Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Cáo Mệnh

Hôm sau lúc tỉnh dậy, thời gian đã là buổi trưa.

Kim Kiến Thành mở mắt trong vòng tay của phu quân, cảm giác bấy giờ mới là nhà thực sự. Phải, nơi nào có Diệp Thiên Bảo nơi đó chính là nhà y.

Kiến Thành lặng lẽ quan sát, đưa tay chạm vào khuôn mặt đang say ngủ, để ngón mình xuôi theo từng đường nét tuấn tú kia. Trong lòng đang hạnh phúc ngập tràn lại bất ngờ bị phu quân đưa tay giữ lấy, kéo y vào lòng mà rải xuống cổ y mấy nụ hôn nhẹ. Diệp Thiên Bảo hôn đến khi người kia cười lên thích thú mới ngừng, vừa dụi mắt vừa hỏi:
- Sáng sớm ra em còn muốn nữa à?
- Sáng gì nữa, trời đã trưa rồi.
Kim Kiến Thành khẽ đáp, kéo chăn nằm dịch ra chút, bấy giờ mới phát hiện bản thân vẫn chưa mặc y phục. Khí lạnh bên ngoài theo khe hở lùa vào, khiến y không chịu được lại phải quay lại nằm sát vô người phu quân, hậm hực chu môi trách:
- Chàng chỉ biết mặc đồ cho chàng, người ta bị chàng làm cho mệt rồi cũng không mặc giúp người ta.
- Để vậy cũng được có sao đâu.
Dứt lời, người kia đưa tay xuống đặt vào chỗ quen thuộc đêm qua. Kiến Thành bị chọc thẹn, đẩy nam tử lưu manh kia ra, nhanh chóng đứng dậy tìm đến một bộ y phục mặc vào. Diệp Thiên Bảo chống một tay nằm trên giường nhìn theo, nở nụ cười mãn nguyện.

Tướng quân mấy nay đương nhiên không phải lên triều, mọi chuyện trao đổi đều gửi qua thư, cả về chiến sự tình hình đều phái người bên cạnh cẩn mật đưa đến tận Thượng Thư phòng. Quân vụ nói ra cũng chỉ có bấy nhiêu, thời gian rảnh lại nhiều, chàng cũng tranh thủ đòi Kiến Thành vẽ cho y một bức chân dung, nghĩ sau này nếu đi xa còn có thể nhét túi đem theo. Kim đại nương tử hết cách từ chối, đành thuận theo lệnh cho Diệp Thiên Bảo ngồi cầm gương cho mình vẽ. Tự mình hoạ mình nói sao cũng đều có chỗ ngượng, cuối cùng phải mất hơn hai canh giờ mới xong, tướng quân trái lại vui mừng không thôi, cứ đặt bức hoạ song song với khuôn nhan của Kim Kiến Thành, luôn miệng khen nét vẽ nhìn sống động như thật.

Trời dần về cuối đông, thời tiết lại lạnh hơn, tuyết rơi đầy phủ kín hết đường đi trong viện. Diệp Thiên Bảo thấy việc đi lại bất tiện, lệnh từ vấn an buổi sáng năm ngày một lần thành không cần đến nữa. Tiểu nương tử của chàng có chàng bế thì không sợ té, nhưng nữ nhân ở viện kia đi đứng không cẩn thận nhỡ lại ngã xuống ăn vạ, Diệp Thiên Bảo làm chủ quân phải đi xem một chuyến, nghĩ đến cũng thấy tốn thì giờ biết bao.

