Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ai mới là người không có phép tắc!??

Hành sự xong xuôi, tâm trang của tướng quân hết sức vui vẻ, ôm lấy tiểu nương tử mà cười tít mắt. Kim Kiến Thành thở không ra hơi, bên dưới thì đau, trên ngực còn thấy hơi xót do lúc nãy bị người nào đó quá hứng phấn cắn đến in dấu răng.
- Em...em đói...
Kim Kiến Thành khó nhọc nói, lúc bị bế đi còn chưa kịp ăn gì, nhoáng cái ngoài trời dường như đã dần tối muộn, hoá ra cậu đã bị phu quân "ôm ấp" lâu như vậy. Diệp Thiên Bảo thấy người đang nằm lòng trong kêu đói liền sực nhớ tối nay vấn chưa ăn gì, trong lòng bắt đầu cảm thấy có lỗi. Kiến Thành thấy người kia không nói gì liền quay người lại, đúng lúc nhín thấy vẻ mặt buồn thiu kia. Cậu cười nhẹ, ân cần hỏi:
- Chàng sao thế?

- Ta xin lỗi, có phải em rất mệt không?
Kiến Thành đơ ra, người này là vì lúc nãy hứng phấn quá độ, đang hối hận khi làm mình mệt à? Trong lòng cậu chợt có chút ấm áp, lúc nãy có chút giận dỗi vì Diệp Thiên Bảo thất hứa, bây giờ lại cảm thấy tâm trạng dần vui vẻ hơn. Kim Kiến Thành đưa tay lên vuốt vẻ mặt y, cười nhẹ:
- Không sao, chàng tuổi trẻ hừng hực đâu thể nhịn, cũng không thể trách quan nhân của em được.

- Vậy sao?_Diệp Thiên Bảo vui vẻ nói_ Một lần nữa nhé?
Kim Kiến Thành vốn đang cảm động, đột nhiên như bị dội một gáo nước to, dùng chân đạp nam nhân kia suýt ngã khỏi giường, bực mình nói:
- Xấu xa, có tin ngày mai em cho chàng ngủ ở ngoài không?
Diệp tướng quân bị doạ sợ, lẳng lặng xuống giường mặc lại y phục rồi ra ngoài, trước khi đi còn nhẹ nhàng nói:
- Em mặc đồ vào đi, ta xuống nhà bếp kêu người hâm nóng đồ ăn rồi mang vô phòng cho em.
Kim Kiến Thành không nói gì, chàng cũng nhanh chóng ra ngoài rồi đóng cửa lại. Cậu cũng bắt đầu xuống giường, eo đau đớn khiến cậu khó chịu xoa xoa một hồi mới mặc y phục lúc đi ngủ, loại y phục này mặc đơn giản vì chỉ cần buộc dây ở eo lại là được, tuy nhiên phần từ cổ xuống ngực đều hở ra không ít. Nghĩ lại thì người kia chỉ có cái là hay động dục vọng thôi, mọi việc còn lại đều rất ân cần. Kim Kiến Thành ngồi xuống cạnh giường, tiếp tục xoa xoa eo nhỏ cho đỡ đau. Một lúc sau, cửa phòng mở ra, Diệp Thiên Bảo đích thân bưng đồ ăn lên rồi đặt trên bàn. Kim Kiến Thành thấy chàng tự bưng đồ lên, băn khoăn hỏi:
- Sao chàng lại tự mình bê đồ lên? Hạ nhân đâu cả rồi?

Diệp Thiên Bảo nhìn người kia, đỏ mặt ho mấy tiếng, nói:

- Ta biết ngay em sẽ chỉ mặc mỗi đồ ngủ thôi, vừa nãy chúng ta làm có để lại dấu vết. Hạ nhân nhìn thấy e rằng sẽ rất xấu hổ.

Kim Kiến Thành vội vàng ngó qua cái gương ở đầu giường, thực sự và có mấy vết bị lộ trên ngực. Cậu đỏ mặt thầm rủa ai kia vô lại. Diệp tướng quân cùng lúc thấy phu nhân của mình liên tục xoa eo liền gần, ân cần hỏi:
- Em bị đau à?

- Chàng thấy rồi còn hỏi?

