Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6.

Nhiều sự kiện lớn trong đời thường bị cho là chuyện vặt vãnh, mấy năm sau khi học xong, chờ đợi kỳ thi tuyển sinh trung học trọng đại, Lâm Duẫn Nhi cũng không có cảm giác gì đặc biệt lắm, cũng chỉ là ngồi giải thêm mấy bộ đề mà thôi. Kết thúc môn thi cuối cùng, Lâm Duẫn Nhi bước đến chỗ Quyền Du Lợi đang đợi nàng, không hỏi gì về tình hình thi thố, Duẫn Nhi chỉ nói: "Em đói, mời em ăn kem đi."

Quyền Du Lợi ngẩng đầu lên và nói, "Gọi 'chị ơi' đi."

Kể từ năm lớp ba, Quyền Du Lợi vẫn thường xuyên đến nhà bà ngoại vào mỗi kỳ nghỉ hè, và năm nay cũng thế, sau khi thi xong Quyền Du Lợi đến nhà bà ngoại vài ngày.

Lâm Duẫn Nhi thì học nấu ăn ở nhà trong kỳ nghỉ hè, tay nghề của nàng cũng không đến nỗi tệ lắm.

Quyền Du Lợi nhận được cuộc gọi từ mẹ mình khi cô đang ở nhà bà ngoại, Vương Điền Vân nói cho cô biết cô đã được nhận vào trường cấp 3 thuộc trường trung học số 1 Tây Nguyên, và Lâm Duẫn Nhi cũng vậy. Sau khi cúp điện thoại, Quyền Du Lợi gọi đến nhà Lâm Duẫn Nhi nhưng không ai bắt máy, điều này cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của Quyền Du Lợi. Du Lợi ôm con chó con một tháng tuổi của bà mình vào lòng, vừa ăn cơm với bà ngoại vừa cười nói vui vẻ, hôm nay ăn bánh khoai mỡ cũng cảm thấy thật là ngon.

Vào buổi tối, Quyền Du Lợi gọi lại cho Lâm Duẫn Nhi, Lâm Duẫn Nhi nghe thấy giọng nói phấn khích của Quyền Du Lợi, nàng có thể tưởng tượng ra gương mặt của Quyền Du Lợi tươi cười.

"Duẫn Nhi, em đã thi đậu vào trường trung học rồi." Quyền Du Lợi rất vui, vốn dĩ nghĩ rằng nếu Lâm Duẫn Nhi được nhận vào một ngôi trường trung chuyên nào đó thì cả hai người sẽ bị tách nhau ra, ít nhất phải đợi đến ba năm nữa mới lại có thể được bên nhau.

"Chị ngạc nhiên gì chứ? Chị thi đậu rồi, em sao có thể thi trượt được." Lâm Duẫn Nhi nghe giọng nói vô cùng hứng khởi của Du Lợi truyền qua điện thoại.

"Em không phải dự định sẽ theo học trung chuyên sao?" Quyền Du Lợi nhớ lại lúc trước đã cùng Lâm Duẫn Nhi nói qua chuyện này.

"Em nói em sẽ theo học trung chuyên khi nào?" Lúc ấy, chính Quyền Du Lợi mới là người nói ra câu đó.

"Năm ngoái khi vừa khai giảng không được bao lâu. Lúc chúng ta nói chuyện với nhau..."

"Em chưa bao giờ nói, là chị tự nói mà."

Quyền Du Lợi suy nghĩ một lúc, rốt cục cũng không nhớ nổi mình đã nói những gì. "Dù sao thì, bây giờ chúng ta có thể cùng nhau học cấp ba rồi, hahaha."

Lâm Duẫn Nhi lắng nghe tiếng cười sảng khoái của Quyền Du Lợi, không thể không cười theo: "Chúng ta sẽ học tập chăm chỉ rồi sau đó chị và em có thể cùng nhau vào đại học."

Quyền Du Lợi dứt khoát trả lời, "Tất nhiên rồi."