Kim Kiến Thành những lúc trời lạnh như vậy rất thích ngủ, ăn cơm xong leo lên giường liền có ngủ luôn. Có khi trong lúc đang cùng phu nhân ân ân ái ái, tình cảnh vừa nóng vừa ngại ngùng cũng có thể thiếp đi được, hại tướng quân không nỡ làm đến cuối, cứ nhịn mãi. Tiểu Mai cùng Lam Ngọc quan sát thấy chủ nhân dần giống một con mèo lười cũng không biết phải làm thế nào, đành cùng nhau giải quyết mấy chuyện vặt trong nhà, có điều gì cần dùng đến ngân lượng hay sổ sách mới dám làm phiền đến đại nương tử. Kiến Thành cùng lúc nhận được nhiều hậu thuẫn, không cần để ý đến người khác, thoả thích ôm chặt phu quân an giấc. Tướng quân đương nhiên chiều theo y, tuy không ngủ nhưng vẫn ôm y nằm trên giường, hai người cùng nhau tạo một cái ổ nhỏ ở trong phòng.

Sáng ấy là sau một trận tuyết lớn, từ lúc dùng điểm tâm đã thấy Diệp Thiên Bảo thần thần bí bí, cứ nhìn y tủm tỉm cười. Kim Kiến Thành đương nhiên rất khó hiểu, dò hỏi mãi người kia vẫn cứ từ chối không nói. Dùng bữa xong, y như mọi khi lại muốn lên giường đi ngủ, tướng quân ở một bên kéo y dậy, nói y phải giữ tỉnh táo.
- Rốt cuộc là có chuyện gì? Chàng làm sao vậy?
Kiến Thành bực bội to tiếng, lúc này người kia lại cưới phá lên, xem ra là chuyện cực vui sướng.
- Bảo bối, đừng ngủ. Hôm qua quan gia đưa thư đến, hôm nay sẽ có người đến ban thưởng.

Kim Kiến Thành nghe xong người đứng đơ một lúc. Là...ban thưởng gì?

Y chưa kịp hỏi lại, hạ nhân bên ngoài bỗng truyền đến tiếng náo loạn. Tạ Đình từ đâu chạy đến, vừa thở vừa nói:
- Tướng quân...tướng quân, nội...nội quan đến rồi. Đang ở chính phòng.
Tiểu nương tử nọ lại đơ ra một lúc. Diệp Thiên Bảo đứng lên chỉnh trang lại y phục, thấy y còn ngẩn người mới kéo tay y đứng dậy, hướng chính phòng đi đến, vừa đi vừa nói:
- Đừng để nội quan trọng cung đợi, là chuyện tốt.

Chính phòng bên trong biết từ bao giờ đã được dọn dẹp ngăn nắp, mấy thứ quan gia ban thưởng lúc Diệp Thiên Bảo mới khai phủ đều được bày ra, giống như chủ quân của phủ này đem hết lòng cảm kích Thánh Thượng ra vậy. Kim Kiến Thành suốt đường đi nét mặt vẫn ngây ngốc, bản thân y thực sự không biết sắp xảy ra chuyện gì. Lão thái giám ước chừng đã năm mươi tuổi, trên tay cầm thánh chỉ màu vàng sáng chói, vừa thấy hai người đến đã cung kính cúi người, Diệp Thiên Bảo kéo nương tử đối ông ấy đáp lễ, khách sáo nói một câu:
- Ngoài đường tuyết dày khó đi, lại làm phiền Cao nội quan đường xa đến đây.
- Tướng quân khách sáo rồi, ta cũng chỉ là phụng lệnh quan gia thôi. Được rồi, thỉnh Diệp tướng quân cùng đại nương tử đây quỳ xuống tiếp chỉ.
Hai người theo phản xạ lập tức quỳ xuống, tay điều chỉnh làm dáng Xoa thủ lễ, sẵn sàng tiếp chỉ. Tâm phúc của hai người cũng quỳ rạp xuống đất, yên lặng chờ nghe thánh chỉ sắp được tuyên đọc.

