Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 25: Ai là hung thủ?

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, một phút đồng hồ, hai phút đồng hồ... Nửa giờ.

Lâm Thải đứng ở đằng kia, trên trán không ngừng chảy mồ hôi lạnh, cô nhịn không được nhìn về phía Thẩm Huy đang ngồi trên ghế sô pha với chiếc laptop đặt trên đùi.

Từ lúc cô uống cà phê cho đến bây giờ người đàn ông này không mở miệng nói chuyện, cũng không thèm liếc cô một cái, gần như toàn bộ tâm trí hắn đều dồn vào chiếc laptop, mọi người trong phòng đều yên tĩnh lại, ngay cả đạo diễn ngồi ở trong góc cũng không dám lên tiếng, cả căn phòng chỉ nghe thấy thanh âm hắn đánh bàn phím.
       
Lâm Thải cảm giác từng giây từng phút trôi qua đều là sự tra tấn, gió lạnh từ điều hoà thổi qua khiến cô lạnh run lập cập.

Cô biết, thuốc xổ Cố Viện Viện uống tương đối mạnh, sau khi uống xong nhiều nhất một tiếng mới phát huy tác dụng, nhìn Cố Viện Viện toàn thân mềm nhũn là biết hiệu quả thuốc mạnh đến cỡ nào.

Lâm Thải nghĩ đến lát nữa bản thân phải gánh chịu hậu quả, không khỏi cảm thấy kinh hãi. Sở dĩ cô không cho Thẩm Huy đi giám định các thành phần khác trong cà phê vì cô sợ hắn sẽ làm lớn chuyện, bị vạch trần trong âm thầm còn có thể cầu xin tha thứ. Có thể cuối cùng chứng cứ hãm hại không bị lôi ra, cô cũng không muốn thừa nhận âm mưu của mình, thực ra cô luôn có một suy nghĩ không thiết thực, hi vọng bản thân sẽ được thoát tội. Con người chính là phức tạp như vậy.

Nhưng lần này không biết có phải do nguyện vọng của Lâm Thải quá mãnh liệt hay không, chờ đợi như vậy đã hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, ngoại trừ có chút thấp thỏm sợ hãi, cô không hề cảm thấy cơ thể có chút khó chịu nào?

Có lẽ cô biểu hiện quá tốt, Cố Viện Viện vẫn luôn chờ Lâm Thải hiện nguyên hình lúc này kinh ngạc đứng lên, cô uống cà phê đã hơn một tiếng rồi mà vẫn chưa thấy đau bụng, theo lý thuyết, hiện tại thuốc nên phát huy tác dụng, tại sao lại như vậy?

Lâm Thải như có thêm sức mạnh, nói: "Tôi hiểu Thẩm tổng muốn bảo vệ em gái vị hôn thê của anh, nhưng việc tôi không làm, tôi sẽ không thừa nhận, thật sự quá oan uổng cho tôi."

Lâm Thải rất thông minh, cô không lấy vấn đề của mình ra để nói chuyện, ngược lại cô bày ra dáng vẻ vô cùng hiểu chuyện, coi như mong Thẩm Huy sẽ bán rẻ một chút ân tình cho mình. Ân tình này trong tương lai sẽ mang lại lợi ích gì cô cũng không chắc chắn.

Cố Viện Viện kinh ngạc, làm sao có thể? Tại sao lại không có phản ứng gì? Nãy cô đau bụng muốn chết, kể cả bình thường có ăn phải thực phẩm xấu cũng không thể bình thản như thế này được!

Cố Hàm Ngọc chăm chú nhìn Lâm Thải, như đang tìm tòi nghiên cứu xem cô có thực sự ổn hay không, nhìn bộ dáng lo lắng của Cố Viện Viện, cô còn vỗ vai an ủi: "Đừng lo lắng, chỉ cần có kẻ muốn hãm hại em, mọi người sẽ không bỏ qua."

Cố Viện Viện: "..."

Cô liếc nhìn Cố Hàm Ngọc, lại nhìn Thẩm Huy, người đàn ông kia trong mắt chỉ có công việc, hắn còn không thèm liếc cô một cái.

Cô mệt mỏi gật đầu nói cảm ơn chị.

