Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

098

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng hôm nay, tại bệnh viện mà Build đang công tác, có nhận một ca cấp cứu, bệnh nhân không biết đã trãi qua những gì mà dẫn đến suy nghĩ tiêu cực, theo chuẩn đón ban đầu, trong dạ dày của bệnh nhân chứa một lượng lớn thuốc Buspirone, tình trạng đang rất nguy kịch....

Trong căn phòng cấp cứu, một tiếng nói như đang cầu xin...sao khi nghe được những câu nói ấy, bác sĩ và y tá đứng bên cạnh đưa mắt nhìn nhau đầy khó hiểu, bác sĩ phụ trách lên tiếng...

" Y tá Phương cô liên hệ với bác sĩ Puttha đi, nhanh lên "

" Vâng ạ "

Lúc này Build đang chuẩn bị một số hồ sơ bệnh án, điện thoại của anh vang lên dồn dập, anh khẽ đưa bàn tay nhỏ nhắn, cầm chiếc điện thoại đưa lên tai...

" Tôi nghe đây "

" Dạ, bác sĩ ơi bệnh viện mình đang có ca cấp cứu do tự tử "

" Tình trạng ra sao? "

" Dạ bệnh nhân đang rơi vào nguy kịch, nhưng người này luôn gọi tên của bác sĩ đó ạ... "

Build nghe y tá phương nói xong, trong lòng dâng lên một chút bất an, và sự mất mát đầy khó tả...bất giác...đôi mắt anh rưng rưng khi nhớ đến việc gì đó...

" Lúc nãy Build biết em ước gì không? "

Build khẽ lắc đầu...

" Anh không biết "

" Em ước rằng, nếu em không thể lấy người em yêu...vậy hãy để em ra đi trong vòng tay của người ấy "

Tim anh hẫng đi một nhịp, nhường như anh đã nhận ra được gì đó, anh đứng phất dậy cầm chiếc áo khoác mặc vội...trên đường đến Build luôn miệng cầu xin...

" Không phải...làm ơn đi...anh cầu xin em "

Tốc độ lái xe của anh ngày một nhanh hơn, vừa đến cổng bệnh viện, anh chạy một mạch đến phòng cấp cứu...đập vào mắt anh là bóng dáng quen thuộc của hai người phụ nữ, họ ôm lấy nhau khóc lóc đầy thê thảm...anh bất chấp mọi thứ mở cánh cửa ra, giây phút cánh cửa phòng cấp cứu mở ra anh như chết lặng...người con trai nằm trên gường, với gương mặt nhợt nhạt, bên cạnh là những thiết bị y tế hiện đại, bác sĩ và y tá đang tìm mọi cách và cố gắng hết sức để giật giành sự sống cho chàng trai đó, nhưng có vẻ chẳng khả quan, anh đi đến bên cạnh chiếc giường rồi nhẹ nhàng quỳ xuống...tay anh nắm lấy đôi tay đang lạnh dần của người con trai ấy...

Nước mắt anh trong vô thức mà rơi xuống...người con trai ấy mỉm cười thật đẹp, nụ cười của cậu đẹp như ánh trăng rằm...cậu đưa tay lau nước mắt cho anh, giọng yếu ớt cố nói ra từng câu, từng chữ thật rõ ràng...

" Build...c...cuối...cùng anh cũng đến...e...em cứ nghĩ...là em sẽ không gặp...gặp...được anh rồi chứ..."

Build khẽ lắc đầu...cố gắng phát ra từng câu đầy đau đớn...

" B...Bible...tại sao vậy? Em trả lời anh đi...tại sao em lại làm chuyện ngốc nghếch như thế hả? "

Cậu mỉm cười, rồi siết chặt bàn tay anh...

" Build...đừng...khóc...nếu sống mà không được ở bên cạnh người mình yêu...em thà ra đi trong vòng tay của anh..."

" Không...anh là bác sĩ mà...anh nhất định sẽ cứu em, Bible em sẽ không sao cả...Bible em tin anh có được không? Anh là bác sĩ mà..."