- Vậy để ta bế em ra bàn.
Kim Kiến Thành nhanh nhẹn với lấy một chiếc áo khoắc gần đó mặc vào, sau đó mới vòng tay ôm cổ để người kia bế lên. Diệp Thiên Bảo thấy tiểu nương tử đề phòng như vậy lại cố ý bồi thêm một câu trêu đùa:
- Vừa nãy tự tay bê đồ, ngoài chuyện kia ra thì còn vì không muốn để bọn họ nhìn thấy dáng vẻ quyến rũ này của em. Một mình ta nhìn là được rồi.

- Chàng im ngay!
Kim Kiến Thành mặt đỏ bừng, trái lại người kia vì trêu được phu nhân nhà mình mà cười lên sảng khoái, nhẹ nhàng đặt Kiến Thành xuống ghế ngồi. Đồ ăn hôm nay chỉ có hai chiếc bánh bao nhân thịt dê cùng một bát giò heo, thêm đó là mấy món ăn kèm, Kiến Thành nuốt nước bọt một cái rồi bắt đầu ăn. Diệp Thiên Bảo ngồi bên cạnh, nhàn nhã vừa ăn bánh bao vừa gắp đồ ăn phụ, càng không quên để ý phu nhân nhà mình có ăn ngon miệng không. Không khí lúc này vốn rất yên tĩnh, chỉ vang lên tiếng đũa chạm vào đĩa, Thiên Bảo lên tiếng phá vỡ bầu không khí này:
- Mọi việc thế nào rồi? Có mệt quá không?
Kim Kiến Thành lắc lắc đầu, tiếp tục cắm cúi gặm giò heo hầm. Diệp Thiên Bảo buông chiếc bánh bao đang ăn dở xuống, cầm lấy chiếc khăn bên cạnh rồi đưa lên lau miệng cho người kia.
- Em ăn từ từ thôi, cũng đâu bỏ đói em.
Kim Kiến Thành cầm lấy chiếc khăn trên tay y, lau lau tay rồi nói:

- Tại em đói, nhưng giò heo rất ngon. Ngày mai chúng ta ăn tiếp có được không?
Diệp Thiên Bảo cười nhẹ, gật đầu đồng ý. Đại nương tử được ăn no, tâm trạng càng trở lên vui vẻ. Tướng quân dọn gọn bát đũa lại rồi đứng dậy, lần nữa bế y lên giường rồi chùm kín chăn, sau đó mới cất tiếng gọi lớn:
- Người đâu, dọn đồ.
Hạ nhân mở cửa bước vào, một lát sau chiếc bàn đã được dọn sạch.

Diệp Thiên Bảo từ từ bước lại giường, nhìn thấy phu nhân nhà mình đã cuộn lại thành một cục bông nhỏ chỉ để ra đôi mắt mà nhìn y. Chàng cười tươi, đùa:
- Lúc nãy xuống dưới kia, nghe loáng thoáng người ta kêu tân đại nương tử có khẩu khí rất lớn, rất đáng sợ. Nhưng với tình cảnh bây giờ, ta thấy không đáng sợ chút nào.

Kim Kiến Thành bĩu môi:
- Chàng lại nghe bọn họ nói linh tinh rồi trêu em. Không chơi với chàng nữa.

- Không linh tinh_chàng ngồi xuống giường, ôm lấy cả người và chăn_Ta nghe cái gì mà "vi phạm sẽ đánh chết ngay lập tức". Đại nương tử của ta rất oai phong~

- Gì mà oai phong, em chính là dựa vào oai phong của chàng thì đúng hơn. Nếu không phải cậy quyền thế của chàng, nằm mơ em cũng không dám nói vậy.

Diệp Thiên Bảo cười nhẹ, vỗ vỗ lưng y. Kim Kiến Thành nhà chàng rõ ràng là đại công tử con đích mẫu, sao chuyện ăn to nói lớn này lại như là lần đầu được làm vậy chứ? Vốn định hỏi, người kia lại vừa dụi má vào vai chàng, vừa nhẹ nhàng nói:
- Chàng thấy lạ lắm chứ gì? Bây giờ nghĩ lại em rõ ràng là đại công tử, bao năm như vậy em lại cứ phải sống khép nép nhường nhịn con thứ của tiểu nương. Ngay cả bản thân em cũng không biết từ khi nào bản thân lại thành ra vậy. Hôm nay đứng trước bao người, được lớn tiếng ra lệnh cảnh cáo bọn họ em mới thấy cảm giác đó rất sảng khoái. Cũng là nhờ chàng cho em cảm giác này.