Sau khi xác nhận Lâm Thải thật sự không có vấn đề, Cố Hàm Ngọc liền đứng dậy, trước đó cô kiên quyết và nghiêm túc, bây giờ cô cũng thành thật nói: "Thật xin lỗi, tôi đã hiểu lầm cô, sau này cô cần giúp đỡ gì cô có thể tìm tôi." Cô đưa cho Lâm Thải một tấm danh thiếp.

Lâm Thải nhận lấy, cười nói: "Sở dĩ tôi vẫn còn đứng đây là vì tôi không muốn bị hiểu lầm bởi Thẩm tổng. Hiện tại đã được giải oan, tôi cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm."

Thẩm Huy liếc nhìn Lâm Thải, lại nhìn Cố Hàm Ngọc, mặc dù tính cách của Cố Hàm Ngọc khá bảo thủ, nhưng hắn không thể không thừa nhận cách cô giải quyết vấn đề rất tốt, lúc nghi ngờ người khác thì sẽ rất kiên quyết, lúc biết mình sai thì sẽ kịp thời nhận lỗi và gánh vác trách nhiệm.

Hắn không khỏi nhìn về phía Cố Viện Viện sắc mặt đang tái nhợt, lúc này trông cô có vẻ không cam lòng, dường như cô không thể nào tiếp thu được chuyện Lâm Thải vẫn còn hoàn toàn khỏe mạnh, cô hoàn toàn đắm chìm trong cảm xúc của bản thân, căn bản không quan tâm đến chuyện khác.

Cố Viện Viện thật sự không thể nào hiểu được, nhất là Cố Hàm Ngọc còn xin lỗi Lâm Thải, ánh mắt Thẩm Huy nhìn cô cũng lạnh lùng hơn trước, điều này khiến cô thập phần khó chịu. Không biết nghĩ tới điều gì, hai mắt cô tỏa sáng, đột nhiên nói: "Hay là có người đã đánh tráo cà phê? Cho nên chị Lâm Thải uống mới không có việc gì? Chúng ta chỉ cần đi điều tra giám sát thêm là biết rồi!"

Thẩm Huy nhíu mày, suy đoán này cũng không phải không có khả năng, tiêu huỷ chứng cứ sau khi phạm tội là điều hợp tình hợp lý.

Lâm Thải sắc mặt lạnh lẽo, nói: "Tôi lựa chọn uống cà phê là để chứng minh sự trong sạch, cũng vì thể diện của Thẩm tổng. Cố tiểu thư, cô đừng có vô lý như vậy!"

Kỳ thật trong nội tâm Lâm Thải có chút sợ hãi, dựa theo kế hoạch của cô, Cố Viện Viện sẽ chỉ uống cà phê, coi như là nếu biết cô hạ độc thì sao chứ? Một người mới thì có thể làm được gì? Cho nên cô cũng không bảo quản lý đem cà phê đổ hay ném đi.

Nhưng hiện giờ sau khi cô uống cà phê lại không có chuyện gì xảy ra, điều này chứng tỏ cà phê rất có khả năng đã bị đánh tráo.

Cố Viện Viện này thoạt nhìn có vẻ đơn thuần và ngây thơ, nhưng cô không phải là kẻ ngốc, ngược lại rất thông minh.

Cố Viện Viện tựa hồ bị Lâm Thải làm cho giật mình, cô tỏ vẻ tủi thân và sợ hãi, nhưng vẫn kiên cường nói: "Nếu như chị thật sự trong sạch thì đem cà phê đi giám định cũng sẽ không gây tổn hại gì tới chị, chị kích động như vậy để gì? Hay là chị đang che giấu điều gì đó?" Cố Viện Viện càng nghĩ càng thấy hợp lý, xem ra cà phê thật sự đã bị đánh tráo!

Lâm Thải khoanh tay cười lạnh: "Cố tiểu thư, nếu cô không đem được bằng chứng phạm tội ra, tôi có thể kiện cô tội vu khống!"

Cố Viện Viện quay ra nhìn Thẩm Huy, rưng rưng nước mắt: "Anh rể..."

