Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Có ân có oán

Sau khi Diệp tướng quân rời đi, Từ Hạ Nguyên tức tốc đến viện của Hồ Huyền Tư. Nàng ta khi nãy còn ghen tức không thôi, bấy giờ đã ngồi trước gương sửa soạn, trâm vàng trâm bạc đều cài lên đầu. Đến khi cửa phòng bị đạp đến mở tung ra, ả mới giật mình quay lại.

Từ Hạ Nguyên từ cửa tiến vào chỗ ả, không chút lưu tình, vung tay tát ả từ trên ghế ngã xuống sàn đất lạnh. Hồ Huyền Tư bất ngờ, đưa tay che chỗ vừa bị đánh ngước lên nhìn hắn.
- Con tiện nhân.
Hắn chửi nàng, một câu đâm thẳng vào lòng ả. Trước nay hắn thương cảm nàng mất con, chưa nặng lời như vậy bao giờ.
- Ai cho ngươi ở nhà tự tiện ra mặt nhận hối lộ của quan lại. Ta suýt thì bị ngươi hại chết rồi.
Bấy giờ nàng ta mới định thần lại, quên đi bên má đang đau đớn, vội bám lấy chân Từ Hạ Nguyên, bắt đầu một màn khóc lóc:
- Đại lang, em sai rồi. Là nhạc phụ bảo em ra mặt thay cho nhạc mẫu không khoẻ. Ngài nói như vậy sẽ có được lòng của nhiều tiểu quan, giúp ích cho chàng. Nên...nên em mới làm thôi.

Bấy giờ, Lục Cảnh đang chép sổ sách ở phòng, gia nhân thường ngày bên cạnh y chạy đến, dáng vẻ vội vàng có chút vui mừng báo lại: Đại nương tử bị chủ quân vừa đánh vừa mắng, viện kế bên đang loạn hết lên.
Lục Cảnh vẫn nghiêm túc chép, miệng chỉ khẽ cười nhẹ. Ở đời làm ác tất có quả báo, khi xưa Kim Kiến Thành chẳng phải cũng bị vậy sao?

Từ Hạ Nguyên chán ghét hất tay ả ra, dù gì cũng là cha hắn sai bảo, hắn cũng chẳng dám đôi co với cha hắn, chuyện này đành cứ thế cho qua. Hồ Huyền Tư thấy hắn đã ngồi xuống, không nói gì nữa, nàng ta bắt đầu đứng dậy từ dưới đất, tiến đến ngồi lên đùi hắn, tay đưa lên vân vê nút thắt y phục, yểu điệu nói:
- Em quan tâm đến công danh của chàng, chàng lại đánh em. Đêm nay ở lại bù đắp cho em đi.
Từ Hạ Nguyên giữ tay ả lại, quay sang nhìn ả một lượt. Trong đầu cứ vang lên tiếng của Diệp tướng quân khi nãy: "Đừng để đại nương tử của ngươi biết, đừng để đại nương tử của ngươi biết". Hồ Huyền Tư nhìn thấy quan nhân như vậy trong lòng liền vui sướng, tưởng rằng vẫn có thể nắm Từ Hạ Nguyên trong tay, không ngờ hắn lại lên tiếng hỏi ả:
- Chuyện sảy thai ngày trước, là do... người đó thật không?
Hồ Huyền Tư giật mình, từ từ đứng dậy, nói khóc là khóc được ngay, ủy khuất nói:
- Chàng đang nghi ngờ em phải không? Ban nãy hình như là tướng quân đến, chàng ta nói gì để khiến chàng nghi ngờ em. Em không có, đều là mưu kế ly gián của Kim Kiến Thành, tướng quân kia chắc cũng do y bảo đến. Chàng phải tin em.
- Nàng ở trong nhà cả ngày, sao biết Kim đại công tử tái giá?
Hồ Huyền Tư đang khóc lóc bỗng ngừng lại, lúc sau lại thút thít một lần nữa:
- Em nghe gia nhân bàn chuyện, nên...mới biết thôi.
Từ Hạ Nguyên cau mày, nhìn ả dò xét một hồi. Sau đó, hắn đứng dậy định đi ra ngoài, Hồ thị vội kéo tay hắn, nũng nịu:
- Chàng còn định đi đâu? Đã đêm rồi, ở lại đây hôm nay đi...
- Đừng quản chuyện của ta.
Hắn vùng tay ả ra, dứt khoát đi về phía cửa. Hồ thị ấm ức nhìn theo, hoá ra, cho dù ả có lợi thế là hai cái thai đã mất, cuối cùng cũng không giữ chân được hắn.

