Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếp nào a~~~
-----------------------
Tim Lâm Nhã Nghiên bất chợ đập liên hồi trong lòng ngực. Cô là cấp dưới của Chủ Tử Du đã bốn năm nhưng vẫn không thể kiềm chế được. Cũng không còn cách nào khác, Lâm Nhã Nghiên đành chấp nhận số phận. Đồng nghiệp và bạn bè xung quanh đều hiểu, ai bảo sếp cô xuất sắc làm chi. Khoan hãy nhận xét tài hoa và năng lực xuất chúng của cô, chỉ với ngoại hình thôi, Chu Tử Du cũng đủ khiến mọi cô gái trong và ngoài công ty phải xiêu lòng rồi.
Dáng người cao lớn, gương mặt đẹp không tì vết, mái tóc nâu, cặp mắt sáng và sâu, sống mũi thẳng, cằm góc cạnh, tuy đã gần ba mươi nhưng Chu Tử Du trẻ hơn so với tuổi. Cả người cô toát lên vẻ quyến rũ của một người phụ nữ chín chắn và thành đạt. Chu Tử Du lăn lộn trong giới chứng khoán đã nhiều năm, biết tiến lui chừng mực, lại có khả năng ngoại giao tuyệt vời và rất kín tiếng, được giới tài chính đánh giá là nhân vật lợi hại. Trong ngành, Chủ Tử Du có biệt danh "Hỏa Hồ" vì cách làm việc nho nhã, từ tốn, xảo quyệt và rất cao tay của cô.
Sau nữa ngày làm việc căng thẳng nhưng có trình tự, tới giờ cơm chưa, một cú điện thoại gọi đến.
-Tử Du, có nhớ cuộc hẹn của chúng ta không?
-Đương nhiên, gặp nhau ở Bích Thanh Các nhé, tôi đã đặt trước rồi.
-Đáng tiếc quá, biết bao nhiu cô gái đẹp đang chờ được ngồi uống trà chò chuyện với cậu, vậy mà cậu lại hẹn với tôi_Đầu dây bên kia rõ ràng có ý châm chọc.
-Tôi có chuyện muốn nói với cậu.
Chu Tử Du đến Bích Thanh Các gần công ty, đây là một nhà hàng ưa thích của dân văn phòng làm việc trong khu ngân hàng này, có các món ăn Chiết Giang rất nổi tiếng. Cô đến nơi thì người hẹn cũng đã có mặt.
-Rốt cuộc là có chuyện gì?
Tôn Thái Anh uống ngụm trà nhìn cô bạn thân và hỏi. Cô ta không khỏi nghi ngờ; nếu là việc công, Chu Tử Du sẽ giải quyết theo việc công, nếu là việc riêng, Chu Tử Du cũng sẽ không gọi vào giờ cơm trưa thế này. Vừa là bạn vừa là luật sư của Chu Tử Du nhiều năm này, Tôn Thái Anh rất hiểu cô.
Chu Tử Du mỉm cười.
-Tôi phát hiện bố tôi có ý định tái hôn, nên muốn nghe ý kiến của cậu.
Tôn Thái Anh tròn mắt.
-Bác Trai hả? -Cô ta nghĩ thầm tên này đúng  là giỏi chịu đựng, nhắc đến chuyện này mà mặt không biến sắc.
-Đúng vậy.
Là bạn hồi đại học đồng thời là luật sư riêng của Chu Tử Du, Tôn Thái Anh hiểu rất rõ tình hình gia đình của cô. Bố mẹ Chu Tử Du không hòa thuận từ khi cô còn nhỏ, họ ly thân nhiều năm, đến khi Chu Tử Du trưởng thành mới chính thức ly hôn. Tôn Thái Anh có quen ông Chu trước đây ông từng là công chức nhà nước. Tính ra ông Chu cũng không còn trẻ nữa, nên khi biết tin ông muốn tái hôn Tôn Thái Anh không khỏi kinh ngạc.
Gắp một ít thức ăn, Chu Tử Du mới cười và nói:
-Đương nhiên có người nói cho tôi biết.
-Cậu có chắc là muốn kết hôn không? Biết đâu bác trai chỉ muốn là bạn.
-Tôi nghĩ bố tôi sẽ không gặp gỡ, chuyện trò, khiêu vũ với những người bạn này hằng ngày.
-Đã thân mật đến thế sao?? -Tôn Thái Anh buộc miệng hỏi.
-Đúng vậy.
-Cậu phản đối?