Cậu khẽ lắc đầu...

" Build...em biết tình trạng của em như thế nào mà...Build hứa với em, anh...phải sống thật tốt...như em đã...nói...đôi mắt anh rất đẹp nên em xin...xin anh đừng vì em mà khóc..."

Tiếng nói của cậu ngày một yếu dần....

" Anh có nhớ...hai năm trước ở ga tàu...anh...nói...nói gì với em không?..."

Build gật đầu, tiếng khóc của anh càng lớn dần...

" Anh nhớ...anh nhớ...Bible đừng nói nữa..."

Cậu khẽ lắc đầu...

" Build nói...Bible...kiếp...sau...em lấy...anh có được không...câu trả lời của...của em...là...Được...em sẽ...đến lấy anh...em sẽ...không...yếu đuối...mà...đánh mất...anh một lần nữa...em hứa "

Build lúc này khóc không thành tiếng...anh ôm chặt lấy cơ thể yếu dần của cậu gào thét...Bible cố dùng sức lực cuối cùng, cậu đưa tay xoa đầu anh...kèm theo lời thỉnh cầu....

" Build...hôn...hôn...em lần cuối có được không? "

Build khẽ gật đầu...giây phút hai bờ môi mặn đắng chạm vào nhau cũng là lúc cậu ra đi mãi mãi...bàn tay siết chặt lấy tay anh cũng từ từ buông xuôi...anh không tin vào sự ra đi của cậu...anh quát lên...

" Y tá Phương mau đem máy sốc tim đến đây "

" Bác sĩ, nhưng mà..."

Anh bất đầu mất kiên nhẫn...

" Nhanh lên "

Không thể làm gì khác, y tá phương đem máy sốc tim đến cho anh, 15 phút trôi qua anh vẫn không bỏ cuộc, cơ thể anh ướt đẫm mồ hôi, tay anh run cả lên vì ép tim liên tục, tuy vậy, anh vẫn đang rất cố gắng, không hề bỏ cuộc dù mệt mỏi. Anh liên tục ép tim ngoài lồng ngực, các bác sĩ đứng đó đều lắc đầu đau xót. 45 phút trôi qua...anh sốc điện thêm vài chục lần, nhưng cậu vẫn nằm đó, mà không có một kỳ tích nào xuất hiện... miệng anh không ngừng lẩm bẩm...

" Bible...anh là bác sĩ...anh nhất định sẽ cứu em...em sẽ không sao đâu..."

Những bác sĩ và y tá có mặt ở đó đều không thể cầm được nước mắt...một người trong số đó lên tiếng...

" Bác sĩ Puttha...bệnh nhân mất rồi "

Câu nói vừa dứt anh buông máy sốc tim xuống...anh ôm lấy cơ thể lạnh lẽo của cậu vào lòng... anh bật cười đầy điên dại...

" Bible...anh là bác sĩ...anh đã cứu biết bao nhiêu người ra khỏi lưỡi hái tử thần...vậy mà anh lại chẳng cứu nổi người anh yêu...có phải anh tệ lắm không?...Bible! Anh sai rồi, anh không trốn tránh em nữa...em về với anh đi mà...đồ ngốc này, em mau ngồi dậy ôm anh đi...Bible..."

Anh bật cười mà đôi mắt giàn giụa nước mắt, bác sĩ phụ trách khẽ lắc đầu...y tá phương đi đến đưa cho anh một tờ giấy rồi nói...

" Bệnh nhân Bible Wichapas mất lúc 10h10 phút "

Y tá phương đi đến đắp lên người cậu một tấm vải trắng, cô nhìn thấy trong lòng bàn tay của cậu cầm một mảnh giấy...

Cánh cửa phòng một lần nữa mở ra...khi chiếc băng ca đẩy cậu ra, cơ thể cậu phủ một tấm vải trắng, hai người phụ nữ như gục ngã họ khóc lóc loay người cậu...nhưng không thể nữa rồi, cậu ra đi trong buổi sáng phủ đầy tuyết...ngày cậu đi tuyết rơi dày đặc, nhường như ông trời cũng xót thương cậu...cậu ra đi, nhưng trên khuôn mặt nhạt nhẽo, lạnh lẽo kia là một nụ cười hạnh phúc....