Sáng ngày hôm sau, khi Kim Kiến Thành tỉnh dậy, bên cạnh giường đã lạnh. Đêm qua canh ba còn phải lén quan nhân ngồi dậy uống thuốc, có lẽ vì vậy nên ngủ hơi quá. Tiểu Mai nói từ sáng sớm tướng quân đã mặc vội quan phục rồi rời đi. Y có chút không hiểu, dậy sớm cũng không nói một tiếng. Tiểu Mai giúp y chải tóc, nhỏ nhẹ nói:
- Đại nương tử đừng nghĩ nhiều, tướng quân chắc có việc hệ trọng. Trước khi đi ngài ấy đặc biệt dặn phải để người ngủ nhiều một chút, cũng dặn nhà bếp hầm canh gà cho người.
Kiến Thành khẽ gật đầu, Tiểu Mai nhẹ vén tóc y lên, thấy dưới cổ và cả sau gáy đều có dấu đỏ mờ ám. Nàng sớm quen với những chuyện như này, chỉ với tay lấy hộp phấn trên bàn, giúp công tử nhà mình che đi. Xong xuôi mọi việc, điểm tâm cũng được bê lên, canh gà hầm cũng được đẩy về phía y. Chỉ có một chum nhỏ rất ít, Kim Kiến Thành thắc mắc liền hỏi:
- Sao lại hầm ít vậy? Dưới bếp còn không?
- Đồ bổ để lâu không tốt, đây đều là tâm ý của tướng quân, đến sâm hầm gà cũng là ngài ấy chọn...
- Vậy chàng ăn chưa?
- Thì ra là người lo chuyện này, người yên tâm. Tướng quân đã ăn rồi.
Bấy giờ y mới yên tâm, cầm muỗng lên ăn canh. Gia nhân vừa bưng đồ lên biết ý lui ra ngoài, khi đi bằng với người khác, bèn ghé sát tai thì thầm:
- Tướng quân đúng là giỏi phán đoán. Ngài ấy hiểu phu nhân sẽ hỏi những gì, đều dặn trước cho chúng ta trả lời. Chưa ăn cũng phải nói là ăn rồi...
Người đi cùng che miệng cười:
- Nhìn cách ngài ấy tỉ mỉ chọn nhân sâm là đủ hiểu. Ta cá với cô, phủ này không có tiểu thiếp được đâu.

Diệp Thiên Bảo đi sớm, ấy thế mà lại ghé đến phủ Hầu Tước. Triệu Lâm còn chưa mở được mắt, ăn sáng cũng phải do Mặc Đông Kiều đút, còn làm ra điệu bộ rất tận hưởng. Chàng ngồi ở phòng khác, đợi y cả nửa ngày, lúc Triệu Lâm đi ra đã gần đến giờ lên triều. Diệp Thiên Bảo đến gần y, vỗ vai lắc đầu, đùa:
- Đại trượng phu ngoài phủ, trong phủ hoá hài nhi.
Triệu Lâm ngượng chín mặt, giơ chân đá chàng một cái.