Lâm Duẫn Nhi vốn dĩ có chút vướng bận không biết nên chọn trung chuyên hay trung học, bố của nàng cũng muốn nàng chọn trung chuyên. Nên dù tới hôm nay nàng đã xác định mình sẽ tiếp tục học trung học thì nàng vẫn thấy do dự đôi chút, sợ rằng bản thân mình chọn sai con đường. Nhưng cuộc điện thoại hôm nay khiến Lâm Duẫn Nhi thực sự nhận ra rằng theo học trung học là một sự lựa chọn đúng đắn.

Lâm Duẫn Nhi kể cho Du Lợi nghe về sở thích gần đây của mình, "Hiện tại em không cần phải học bài vào buổi tối nữa, thế là sau khi xem xong hai tập phim truyền hình, em thích nghe radio."

"Radio thì có gì thú vị chứ? Cũng không có phim để coi. Đài truyền hình dạo này đang chiếu bộ phim 'Thiên Địa Nam Nhi', ôi, nhân vật Tử Kiện quá đẹp trai và dễ thương. Em đã xem chưa?" Quyền Du Lợi chính là đứa trẻ ngày ngày lớn lên cùng với cái ti vi.

"Em có xem qua, em thấy Diệp Thừa Khang đẹp trai hơn."

"Vậy em nghĩ xem, Dung Dung với Tuyết Ngưng ai hợp với Tử Kiện hơn?"

"Dung Dung, Tuyết Ngưng vẫn luôn thích Gia Lập mà, trong lòng cô ấy không thể nào buông bỏ Gia Lập. Như vậy thì làm sao có thể có kết quả tốt đẹp gì với Tử Nghiên được chứ."

"Tuyết Ngưng thật ngốc, Gia Lập xấu xa như vậy mà vẫn đem lòng yêu thích." Quyền Du Lợi cảm thấy một mối quan hệ nếu không mang lại kết quả thì nên chia tay càng sớm càng tốt.

"Em cũng thấy cô ấy ngốc nghếch. Chỉ là chính bản thân cô ấy cũng không kiềm chế được cảm xúc của mình. Cũng đáng buồn." Lâm Duẫn Nhi có thể hiểu được loại tình yêu không tự chủ của Tuyết Ngưng.

"Vậy em nghe gì trên radio?" Quyền Du Lợi hỏi.

"Nghe phát thanh viên kể chuyện phiếm, nghe báo, nghe hát và nghe tiếng Anh, nhưng nghe tiếng Anh có vài điểm em vẫn chưa hiểu."

Quyền Du Lợi không tiếp nói cái chủ đề nói về chuyện nghe tiếng Anh đó: "Em nghe bài gì?"

"Gần đây Vương Phi có ra một bài hát đó là 'Sóng ngầm'. Em rất thích phần nhạc lẫn lời bài hát."

"Chị chưa nghe bài này."

Sau khi trò chuyện suốt nửa giờ đồng hồ, Quyền Du Lợi nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, ở phía xa xa là những dãy núi, sự tĩnh lặng bao trùm.

Lâm Duẫn Nhi nhìn ra ngoài cửa sổ có ánh sáng của ngọn đèn nơi sân bóng, có tiếng cười đùa của lũ trẻ, âm thanh náo nhiệt vô cùng.

Vào ngày 1 tháng 9, Quyền Du Lợi và Lâm Duẫn Nhi đã đến trường để đăng ký báo danh, trường trung học Tây Nguyên ở ngoại ô thành phố, cách nhà máy đóng tàu gần một giờ đi bộ nên Quyền Du Lợi và Lâm Duẫn Nhi phải đạp xe đến trường, như vậy thì chỉ cần hai mươi phút là có thể đến nơi. Hầu hết các bạn trong lớp đều là bạn bè hồi học cấp hai. Ngoài ra, còn có một số học sinh từ các khu vực khác của thành phố Tây Nguyên. Vài vùng nông thôn không có trường cấp ba cho nên những học sinh này buộc phải ở xa gia đình, ngủ lại trong trường.

