Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

02# 1- "Kiêu Ngạo hạ sỉ đáng bị chết!"

Bầu không khí trong phòng khách lúc này không có vẻ tự nhiên, anh nhìn ra khắp căn phòng. Được bố trí ngăn nắp, lan can cầu thang là một cái kệ sách lớn, nói giản dị cũng không phải mà sa hoa cũng không đến, tiện nghi có đủ.

Hướng phía trước mà hai người lúc nãy đi là dọc hành lang có nhiều cánh cửa, hơn nữa nó dẫn đến phòng bếp.

Một cánh cửa số đó mở ra, lại dáng vẻ cô thiếu nữ năng động, kéo tai nghe xuống, trên tay vẫn còn máy chơi game.

-"xin chào mọi người."

Cô nàng vui vẻ vẫy tay.

-"tôi họ Tiểu, Tiểu Lâm Thanh."

-"em của cô gái lúc nãy?"

Cô nàng đúng thật có nét giống với nữ nhân lúc nãy, chỉ trừ việc ăn mặc, màu tóc thì nhìn chung rất giống với người kia. Tóc đen thả, ăn mặc nữ sinh bên trong quần đen bó dài gần đến đầu gối.

-"đây là tầng một, có tầng hai và tầng ba, tầng ba là tập thể hình thể dục, tầng hai có căn phòng trống á, mấy người có thể tùy chọn phòng ở trên."

Cô nàng mỉm cười vẫy tay chào.

-"chị ơi, chơi game với em đi."

Cô liền chạy thẳng vào phòng mà nàng lúc nãy vào.

...

Lý Đế Quân chọn bừa một phòng, nơi này dư nhiều phòng, thoải mái trong việc lựa chọn.

Người nam nhân vạm vỡ trên tàu lúc nãy lại kéo nhẹ ống tay áo anh.

-"tôi có thể cùng phòng với cậu không a."

-"ừm."

Anh gật đầu, gạt tay hắn ra ống tay áo mình rồi vào phòng.

Phòng khang trang gọn gàng, cửa sổ hướng thẳng về phía trăng máu, khu rừng phủ sương mù mỏng.

Giường trắng, anh nằm bệt thoải mái, mềm mềm.

Nam nhân xa lạ, nãy giờ nhìn qua tính tình anh ta cũng thấy chả có hại gì cho bản thân anh, nói trắng ra là vô hại.

Nam nhân hắn lúc này ngồi lên ghế, tay đặt lên bàn lấy ra điếu thuốc, châm lửa hút.

-"anh nay bao tuổi rồi?"

-"tôi 32 rồi."

-"ừm, tôi 28, tôi xin tuổi anh để dễ xưng hô thôi."

-"cậu trẻ nhỉ, có vợ chưa?"

-"chưa.."

-"ồ, tôi cũng chưa này."

Anh mở lời bắt chuyện, làm quen với người trước mặt, đã chọn chung phòng mà không tìm hiểu đối phương thì nói ra lại rất ngượng ngùng không thoải mái.

-"nãy cái đầu đấy...tôi thấy cậu không sợ a.."

-"ai bảo tôi không sợ? Tôi chỉ là quen với nó thôi."

-"cậu làm nghề gì mà không sợ?"

-"pháp y."

Hắn ta vẻ ngạc nhiên, cái nghề đấy nhìn cảnh tượng đúng thật là quen thuộc, thả nào cậu ta không phản ánh lên vẻ sợ hãi trên mặt.

Anh nằm trên giường, cơ thể cảm giác đau nhức, đầu anh cảm giác mơ hồ choáng váng, liền ngủ thiếp đi.

Hắn ta cũng ngáp, lúc này nhìn lên đồng hồ giữa gian phòng, điểm 12 giờ, nam nhân bỏ điếu thuốc, nhẹ thổi xoa tàn thuốc rồi vứt vào xọt rác, cũng mò mò lên giường ngủ.

Hai nam nhân xa lạ ngủ với nhau, hắn cố cách xa anh nhất, tránh những tương tác đáng ngờ với người lạ, sợ người kia thấy sáng hắn cứ sát mích lại chửi hắn.

Nam nhân hắn ngủ cùng, duy nhất một lão, còn lại cách biệt!

...