- Có vẻ nương tử của ta đã chịu rất nhiều thiệt thòi.
Kim Kiến Thành nhắm mắt, vai chàng rất cứng cáp, người chàng cũng rất ấm. Được dựa vào vai chàng như vậy, cậu thấy rất thoái mái. Diệp Thiên Bảo cúi xuống nhìn người trong lòng, xem ra còn nhiều chuyện mà chàng còn chưa hiểu rõ, chưa biết đến. Trong lòng chàng có chút chua xót, Thiên Bảo hôn lên trán y, gọi nhỏ:
- Kiến Thành, nghe ta nói cái này.

- Chàng nói đi.

- Ta chỉ muốn em hiểu là ta mấy năm chinh chiến vào sinh ra tử, cố gắng có thể lập một công trạng nào đó. Cũng chỉ mong em có thể dựa vào ta sống hạnh phúc cả đời, sau này em muốn làm gì cứ làm, không cần kiêng dè ai cả. Đừng sợ, có quan nhân ở đây, ta chống lưng cho em.

Kim Kiến Thành cười tươi, mắt vẫn nhắm lại, hai tay vòng ra sau ôm lấy phu quân tỏ vẻ cảm kích. Hai người nằm xuống giường, vẫn ôm chặt lấy nhau. Diệp Thiên Bảo vẫn còn chưa muốn ngủ, lại bắt đầu lên tiếng:
- Thành Thành, hay là chúng ta tâm sự như đêm qua đi. Bây giờ còn sớm mà. Ta vẫn còn nhiều điều về em chưa biết, hay em kể cho ta nghe...

- Nhưng em không mở nổi hai mắt nữa, em rất mệt. Chàng đừng náo nữa, để em ngủ đi.

- Thành nhi, tướng công không ngủ được~
Kim Kiến Thành cố gắng mở mắt, thấy người kia đang làm vẻ nũng nịu trẻ con liền cảm thấy rất buồn cười. Suy nghĩ một lúc, cậu kéo tay đang ôm cậu đặt vào chỗ đau đến khó chịu, nhỏ nhẹ nói:
- Không ngủ được hả? Vậy...lưng và eo của em đau, chàng bóp eo ấn lưng cho em đi. Ngày mai chàng hỏi gì em cũng kể cho chàng.
Tay Diệp Thiên Bảo đang dừng trên eo liền muốn di chuyển xuống dưới một chút, trong đầu nghĩ "em như này là tự nộp thân cho sói đấy à?". Người đang nhắm mắt kia thấy không đúng liền nghiêm giọng:
- Nếu chàng làm bậy, ngày mai em sẽ dùng gậy lớn đánh chàng, không cho chàng vào phòng nữa.
Vị tướng quân không hiểu sao bản thân bỗng nhiên có chút sợ hãi, bèn ngoan ngoãn xoa bóp, không dám làm bậy nữa.

Lại một đêm nữa qua đi, sáng hôm sau dậy, Kim Kiến Thành như hôm qua mặc y phục cho quan nhân rồi cùng chàng ăn cơm. Lúc tiễn y, Diệp Thiên Bảo cầm tay cậu nhẹ nhàng nói:
- Hôm nay là ngày thứ ba chúng ta tân hôn, theo lẽ ngày mai phải về Kim gia lại mặt. Em có muốn mua thứ gì không?
Kiến Thành thoáng chốc giật mình, thì ra đã đến ngày thứ ba rồi. Nếu không có Thiên Bảo nhắc cậu có lẽ cũng quên luôn. Cậu cười nhẹ, đưa tay chỉnh lại tóc cho phu quân, vui vẻ nói:
- Không cần, chỉ cần hai chúng ta đem xác về là được rồi.
Diệp Thiên Bảo gật đầu, hôn lên trán người kia tạm biệt, cuối cùng lại tham lam mà hôn vào môi một cái nữa mới đi. Sau khi nhìn thấy bóng chàng dần khuất mới đi vào trong. Tiểu Mai đi bên cạnh nhìn ngó xung quanh sau đó mới bắt đầu nói:
- Tướng quân thực sự rất thương người, hôm qua nghe đám nô tài nói lúc ngài ấy xuống bếp lấy đồ còn đặc biệt căn dặn đám người kia trưa nay phải làm món gì món gì, tối mai làm món gì món gì. Nghe sơ qua đều là món người thích.
Kim Kiến Thành cười tủm tỉm, không nói không rằng mà cứ đắc ý đi tiếp. Hôm nay trôi qua vẫn thế, cậu đọc sổ sách của điền trang, cân nhắc phân công công việc cho hạ nhân, còn nhanh nhẹn giao trước cho mấy vị mama đến từ Hạ phủ mấy việc quan trọng. Đến chiều tối, cậu lại đứng chờ quan nhân về. Lúc thấy bóng dáng chàng, theo sau là cả một đám người khiêng đến hai chiếc rương xem chừng rất nặng. Kim Kiến Thành kinh ngạc, chạy ra ngó nghiêng xem là thứ gì thì lại bị vị tướng quân nào đó nhanh nhẹn ôm lấy:
- Thành nhi, ta nhớ em quá.

