Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 28: Thật sự là người tốt sao?


Cố Hàm Ngọc đợi hai ngày nhưng vẫn chưa nhận được điện thoại từ Vương Hải Phong, cô biết chuyện này không thể vội vàng được, chỉ đành tạm thời chờ tiếp.

"Đại tiểu thư, phu nhân đang đợi." Dì Quế thẩm gõ cửa đi vào, nhẹ nhàng nói.

"Cháu tới ngay." Cố Hàm Ngọc cầm túi xách trên bàn trang điểm, đi theo dì Quế xuống tầng.

Ngày hôm nay cô và Trương Thục Tuệ sẽ cùng đến cô nhi viện, đi cùng còn có các vị phu nhân thường chơi cùng hoặc thường xuyên liên lạc với Trương Thục Tuệ, có vị phu nhân đến từ giới chính trị, cũng có một vài vị phu nhân từ các gia tộc thương nghiệp lớn, trước đây Cố Hàm Ngọc thường xuyên đi cùng mẹ, nhưng lần này có chút khác biệt, bởi vì Cố Viện Viện cũng đi theo.

Ba mẹ con cùng nhau lên xe đi đến cô nhi viện ở vùng ngoại thành.

Cố Viện Viện nghĩ rằng cô chỉ đơn giản tặng một số sách vở và quần áo cho trẻ em ở cô nhi viện, không ngờ lại có nhiều người xuất hiện, thậm chí còn có cả phóng viên truyền thông, hầu như tất cả mọi người có mặt đều quyên góp một chút tiền và vật tư. Trương Thục Tuệ cũng không phải ngoại lệ, Trương gia vốn là gia tộc thương nghiệp, trong tay Trương Thục Tuệ cũng có mấy công ty túi da, bà ngoài việc gửi tới một số đồ văn phòng phẩm còn quyên góp thêm một triệu tệ.

Đây là lần đầu tiên Cố Viện Viện tham gia loại hoạt động như này, nhìn thấy những đứa trẻ nhút nhát trong cô nhi viện, chúng đều mồ côi không cha không mẹ, trong lòng cô cảm thấy tụi nhỏ thật đáng thương.

"Nhìn bọn trẻ lại khiến con nhớ về hồi bé, nếu như lúc đó không gặp ba mẹ nuôi, có thể con đã trở thành trẻ mồ côi." Vẻ mặt Cố Viện Viện đầy tiếc thương, Trương Thục Tuệ lập tức cảm thấy đau khổ, áy náy nói, "Là mẹ sai, mẹ không chăm sóc con cẩn thận, đều tại mẹ..."

Cố Viện Viện lắc đầu: "Con không trách mẹ, hơn nữa con đã trở về rồi không phải sao?"

"Tất cả là do ông trời phù hộ..."

"Mẹ đừng buồn nữa, con không sao mà."

Người xem mưa đạn:

【  Thật cảm động. 】

【  Viện Viện rõ ràng phải chịu nhiều tổn thương như vậy, nhưng cô ấy lớn lên vừa lương thiện lại còn hiểu chuyện, thật là hiếm có. 】

【  Phải đem bọn buôn người biến thành heo hết! Để bọn chúng sống không được chết cũng không xong! 】

【  Thật không hề dễ dàng cho mẹ Cố và Viện Viện. 】

Cố Hàm Ngọc mỉm cười đi tới, cô một tay nắm tay Trương Thục Tuệ, một tay nắm tay Cố Viện Viện, nói: "Nhất định là nhờ những lời cầu nguyện của mẹ những năm gần đây có tác dụng, Viện Viện mặc dù xa nhà từ nhỏ, nhưng may mắn được gặp ba mẹ nuôi tốt bụng luôn yêu thương và chăm sóc cho con bé. Mặc dù con rất tức giận đối với cách làm của Trương Vĩ và Vương Trân, nhưng mặt khác con rất cảm kích họ, nhờ công lao của họ đã nuôi dưỡng Viện Viện nhà ta thành một cô gái không những thông minh mà còn lương thiện nữa."

"Người ta nói thiện hữu thiện báo, quả không sai, vì tích đức cho Viện Viện, những năm gần đây mẹ làm từ thiện không ít, chính là mong ông trời có mắt phù hộ cho Viện Viện nhà ta ở ngoài không gặp phải chấn thương, để cho con bé lớn lên bình an và hạnh phúc. Ông trời hẳn đã nghe thấy lời cầu nguyện của mẹ cho nên Viện Viện mới lớn lên khỏe mạnh như vậy."