Sáng hắn dậy thấy bên cạnh bóng người mất hút, nam nhân tưởng người biến mất, lại quanh phòng tìm kiếm, tìm lại thấy anh ở ban công đọc sách.

-"ồ, chào anh Mã."

-"a- tưởng cậu biến mất."

Từ đằng sau có người mở cửa.

Một cô gái trong số đám người bọn họ hôm qua, lúc này cô nói.

-"ồ, hai người ở chung phòng sao."

-"ba tên con trai ở chung phòng, giờ đến hai bọn cậu cũng ở chung, hay tí nữa tôi rủ hai cô gái kia ngủ chung nhỉ."

-"...?"

-"đùa thôi, xuống- xuống ăn đi, hôm nay như có nhiệm vụ gì mà cô Lưu muốn nói ấy."

Cô ra hiệu hai người họ, rồi nàng cũng bước xuống lầu.

Bên ngoài vẫn là màn đêm, điểm bởi trăng huyết sáng rực. Anh từ từ đứng dậy, đi ra ngoài thẳng bước xuống dưới.

Mã Nguyệt Quang lúc này cũng vội tạt nước xúc miệng tạm rồi luống cuống đi theo.

Người duy nhất hắn quen, hắn ngồi cạnh.

Người ăn nhưng mang theo tâm trạng lo lắng, đến lúc ăn xong cũng lấm tấm mồ hôi lạnh.

Tiếng mở cửa vang lên bên ngoài.

Mọi người bước vào.

Vẫn là toa tàu, số tàu, nhưng lại không thấy vết máu hay cái xác bị cắt đứt đầu.

Nó sạch sẽ gọn gàng, thậm chí thoang thoảng mùi thơm nhẹ.

Vẫn chọn vị trí cũ, riêng chàng trai ngồi cạnh cái xác thì chọn một chỗ khác cách xa hơn chỗ ngồi ban đầu, cậu trai ấy ngồi toa đầu hàng trái.

Âm báo vang lên.

-"xin chào quý khách, giữ an toàn, nhắm mắt tuyệt đối không được mở, tiếng gì từ ngoài cửa sổ cũng phải ngó lơ không được trả lời."

-"xin nhắc lại, giữ an toàn, nhắm mắt tuyệt đối không được mở, tiếng gì từ ngoài cửa sổ cũng phải ngó lơ không được trả lời."

-"từ lần sau sẽ không nhắc lại những điều này."

Lý Đế Quân từ nhắm mắt, anh tự tạo sự tĩnh lặng cho bản thân.

Đi được một lúc, sau anh nghe thấy tiếng gào thét thảm thiết, cảm giác như đám người bị tra tấn, đôi lúc bên tai anh vang vọng tiếng nói ai đó hỏi anh, anh đổ mồ hôi, một cơn đau đầu ập đến khiến anh cau mày.

Bên cạnh, nam nhân sợ hãi, mồ hôi trên cơ thể đầm đìa, miệng lắp bắp, cơ thể run rẩy.

Hắn bỗng va vào vai anh, anh chỉ cảm nhận thoáng qua nhưng bản năng anh, anh lập tức bịt tai hắn.

-"đừng nói, lơ đi."

-"a...aa...a.."

....

-"xin hành khách xuống xe, chúc quý khách an toàn trở về."

Anh mở mắt nặng trĩu, tầm nhìn mờ mịt, ngạc nhiên phát hiện, 10 người tính cả anh giờ hiện tại gần nửa trong số đó mặt tái đi, miệng sủi bọt mép, mắt trợn to, tai và mắt chảy máu.

Giờ tại sao anh hiểu loa lại nói vậy....

Nam nhân mặt chưa tỉnh hồn liền bị anh một tát vào đầu làm cho tỉnh.

-"xuống."

-"a...ừm, đau quá.."

-"đừng nhìn xung quanh."

Hắn ta nghe anh nói vậy, chỉ biết gật gù xuống dưới.

Nó là một cái trạm khác, nhưng không phải dáng vẻ trước căn biệt thự, nói đúng hơn trông nó mục nát.

Đằng sau trạm bao phủ toàn là rừng, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng động xào xạc của gió thổi, xuyên qua tán cây rừng.

Nó trước mặt là một cánh cửa, màu nó như máu trực tiếp rưới lên, mùi tanh hôi, mùi rỉ sét, trên đó gắn hai bảng đen, có chữ đỏ trên đó...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top