- Nói sau đi, cái này là gì vậy?

- Lễ vật.

- Lễ vật?
Kim Kiến Thành ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn hai chiếc rương kia rồi lại nhìn phu quân của mình. Diệp Thiên Bảo thấy cậu như vậy liền có chút mắc cười, đưa tay giữa chặt lấy vai cậu, tươi cười nói:
- Là lễ vật cho buổi lại mặt ngày mai. Nghĩ lại, dù em nói chỉ cần đem thân về thôi nhưng cũng không thể về tay không được.

- Nhưng như vậy không phải quá nhiều sao? Đem nhiều đồ về nhà mẹ như vậy không giống đem tặng, giống ban phát hơn.

Diệp Thiên Bảo cười nhẹ, vỗ vai trấn tĩnh phu nhân của mình, ân cần giải thích:
- Đâu có nhiều, trong rương kia có hai hộp trà cùng một bình rượu thượng hạng. Cái này chúng ta sẽ tặng cho tổ mẫu và nhạc phụ. Bình thường sẽ tặng người lớn tuổi nhân sâm, nhưng ta thấy tổ mẫu em thích uống trà nên tìm mua loại trà ngon nhất để tặng cho người. Còn trong chiếc rương này có mấy khúc vải tốt, ta cẩn thận chọn mấy màu đẹp, nếu tặng mẹ để may y phục thì còn gì bằng. À, còn có trang sức và thêm một bức tranh phong cảnh sơn thủy thái bình, nghe nói muội muội của em rất thích mấy thứ này.
Kim Kiến Thành đơ người nhìn y thao thao bất tuyệt một hồi, nước mắt dường sắp trào ra. Diệp Thiên Bảo thấy cậu sắp khóc liền nhanh chóng ôm cậu vào lòng, vỗ về an ủi. Kim Kiến Thành rất cảm động, không ngờ chàng ấy còn tận tâm chuẩn bị từng món từng món một, lại còn hợp ý với người nhà của cậu. Kiến Thành ôm lấy y, nghẹn ngào hỏi:
- Sao...sao chàng lại biết được vậy?

- Người nhà của em, sao ta lại không để tâm được chứ?
Kiến Thành gắt gao ôm chặt lấy quan nhân, áp sát mặt mình vào ngực y, vừa khóc vừa cảm động nói:
- Đa tạ chàng...thật sự đa tạ chàng rất nhiều. Sau này em sẽ dùng cả đời báo đáp chàng, sinh cho chàng thật nhiều hài tử. Hức, quan nhân thật tốt...thật tốt...
Diệp tướng quân buông cậu ra, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu. Tiểu Mai và Tạ Đình đứng đằng sau che miệng cười, chàng vừa lau nước mắt vừa nhẹ nhàng nói:
- Là do em nói đó, nhưng chỉ vì mấy vật nhỏ này mà lại khiến em dùng cả đời báo đáp. Như vậy ta thật sự quá lời rồi.
- Cho không chàng luôn cũng được.

Diệp Thiên Bảo cười lớn, ôm vai nương tử nhà mình đi vào phòng:
- Chúng ta nghỉ ngơi, mai còn phải đi sớm nữa.

Sáng hôm sau, bọn họ đã dậy từ rất sớm. Diệp tướng quân đem đến hai bộ phục, màu sắc giống nhau, chất liệu cũng giống nhau. Chàng vui vẻ nói:
- Ta hôm trước đã đặt may hai bộ y phục, chỉ khác kiểu cách thôi. Em mặc một bộ ta mặc một bộ, chúng ta như vậy mới giống phu phu tình thâm.

Kim Kiến Thành thay thử, mặc vào vừa như in. Diệp Thiên Bảo cũng thay ra, nhìn bọn họ đứng cạnh nhau thực sự rất đẹp đôi. Đại nương tử tò mò, lên tiếng hỏi:
- Sao chàng biết được mà may y phục cho em vừa vặn như này?