Thẩm Huy nhìn Cố Viện Viện, lại nhìn về phía Cố Hàm Ngọc, chỉ thấy Cố Hàm Ngọc nghiêm mặt, như thể cô đang suy nghĩ về khả năng cà phê đã bị đánh tráo, cô mặc dù thông minh, nhưng đáng tiếc lòng người thật khó dò.

Hắn hếch cằm yêu cầu trợ lý đem đoạn băng từ camera giám sát.

Bởi vì cả đoàn phim quay trong tòa nhà giảng dạy, cho nên nơi gọi là phòng trang điểm cũng chỉ là một căn phòng học, camera giám sát chỉ có ở ngoài hành lang, còn trong phòng thì không. Nhưng xét theo tình hình hiện tại, chỉ cần ở hành lang có là được rồi. Bởi vì chỉ cần xác nhận người của Lâm Thải có tiến vào phòng trang điểm để hủy diệt chứng cứ, thì có thể xác định được cô hạ thuốc hay không.

Đoạn video giám sát rất nhanh đã được tìm thấy, trực tiếp vọt tới thời điểm Cố Viện Viện rời khỏi phòng trang điểm để chuẩn bị quay cho đến lúc cơ thể cô khó chịu quay trở lại phòng, trong khoảng thời gian này có một số người ra vào phòng, có thợ trang điểm, thợ trang phục, còn có dì bảo mẫu chăm sóc Cố Viện Viện và Cố Hàm Ngọc.

Thợ trang điểm nói: "Tôi quay lại để lấy son môi, bởi vì phải trang điểm lại cho Cố tiểu thư nên tôi mới phát hiện ra mình để quên, nên mới vội vàng trở lại phòng để lấy. Tôi không hề động đến cốc cà phê, cốc của tôi sau khi uống xong đã ném vào thùng rác."

Điều này đã được chứng minh trong video giám sát, cô vào phòng trang điểm không vượt quá ba phút. Rất nhanh đã ra ngoài.

Thợ trang phục: "Tôi cảm thấy mệt, nên đi nghỉ trong chốc lát. Tôi vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, dì bảo mẫu của Cố tiểu thư liền tới, tôi ngồi nghịch điện thoại được một lúc thì có người gọi tôi ra làm việc. Tôi căn bản không để ý tới cốc cà phê trên bàn trang điểm! Tôi cũng có cốc cà phê của riêng mình, nên tôi không có suy nghĩ gì nhiều, tôi thật sự không biết gì cả!"

Dì bảo mẫu: "Lúc đó đúng là tôi thấy có người trong phòng, tôi thấy cô ấy ngồi đó chơi điện thoại và tôi cũng không quan tâm gì nhiều. Tôi quay lại để lấy giấy rồi đi vệ sinh."

Cố Hàm Ngọc nói: "Đây là lần đầu tiên tôi đến trường quay, bởi vì tò mò nên tôi đã đi khắp nơi để ngắm nghía một chút. Sau khi quay lại phòng trang điểm tôi mới biết Cố Viện Viện đã ra ngoài để quay phim. Lúc đó tôi không để ý gì nhiều tới cốc cà phê trên bàn trang điểm."

Thợ trang điểm và thợ trang phục không hề nói dối, đây là lần đầu các cô làm việc với Lâm Thải, trước đó mọi người không hề có quen biết gì. Dì bảo mẫu và Cố Hàm Ngọc càng không phải là đồng lõa. Quan trọng nhất, trong số người ở đây không có người của Lâm Thải, quản lý và trợ lý của cô cũng không quay trở lại phòng trang điểm sau khi đưa cà phê cho Cố Viện Viện.

Thấy vậy, Lâm Thải thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cô mơ hồ cảm thấy kỳ quái, cà phê rõ ràng là bị bỏ thuốc, nhưng cô lại không có phản ứng, hơn nữa quản lý của cô cũng không đủ thông minh để đem đi đánh tráo, vậy là đã có chuyện gì xảy ra?

Đương nhiên hiện tại cũng không phải là lúc để nghĩ những chuyện này, Lâm Thải nhìn Thẩm Huy, cười khổ: "Thẩm tổng, rõ ràng là tôi bị oan."

Cố Viện Viện trợn tròn mắt, ngay cả hiện giờ bụng vẫn đau nhưng cô không thèm để ý, tại sao có thể? Tại sao?!