-Đương nhiên không?-Chu Tử Du nhướng mắt nhìn Tôn Thái Anh.
Quen biết nhiều năm, Tôn Thái Anh không thể không thừa nhận đôi mắt của Chu Tử Du rất sâu, có một mê lực khiến người khác phải sững lại, như thể ánh mắt ấy  nhìn thấu được hết thảy. Khi cô nhìn người đối diện như thế, mọi suy nghĩ của đối phương đều bị phơi bày, thật không biết trên bàn đàm phán người ta sẽ trả giá với cô như thế nào đây?
-Có cần tôi giúp gì không?
-Mọi thông tin tôi đã mail qua cho cậu rồi, cậu điều tra sơ bộ về người phụ nữ đó giúp tôi. Tôi không tiện ra mặt, tôi biết cậu chắc chắn sẽ có cách.
Tôn Thái Anh gật đầu, cô hiểu Chu Tử Du đang lo lắng chuyện gì?.
-Cảm ơn_Chu Tử Du mỉm cười nhìn Tôn Thái Anh.
-Nụ cười này mà xuất hiện ở chỗ khác, cậu không biết nó mang lại lợi ích gì đâu. -Tôn Thái Anh không quên chăm chóc.
-Tôi cũng muốn chứ, nhưng không có thời gian
-Kẻ cuồng công việc này.
-Tôi thích như vậy.
-Cậu là người làm việc trong ngành tài chính với Thái độ nghiêm túc nhất thành phố-Tôn Thái Anh lặp lại điều được người trong giới công nhận.
-Tôi thừa nhận điều đó, chỉ Hy vọng không bị người ta hiểu lầm là người chỉ biết nói đến tiền mà thôi.
Tôn Thái Anh vỗ vỗ cánh tay Chu Tử Du
-Không cần lo lắng đâu, trong xã hội ngày nay, người môi giới cổ phiên xuất sắc cũng được tôn trọng như bác sĩ, không phân biệt biên giới, đâu đâu cũng cần các cậu.
Chu Tử Du cười, lắc đầu.
Sáng nay ở trạm xe buýt, Chu Tử Du lại gặp cô gái kia. Những người trẻ tuổi tràn đầy sức sống như vậy rất nhiều, nhưng Chu Tử Du cảm thấy trong mắt cô ta có nét gì đó u buồn khiến cô động lồng(Mới đây đã mê con gái ngừi ta rồi). Rốt cuộc điều gì đã khiến cô ta mang ánh mắt thế kia?
Một chút bất cẩn, Chu Tử Du làm rơi chiếc cặp xuống đất, cô gái nọ đi phía sau bèn đưa tay lụm giùm.
-Cảm ơn
-Không có gì
Hai hành khách gần như gặp nhau hàng ngày cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện với nhau.
Chu Tử Du thích vị trí gần cầu thang của tầng trên, lên xuống tiện lợi. Cô gái kia hình như cũng có cùng suy nghĩ nên lúc nào cũng ngồi kế bên cạnh cô. Chu Tử Du nhìn cô ta, mỉm cười, cô ta cũng vội vàng cười đáp lại. Chu Tử Du hắng giọng.
-Chu Tử Du_Cô muốn chủ động tự giới thiệu, không hiểu tại sao, cô lại muốn làm quen với cô gái kia.
-Thấu Kì Sa Hạ.
-Cô đi làm giờ này sao? Sớm quá đó_Chu Tử Du mỉm cười hỏi, cô muốn tìm đề tài để hai người nói chuyện.
-Đến công ty là đã tám giỡ rưỡi rồi, cũng không gọi là sớm, chúng tôi lúc nào cũng gấp gáp như vậy.
-Cô là phóng viên.
Thấu Kì Sa Hạ lộ vẻ kinh ngạc.
-Sao cô biết?
-Nhìn cách trang trí của cô là tôi biết ngay_Chu Tử Du cười giải thích, kinh nghiệm dày dạn đủ giúp cô nhanh chóng đưa ra một loạt phán đoán sơ bộ về đối phương.
Thấu Kì Sa Hạ cười mang nhiều nét trẻ con.
-Không phải ai cũng đoán ra đâu.
-Tòa soạn nào?
-Đễ Chân.
Chu Tử Du biết đây là tòa soạn cỡ vừa, thường hay đăng tin lá cải về các ngôi sao,ý cười thoáng hiện trên gương mặt cô. Thấu Kì Sa Hạ thấy nụ cười của Chu Tử Du liền trợn to mắt nói:
-Tôi không phải paparazzi, tôi là một phóng viên ảnh.