Mí mắt Kiến Thành chỉ thấy nội quan họ Cao tiến lên một bước nhỏ, đôi tay có chút nhăn nheo cẩn thận mở thánh chỉ ra, dáng người nghiêm chỉnh dõng dạc đọc lớn:
"Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đến chiếu viết.
Xét thấy tướng quân Diệp Thiên Bảo là người tuổi trẻ tài cao, nhiều lần giúp triều can tránh nạn đô hộ của loạn giặc, lại là người anh minh quả đoán. Công lao uy phong, nhân phẩm đoan chính, bổng lộc cao nhưng không khoe khoang, là người khiêm tốn biết giữ mình. Nay phong làm Diệp Gia Thượng Tướng Quân, chức trách như cũ, tiếp tục phò tá Thánh Thượng quản việc quân sĩ.
Phu tử là Kim Kiến Thành, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, nhân phẩm ôn văn nhĩ nhã, thục thuận duy tắc, là người có lòng khoan dung lại hiếu thảo, biết phụ trợ cho quan nhân. Nay sắc phòng làm Nhị Phẩm Cáo Mệnh Diệp Gia Quân Phu Nhân. Phủ Tướng Quân đổi thành Thượng Tướng phủ, ban thưởng thêm ngân lượng gấm lụa cùng vô số vật phẩm quý. Lập tức thực thi.
Khâm thử!"

Tuyên chỉ xong xuôi, Cao nội quan cẩn thận cuộn gọn thánh chỉ lại, hướng hai người đang quỳ kia khẽ nói:
- Thượng tướng quân, Diệp gia phu nhân, mau tạ lĩnh chỉ tạ ơn.
Diệp Thiên Bảo cung kính nhận lấy thánh chỉ bằng hai tay, cùng Kim Kiến Thành dập đầu, miệng nói:
- Thần xin lĩnh chỉ, cảm tạ Thánh ân.
Lễ nghi xong xuôi, Diệp Thiên Bảo nhẹ nhàng đỡ Kiến Thành đứng dậy, hai mắt chạm nhau, khoé miệng không hẹn mà cùng nở nụ cười tươi ấm áp.

Cao nội quan vẩy tay ra lệnh đám cung nhân khiêng đồ ban thưởng vào chính điện, trong đó có một bảng lớn được phủ một miếng vải đỏ lên, lúc gỡ ra mới thấy trên đó ghi bốn chữ "Diệp Gia Từ Phủ", khoảnh khắc ấy Diệp Thiên Bảo cười lên một cái biểu thị sự an lòng, Kim Kiến Thành cũng biết mong ước của phu quân đã thành rồi.

Trước khi đi, lão nội quan đích thân truyền lời của quan gia, nói thân mẫu của thượng tướng quân cũng truy phong làm Cáo Mệnh, chỉ là viết vào trong chiếu sắc phong thì không thích hợp. Diệp Thiên Bảo cung kính tạ ơn, đích thân tiễn ông ấy ra đến tận cửa, còn cẩn mật đưa cho lão ba thỏi ngân lượng, đợi vị ấy đi khuất mới quay chở lại vào nhà.

Kim Kiến Thành ở chính phòng lúc này vui đến mức cười không ngừng, khoé miệng tưởng chừng có thể kéo đến mang tai. Y cứ cầm thánh chỉ trên tay, cùng đám Lam Ngọc, Tiểu Mai cười nói vui vẻ. Khi thấy Thiên Bảo đi đến, y cẩn thận đưa vật kia cho Tiểu Mai cầm hộ, chạy đến ôm chầm lấy quan nhân, giọng như sắp khóc đến nơi:
- Sao chàng không nói cho em biết? Đây có phải mơ không? Em được phong làm Cáo Mệnh hả? Lại còn là nhị phẩm, là nhị phẩm đó. Cao quý biết chừng nào...
Thượng tướng quân nhẹ nhàng gỡ người kia ra, đặt lên trán y một nụ hôn nhỏ, từ tốn đáp lại:
- Ta cũng không biết, trong thư quan gia chỉ nói là ban thưởng, không ngờ lại được gia phong._Ngừng một lúc, chàng nói tiếp_Em không mơ đâu, em là Diệp gia phu nhân, là phu nhân cao quý của Thượng tướng quân.

Y cảm động, khoé mắt chảy ra một giọt lệ liền bị người kia đưa tay lau đi, lần nữa cúi xuống hôn lên mắt y một cái.
- Chúng ta cùng đến Từ Đường đi..._Kiến Thành nghẹn ngào nói_Chuyện vui như vậy, phải kể cho cha mẹ nghe...