Trên đường đến trường bằng xe đạp, Lâm Duẫn Nhi đề cập đến tin tức mà nàng xem sáng nay. "Vương phi Diana của Anh đã qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi."

Quyền Du Lợi đối với vị Vương phi đó hoàn toàn không có chút hứng thú gì, Du Lợi trả lời qua loa mấy chữ: "Vậy sao? Thật đáng thương."

"Mọi người ai cũng ghen tị với danh hiệu Vương phi của cô ấy. Cô ấy nói rằng một cuộc hôn nhân mà có ba người, thật sự chật chội quá cho nên cô ấy đã ly hôn với Thái tử. Dù cho cô ấy không còn mang danh hiệu Vương phi nữa nhưng mọi người vẫn rất yêu mến cô ấy vì cô ấy thường xuyên làm nhiều việc thiện nguyện." Lâm Duẫn Nhi biết Quyền Du Lợi không biết gì nhiều về chuyện này nên nàng chỉ nói qua một cách đơn giản.

"Chị nhớ trước đây em từng nói em rất thích cô ấy, phải không?" Quyền Du Lợi mơ hồ nhớ đến việc Lâm Duẫn Nhi đã kể với cô về vị Vương phi này trước đây.

"Đúng vậy, em từng đọc một bài báo về vụ ly hôn của họ vào năm ngoái. Em cứ nghĩ mọi chuyện tốt đẹp lắm chứ. Hóa ra trên thực tế họ sống với nhau không hề hạnh phúc.", Lâm Duẫn Nhi buồn rầu nói.

Quyền Du Lợi hoàn toàn không quan tâm đến cuộc sống của một người ngoại quốc mà cô lại còn không hề quen biết và cô không hiểu tại sao Lâm Duẫn Nhi lại dễ xúc động như vậy. "Chúng ta cũng không cần phải quá lo lắng cho nỗi lòng của một người ngoại quốc ở xa xôi. Lớp năm nhất cấp ba sẽ lại chia lớp. Em nghĩ liệu lần này chúng ta có thể học cùng lớp với nhau được không?"

Lâm Duẫn Nhi nhớ lại những gì đã xảy ra vào ngày đầu tiên ở trường trung học cơ sở, nàng liếc mắt nhìn Quyền Du Lợi, "Tốt nhất vẫn là không nên học cùng lớp với chị. Không phải chính chị nói rằng mỗi ngày và sau giờ học đều nhìn thấy em thật nhàm chán sao."

"Thì đúng là có chán một chút nhưng chúng ta đã học được chín năm rồi, vậy mà chúng ta chưa bao giờ được học cùng lớp, chị cảm thấy như vậy thì có hơi đáng tiếc." Quyền Du Lợi thành thật trả lời.

Lâm Duẫn Nhi nghe xong liền dùng sức đạp xe đi thật nhanh, chạy lao về phía trước không muốn nói chuyện với Quyền Du Lợi nữa.

Quyền Du Lợi ở phía sau chạy tới cũng đuổi kịp Duẫn Nhi, "Chị nghe Âu Thi Đình nói là cậu ấy bị em làm cho việc đến lớp cũng không dễ dàng gì, cậu ấy phải giúp em thu thập mấy mẩu giấy nhỏ. Mấy nam sinh biết em thích ăn vặt nên cho em rất nhiều đồ, cậu ấy đi theo em nên cũng được hưởng mấy món đồ đó. Chị cảm thấy hết sức ghen tị."

"Chị có thể nào nhìn lại xem, trên mặt chị hiện toàn nét gian xảo không? Mấy cái thứ mật ngọt chết ruồi đó mà làm chị lung lay được à?" Lâm Duẫn Nhi nhìn thấy bộ dạng của Quyền Du Lợi làm ra vẻ ghen tị với Âu Thi Đình, rõ ràng là Quyền Du Lợi đời nào lại thích ăn vặt đâu.