Trước khi cùng nhau lên đường, Diệp Thiên Bảo lôi từ trong tay áo ra một sấp giấy. Nhìn qua đều là dấu tay ấn ký của kỹ viện, bên trên là tên của đại công tử Từ gia. Triệu Lâm nhìn chàng nghi hoặc, không quên thốt lên:
- Tên ranh ma, đến cái này cũng lấy về được.
- Ngân lượng để đấy cũng chẳng để làm gì, chi nhiều một chút, lại có thể trừ đám sâu mọt trong triều.
Triệu Lâm xem qua một lượt rồi hỏi:
- Muốn ta đưa lên quan gia?
- Sau giờ triều luôn.
- Vậy ta được gì?
- Huynh đệ giúp nhau, chớ đòi công lao.
- Vậy ta không làm.
Người kia vừa định ném đống giấy đi, Diệp Thiên Bảo theo phản xạ giữ tay y lại, cười nhẹ nói:
- Sau này huynh và tẩu tẩu cãi nhau, ta giúp huynh...trốn đi.
Triệu Lâm giật tay lại, nói lớn một cậu:"Không cần".

Tuy vậy, y vẫn bỏ đống chứng cứ vào tay áo. Không nói không rằng đi thẳng ra cửa.

Diệp Thiên Bảo cười vui, nhang chóng chạy đằng sau. Thật may, Triệu Lâm chưa bắt chàng gọi hai tiếng "Tổ tông".

Tướng quân đúng là giữ lời, không đưa chuyện Từ gia hối lộ đến tai quan gia. Thay vào đó, chuyện Từ đại công tử cứ cách 2,3 hôm lại chạy đến kỹ viện uống rượu ôm mỹ nam kỹ nữ đều được lan truyền trong đám quan lại. Kim Tề làm quan ngũ phẩm, nghe nhà thông gia cũ bị tiếng xấu cũng vui ra mặt, còn lén nói với mấy vị quan cùng phẩm rằng Từ gia bám vào cha vợ ông mà bắt con trai ông nạp thiếp cho Từ Hạ Nguyên. Cả triều loạn một trận, quan gia vì để dẹp yên từ gốc, bèn sai người gọi Từ Hạ Nguyên đến, đánh hắn 20 trượng cảnh cáo. Đám quan lại từ ấy không ai dám ho he gì, Từ Hạ Nguyên sau khi bị đánh thì được khiêng về tận phủ.

Trượng của quan gia rất lớn, lực đánh cũng đau. Chủ yếu là đánh vào chỗ mềm, xướng cốt không bị tổn hại, chỉ là chỗ bị đánh thịt đều nứt cả ra, phần da xung quanh đều bầm hết lại. Hồ Huyền Tư nghe tin thì vội chạy đến, nàng hỏi han được một lúc, khi giở chăn lên thì cả kinh, tự động lùi xa mấy thước, còn luôn miệng nói sợ. Từ Hạ Nguyên nhìn thấy ả như vậy, không trông đợi gì nữa, lập tức sai người đuổi nàng đi. Được một lúc, Lục Cảnh cũng chạy đến, chỉ là không có lệnh của quan nhân, y không dám tự ý đi vào, chỉ đứng lấp ló ở cửa. Từ Hạ Nguyên nhìn thấy, hẵng giọng nói:
- Nếu sợ máu thì về viện đi. Đừng đứng ở đó chắn không khí của ta.
Lục Cảnh lắc đầu, sau đó mạnh dạn đi lại vén chăn lên, vừa nhìn qua y cũng có chút kinh hãi. Từ Hạ Nguyên nhăn mặt khó chịu, tưởng ra rằng người kia sẽ sớm rời đi, ai ngờ lại nghe thấy tiếng sai bảo:
- Người đâu, lấy đá lạnh. Nguyệt nhi, về phòng ta lấy lọ thuốc để ở hộc bàn ngăn thứ 3, là lọ sứ màu xanh lục đem tới đây. Còn ngươi, đi lấy ít vải trắng đến quấn cho quan nhân.
Đám gia nhân nhận lệnh tản đi hết, chỉ còn hai người ở trong phòng. Lục Cảnh lấy khăn tay, nhẹ nhàng lau vệt máy bên miệng vết thương. Đôi mày y chau lại, vẻ mặt ánh lên sự xót xa, đôi môi mím chặt, tay cẩn thận lau máu tránh để người kia bị đau. Toàn cảnh ấy đều được Từ Hạ Nguyên nhìn thấy, trong lòng hắn bỗng nhiên an tâm đến lạ, dù cho y lau đến đâu cũng không thấy đau nữa.
- Nghiêm trọng quá, em gọi Lang Trung cho chàng nhé?
- Không... không cần đâu.
Hắn nãy giờ chỉ mãi nhìn Lục Cảnh, đến câu trả lời cũng lúng túng. Người đi lấy đồ đều quay lại, người kia nhận được đồ cần dùng liền nhanh chóng bắt tay vào việc trị thương. Đám hạ nhân cũng không tiện ở lại, tất cả đều lui ra ngoài.