Từ Đường của Diệp phủ nhang đèn thắp không kể ngày đêm. Những ngày Thiên Bảo còn ở xa, vì để tỏ lòng hiếu kinh mong muốn gia tiên phù hộ, Kim Kiến Thành tự tay lau sạch sẽ bài vị của tổ tiên, đích thân lau dọn sàn nhà, mỗi ngày đều ở trong đó hơn ba canh giờ mới ra ngoài. Nhìn thấy khung cảnh ngăn nắp gọn gàng như vậy, Thượng tướng quân trong lòng vô cùng cảm kích, tự nhủ bản thân đã lây đúng người.

Phu phu hai người cùng quỳ xuống trước tổ tiên còn có cha và mẹ, mắt Diệp Thiên Bảo bắt đầu phiếm đỏ, giọng lạc đi, miệng cong lên, khẽ nói:
- Cha, mẹ. Con trai làm được rồi. Con bắt đám hỗn giặc đền mang cho hai người, lần nữa dựng lại được Diệp gia nhà ta. Biển hiệu là do đích thân quan gia ban cho, đây chính là phúc phần của Diệp gia chúng ta. Mẹ, người được truy phong làm Cáo Mệnh, chỉ tiếc là nhi tử không thể nhìn thấy người cười vui vẻ nhận chỉ. Cha, mẹ, tổ tiên gia phả Diệp gia, bây giờ con công danh đã thành, đều là nhờ mọi người ở trên cao nhìn xuống che chở phù hộ. Bây giờ, nhi tử ở trước các vị xin một điều, Thành nhi bị người xấu tính kế hãm hại, bây giờ vẫn chưa có động tĩnh, mong tổ tiên phù hộ cho có con cái, phu phu yên ấm một đời. Nhi tử chỉ cần bấy nhiêu, tuyệt không cầu thêm gì nữa...

Dứt lời, chàng hướng bài vị vái ba lần, Kim Kiến Thành bên cạnh mong muốn giống y như chàng, thành tâm vái lạy.

Hôm nay là đại hỷ, biển hiệu được Diệp Thiên Bảo đích thân treo lên trước phủ, Kim Kiến Thành lại ở chính điện chọn vài vật phẩm tốt, dự là sẽ đem tặng những người thường ngày qua lại thân thiết. Diệp phủ trong một khắc mà đã nhộn nhịp như đón năm mới, hạ nhân không quản trời lạnh vẫn vui vẻ làm việc, duy chỉ có Tây Phương Các là im bặt.

Mạn Thiềm Nghi lắng nghe âm thanh vui vẻ bên ngoài, trong lòng phức tạp không biết nói sao cho hết. Nàng ta từ hôm chủ quân về cứ nghĩ tới ánh mắt của Kim Kiến Thành nhìn nàng, lúc thì nghĩ bản thân kém cỏi không bằng, lúc lại muốn liều tranh giành một phen. Vân Tịch từ ngoài đi vào, hướng chủ nhân đang thẫn thờ mà nói:
- Nô tỳ nghe bọn người bên cạnh chủ quân nói phong phanh, viện của chúng ta sẽ đổi thành Mạn An Các, ngày mai sẽ có người đến sửa lại.
Nàng biết rõ, đây chính là kêu nàng đã sống trong phủ thì nên an phận, phu nhân của hắn vừa được phong Cáo Mệnh, đã lo đến việc sợ nàng kiếm chuyện với chủ mẫu của phủ này rồi sao? Mạn Thiềm Nghi khẽ cau mày, hỏi lại:
- Vậy quan nhân có tới không?
Tỳ nữ Vân Tịch kia khẽ lắc đầu.

Choang!