"Chị đây là kiểu có gì ăn nấy mà. Tổ tiên ông bà ngàn năm qua đã dạy rồi."

"Em thì có gì đâu chứ. Em chưa bao giờ ăn hết mấy thứ đồ ăn vặt bọn họ đưa cho em. Phần lớn đều cho Trịnh Tĩnh Văn, thỉnh thoảng em mới cùng ăn một chút thôi." Lâm Duẫn Nhi giải thích.

"Trịnh Tĩnh Văn chọn học trung chuyên, phải không?"

"Đúng vậy, ngôi trường cậu ấy theo học cũng tốt lắm."

"Vậy là nhóm ba mỹ nữ kiếm khách của em tan rã rồi sao?" Quyền Du Lợi luôn cảm thấy ba cái vị mỹ nữ kiếm khách này thật sự là quá đỗi trẻ con.

"Vẫn còn Âu Thi Đình với em mà, hay chị muốn lắp chỗ trống của Trịnh Tĩnh Văn không?" Lâm Duẫn Nhi nói đùa nghịch nói.

"Thôi, chị không hứng thú." Quyền Du Lợi kiêu ngạo nói.

Ở cổng trường, nhìn qua cũng giống trường trung học cơ sở, vẫn có tấm bảng khắc mấy chữ "Trường trung học Tây Nguyên cơ sở số 1", có tiếng người ồn ào náo nhiệt, các bạn học sinh với gương mặt thiếu niên non trẻ nhưng lại bày ra vẻ điềm đạm trưởng thành. Ngôi trường cấp ba này mới được thi công cách đây vài năm nên khi đem so với trường cấp hai ngày đó thì lại càng thêm hoành tráng.

Cả hai chen chúc vào trong đám đông, đến trước bảng thông báo để xem danh sách xếp lớp, Duẫn Nhi học ở lớp số 1, Du Lợi học ở lớp số 2.

Rời khỏi đám đông, Quyền Du Lợi vuốt tóc Lâm Duẫn Nhi: "Xem ra hai chúng ta không có duyên với nhau rồi."

"Vẫn còn có cơ hội mà, khối học tự chọn của năm hai trung học không còn bị phân lớp nữa." Lâm Duẫn Nhi cũng cảm thấy có chút đáng tiếc.

Hai người về phòng học của mình ở lầu một. Các phòng học được sắp xếp lần lượt từng lớp. Ở xưởng đóng tàu, có vài người thì vào học tại các trường trung chuyên, số còn lại theo học trung học nhưng có một số người thì được phân vào trường trung học cơ sở 2 của thành phố Tây Nguyên vì điểm số không được cao. Âu Thi Đình học ở lớp số 3, Tôn Cương Quân thì học cùng lớp Quyền Du Lợi, Lâm Duẫn Nhi là người duy nhất được xếp vào lớp số 1.

Quyền Du Lợi và Tôn Cương Quân ngồi cùng nhau, trò chuyện về các bạn học khác trong xưởng đóng tàu. Tôn Cương Quân từ khi còn nhỏ đã thích chơi mấy môn vận động như đá bóng. Vào năm học đầu tiên của thời cấp ba, cậu ấy đã cao một mét tám. Cậu ấy có khuôn mặt to và đôi lông mày rậm. Quyền Du Lợi phát hiện ra rằng trong lúc họ đang trò chuyện, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi như vậy mà đã thấy có rất nhiều nữ sinh quay sang trộm nhìn. Tôn Cương Quân nhìn Quyền Du Lợi, người vừa mới trở về từ nhà bà ngoại sau kỳ nghỉ hè. Làn da ngăm đen của Du Lợi hoàn toàn trái ngược so với các nữ sinh khác trong lớp. Tôn Cương Quân nói, "Cậu cũng không thể cứ tới nhà bà ngoại mãi như thế được, nhìn làn da của cậu kìa, so với tớ cũng không khác là bao."

