thảo luận với nhau về chuyện đi du lịch, Quyền Du Lợi nói: "Trước hết em nghĩ xem hai chúng ta nên đi chơi riêng hay đi cùng mọi người? Nếu muốn đi riêng thì phải tự lên lịch trình, nếu đi với mọi người thì chúng ta không cần quan tâm chuyện đó, cứ đi theo là được."

Lâm Duẫn Nhi ngẫm nghĩ một hồi, mặc dù nàng rất hy vọng có thể được ra ngoài riêng tư với Quyền Du Lợi nhưng hai bọn họ đều là nữ giới, nàng hơi lo lắng về vấn đề an toàn. Duẫn Nhi đáp: "Lần này chúng ta đi với mọi người đi, không phải chị nói muốn đi du lịch vào mùa hè sao? Đến lúc đó chúng ta đi riêng vậy."

Quyền Du Lợi không phản đối, khi trở về cô nói với Thôi Liên Châu rằng mình với Lâm Duẫn Nhi sẽ cùng tham gia chuyến đi. Thôi Liên Châu là người địa phương, bình thường cuối tuần sẽ về nhà với gia đình nhưng khi có kỳ nghỉ dài hạn, cô nàng lại càng thích đi ra ngoài chơi cùng bạn bè. Thông tin Quyền Du Lợi và Lâm Duẫn Nhi sẽ cùng tham gia chuyến đi đã được truyền ra ngoài, mấy nam sinh biết được liền đăng ký đi cùng. Thôi Liên Châu không từ chối bất kỳ ai, cứ có người tới là cô nàng sẽ ghi danh lại, cả thảy được hơn bốn mươi người. Lý Văn Phong nhớ lại những gì Quyền Du Lợi đã nói trước đây, cô cảm thấy bọn họ thật sự có thể mở tour du lịch kiếm tiền rồi. Kỳ nghỉ sắp tới khá dài cho nên bọn họ dự định đến Thái Vân du ngoạn. Cả bọn sẽ tự mua vé tàu hoả, sau khi xuống tàu sẽ tập hợp lại rồi cùng đi. Lý Văn Phong đi thu tiền từ mọi người để thuê xe buýt ở Thái Vân, đặt phòng khách sạn, chuẩn bị xong xuôi mọi thứ cho chuyến du lịch. Tất cả đã sẵn sàng, chỉ chờ kỳ nghỉ đến nữa thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top