Chén trà trên bàn bị ném xuống đất, người kia tự nhiên nổi giận đứng dậy, quát:
- Chàng không đến, ngươi nói với ta làm gì? Cái tên đó còn không phải là đang vả vào mặt ta hả? Đám hạ nhân đó mấy ngày nay sau lưng ta nói bóng gió, đối với người ở trong viện kia thì lại nâng lên tận trời. Ôn hoà nhã nhặn sao? Hắn ôn hoà nhã nhặn chỗ nào. Một chân của Vân Hi bị hắn phạt đánh đến phế rồi. Tưởng ta ngu ngốc sao? Chỉ vì một hạ nhân mà phạt nặng như vậy, rõ ràng là dùng chiêu giết gà doạ khỉ. Kim Kiến Thành đó chính là đang giả Bồ Tát. Quan gia biết chuyện, liệu còn ghi bốn chữ "Ôn hoà nhã nhặn" lên chiếu chỉ mà ban cho hắn không?

Vân Tịch đứng một bên nghe chủ nhân tức giận mắng, cũng không nói gì. Nàng ta hiểu rõ, Mạn Thiềm Nghi này không phải vì thay đổi tên viện mà phát tiết, nàng đã chịu đựng bấy lâu nay, bây giờ chỉ là không kìm chế được nữa. Đợi ả nói xong, Vân Tịch mới lên tiếng:
- Lần đó là Vân Hi sai, không giữ mồm miệng. Nhưng thà bị đánh gãy một chân còn hơn là chúng ta mất đi một người, việc đưa tin cho Từ đại nương tử sẽ càng khó hơn. Chân gãy sẽ dần lành lại, bây giờ phải nghĩ cách lấy được sủng ái. Chủ mẫu là nam nhân có thể sinh con, nhưng việc thụ thai chắc chắn sẽ khó hơn nữ nhân một chút. Bây giờ chỉ cần người mang thai trước, nếu sinh được công tử thì sẽ khi sẽ được phong làm Trắc phu nhân, địa vị trong phủ không phải bàn tới. Lần trước đến chỗ Từ đại nương tử báo tin có cầm về một ít dược, chi bằng chúng ta dùng cách này...
- Không được.

Vân Tịch chưa nói hết câu thì bị cản lại, khó hiểu nhìn nữ nhân kia. Mạn Thiềm Nghi đưa tay day nhẹ thái dương, khẽ nhăn mặt nói:
- Dùng xuân dược tuy nhanh, nhưng khi bị phát hiện sẽ là tội mất đầu. Không thể mạo hiểm như vậy, an toàn nhất vẫn là dùng rượu. Nhưng quan nhân không có khắc nào tách khỏi Kim Kiến Thành, chúng ta sao có thể làm được?
Vân Tịch không nói nữa, rụt rè đứng sang một bên. Mạn Thiềm Nghi bấy giờ đã nguôi lửa giận. Nàng vào phủ chỉ là vì ít tiền mà Hồ thị vung ra chữa bệnh cùng thuốc thang hàng tháng cho mẹ nàng, cũng không có ý định phải dùng kế để tranh đấu. Nhưng ngày ngày ở phủ, thi thoảng sẽ thấy bóng dáng đôi phu phu kia thân mật, nàng lại bắt đầu nghĩ đến nếu bản thân có thể thế chỗ vị chủ mẫu kia thì sẽ ra sao? Tưởng tượng rồi lại nhớ đến khuôn nhan tuấn tú của Thượng tướng quân, dần dần đã tích tụ lại thành sự ái mộ đối với chàng. Nhưng từ đầu tới nay, Mạn Thiềm Nghi vốn không thể đấu lại người ấy.

