Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 7: Nếu có thể

Cả nhóm hội tụ không còn chuyện gì còn có thể vui hơn 1 buổi đi du lịch lớn được tổ chức.
[ Ở Sân Bay ]
Cả nhóm hội tụ từ sớm để đi đến Bắc Kinh.
- Yahoo!- Hà Hà reo vang vui vẻ.
- Lập gia đình rồi mà vẫn thản nhiên vậy hở?- Minh Hà cười.
- Tất nhiên chứ!- Mộc Linh xen vào.
Lạc Vũ xách 1 đống túi với 3 cái vali to đùng đi đến.
- Tiểu Hà... đồ của em nặng quá.- Lạc Vũ thở dốc.
- Ui osin Lạc Vũ.- Hắc Minh ôm bụng cười.
- Ra cửa 6 thôi đến lượt tụi mình bay rồi.- Tử Lộc nói.
[ Trên Máy Bay ]
Tất nhiên nhà ông Tử Lộc thừa tiền nên mấy tụi bạn ngồi khoang riêng.
Tử Lộc lôi chiếc máy tính ra cặm cụi làm việc để mặc bé Hà An đang ngồi cạnh chơi game.
Bé Hà Hà với Minh Hà và Mộc Linh có khác gì đâu với bé Hà An.
- Yeah cuối cùng cũng đủ kim cương mua vĩnh viễn rồi!- Mộc Linh thét lên vui vẻ.
- Anh bạn, vợ anh là gane thủ à?- Lạc Vũ chống tay vào vai Hắc Minh.
- Mộc Linh..... haizz.- Hắc Minh thở dài.
- Màn này dễ ẹt tớ qua rồi đó Mộc Linh bọn mình cùng thử chơi màn này đi.- Hà Hà chỉ tay bấm bấm máy.
- Vợ anh khác gì người anh em.- Hắc Minh quay ra nhìn Lạc Vũ.
Ai biết đâu Tử Lộc đang chơi chung game với lũ con gái mà.
[ 2 Tiếng Sau ]
- Ah đến nơi rồi.- Hà An chỉ tay ra ngoài cửa.
Chiếc máy bay hạ cánh an toàn.
Cả lũ xách vali ra.
-Yahoo! Bắc Kinh muôn năm!- Hà Hà, Minh Hà tuôn reo.
-Rồi rồi, đâu còn là trẻ con nữa đâu- Lạc Vũ thở tiếng "aizzz" cười trừ.
-Có sao đâu chứ!- Hà Hà phổng mũi.
Cả lũ sau một hồi lúng túng, luộm thuộm ở phòng bay lại tìm được đường ra.
-Ừmmmm, Hà An này,  nhìn kìa...- Tử Lộc chỉ tay phía trước cửa.
-Hở?- Hà An quay đầu ra.
-Cách phu nhân! Cách phu nhân!- Đám người nhà Cách gia của Tử Lộc ở ngoài cửa hò hét.
Hà An đỏ mặt ngượng chết, 3 đứa bạn xấu tính không giúp kia lại cười ôm bụng.
-Tình yêu như món quà, khi có nhau đừng quên là...- Lạc Vũ ngân nga chém gió.
-Làm gì thế -.- - Hắc Minh quay ra
-Hát!- Lạc Vũ cười, tự hào mình hát hay quá.
-Tao tưởng mày đang gào gì cơ- Tử Lộc thêm.
Lạc Vũ "tẽn tò" một phen :))
Cả lũ bắt taxi về khách sạn.
-Cậu đùa mọi người à, Tử Lộc?- Hắc Minh đặt tay lên vai Tử Lộc.
-Tớ... không đùa- Mặt Tử Lôc cũng nghệt ra.
Nhìn ra đây không phải là khách sạn, còn bao phủ bằng hai màu đen và xám, cửa sổ nhìn chung thì ít vờn. Nhìn lên phía trên cũng đủ biết nó đã "cũ" như thế nào.
Tử Lộc nghe tiếng "reeng" từ máy trong túi thì cầm lên. Có tin nhắn từ "Ông già thối" :v
"Tiểu tử vô ơn bạc nghĩa, ba mẹ cho mầy sống tốt ở đẹp mà mày suốt ngày cứ nằm ì ở nhà, không giúp được cái quần què gì cho công ty, lại ăn bám cha mẹ, suốt ngày ra ngoài chơi với cả chơi, "thỉnh thoảng" mày mới lên công ty "làm" suốt nhể?! Bố đặt cho mầy khách sạn ngon đó con, đi chơi vui vẻ nhé!"
Mặt cả lũ hiện lên ba dấu chấm đen lớn. Lao vào xúi xít đánh Tử Lộc.
-A, a, tớ chừa rồi!- Tử Lộc rống lớn.
Thế là từ bụng xuống chân băng hết, lại bên mắt phải sưng bầm, tai tía lên.
-Hừ! Cho chừa đồ ngu si tứ chi phát triển nhà cậu!- Hà An thè lưỡi.
Đi vào cái "khách sạn" kia. Bên trong còn chẳng bật đèn, còn nghe thấy thấy tiếng chuột kêu. Mới mở cửa vào thì cửa lại đóng cái "rầm!" Sợ chết đi ý.
-A!- Hà Hà trượt chân.
-Í!- Lạc Vũ đỡ lấy cô.
-Em không sao chứ?- Lạc Vũ ân cần hỏi.
-Hình như có sao thì phải... - Hà Hà nhìn xuống chân, dù khá tối, nhưng mắt cô khá tinh.
-Aaaa! Chuột chết, aaaa!- Hà Hà rống lớn, trèo lên lưng Lạc Vũ.
Lạc Vũ giật mình ngã xuống.
-Sao thế!?- Mộc Linh, Hà An và Tử Lộc đồng thanh.
-Hình như.... máu!- Lạc Vũ giật mình nhồm dậy, đỡ Hà Hà.
-Hơ... máu..- Minh Hà cúi thấp xuống.
-Là cà chua...- Minh Hà cười lớn.
-Phù...- Sao lại bẩn thế chứ, hết hồn hết vía à- Hắc Minh để tay lên tim trấn an thì con dơi bay qua đầu cậu.
-A a a á ớ! Hắc Minh sợ vãi tè trượt chân "rầm!" xuống đất mà không biết miệng mình vừa đọc bảng chữ cái lớp 1 :v.
Hà An kéo cậu ta lên cùng Mộc Linh.
-Sao mà hậu đậu giữ vậy!- Mộc Linh mắng cậu.
-Ư...- Hắc Minh rơm rớm nước mắt như trẻ con.
Bỗng 1 dòng tin nhắn hiện lên trên máy Tử Lộc:
"À mà con "thương mến" papa tốt bụng nói lun, cái "khách sạn" đấy là nhà gia tộc Mootira ngày xưa đó, giờ lãng quên thì nhà mình mua lại cho con "ở tạm" khi đi chơi ~~.
Ông già chết tiệt! Tử Lộc tức giận.
Nhưng mà nhớ câu " quân tử "trả tiền" mười năm chưa muộn cậu lại thôi :v
-Haha, giờ mọi người chịu tí...- Tử Lộc nghiến răng.
-Chịu nè con !- Tử Lộc lại ăn đòn no nê :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top