Dường như cô muốn nói gì đó, nhưng thấy Thẩm Huy lạnh lùng liếc mình một cái, trong nội tâm cô kêu lộp bộp, Cố Viện Viện liền câm như hến, trong lòng có chút buồn bực cùng đau đớn, Thẩm Huy từ trước đến nay chưa bao giờ dùng loại ánh mắt đó để nhìn cô.

Cô ngậm miệng, cúi thấp đầu xuống.

Cố Hàm Ngọc lần nữa nói với Lâm Thải: "Tôi thực sự xin lỗi."

Lâm Thải vốn không thích Cố Hàm Ngọc vì vừa nãy cô ấy bắt cô uống ly cà phê. Nhưng chí ít cô không phiền phức và chán ghét như Cố Viện Viện, người ta còn biết nói lời xin lỗi hai lần, còn Cố Viện Viện chỉ biết nấp sau lưng người khác, trông cô có vẻ đơn thuần và vô hại, nhưng thực ra lại rất tâm cơ. Nhất là thái độ trước đó của cô với Thẩm Huy không giống như em gái với anh rể, nếu Cố Hàm Ngọc không xuất hiện, mọi người đều sẽ nghĩ rằng Cố Viện Viện là tình nhân bé nhỏ của Thẩm Huy.

Lâm Thải nói: "Tôi hiểu, cô cũng chỉ vì lo lắng cho em gái."

Cố Viện Viện nghe được câu nói này cảm thấy bản thân như vừa ăn phải shit.

Cố Hàm Ngọc lắc đầu, nói: "Bất kể như thế nào, cũng là do tôi sai, cho dù tôi muốn bảo vệ em gái cũng không nên hành xử với cô như vậy. Là do tôi quá cực đoan và đường đột nên đã khiến cô cảm thấy oan uổng. Còn nữa A Huy, em xin lỗi, cảm ơn anh đã bảo vệ em gái của em, cuối cùng tất cả đều là hiểu lầm, là lỗi của em đã làm liên luỵ đến anh..."

Lâm Thải thật muốn giơ ngón tay cái với Cố Hàm Ngọc, cô gái này quá thông minh, mọi chuyện bị nháo thành dạng này nhưng cô rất biết chủ động gánh vác trách nhiệm. Cô nhìn Thẩm Huy, quả nhiên thấy ánh mắt hắn nhìn Cố Hàm Ngọc so với trước đó nhu hoà đi rất nhiều, so với ánh mắt nhìn Cố Viện Viện còn ấm áp hơn vạn lần.

Thẩm Huy: "Chuyện nhỏ."

Cố Hàm Ngọc mỉm cười với hắn, rồi quay sang nói: "Viện Viện, em tới đây xin lỗi đi."

Cố Viện Viện sửng sốt, xin lỗi ư? Mặc dù không có chứng cứ, nhưng cô có thể cảm nhận Lâm Thải đã hạ thủ với cô! Cô nhịn không được nhìn Lâm Thải, quả nhiên thấy ánh mắt Lâm Thải ngoài kinh ngạc ra còn loé lên vẻ đắc ý.

"Chị ơi, em..."

"Xin lỗi đi em."

Cố Hàm Ngọc cắt ngang lời nói của Cố Viện Viện, vẫn là bộ dáng nghiêm túc, "Em biết đấy, chúng ta đã khiến cô ấy phải chịu oan ức, thiếu chút nữa là huỷ hoại tương lai của cô ấy rồi. Khi mình làm sai chuyện gì, phải biết nói lời xin lỗi."

Đây là sự thật, nếu tin tức bắt nạt người khác bị truyền đi, sự nghiệp diễn xuất Lâm Thải sẽ chấm dứt.

Cố Viện Viện cắn môi, vẻ mặt gượng ép, hai chữ xin lỗi cô nói không nên lời.

Lâm Thải lúc này cũng không phải bị ngốc, cô khéo léo nói: "Được rồi, tôi hiểu bất cứ ai gặp phải chuyện như vậy đều sẽ nghi ngờ tôi. May mắn rằng cuối cùng tôi đã được chứng minh sự trong sạch, thế này là đủ rồi."