Lục Cảnh từ nhỏ sống ở quê, đệ đệ y rất nghịch. Chưa kể vết chầy xước nhỏ, lúc bị phụ thân đánh cũng là do y trị thương, cho nên với chuyện này Lục Cảnh làm cực kỳ tốt. Lau máu xong, Lục Cảnh lấy thuốc, trước khi rắc lên còn nói:
- Quan nhân chịu đau một chút.
Dứt lời, thuốc được y rắc đều lên miệng vến đánh. Vừa làm vừa dụng miệng thổi, tay kia thi thoảng còn quạt nhẹ nhàng. Từ Hạ Nguyên cảm thấy chỗ bị đánh vừa xót nhưng cũng vừa mát, một hồi lâu cũng cảm thấy thoải mái. Xong xuôi, Lục Cảnh xé vải trắng, nhanh nhẹn quấn cho quan nhân, cũng tránh không làm vật kia thức dậy. Từ Hạ Nguyên bị thế này, còn làm ăn gì được nữa. Vải trắng quấn quanh vết thương, được tỉ mỉ buộc lại. Sau cùng, Lục Cảnh bỏ đá lạnh vào khăn, chườm lên chỗ bị bầm tím nhưng không chảy máu, trong lòng khẽ thở phào một cái.

Từ Hạ Nguyên đang nhắm mắt tận hưởng, bên tai bỗng có tiếng hỏi:
- Quan nhân có muốn ăn gì không?
Hắn quay đầu lại nhìn, một nam nhân thanh tú trước đây cũng đã cùng hắn bao đêm, bấy giờ nhân sắc càng thêm mặn mà, tay y cầm chiếc quạt đang quạt cho hắn. Vậy mà, bấy lâu nay hắn lại chưa một lần nhớ đến.
- Bỏ chăn xuống, đừng quạt nữa. Lại đây.
Lục Cảnh rất nghe lời, nhẹ đắp lại chăn cho hắn. Đứng dậy đi đến trước mặt hắn ngồi xuống, trên miệng như thường lệ nở một nụ cười tươi, tim của Từ Hạ Nguyên bỗng nhiên đập nhanh.
- Ta có thể gối lên chân em không?
- Đương nhiên là được.
Lục Cảnh lần nữa tiến sát lại gần hắn hơn, đưa tay nhẹ nâng đầu hắn đặt lên đùi mình, tay vô thức giúp hắn xoa lưng. Hương thơm trên người Lục Cảnh khiến Từ Hạ Nguyên rất dễ chịu, hắn nhắm mắt tận hưởng, đồng thời lên tiếng hỏi:
- Em không hỏi sao ta lại bị thế à?
- Vậy quan nhân bị làm sao?
- Có người tố giác việc ta hay đến kỹ viện, quan gia nổi giận nên đánh ta. Giống như để làm gương cho đám quan lại vậy.
Lục Cảnh gật đầu, lúc sau e dè nói:
- Em biết em không có quyền nói, nhưng nếu được thì sau này quan nhân đừng đi kỹ viện nữa. Vừa làm xấu thanh danh vừa làm quan gia nghi ngờ, nhỡ đâu bị mất chức quan thì sao?
Nghe điệu bộ nói chuyện như ông lão của y, hắn cười lên một tiếng, trêu đùa nói:
- Không đi kỹ viện, vậy đến chỗ em nhé?
Lục Cảnh đỏ mặt, đáp:
- Tùy...tùy quan nhân. Em cũng đâu cấm được...
- Đừng gọi là quan nhân nữa, gọi đại lang.
- Dạ, đại lang.
Từ Hạ Nguyên cười thích thú, trong hậu viện có người dịu dàng nghe lời như vậy mà lại còn chạy đi tận đâu. Bây giờ bị đánh cho rồi khiêng về cũng không oan. Được một lúc, Lục Cảnh khẽ hỏi:
- Vết thương cũng băng lại rồi, có cần gọi đại nương tử đến không?
- Không cần, cô ta đến chỉ khiến ta khó chịu. Đêm nay em ở đây được không? Lục...Lục...Lục Cảnh? Cảnh nhi...
Bị hắn đột nhiên gọi tên, Lục Cảnh đỏ bừng cả mặt đến tai. Ngại ngùng quay đi chỗ khác không dám nhìn hắn. Từ Hạ Nguyên thành công trêu chọc người đẹp, trong lòng vui sướng, tay không yên còn vòng lên ôm lấy eo của người ta. Chà, đến eo cũng nhỏ, hắn đúng là mù mới không để ý đến.