Còn anh lúc này cứ ngồi mãi trong phòng cấp cứu, tiếng khóc đầy thê lương của anh như xé tan bầu trời hôm ấy...bất giác anh gào lên đầy điên dại ...aaaaaaaaaaaaaa.....sau đó anh cứ điên cuồng chạy mãi dưới lòng đường bao phủ một màu trắng xoá của cơn mưa tuyết đầu mùa, ngày đưa tiễn cậu, chẳng ai thấy bóng dáng của anh ở đâu, và từ sau khi rời đi khỏi phòng cấp cứu ngày hôm ấy, cũng chẳng ai còn nhìn thấy anh nữa...

Khoảng vài tháng sau ở Doi Suthep người ta thường hay bắt gặp một chàng trai xinh đẹp, anh mặc rách rưới, có chút bẩn thỉu, hay ngồi ở đó, miệng lúc nào cũng lẩm bẩm cái tên Bible...Wichapas

Buổi tối hôm ấy, người ta lại bắt gặp anh đang ở một góc nào đó để dõi theo những cặp tình nhân hôn nhau dưới ánh trăng...nhìn thấy họ hôn nhau, anh phấn khích cười lớn....

" aaa hôn nhau rồi...Bible em thấy không họ hôn nhau rồi kìa "

Vì thế nên anh hay bị đuổi đánh, vì họ nghĩ anh là một kẻ điên, một con người biến thái, nhưng mấy ai biết được rằng trước khi trở nên điên dại như bây giờ thì anh đã từng trải qua những gì...

Anh cứ lang thang khắp nơi để tìm người trong tim của mình, tối đến anh lại đi đến nơi mà lúc trước anh và cậu cùng ngắm mưa sao băng, và cũng chính là nơi họ trao nhau nụ hôn đầu tiên, mục đích anh đến chỉ có một...anh muốn nhìn những người yêu nhau được ở bên nhau...tuyết vẫn cứ rơi dày đặc trên đôi vai bé nhỏ của anh...anh ngồi nhặt từng bông tuyết rồi ngồi đó đếm từng bông một...đến khi anh gom đủ một ngàn bông tuyết thì nước mắt anh lại rơi xuống ướt đẫm khuôn mặt xinh đẹp ấy...

" Bible...em ở đâu vậy? Anh chờ em ở đây lâu lắm rồi...Bible anh lạnh lắm...hỏng có em ở đây, người ta đuổi đánh anh...họ nói anh là một thằng điên, nhưng mà anh đâu có điên đâu...anh là bác sĩ mà...anh cứu nhiều người lắm á...nhưng mà...nhưng mà sao anh lại hỏng cứu được em vậy? Bible em đến thoa dầu cho anh đi, họ đánh anh, họ đánh anh đau lắm Bible ơi..."

Tiếng khóc của anh nhường như xé tan bầu trời đêm ấy...anh cứ đợi mãi, đợi một người không còn trên thế gian này quay lại...Vừa khóc anh vừa ôm lấy trái tim rách nát của mình...

" Bible...em ở đâu vậy? Em về với anh đi, anh yêu em mà "

Câu nói " Anh yêu em " vừa thốt ra từ miệng anh, cũng chính là lúc cả thế giới của anh như gục ngã, suốt 6 năm dài đằng đẳng, từ sâu thẳm trong trái tim của anh và cậu chắc hẳn ai cũng muốn nói với đối phương một tiếng yêu nhưng đến cuối cùng họ đã lạc mất nhau...Cả Một Đời

" Phía tận cùng...biển và trời hôn nhau, bờ lặng lẽ cuối đầu không dám khóc...Bible ơi! Em ở đâu vậy hả? Em đến đón anh theo với...anh lạnh rồi, em đến ôm anh có được không? "

Kể từ ngày tiếng khóc thê lương ấy tắt hẳn, cũng là lúc chẳng còn ai nhìn thấy thằng điên ở đó nữa, họ truyền tai nhau rằng, hôm ấy tuyết rơi như trút nước có lẽ thằng điên đã bị chôn vùi trong cơn mưa tuyết lạnh lẻo ấy....