Cố Hàm Ngọc nhìn Cố Viện Viện, nói: "Viện Viện, sao vậy? Vì sao em lại không xin lỗi? Không phải em luôn là người hiểu chuyện nhất sao, hiện tại em mắc lỗi với người ta mà sao lại không nói lời xin lỗi?"

Nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn Cố Viện Viện, Cố Viện Viện không khỏi nhìn về phía Thẩm Huy, thấy hắn một mặt lạnh băng, căn bản không có ý muốn nói đỡ cô, hai mắt cô đỏ ngầu, cố gắng nhịn chua xót trong lòng, cực kỳ nhanh chóng nói: "Em xin lỗi."

Lâm Thải nói: "Không sao, Thẩm tổng tin tưởng tôi vô tội là tốt rồi."

Thẩm Huy: "Ừ."

Lúc này Cố Hàm Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Lâm Thải: "Chuyện hôm nay tôi sẽ bù đắp cho Lâm tiểu thư, nhưng tôi có một thỉnh cầu, tôi hy vọng sự việc ngày hôm nay sẽ kết thúc như vậy, mong rằng về sau Lâm tiểu thư sẽ không nhắc lại chuyện này với bất kỳ ai trong bất kỳ trường hợp nào. Vì thanh danh của em gái tôi, mong cô hiểu cho."

"Bước ra cánh cửa này, chuyện ngày hôm nay coi như xong, có được không?"

Lâm Thải hiểu rõ, nói: "Tôi hiểu rồi. Cô luôn suy nghĩ cho em gái mình như vậy, quả là một người chị tốt."

Cố Viện Viện: "..." Người chị tốt?

Cố Hàm Ngọc cười, nghiêm túc căn dặn Cố Viện Viện: "Sau này đừng bao giờ đưa ra phán đoán chủ quan như vậy nữa, em hiểu chưa? Cũng may đây chỉ là chuyện nhỏ, chúng ta đã điều tra rõ ràng, nếu không..."

Nếu không thì sao? Nếu không thì cô sẽ biến thành hung thủ giết người sao?

Cố Viện Viện cúi thấp đầu, nắm chặt nắm đấm.

Cố Hàm Ngọc vẫn giữ nguyên bộ dáng ôn hoà, ai nhìn vào cũng thấy cô là một người chị tốt luôn biết quan tâm đến em gái, nhưng ngược lại trong lòng cô lại nghĩ rằng kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, mặc dù cô không muốn kết bạn với Lâm Thải, nhưng khẳng định sau này hôm nay Lâm Thải sẽ không ưa Cố Viện Viện, tạo thêm kẻ thù cho Cố Viện Viện thì có cái gì không tốt?

Người xem mưa đạn:

【?Ủa vậy Lâm Thải không có hạ thuốc à? 】

【  Cố Viện Viện không có chứng cứ, dựa vào suy đoán của bản thân nói Lâm Thải hạ thuốc cô ta, ai bảo cô ta là tiểu thiên thần vậy, rõ ràng cô ta độc ác thì có. 】

【  Còn tôi vẫn tin tưởng Viện Viện, cô ấy tốt bụng như vậy chắc chắn sẽ không tùy ý vu oan người khác, mặc dù không có chứng cứ chứng minh thủ phạm là Lâm Thải, nhưng chắc chắn là cô ta! 】

【  Vậy là đầu óc Cố Hàm Ngọc vẫn còn minh mẫn, biết tự giác xin lỗi, còn yêu cầu Lâm Thải không được nói chuyện này ra, nếu không Cố Viện Viện sẽ bị fan của Lâm Thải mắng chết!】

Lâm Thải có hơn 30 triệu người hâm mộ trên Weibo, còn Cố Viện Viện chỉ có hơn 500 ngàn, giống như phù du lay cây vậy.