"Cái này người ta gọi là một vẻ đẹp mạnh khoẻ, cậu không hiểu gì cả."

"Đẹp cái quái gì. Lúc còn nhỏ, tớ luôn nói rằng khi lớn lên cũng sẽ rất xinh đẹp nhưng bây giờ nhìn cậu với Lâm Duẫn Nhi mà xem, trông cậu bây giờ trông giống như người giúp việc đến từ Philippines của cậu ấy vậy."

Quyền Du Lợi cảm thấy không còn gì để nói nên đã trực tiếp đấm vào cánh tay Tôn Cương Quân một cái. Thấy Tôn Cương Quân không có phản ứng gì, Quyền Du Lợi chưa hả giận còn lấy tay nện thêm cái nữa, Tôn Cương Quân liền dùng tay ngăn Du Lợi lại. Tôn Cương Quân nhìn nụ cười của Quyền Du Lợi, giống như khi còn bé vậy, nụ cười để lộ một hàng răng trắng nhỏ, rất đáng yêu.

Sau khi giáo viên vào lớp, thầy mời người xếp hàng bên ngoài hành lang lớp để xếp chỗ, nữ sinh xếp hàng trước, sau khi xong rồi thì đến lượt các nam sinh. Trong lớp của Du Lợi không có nhiều nữ sinh cho lắm, chỉ có được mười người. Quyền Du Lợi vẫn với dáng người cao lớn, cao hơn nhiều các bạn nữ khác trong lớp nên giáo viên xếp toàn bộ nữ sinh ngồi ở hàng đầu, Quyền Du Lợi ngồi ở hàng thứ hai. Trước kia cô toàn ngồi ở hàng thứ hai, thứ ba từ dưới đếm lên, bây giờ ngồi gần bục giảng như vậy khiến Quyền Du Lợi vô cùng lo lắng về cái việc sẽ khó nói chuyện trong lớp. Quyền Du Lợi quay sang người bạn cùng bàn của mình và nói: "Tên của tớ là Quyền Du Lợi, cậu tên gì?"

Nữ sinh đó nhút nhát đáp lại, giọng rất nhỏ: "Tớ, tớ, tớ tên là Lâm Nại, Nại." Sau khi nghe xong câu trả lời, Quyền Du Lợi quay đầu đi nhìn xuống bàn học.

"Chào cậu, Lâm Nại Nại."

Lâm Nại Nại quay sang nhỏ giọng nói: "Tên tớ là Lâm Nại, không phải Lâm Nại Nại." Nói xong, Lâm Nại cúi đầu.

Quyền Du Lợi cũng chưa được nhìn rõ lắm gương mặt của Lâm Nại, chỉ biết rằng cậu ấy cũng rất xinh đẹp. Lâm Nại cúi đầu, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn, tóc vén sau tai, lỗ tai nhỏ dài, chóp tai thì đỏ. Quyền Du Lợi nhìn cậu ấy một lúc, bất giác muốn đưa tay ra chạm vào tai Lâm Nại nhưng khi thấy thầy chủ nhiệm bước vào lớp, Du Lợi gạt ngang suy nghĩ của mình.

Thời điểm đầu, Quyền Du Lợi phải vểnh tai lên để nghe Lâm Nại nói vì giọng cậu ấy quá nhỏ, thỉnh thoảng Du Lợi còn phải ghé sát tai vào hỏi: "Cậu vừa nói gì vậy?"