Một năm trôi qua...trong căn phòng vip của bệnh viện, có một chàng trai có khuôn mặt xinh đẹp, nhưng nụ cười trên đôi môi của ấy không còn nữa, thay vào đó là sự buồn bã, tuyệt vọng, đau đớn, cùng theo đó là đôi mắt ướt át...

Lúc này y tá Phương đem thuốc đến, nhìn thấy anh cô khẽ giọng...

" Bác sĩ Puttha, đến giờ uống thuốc rồi..."

Anh chẳng nói gì, thấy vậy y tá phương ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh...

" Có chuyện này tôi muốn nói với bác sĩ lâu rồi nhưng kể từ ngày cậu ấy rời đi, chẳng ai nhìn thấy bác sĩ nữa "

Đôi mắt Anh sáng lên, khi ai đó nhắc đến người anh yêu...

" Có...chuyện gì với em ấy? "

Cô thở dài nhìn anh đầy thương cảm

" Ngày hôm ấy, khi cậu ấy rời bỏ thế gian này. Giây phút cậu ấy đi, thứ duy nhất được lưu lại trên gương mặt đã lạnh lẻo kia, chính là nụ cười mỉm của mình và mảnh giấy nhỏ trong lòng bàn tay được cậu nắm chặt một chữ "

Nói đến đây, nước mắt của cô đọng trong khoé mắt...

" Y tá Phương...là chữ gì? "

" Trên mảnh giấy đó có viết một chữ ĐƯỢC "

Build im lặng thật lâu, những kí ức ngày hôm đó lại ùa về trong tâm trí anh một lần nữa, khung cảnh ga tàu kèm theo câu nói của anh hét lên theo bóng lưng của cậu, nó như vừa xảy ra vào hôm qua

" Bible Wichapas.... Kiếp Sau Em Lấy Anh có Được không ?"

Anh mỉm cười đưa tay ôm lấy lòng ngực, những giọt nước mắt cứ vô thức rơi xuống, đôi môi anh khẽ run lên...

" Bible...em hứa rồi thì không được nuốt lời đâu. Kiếp này cùng nhau làm công quả dâng tráp, kiếp sau chúng ta sẽ gặp lại nhau...đúng không em? Bible kiếp sau anh sẽ ở Doi Suthep để chờ em...Bible em nhất định phải đến nhé. "

Hôm nay những cơn mưa tuyết rời đi, trả lại bầu trời trong xanh cho nơi đây, để những bông hoa úa tàn sau những ngày ấy đón lấy ánh nắng mặt trời, mà tiếp tục toả sắc...

Mãi đến sau này, khi anh cuối cùng cũng đến thăm cậu, anh đứng trước bia mộ của cậu cùng với một người con gái, người đó không ai khác chính là vợ của cậu, nhìn thấy anh cô có vẻ bất ngờ nhưng lại mỉm cười đầy rạng rỡ

" Build...cuối cùng anh cũng đến "

Anh ngạc nhiên nhìn cô, tại sao đứng trước anh cô lại có thể bình thản như chưa từng xảy ra chuyện gì như thế...

" Sao em lại nói vậy? Em không hận anh sao? "

Nụ cười của cô dần tắt hẳn, cô im lặng một lúc lâu rồi khẽ lắc đầu...

" Có chứ anh, em thừa nhận khi em biết chuyện là cái hôm em gặp anh ở bệnh viện, em cũng có chút hận anh  và cả Bible nữa, nhưng em giận nhiều hơn hận...

Nụ cười trên gương mặt của Ann tắt hẳn, thay vào đó là những giọt lệ dài ngắn rơi xuống, cô đưa mắt sang Build rồi khẽ nói...