【  Cố Hàm Ngọc thực sự rất dịu dàng và tốt bụng, cô ấy đã chủ động chịu trách nhiệm về những chuyện Cố Viện Viện gây ra, ngay cả Thẩm Huy cô ấy cũng tiếp nhận một phần trách nhiệm, cô ấy thực sự đã đảm đương mọi chuyện. Trái lại Cố Viện Viện chỉ biết trốn tránh và không chịu làm gì, người ra mặt chính là Cố Hàm Ngọc, gánh vác trách nhiệm cũng là  Cố Hàm Ngọc, chậc chậc. 】

【... ?? Chẳng lẽ tôi đã hiểu lầm Cố Hàm Ngọc? Nhưng tôi vẫn cảm thấy cô gái này có gì đó không ổn? Người cuối cùng tiến vào phòng trang điểm không phải là Cố Hàm Ngọc sao? Nhỡ đâu cô ta đã động tay động chân gì rồi? 】

【 Lầu trên nói gì mà thiếu logic vậy, cứ coi như Lâm Thải đã thật sự hạ thuốc đi, nhưng Cố Hàm Ngọc đâu quen biết gì Lâm Thải, chắc chắn cô ấy cũng sẽ không biết Lâm Thải sẽ hạ thuốc, làm sao cô ấy biết mà đánh tráo cà phê được? 】

【... ?? Không, tôi vẫn cảm thấy Cố Hàm Ngọc thật kỳ lạ! 】

...

Tuy rằng sự tình đã rõ ràng, nhưng đạo diễn vẫn hạ khẩu lệnh bịt miệng, sự việc hôm nay không ai được phép truyền ra bên ngoài, hơn nữa thời gian cũng bị chậm trễ nhiều, không thể tiếp tục quay phim nữa, công việc ngày hôm nay cứ như vậy mà kết thúc.

Để bày tỏ sự áy náy, Thẩm Huy đã đầu tư thêm 5 triệu NDT, đồng thời mời tất cả nhân viên trong đoàn làm phim đi liên hoan.

Cả đoàn làm phim luôn ngột ngạt cuối cùng cũng vui vẻ hơn chút, đạo diễn lập tức tươi cười rạng rỡ, ông còn mong rằng sự việc hiểu lầm này cứ tiếp tục xảy ra thêm mấy lần nữa! Mỗi lần năm triệu, chắc chắn sẽ không lỗ.

Cùng lúc đó, Lâm Thải quay trở về phòng trang điểm, thần kinh vẫn luôn căng cứng đã được buông lỏng, thân thể cô mềm nhũn, thiếu chút nữa thì ngã xuống, quản lý thấy thế liền ra đỡ lấy cô, nói: "Cô không sao chứ? Có phải là..."

Lâm Thải lập tức ngắt lời hắn: "Tôi không sao, sự thật đã chứng minh tôi bị oan, tôi đã hứa với Cố Hàm Ngọc và Thẩm tổng sẽ quên đi chuyện này, về sau sẽ không bao giờ nhắc lại nữa."

Quản lý sửng sốt một chút, do dự gật đầu nói: "Tôi hiểu rồi." Hắn biết tính chất quan trọng của sự việc, huống chi hiện tại bí mật sẽ khó giữ được nếu nhiều người biết, đâu ai biết được nhỡ đâu họ bị nghe lén? Ngay lập tức hắn không hỏi gì thêm, chỉ nói vài câu tỏ vẻ đau lòng Lâm Thải bị oan ức.

Lâm Thải không để ý tới quản lý, cô vẫn không hiểu tại sao trong cà phê lại không có thuốc, điều này vẫn khiến cô khó hiểu không thôi. Thợ trang điểm và thợ trang phục không phải người của cô, còn dì bảo mẫu là người của Cố Viện Viện, nhìn qua cũng không giống là nói dối, như vậy cô liền loại trừ những người này, còn lại chỉ còn...

Cô vội vàng lắc đầu, Cố Hàm Ngọc rõ ràng luôn bảo vệ và yêu thương Cố Viện Viện như vậy, không thể nào là cô ấy được, nhưng nhỡ đâu là thật?

Nhưng chính Cố Hàm Ngọc đã căn dặn cô không được kể chuyện này với bất kỳ ai, có thể nói cô vô cùng suy nghĩ cho Cố Viện Viện, nhưng đồng thời cũng có thể nói cô đang muốn che giấu bản thân mình.

Lâm Thải nhịn không được nghĩ, nếu thật sự là Cố Hàm Ngọc làm, thì tâm tư cô gái này thật là đáng sợ.
———————————————
Mình quay trở lại để tiếp tục đăng truyện cho mọi người rồi đây 🥳
Cảm ơn mọi người vẫn luôn ủng hộ mình nhé ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top