Cố Viện Viện: "..." Lời này là có ý gì? Là nói mặc dù cô không lớn lên tại Cố gia, nhưng cô không phải chịu đựng đau khổ gì sao? Việc cô rời xa ba mẹ ruột đã là một sự đau khổ rồi.

"Con nói đúng." Cảm xúc đau đớn của Trương Thục Tuệ đã giảm dần, lập tức cảm thấy may mắn, nói: "Nếu Trương gia không đối xử tốt với Viện Viện nhà ta, mẹ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho họ. Lũ buôn người độc ác không có lương tâm, nhưng may mắn Trương Vĩ và Vương Trân không mua lại Viện Viện rồi bán cho người khác, đến lúc đó không biết Viện Viện phải chịu khổ đến mức nào..."

Cố Hàm Ngọc nói: "Vâng, may mắn em ấy đã trở về rồi."

Cố Viện Viện mím môi, không vui lắm, hơn nữa vì Cố Hàm Ngọc ngắt lời, bầu không khí tốt đẹp giữa cô và Trương Thục Tuệ liền tan biến.

Sau đó cô không nói chuyện nữa.

Nhưng Cố Viện Viện không nhịn được nhìn Cố Hàm Ngọc, thấy trong mắt đầy thương xót, nhíu mày lo lắng nhìn những đứa trẻ lẻ loi hiu quạnh trong cô nhi viện, cô thở dài: "Bọn trẻ thật sự đáng thương."

Cố Viện Viện vâng một tiếng, không nói thêm gì.

Cô cảm thấy Cố Hàm Ngọc quá giả tạo. Quần áo của cô trên người, túi trên tay, thậm chí cả khuyên tai, bất kỳ món đồ nào cũng đủ để những đứa trẻ kia sinh hoạt mấy năm. Vừa rồi cũng không thấy cô quyên góp đồng tiền nào, bộ dạng này là muốn diễn cho ai nhìn?

Cô không muốn quan tâm, cũng không thèm nhìn Cố Hàm Ngọc nữa, quay người ra chơi cùng bọn nhỏ.

Cố Hàm Ngọc mắt nhìn Cố Viện Viện đang chơi bên cạnh, trong chớp mắt lại đọc một vài bình luận, quả nhiên không ít bình luận đang nói cô giả tạo, nếu như cô thật sự đồng cảm với bọn trẻ thì tại sao lại không quyên góp tiền? Vẫn là Viện Viện lương thiện lại đáng yêu, nhìn cô và tụi nhỏ chơi vui vẻ với nhau biết bao! Không giống Cố Hàm Ngọc, đứng ở một bên không nhúc nhích, cô chắc chắn là đang coi thường những đứa trẻ bẩn thỉu đó!

Cô cười cười, không xem nữa.

Mọi người ở cô nhi viện ước chừng được nửa ngày thì rời đi, Cố Viện Viện vẫy tay tạm biệt bọn trẻ, tụi nhóc mặc dù người nhỏ gầy, nhưng chúng rất sạch sẽ và nghe lời, thấy cô phải đi, chúng liền ôm lấy chân cô năn nỉ cô ở lại. Cuối cùng cô phải hứa sẽ quay trở lại thăm tụi nhỏ thì chúng mới chịu để cô rời đi.

Trên đường về nhà, Cố Viện Viện có chút mệt mỏi dựa vào người Trương Thục Tuệ muốn ngủ.

Cố Hàm Ngọc ngồi bên cạnh tài xế, nói: "Hy vọng rằng tụi nhỏ sẽ gặp được những người sẵn sàng nhận nuôi chúng."

Trương Thục Tuệ sờ sờ Cố Viện Viện đang dựa trên vai: "Hy vọng bọn trẻ cũng may mắn như Viện Viện nhà ta mà gặp được một gia đình tốt."

Cố Viện Viện nhắm mắt vâng một tiếng, "Chắc chắn rồi!"

Cố Hàm Ngọc nói: "Con cũng mong rằng gia đình chúng ta sẽ không bao giờ bị chia cắt. Nếu như trên đời này thật sự có thần minh, con sẽ làm thêm nhiều việc tốt hơn để cầu phúc cho gia đình ta."