" Build...em xin lỗi "

Anh ngạc nhiên nhìn Ann, vì sao cô lại xin lỗi anh thay vì hận anh, hận người đã cướp lấy tình yêu và hạnh phúc của mình...

" Sao...sao em lại xin lỗi anh? "

Cô đưa bàn tay lau lấy những giọt nước mắt trên khuôn mặt của mình rồi nói...

" Giá mà em biết tình cảm của anh và chồng em, thì có lẽ bi kịch này đã không xảy ra và...và có lẽ anh và Bible sẽ rất hạnh phúc..."

Build im lặng, không nói được một lời nào, bởi lẽ anh đang cảm thấy tội lỗi bởi những chuyện đã và đang xảy ra...

" Em đã chờ anh ở đây rất lâu đó, mỗi ngày em đều đến đây, chỉ mong có thể giao tận tay anh một thứ "

Nói xong cô đưa tay vào trong chiếc túi xách của mình, cô lấy ra đưa cho anh một chiếc hộp, rồi nói...

" Lúc dọn phòng, em nhìn thấy chiếc hộp này, tuy nó cũ kĩ nhưng Bible cất giữ như báo vật vậy đó anh, giờ em giao nó lại cho chủ nhân của nó..."

Nói rồi cô đi đến đặt tay lên tấm bia mộ rồi mỉm cười...

" Em đã làm xong nhiệm vụ của mình, em đi nhé Bible..."

Sau khi cô rời đi Build Cầm trên tay chiếc hộp màu xanh dương đã cũ kĩ do cô trao cho mình..., chiếc nơ màu đen phía trên bỗng làm anh nhớ đến cậu. Anh mở nó ra, giọt nước mắt anh chẳng thèm chờ đợi mà nhanh chóng lăn dài trên má, thứ bên trong hộp là toàn bộ hình ảnh giữa anh và cậu những tháng ngày xưa ấy, họ đã từng vô cùng hạnh phúc.... Tiếng nấc nhẹ vang lên khi giọt lệ anh rơi xuống bức ảnh cuối cùng bên dưới chiếc hộp... Vẫn là hình ảnh của anh đang nở nụ cười tươi đứng cạnh cậu, nhưng nơi phía sau bức ảnh có kèm theo 1 dòng chữ đã nhòe đi bởi thời gian và nước mắt....

" Build...em thật sự hối hận khi ngày hôm ấy... Đã không ôm chặt lấy anh..."

Ngày hôm đó ở Doi Suthep người ta bắt gặp một chàng trai đang dần bị cơn mưa tuyết vùi đắp, lúc phát hiện cơ thể anh đã lạnh dần. Người ta cứ ngỡ rằng anh sẽ không qua khỏi, nhưng như một phép màu nào đó...người nhà của anh tìm thấy anh và đưa về bệnh viện để điều trị....

Thời gian đầu, bệnh tình anh vẫn như thế,  vẫn không có gì thay đổi, miệng anh lúc nào cũng lẩm bẩm...

" Bible! Anh là bác sĩ mà, nhưng sao anh không cứu được em vậy? "

Mỗi lần như thế tâm trạng của anh không thể kiểm soát được, anh luôn làm tổn thương mình...ngày lại qua ngày, anh luôn sống trong những ký ức có cậu...đôi lúc tỉnh táo, nhưng đôi lúc lại điên dại...

Anh cứ rơi nước mắt khi ai đó nhắc đến cậu, vào một ngày đẹp trời anh đang ngồi đếm kiến ở sân bệnh viện, từ phía xa có một cậu bé đi đến đưa cho anh một cây kẹo...anh nhìn cậu bé trước mắt có chút quen thuộc, nhưng đôi tay anh e ngại chẳng dám đưa tay lấy...Bỗng cậu bé dúi kẹo vào tay anh rồi nói...

" Bác sĩ Build lấy đi, cây kẹo này là lúc trước anh Bible cho em đó, giờ em cho nó lại cho bác sĩ, chẳng phải bác sĩ Build luôn nói đứa trẻ vượt lên được nghịch cảnh, đó mới là bé ngoan sao? "

Build im lặng không nói gì, nhưng ánh mắt quan ngại vẫn có chút đề phòng cậu bé...bất giác cậu bé kéo cái nón len để lộ ra cái đầu bóng loáng....cậu bé đội chiếc mũ len màu xanh, phía trên có một chiếc mèo nhỏ lên đầu anh rồi nói tiếp...