Diệp Thiên Bảo đi sớm cũng về rất sớm, trước khi vào phòng còn dúi cho nhà bếp mấy thang thuốc chàng vừa bốc được, kêu sắc cùng thời điểm với thuốc của Kiến Thành. Xong xuôi, chàng liền nhanh chóng chạy về phòng, ôm ấp hôn hít phu nhân nhà mình. Chưa ôm được bao lâu, y phục của cả hai đều bị ném bay xuống giường, hành sự xong mới đi tắm rửa.

Sau giờ cơm, thuốc của Kiến Thành được bê lên, sau đó là thuốc của tướng quân. Kim Kiến Thành thấy phu quân nhà mình phải uống thuốc liền sốt sắng hỏi chàng bị đau ở đâu. Diệp Thiên Bảo kéo y ngồi xuống, vui vẻ nói:
- Em có thuốc của em, ta có thuốc của ta. Chúng ta cùng nhau uống thuốc là được rồi. Ta nói cho em nghe, thuốc này cực bổ, không chừng đêm nay em không ngủ yên đâu. Đừng ở đấy mà lo cho ta nữa.
Kim Kiến Thành nhìn bát thuốc của y, môi nhỏ chu lên nói:
- Ai lại tự nhiên đi uống thuốc làm gì. Em đây là bắt buộc phải uống, chàng thì hay rồi, không biết bốc thuốc ở đâu, muốn hành chết em à? Bỏ đi đừng uống nữa.
Câu nói vừa dứt, Diệp Thiên Bảo đã bừng bát lên uống cạn, Kiến Thành thực sự cản lại không kịp. Uống xong, chàng còn quay sang nhìn y đầy thách thức, cuối cùng Kiến Thành cũng đưa tay bịt mũi, một ngụm nuốt hết xuống, trong miệng toàn vị đắng. Diệp Thiên Bảo thấy y còn nhăn mặt, chồm đến hôn sâu, đến lưỡi cũng đưa vào trong, liếm hết vị đắng trong miệng người kia. Lúc rời ra, Diệp tướng quân thật sự không nhịn được, lần nữa bế nương tử nhà mình lên giường. Dù gì Kim Kiến Thành lần trước cũng nói, phải uống thuốc điều độ cùng gần gũi thì mới có hiệu quả mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top