Lần này Cố Hàm Ngọc cũng bỏ ra 200 ngàn tệ để quyên góp cho cô nhi viện, Trương Thục Tuệ vô cùng hài lòng: "Con làm tốt lắm."

Cố Viện Viện kinh ngạc ngồi thẳng dậy: "Chị đã quyên góp 200 ngàn sao?"

Trương Thục Tuệ ừ một tiếng, nhìn Cố Viện Viện mắt đầy sự kinh ngạc: "Sao vậy?"

Cố Viện Viện ngây người, "Thế nhưng thời điểm quyên tiền, em không thấy... chị góp tiền."

Cố Hàm Ngọc nói: "Chị đã gặp riêng viện trưởng, bởi vì chị không muốn xuất hiện trên tin tức báo chí, quá phiền phức."

Trương Thục Tuệ nói: "Đúng vậy, chị con hàng năm đều quyên góp tiền cho cô nhi viện, nhưng con vừa mới trở về, không biết là chuyện bình thường."

Cố Viện Viện: "...???"

Người xem mưa đạn:

【... ??? 】

【  Cố Hàm Ngọc có quyên tiền sao? 】

【  Ai vừa rồi mắng Cố Hàm Ngọc vô tâm, mau lăn ra đây xin lỗi! Cố Hàm Ngọc rõ ràng rất tốt, không hiểu sao mấy người mắng cổ không ra gì. 】

【  Trời ơi, tôi đã trách oan cô ấy rồi. 】

【  Thật ra Cố Hàm Ngọc rất tốt, mặc dù cổ hơi cứng nhắc và cố chấp, hay nói Viện Viện không có quy củ, nhưng xem ra cô ấy không phải người tồi tệ như chúng ta nghĩ... 】

Cố Viện Viện vô cùng bất ngờ khi Cố Hàm Ngọc có thể bỏ ra 200 ngàn một cách tuỳ ý, tiền lương ba mẹ nuôi cô kiếm được một năm chỉ có 100 ngàn, trừ đi phí chi tiêu cũng chỉ tích được 50 ngàn, Cố Hàm Ngọc có nhiều tiền như vậy sao?

Tựa hồ đoán được nghi hoặc của Cố Viện Viện, Cố Hàm Ngọc nói: "Những năm gần đây ba mẹ cho chị không ít tiền tiêu vặt, hơn nữa chị cũng nhận được nhiều học bổng, chị dùng số tiền để quản lý tài chính, mặc dù có thua lỗ, nhưng nhìn chung lợi nhuận chiếm đa số."

Người xem mưa đạn:

【  Nhìn đi, Cố Hàm Ngọc lớn lên tại Cố gia, chắc chắn là có tiền rồi, 200 ngàn đối với cổ như con bò rụng lông như cây me rụng lá, quyên tiền thì sao nào? 】

Cố Hàm Ngọc: "Viện Viện, sau khi em trở về không phải mẹ cũng cho em tiền tiêu vặt sao? Ba mẹ những năm gần đây cho em không ít tiền tiêu vặt, hơn nữa còn mua cho em bất động sản mà."

Sau khi Cố Viện Viện trở lại Cố gia, Trương Thục Tuệ đưa cho cô một tấm thẻ, nói rằng tiền tiêu vặt đều ở trong đó. Bà cũng nói, những năm gần đây mặc dù cô không lớn lên tại Cố gia, thế nhưng Cố Hàm Ngọc từ nhỏ đến lớn đều có hết thảy, vì vậy cô cũng sẽ có, ngay cả tiền tiêu vặt, tiền quỹ giáo dục, bao lì xì chúc tết hay sinh nhật đều không thiếu, đến thời điểm hiện tại cô đã có một khoản tiền không nhỏ.

Trong những năm đầu khi giá nhà chưa tăng khủng khiếp, Trương Thục Tuệ đã dùng số tiền đó để mua cho cô hai căn hộ, ngay cả khi mua xong, tiền tiêu vặt của cô vẫn còn dư hơn mấy triệu. Thế nhưng Trương Thục Tuệ không cho cô nhiều tiền, trong thẻ cũng chỉ cho cô 1 triệu tệ, nói là cô có thể tùy tiện sử dụng.