" Em nghe mọi người kể về bác sĩ và anh Bible nhiều lắm, nhưng bác sĩ cũng là con người mà, bác sĩ chẳng phải là siêu nhân hay thiên thần gì cả, nên em hy vọng anh sẽ không vì cái chết của anh Bible mà điên dại như thế này. Nếu anh ấy mà nhìn thấy sẽ không yên lòng đâu ạ "

Nói xong cậu bé đứng dậy rời đi, vừa quay lưng đi được vài bước cậu bé quay sang nhìn Build rồi nói tiếp...

" Nếu có cơ hội sống tiếp...em cũng muốn có tình yêu đẹp như hai anh, em có từng nghe câu nói thế này, anh Build có muốn nghe không? "

Anh đứng lên rồi khẽ gật đầu...

" Muốn...anh...muốn nghe "

Cậu bé mỉm cười, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt của cậu như chữa lành những đau khổ và tuyệt vọng bên trong trái tim đổ vỡ của anh...

" Tình yêu không có quy luật, vậy tại sao phải tuân theo quy luật? và anh Build không phải thích con trai, anh chỉ thích anh Bible và trùng hợp anh ấy là con trai thôi..."

Anh mỉm cười ngước nhìn bầu trời lộng gió, kể từ ngày hôm đó anh đã tiếp nhận điều trị và trong khoảng thời gian ấy, vì một câu nói của cậu bé ấy đã kéo anh về đúng quỹ đạo của nó...

Trở lại với hiện tại, anh ngồi xuống bên cạnh bia mộ của cậu. Build đưa tay sờ lên khuôn mặt của người anh thương, nước mắt không biết tự bao giờ đã ướt đẫm đôi má xinh đẹp ấy...

" Bible! Em đợi anh có lâu không? Xin lỗi vì đến tận hôm nay anh mới đến thăm em, Bible...em có giận anh không? Từ ngày hôm nay mỗi ngày anh sẽ đến bầu bạn với em, em có vui không? "

Cơn gió chiều man mát khiến cho khung cảnh vô cùng bình yên, trong phút giây ngắn ngủi Build cảm nhận được sự hiện diện của Bible, vẫn khuôn mặt đó vẫn nụ cười đó...khoảnh khắc nhìn thấy cậu anh như vỡ oà, anh đứng dậy chạy đến định ôm lấy cậu nhưng giọng cậu cắt lên...

" Build! Anh đừng đến đây...vì em chỉ về với anh qua làn sương mộc mạt, Build hôm nay em rất vui vì anh đã đến thăm em "

Giọng anh nấc nghẹn khi nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, anh bật khóc không thành tiếng...

" Bible! Anh nhớ em lắm...em có thể về với anh một lần nữa có được không? "

Bible mỉm cười khẽ lắc đầu...

" Ngày hôm đó em chọn cách rời xa thế gian này, em biết Build sẽ giận em lắm. Nhưng...cái chết của em có thể thức tỉnh, để cho mọi người biết rằng tình yêu Đồng Giới cũng được tôn trọng và nó xứng đáng nhận được sự chúc phúc của mọi người. Build ơi nếu có kiếp sau. Anh vẫn là Build vẫn là tín ngưỡng mà em tôn thờ nhất, em sẽ đến cưới Build có được không? "

Build mỉm cười khẽ gật đầu...

" Được...Bible! Anh muốn nói cho em biết rằng, anh chưa từng giận em...Bible anh yêu em lắm nhé! "

Bible mỉm cười thật đẹp, nụ cười của cậu đúng như anh nói...nụ cười làm cả thế giới của anh bừng sáng...

" Build!! Em cũng yêu anh nhé! Kiếp sau đợi em có được không? Có thể là hơi lâu một chút nhưng em sẽ đến cưới anh "

Nước mắt anh giàn giụa nhưng vẫn cố gật gật đầu...

