Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 01: Cô gái nhỏ đáng thương ngồi sai xe

𝑬𝒅𝒊𝒕𝒐𝒓: 𝑾𝒆𝒐~

Chương 1: Cô gái nhỏ đáng thương ngồi sai xe

————————————————————————————

Xe khách cũ xưa ngừng ở một chỗ quốc lộ hẻo lánh ít dấu chân người, Tống Thanh Thì kéo rương hành lý mơ mơ màng màng xuống xe.

Tháng sáu thời tiết khô khốc, oi bức. Tống Thanh Thì giơ tay che che ánh mặt trời trên đỉnh đầu.

Cô gái một thân lụa trắng váy hai dây, tóc quăn buông xuống ở trước ngực, chiếc mũ che khuất nửa khuôn mặt xinh đẹp tuyệt sắc, như là tiên nữ không nhiễm thế tục trần gian.

Chung quanh có thể nói là một mảnh rách nát, phòng ốc cũ xưa, tràn ngập mùi thuốc, đường phố xa xôi hẻo lánh, khi nhìn đến trước mắt một màn này, Tống Thanh Thì mới phát giác không đúng.

Vội vàng chạy đến đầu xe nhìn xem, quả nhiên.

Đầu xe viết địa điểm là ‘Hoài Thành’ đến ‘Mặc Vân’ đều không phải là Vân Thành mà Tống Thanh Thì muốn đi.

Tống Thanh Thì lập tức dẫn theo hành lý lên xe, Tài xế đã chuẩn bị thu thập đồ vật xuống xe: "Cô gái nhỏ, để quên đồ vật?”

Tống Thanh Thì muốn nói lại thôi, đôi môi phấn nhuận mấp máy, có một loại ủy khuất yếu ớt, thanh âm cũng là chọc người trìu mến: "Bác tài, xe này không phải đi đến Vân Thành sao?”

Cô rõ ràng đã biết, lại vẫn là muốn xác nhận một lần.

Vừa nghe cô hỏi như vậy, tài xế cũng đoán được cô gái nhỏ này ngồi sai xe rồi, nhìn cô đáng thương như vậy, nói chuyện thanh âm đều mềm mại: “Cô gái nhỏ, cháu là ngồi sai xe đi? Nơi đây là Mặc Vân.”

Cô đương nhiên biết đây là Mặc Vân, một cái địa phương cô hoàn toàn không nghe nói qua.

Cô gái nhỏ trên mặt hiện lên biểu tình nản lòng, gục xuống mí mắt đẹp, như là bong bóng bị mất hơi, theo sau lại là nhắc tới chờ mong: "Vậy bác tài, chú có thể lại đưa cháu trở về lại Hoài Thành một chuyến không?”

Tựa hồ như là sợ người cự tuyệt, Tống Thanh Thì lại vội vàng bồi thêm một câu: "Cháu có thể cho chú tiền.”

Tài xế nhìn cô gái này bộ dáng khó khăn, nhưng cũng không thể không cự tuyệt: "Cháu gái, trời lát nữa liền tối rồi, từ Mặc Vân đến Hoài Thành đường núi buổi tối căn bản thấy không rõ, rất nguy hiểm.”

Tống Thanh Thì vừa mới chuẩn bị tiếp tục thuyết phục, điện thoại tài xế vang lên, tiếng chuông đinh tai nhức óc: "Alo, lún, à à, tốt tốt.”

Tiếp xong điện thoại lại nhìn về phía Tống Thanh Thì, biểu tình có chút một lời khó mà nói hết: "Cháu gái, hiện tại không chỉ có đêm nay không thể đi, mấy ngày nay chỉ sợ đều đi không được, cháu vừa rồi cũng nghe thấy đấy, lún, cũng không biết khi nào có thể tu sửa tốt.”

Lời này không thể nghi ngờ là làm Tống Thanh Thì như bị sét đánh ngang tai, lại nhìn thấy địa phương thôn sơn xa lạ như này, ghập ghềnh dơ dơ, không thể nghi ngờ là làm Tống Thanh Thì sống không còn gì luyến tiếc.

Đẩy hành lý đi ở trên đường núi gập ghềnh, cánh tay cô gái nhỏ hoàn toàn không còn sức lực, điều này đã làm Tống Thanh Thì đủ hỏng mất, điện thoại bên tai càng làm Tống Thanh Thì suýt nữa khóc ra tới.

"Anh nói cho em biết, Duyệt Duyệt, chúng ta kết thúc rồi.”

"Em không cần cùng anh giải thích nhiều như vậy, là ai lúc trước nói tốt nghiệp xong sẽ cùng người trong nhà nói chúng ta ở bên nhau, em hiện tại lại phải xuất ngoại.”

“Trở về nói? Anh nghĩ em không muốn trở về nhà sao?” Khi nói câu này Tống Thanh Thì thật sự muốn khóc, cô nhưng thật ra muốn trở về, nhưng hiện tại còn có thể trở về sao?

Vốn là sau khi tốt nghiệp, liền muốn rời khỏi bạn trai cũ ra chỗ khác giải sầu, không nghĩ tới đến loại địa phương chim không thèm ỉa này, trở về không được.

Rõ ràng là đang la lối khóc lóc cãi nhau, nhưng cô gái kia thanh âm nghẹn ngào lại mềm mại càng giống như là lông chim gãi ngứa, nghĩ cô đáng thương, trấn an cô, ngược lại càng muốn thao khóc cô.

Bộ dáng nhu nhược đáng thương hấp dẫn lực chú ý của những người trên đường này, trong đó cũng có không thiếu những người đàn ông không có ý tốt.

Tống Thanh Thì cũng chú ý tới một ít ánh mắt người, giống như là đang nhìn con mồi, nội tâm hoảng loạn làm cô theo bản năng gom lại áo sơ mi cùng áo khoác trên người.

Rõ ràng đã bao vây thật sự kín mít, nhưng xuyên thấu qua những ánh mắt tựa như sói tựa như hổ của những người đàn ông, Tống Thanh Thì vẫn là có cảm giác rất không an toàn.

Giương mắt vừa thấy, là một khách sạn rách nát dơ bẩn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top