Ban đầu Cố Viện Viện nhìn thấy số tiền lớn như vậy liền giật mình, mẹ cho cô nhiều tiền như vậy không sợ cô tiêu phung phí sao?

Hơn nữa khoản tiền kia trừ lúc cô tiêu xài khi dạo phố và mua hàng online những món đồ hồi trước không đủ tiền mua, cô còn mua quần áo, giày dép và thậm chí đổi điện thoại mới cho ba mẹ nuôi, xài tới xài lui cũng chỉ tốn vài chục ngàn tệ, vẫn còn dư không ít.

Cố Hàm Ngọc thấy Cố Viện Viện không trả lời, nói: "Hình như em có 1 triệu phải không? Em đã tiêu hết chưa? Khi nào hết tiền thì bảo mọi người nhé..."

Một triệu sao mà tiêu hết luôn được? Là con nhà ai mà tiêu tiền giỏi vậy! Cố Viện Viện cảm thấy câu nói này của Cố Hàm Ngọc đang nhằm vào cô, cô lập tức lên tiếng giải thích: "Không phải đâu chị, em mới tiêu hết mấy chục ngàn thôi, chưa hết đâu ạ!"

Cố Hàm Ngọc: "Tất nhiên em chưa tiêu hết rồi, chắc hẳn vẫn còn dư vài trăm ngàn đúng không? Nếu em hết tiền cứ nói với chị, chị cho em thêm tiền tiêu vặt. Số tiền kia em cứ dùng thoải mái nhé, không cần quan tâm đến chuyện khác, cũng không cần suy nghĩ chuyện quyên tiền hay tiết kiệm gì đó, thật vất vả em mới trở về, mọi người đều muốn em sống vô ưu vô lo và vui vẻ."

Cố Viện Viện: "?" Cố Hàm Ngọc rõ ràng là nói thấy có lỗi với cô, nhưng không hiểu sao cô có cảm giác Cố Hàm Ngọc đang nói cô có tiền nhưng không chịu quyên góp nhỉ? Không phải cô không muốn quyên tiền, cô chỉ nghĩ đơn giản rằng cô và Trương Thục Tuệ đều là người một nhà, Trương Thục Tuệ quyên góp cũng là đại diện cho cô, đều như nhau cả.

Trương Thục Tuệ nhíu mày, "Chị con nói đúng đấy, nghe lời chị đi con."

Cố Viện Viện: "..."

Cố Viện Viện nói: "Con hiểu rồi, cảm ơn mẹ."

Trương Thục Tuệ ừ một tiếng, vì trường học sắp tới khai giảng, Trương Thục Tuệ đã sớm bàn bạc với Cố Chí Quốc, mong ông dành ra chút thời gian cùng cả nhà ăn một bữa cơm, cả nhà cùng nhau đoàn tụ vui vẻ. Cố Chí Quốc vô cùng coi trọng gia đình nên ông tự nhiên đáp ứng và dành thời gian trong lịch trình bận rộn của mình dùng bữa với gia đình.

Người xem mưa đạn:

【  Tiểu thiên sứ Viện Viện không quyên tiền sao? Ngược lại Cố Hàm Ngọc ác độc mới quyên tiền? 】

【  Trong thẻ của Cố Viện Viện có tận 1 triệu tệ tiền tiêu vặt mà chẳng thèm quyên góp đồng nào? Đây chính là tiểu thiên sứ trong lòng mấy người sao? Ngược lại Cố Hàm Ngọc luôn bị mắng là kẻ xấu xa, chí ít người ta cũng góp 200 ngàn. 】

【... ?? Cố Hàm Ngọc thật sự là người tốt sao? Có vẻ cổ không tâm cơ như tôi nghĩ. 】

Cố Hàm Ngọc ngồi ở tay lái phụ, mắt nhắm nghỉ ngơi, khóe miệng cong lên chứng tỏ tâm trạng cô đang rất tốt. Sau khi ăn tối xong, cô nhận được điện thoại từ Vương Hải Phong, tâm trạng cô lại tốt thêm gấp bội.

"Chú đồng ý cho cháu đầu tư."

"Cháu muốn xem qua kịch bản trước, mặc dù cháu rất thích Vương lão sư."

"Được rồi, gửi email cho chú đi."

"Sáng mai cháu sẽ cho chú câu trả lời."
———————————
Chap mới cho mấy bồ nè 🥰😚😚

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top