" Được anh đợi em! "

Ánh sáng ấy lại xuất hiện một lần nữa, hình ảnh của Bible cũng mờ dần, cậu mỉm cười nhìn anh thật lâu, có lẽ cậu muốn khắc sâu gương mặt của anh vào trong trái tim mình, chỉ có như thế dù trải qua muôn vạn kiếp cậu cũng sẽ tìm được anh..

" Build! Em...đi nhé "

Câu nói vừa dứt Bible tan biến trong làn sương, giống như cái cách cậu ấy biến mất ở ga tàu năm đó...có lẽ đến cuối cùng họ cũng đã nói ra được lời yêu mà ngần ấy năm họ luôn giấu kín ở một góc nào đó...khi cậu tan biến anh chạy đến nhưng chẳng thể nào chạm được, anh ôm lấy lòng ngực rồi bật khóc nức nở....

Hoàng hôn đỏ rực cả góc trời vừa tắt thì màn đêm đã vội vàng buông xuống. Những vì sao bắt đầu lấp lánh trên bầu trời và vầng trăng tròn vành vạnh xuất hiện tựa như nàng tiên dịu hiền ban phát ánh sáng khắp nhân gian.

Nhắc đến ánh trăng là nhắc đến một vẻ đẹp vĩnh hằng của thiên nhiên tạo hóa, của một vẻ đẹp dịu dàng, thuần khiết chứ không rực rỡ chói lóa như ánh mặt trời. Bầu trời đêm như một tấm thảm đen mênh mông rộng lớn được tô điểm bằng những vì sao. Trung tâm của bức tranh ấy chính là vầng trăng tròn như chiếc đĩa bạc. Ánh trăng vàng dịu như mật chảy tràn, lan tỏa khắp nhân gian, làm cho cảnh vật ban đêm trở nên lung linh, huyền ảo. Càng lên cao trăng càng sáng, ánh trăng êm dịu len lỏi khắp các đường làng ngõ xóm, nhẹ lướt trên các mái nhà, giăng mắc trên từng nhành cây sợi cỏ. Cây cối cũng như được tắm trong ánh trăng vàng. Trăng chiếu vào các tán lá, lọt qua những cành thưa thớt phản chiếu xuống mặt đất tạo thành những đốm sáng li ti trông như hàng nghìn bông hoa đan xen, hòa quyện vào nhau. Thỉnh thoảng lại có một vài cơn gió thoảng qua làm cho không khí buổi đêm thêm trong lành và thanh mát. Dòng sông được ánh trăng soi sáng trở thành dòng sông trăng, bóng trăng in hình xuống mặt nước, chỉ cần vài gợn sóng lăn tăn là trăng lại vỡ ra hàng ngàn mảnh...

Trong màn đêm tĩnh lặng ấy, người nhà của cậu đi đến gọi cậu, hoá ra cậu đã khóc đến gục ngã tự bao giờ...

" Build! Về thôi con, trời đã dần khuya rồi "

Anh bừng tỉnh và nhận ra những việc vừa sảy ra chỉ là trong giấc mơ...anh mỉm cười đầy ngọt ngào đưa tay sờ lên khuôn mặt cậu kèm theo một câu nói

" Bible! Anh yêu em "

Cơn gió khẽ qua như cánh tay của Bible ôm lấy anh...anh mỉm cười đứng dậy và rời đi...Lời hứa thiêng liêng, cuộc đời đáng quý, tai họa vô tình, thật đáng buồn cho tình yêu đẹp... Bỏ lỡ...chính là bỏ lở... Bóng dáng của anh kéo dài trên đoạn đường ấy rồi dần dần biến mất...ở một nơi nào đó cũng có một người tan biến trong làn sương lạnh và nở nụ cười đầy mãn nguyện....kèm theo một câu nói " Build! Em yêu anh "
Trái tim anh đã mất trong tuổi trẻ... Có nụ cười, có nước mắt của em...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top