- Ta tự đo, chúng ta gần gũi nhiều lần như vậy chẳng lẽ ta không biết được.
Kim Kiến Thành đỏ mặt, vờ như không nghe thấy gì, quay lưng đi ra ngoài. Bọn họ ngồi xe ba ngựa kéo, xuất phát đến Kim gia. Trên đường đi, Diệp tướng quân liên tục trêu đùa, làm đủ trò cho Kiến Thành cười. Thi thoảng sẽ nhân lúc người kia không để ý mà hôn người ta một cái rồi quay đi làm như chưa có chuyện gì. Tiếng cười vui vẻ trên xe ngựa cứ thế vang lên, đến lúc dừng trước cửa Kim phủ mới dừng lại. Kim Tề và Tô Du Lâm cùng Hương Uyển đã đứng đợi sẵn, Diệp Thiên Bảo xuống xe trước, sau đó không quên đỡ Kiến Thành bước xuống. Tô thị nhìn thấy con trai, vui mừng khôn xiết chạy đến ôm lấy. Diệp Thiên Bảo hành lễ với nhạc phụ nhạc mẫu, Kim Hương Uyển cũng vui mừng chào đón hai người. Trước tiên, hai người bọn họ đến chỗ lão thái thái trước, Tạ Đình đi đằng sau cầm theo bình nhân sâm. Vừa đến nơi, Kim Kiến Thành đã vui mừng, dang tay chạy đến:
- Tổ mẫu.

- Tiểu Thành, tiểu Thành về rồi.
Hai bà cháu mừng rỡ ôm lấy nhau, Diệp tướng quân đứng bên cạnh cũng bị vui lây.
- Để ta xem, trời ơi, con đẹp lên này. Xem ra phu quân con chăm sóc con rất tốt.

- Đúng vậy đó tổ mẫu, chàng rất yêu thương con. Quan nhân...
Diệp Thiên Bảo nghe thấy tiếng gọi liền nhanh chóng bước lên, nghiêm chỉnh cúi người:
- Tổ mẫu vạn an, cháu rể bái kiến người.

- Được rồi được rồi đừng đa lễ.

- Sao lại không đa lễ được chứ? Nhờ người tác hợp, con mới có thể lấy được Thành nhi. Con cả đời này vô cùng cảm kích, biết ơn tổ mẫu.

- Thằng bé này, nói chuyện ngọt như bôi mật vậy.