Lâm Nại đến từ một nơi có tên là thôn Cam Long thuộc thành phố khác trong cùng một tỉnh ở thành phố Tây Nguyên, Quyền Du Lợi chưa bao giờ nghe nói đến nơi này mà nó cũng cách xa Tây Nguyên. Lâm Nại là học sinh nội trú. Quyền Du Lợi quan sát thấy Lâm Nại chỉ có hai hoặc ba chiếc áo phông mặc luân phiên. Mấy chiếc áo phông sáng màu sau khi giặt đã bị phai nhạt đi ít nhiều. Lâm Nại có chiều cao tương đương với Quyền Du Lợi và Lâm Duẫn Nhi, cũng giống Duẫn Nhi, Lâm Nại cao gầy và có làn da trắng, chỉ có điều nước da của Lâm Duẫn Nhi là kiểu trắng hồng, trông trắng trẻo khoẻ mạnh còn Lâm Nại lại có chút hơi xanh xao, gầy yếu.

Quyền Du Lợi hỏi cô ấy: "Cậu sống ở trong trường có quen không?"

Lâm Nại nói: "Ừm, tớ thấy ở đây rất tốt. Có rất nhiều các bạn học sinh khác cũng sống trong khu ký túc xá, không khí rất náo nhiệt mà đồ ăn trong căn-tin cũng rất ngon."

Quyền Du Lợi nghĩ rằng Lâm Nại chắc hẳn là một đứa trẻ có gia cảnh khó khăn, đến đồ ăn trong căn-tin trường mà cũng có thể cảm thấy ngon, vậy thì đồ ăn ở nhà chắc phải tệ hơn.

"May mắn là cậu có có khả năng thích nghi đấy. Có nhiều người sẽ cảm thấy không thoải mái khi sống trong ký túc xá và phải sống xa gia đình. Nhiều người thấy không khí trong đây khá ồn ào".

"Nhà của tớ lại quá im ắng, ở nhà cũng không thể trò chuyện cùng bố được vài câu, tớ thấy sống cùng với các bạn học cũng rất tuyệt."

Quyền Du Lợi nghe thấy Lâm Nại không nhắc gì đến mẹ nên muốn hỏi, thấy sắc mặt Lâm Nại nhợt nhạt, sợ lại gợi lên chuyện buồn gì đó nữa nên Du Lợi không hỏi gì thêm.

Quyền Du Lợi kể cho Lâm Duẫn Nhi nghe về Lâm Nại, cô cảm thấy Lâm Nại rất đáng thương.

Lâm Duẫn Nhi nói: "Chị còn chưa biết rõ thực hư về hoàn cảnh người ta, chỉ là đoán mò rồi tự cho là người ta đáng thương. Sự đồng cảm trong chị có chút thái quá rồi."

"Cậu ấy thật sự rất đáng thương mà. Trông cậu ấy gầy như vậy, trông giống như bị suy dinh dưỡng ấy, nói năng cũng rất nhỏ. Ngoại trừ chị là chủ động nói chuyện với cậu ấy, bình thường cậu ấy cũng không có nói gì nhiều với bạn học trong lớp. Thật không biết ở trong phòng ký túc xá có ai bắt nạt cậu ấy không. Cậu ấy có dáng vẻ kiệm lời đáng thương."

"Vậy thì chị nói chuyện với cậu ấy nhiều hơn một chút, đừng suy diễn linh tinh về Lâm muội muội."

"Cậu ấy họ Lâm nên gọi Lâm muội muội là đúng, à nhưng em cũng họ Lâm mà, em cũng là Lâm muội muội."

"Em cũng gầy, cũng không quen nói chuyện với người lạ, tại sao chị cũng không cho em là người đáng thương chứ?"

"Ha, em thì đáng thương chỗ nào? Gầy thì có gầy nhưng em ăn nhiều hơn chị. Không quen nói chuyện với người lạ? Mức độ nói nhiều của em cũng gần bằng chị rồi đấy. Người ngoài không biết mới dễ bị vẻ bề ngoài của em lừa, chị còn không rõ em quá hay sao? Em đừng có gạt người."

Lâm Duẫn Nhi lười nhác không thèm đáp trả với Quyền Du Lợi, nàng cho rằng Quyền Du Lợi đúng là đồ gỗ mục không thể chạm khắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top