Trời tối, tuyết lại bắt đầu rơi, thời tiết so với ban sáng cũng lạnh hơn mấy phần. Kim Kiến Thành vừa ăn xong cơm tối đã nhanh nhẹn leo lên giường làm ổ, mãi đến khi nghe thấy tiếng mở cửa mới ló đầu ra. Diệp Thiên Bảo đi đến cạnh giường ngồi xuống, nhanh nhanh chóng chóng tháo giày ra rồi cũng nằm lên giường, đem cả người cả chăn siết chặt vào người.
- Quan nhân, chàng ôm em đau quá...
- Thành nhi đau sao? Quan nhân xin lỗi.
Nghe thấy phu quân đáp lại, Kim Kiến Thành thích thú cười khúc khích, người kia nhìn y cười đến mê mẩn, đợi y cười xong bèn tìm môi nhỏ hôn xuống, xoay người đè tiểu nương tử dưới thân. Kiến Thành đương nhiên biết chành muốn gì, vòng tay lên ôm cổ chàng thủ thỉ:
- Trời hôm nay lạnh lắm, em không cởi y phục đâu.
- Không cần cởi y phục...
Người kia cũng không thèm nói cho hết câu, áp sát bên dưới qua mấy lớp vải mà cọ sát lên xuống. Hai người cùng nhau hôn sâu, sau một hồi cảm thấy thoả mãn mới ngưng lại. Diệp Thiên Bảo ôm người của mình vào lòng, khẽ nói:
- Mấy ngày nữa chúng ta phải vào cung tạ ơn. Đáng lẽ em phải đến cung của Thái Hậu nhưng người đang bị bệnh, cho nên em chỉ cần đến chỗ của Hoàng Hậu nương nương thôi. Ta sẽ thay em tạ ơn quan gia, chúng ta chia ra cùng "làm việc"
Kiến Thành nghe xong khẽ bật cười, lúc sau mới đáp lại:
- Tạ ơn xong thì có thể về nhà không?
- Về thì về, ta cũng đâu cấm em.
- Nhưng em muốn cùng chàng về cơ, nhỡ đâu hôm đó chàng phải lên triều hay đi quân doanh thì sao?
Người trong lòng nũng nịu không yên, khiến tim của Thượng tướng quân đập hụt mấy nhịp. Chàng khó khăn thở, khẽ trả lời:
- Được, đi với em.

Kim Kiến Thành thấy phu quân mình có chút lại, thụt đầu vào trong chăn mới phát hiện bên dưới có một túp lều nhỏ. Diệp gia phu nhân lại nổi ý trêu chọc, từ từ bò lên người phu quân, để hai vị tiểu bằng hữu chào nhau cách mấy lớp vải. Hôn hít được một lúc, y đưa tay xuống đụng lên chỗ phồng căng cứng ấy xoa xoa an ủi, Diệp Thiên Bảo bị kích thích đến thở dốc, nhắm mắt tận hưởng cảm giác thoải mái, bên chàng tai vang đến tiếng nói:
- Mấy ngày nữa đều phải thường xuyên đi lại, ngồi xe ngựa rất mệt. Phu phu chúng ta không thể hoan ái mạnh bạo được. Thay vào đó...
Y ngừng một lúc, tay di chuyển vào bên trong trực tiếp cầm lấy tiểu phu quân, ái muội nói:
- ...em giúp chàng.
Diệp Thiên Bảo khẽ mở mắt nhìn người trước mặt, cảm thấy bản thân đã làm hư tiểu nương tử ngây thơ ngày nào rồi, bây giờ sao lại mị hoặc như vậy? Chàng dùng ta kéo y xuống hôn lấy, hai người cùng nhau tận hưởng cảm giác khoan khoái, đùa nghịch mãi mới đi ngủ.

__________________________________
Hi~~ Lại là mình đây.
Xem nào, thời gian qua có nhiều chuyện nhỉ? Chị Poi xem chừng khơi phốt không thành xong cùng lúc up bài đính chính, chuyện này xem như đã xong rồi.
Mình muốn viết chương này sau một chương nữa. Nhưng khi nghĩ lại, việc BiuBiu được giải oan làm mình liên tưởng đến việc Kiến Thành trong fic của mình được gia phong. Từ giờ Kim Kiến Thành là phu nhân nhị phẩm cao quý, Biu Biu cũng từ diễn viên từng trực thuộc công ty nát BOC trở thành CEO trong công ty của bé. Quá tuyệt vời!
2 chương sắp tới sẽ có chuyện vui, cũng có drama nha. Cảm ơn mọi người đã đọc fic của mình nhaa :33

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top