- Tổ mẫu à người đừng để ý, chàng ấy chính là như vậy. À, suýt nữa thì quên, người miệng bôi mật còn đặc biệt tặng người hai hộp trà quý. Người phải nhận lấy mới không uổng phí tấm lòng của chàng.
Tạ Đình nhanh chóng dâng trà lên, lão thái thái ra hiệu cho hạ nhân nhận lấy. Gian phòng nhỏ ngập tràn tiếng cười nói vui vẻ, không khí cũng trở lên ấm áp. Lúc từ biệt để lên nhà chính dập đầu với phụ mẫu, lão phu nhân lưu luyến ôm lấy cháu trai không nỡ rời xa. Diệp Thiên Bảo thấy vậy liền an ủi:
- Tổ mẫu yên tâm, một chút nữa em ấy còn quay lại mà. Sau này chỉ cần người nhớ Kiến Thành, con sẽ cho xe đến...à không con sẽ đích thân ngồi xe đưa em ấy về đây thăm người.
Lão phu nhân trong lòng thấy vui hơn, gật gật đầu rồi từ từ buông Kiến Thành ra. Trên đường đi đến chính viện, Diệp tướng quân thân mật cầm tay cậu, nói nhỏ:
- Ta dắt em đi khỏi chỗ của tổ mẫu, nhìn người như sắp khóc đến nơi.
- Tổ mẫu không nỡ, cũng có thể là người mừng. Mừng vì có thể thấy em cười hạnh phúc như vậy.
Ở chính viện Kim gia, chủ quân và chủ mẫu ngồi ngay ngắn ở giữa phòng, bên cạnh là Đàm tiểu nương. Hai người quỳ xuống, dập đầu lạy, Tô thị mỉm cười vui vẻ nhẹ nhàng kêu hai người đứng lên. Đàm tiểu nương lúc này mới đứng dậy hướng Diệp Thiên Bảo hành lễ, chàng khó hiểu nhìn bà ta, may mà có Kim Tề lên tiếng giới thiệu:
- Đây là Đàm tiểu nương. Là ta gọi nàng ấy đến, cùng đón tiếp con và tiểu Thành. Không phiền chứ?
Diệp Thiên Bảo nhìn sắc mặt của tiểu phu nhân tuy không biểu hiện gì nhưng có vẻ không vừa ý, chàng khách sáo nói:
- Thì ra là thế. Vậy ta kính nhạc phụ đây, gọi người hai tiếng "tiểu nương".
Lễ nghi xong xuôi, mọi người đều tản ra nói chuyện một lúc rồi bắt đầu ngồi vào bàn ăn cơm. Trong bữa cơm, tiếng mời rượu liên tục vang lên, Kim Kiến Thành kính rượu cha mẹ, cũng chỉ uống có hai ly đó, còn lại đều giao cho phu quân của mình. Diệp Thiên Bảo kính rượu nhạc phụ nhạc mẫu, vừa trò chuyện vừa liên tục gắp thức ăn vào chỗ của Kiến Thành, cậu cũng không suy nghĩ nhiều mà chăm chú ăn đồ ăn mà phu quân gắp, thi thoảng lại ngẩng đầu lên cười một cái. Tô thị thấy con ăn ngon miệng, so với khi trước ở nhà ăn như mèo con thì càng an tâm, lại tiếp tục gắp đến. Diệp Thiên Bảo đúng lúc vừa uống cạn ly rượu, cúi xuống hỏi nhỏ:
- Em ăn có ngon miệng không?
Kim Kiến Thành miệng đang hoạt động, không tiện nói chuyện chỉ liên tục gật đầu. Người kia an lòng cười vui vẻ, tiếp tục nói:
- Em cứ ăn đi, ta tiếp tục gắp cho em.
Cậu nhìn chàng cười tươi, tỏ ý cảm ơn chàng. Đàm tiểu nương chứng kiến một màn phu phu ân ái, xem ra trong lòng cũng có chút khó chịu. Kim Kiến Thành được mối hôn sự tốt không nói, bây giờ còn được phu quân cưng chiều như vậy, thường ngày trong lúc ăn cơm đều phải hầu hạ cho quan nhân sau đó mới đến lượt mình, Kim Kiến Thành thì tốt rồi, ngồi yên ăn uống ngon lành lại để tướng quân phục vụ. Lúc Diệp Thiên Bảo gắp đến một miếng cá, Đàm tiểu nương bỗng nhiên lên tiếng:
- Tiểu Thành công tử, sao lại chỉ biết cắm cúi ăn như vậy?
Kim Kiến Thành đang ăn thì bị nói, ngạc nhiên nhìn về phía bà ta, Diệp tướng quân cũng khựng lại, kinh ngạc không kém. Bà ta nhẹ nhàng cầm đũa lên, gắp đồ vào bát của Kim Tề, nhẹ nhàng nói:
- Thứ cho người thấp hèn như ta lên tiếng, nhưng hầu hạ phu quân là việc phải chú trọng đầu tiên. Công tử trái lại để phu quân hầu hạ mình, người ngoài nhìn vào chỉ sợ sẽ nói Kim gia không phép tắc. Tề lang, chàng nói đúng không?
Kim Kiến Thành nhăn mặt khó chịu, không khí trên bàn cơm bắt đầu gượng gạo. Tô thị lén nhìn sắc mặt Kim Tề, định lên tiếng thì ông ta lại ho một cái, muốn đáp lời Đàm tiểu nương, thế mà lại bị Diệp Thiên Bảo cướp lời:
- Cha đại nhân, thứ cho con nói những lời nãy có thể sẽ thất lễ. Vốn nghe trong một nhà, tiểu nương thiếp thất dù gì cũng chỉ là một nữ tỳ hầu hạ cho đại nương tử. Ở Kim gia, tiểu nương lại có mặt mũi, đến nỗi còn có thể được ngồi cùng bàn ăn cơm với đích thê như vậy. Mẹ đại nhân cũng còn chưa lên tiếng, người lại tranh nói trước rồi. Vậy thì không biết tiểu nương mặt mũi nào nói tiểu Thành nhà ta không phép tắc, chính người cũng chưa cư xử đúng mực kia mà.
Kim Kiến Thành nhìn phu quân, dưới bàn tay hai người đã nắm chặt lấy nhau. Diệp Thiên Bảo tuy không nhìn cậu, nhưng tay lại liên tục xoa xoa, như muốn nói cậu hãy an tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top