Chu Tử Du ôn tồn nói:
-Tôi tin cô mà.
Thấu Kì Sa Hạ hơi thất thần trước nụ cười của người xa lạ. Nàng chưa từng quen người phụ nữ nào phong độ như cô. Nàng đã chú ý đến người thường hay đón xe cùng mình, cô làm nàng kinh ngạc với phong thái của một người phụ nữ trưởng thành, đương nhiên, ngọai hình đẹp, cao ráo của cô cũng là điều khiến nàng chú ý. Những người như cô trong thành phố lớn không ít, nhưng để Thấu Kì Sa Hạ gặp hàng ngày thì không nhiều. Điều càng làm nàng ngạc nhiên là chất giọng nữ quyến rũ cùng với đôi mắt sâu như nhìn thấu mọi thứ của cô.
-Cô cô phải người mẫu không?_Thấu Kì Sa Hạ hỏi.
-Sao cô lại nghĩ vậy?_Chu Tử Du cười và hỏi.
-Cô hợp với nghề này lắm, cô có ngoại hình đẹp, lại cao to, vóc người chuẩn, rất đẹp, không phải sao?
-Rất vui khi nghe những lời khen của cô, nhưng tiếc là không phải, tôi là nhân viên một công ty._Chu Tử Du thành thật.
-Tôi có cảm giác hình như đã gặp cô ở đâu rồi. Tuy không nhớ rõ, nhưng tôi thật sự có cảm giác đã từng gặp cô._Thấu Kì Sa Hạ nghĩ ngợi.
Khóe miệng Chu Tử Du lộ nụ cười mang ý châm chọc.
-Tôi có thể hiểu câu nói này là một cách để làm quen không?
Thấu Kì Sa Hạ nổi giận như một chú mèo rừng bị giẫm phải đuôi, chỉ khác là nàng không có móng vuốt để giương lên.
-Cô nói gì vậy! Này, khen cô có mấy câu thôi, cô đã đắc ý như vậy rồi. Thôi đi, cô có gì hay ho chứ, ai mà muốn làm thân với cô.
-Xin lỗi, xin lỗi, tôi chỉ giỡn thôi mà.
-Hừ_Thấu Kì Sa Hạ giận dữ quay mặt đi.
Chu Tử Du cười thầm. Đúng là một con người nhạy cảm lại đơn thuần, hoàn toàn khác với thế giới của cô. Đối với Chu Tử Du mà nói, Thấu Kì Sa Hạ có nét thẳng thắn nguyên thủy của một loài thú nhỏ. Đã đến trung tâm thành phố, Thấu Kì Sa Hạ xuống xe, không quên lườm Chu Tử Du một cái.

Hai người lại đi chung một chuyến xe đêm.
-Sao cứ gặp cô hoài vậy?_Thấu Kì Sa Hạ hỏi đầy bất mãn
-Không lẽ cô không gặp những cô gái đẹp trên xe sao?-Chu Tử Du hỏi lại.
-Hứ.
-Tôi nghĩ có lẽ thời gian làm việc của chúng ta như nhau, lại rất có quy luật nên thường hay gặp nhau trên cùng một chuyến xe, điều này cũng cho thấy giờ giấc làm việc của các phương tiện giao thông công cộng rất chính xác.
-Phù... _Thấu Kì Sa Hạ dựa vào lưng ghế thở dài.
-Mệt hả?
-Như đánh trận.
-Bởi vậy mới nói, ngày nào cũng chạy xô khắp thành phố, theo sát các nghệ sĩ ngôi sao, những khi tuyên truyền thì họ cầu xin chúng tôi chụp ảnh, nồng nhiệt tiếp đón cánh phóng viên, có một chút tin vụn vặt là bắt đầu thổi phồng lên, sợ chúng tôi không đưa tin, nhưng đến khi rảnh rỗi thì trốn chúng tôi như dịch bệnh, chỉ thiếu điều đòi chém đòi giết thôi.
Chu Tử Du mỉm cười lắng nghe. Mải nói về bản thân mình một hồi, Thấu Kì Sa Hạ mới nở nụ cười tỏ ý xin lỗi.
-Ngại quá, làm phiền lỗ tai của cô rồi.
-Không sao, áp lực công việc là chuyện bình thường, nói ra hết cũng có tác dụng của nó.
--------------------------------Hết chap 2----------------
Mong các bạn ủng hộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top