Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Của hồi môn. Đích trưởng tử tôn ti rõ ràng

Trời dần về cuối thu, gió mát thổi khắp viện, cuốn theo vài ba cái lá cây đã khô, xào xào chạy khắp sân vườn.

Tình cảnh hiện tại, người đa tình sẽ tức cảnh ngâm thơ, cho ra mấy câu tỏ sự thương tiếc vô hạn sinh mệnh ngắn ngủi của mấy cái lá cây, người nghe ắt hẳn sẽ cảm thán theo.

Nhưng Kim gia bây giờ toàn là người mang cho mình niềm vui phơi phới, mặc kệ lá rụng đầy vườn cũng chẳng buồn cảm thán, cứ thế cho người dọn sạch đi. Kim Kiến Thành mấy tháng nay ăn rất nhiều, bởi lần trước Diệp Thiên Bảo nói y gầy quá, đợi sau này trời hè mưa bão, y chỉ cần đứng một lúc sẽ bị gió thổi bay đi mất. Kiến Thành không sợ gió cuốn đi, nhưng y sợ bản thân gầy quá sẽ không đẹp, cho nên mới ăn nhiều một chút, tự dưỡng cho bản thân một ít thịt, hai bên má dần tròn lên, hiện rõ nét hai núm đồng tiền. Diệp Thiên Bảo lần trước ghé phủ thăm thú nhìn thấy tiểu nương tử nhà mình thì càng ngày càng yêu, nhưng vì có mặt trưởng bối nên hắn cũng không thể làm gì được, chỉ đành ngắm y lâu hơn một chút.

Mấy ngày nay Diệp Thiên Bảo không gửi thư tới, chỉ cách ngày sai người đem đồ đến cho Kim Kiến Thành. Hắn nói bản thân có việc phải về nhà ngoại, đợi khi nào về lại sẽ tiếp tục viết thư cho y. Đồ vật mà hắn mang đến, nếu không phải vòng cẩm thạch thì cũng là trâm ngọc dành cho nam nhân được trạm khắc tinh xảo, khi thì lại là mấy xấp gấm lụa thượng hạng mà hắn được quan gia thưởng cho, nhiều vô số kể. Kim Kiến Thành dùng không xuể, đành tặng cho mỗi viện một ít, giống như là đem khinh hỉ của y chia sẻ với mọi người một ít.

Tiểu Mai sai một tiểu nha hoàn đem đồ tặng sang Đàm Xuyên viện, nhưng được một lúc thì thấy đồ bọn họ được đưa tới bị ném đi như rác, trong phòng còn ồn ào một trận, tiểu nha hoàn kia liền lập tức chạy về nói lại với Kim Kiến Thành. Cô nương Tiểu Mai vừa nghe đã tức điên, liên miệng mắng người:
- Đồ của quan gia mà bọn họ cũng dám ném đi, thực sự coi mình là chủ rồi hả?
Kim Kiến Thành ngưng đọc sách, lệnh nha hoàn kia lui xuống. Y không ra vẻ tức giận, cũng không làm vẻ sẽ trả thù gì. Kiến Thành hít vào một hơi, khẽ nói:
- Vậy thì sau này đừng mang đến nữa, tránh chọc giận tứ muội muội đó của ta.

Người tặng đồ không tính toán, người ném đồ lại nổi cơn giận dữ. Kim Ngữ Yên không chỉ ném đi cái vòng ngọc được đem tới, mà sách bút trên bàn của nàng đều chịu chung số phận, sớm đã nằm ngổn ngang trên đất. Nàng tức run người, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, chỉ vào mặt đứa nha hoàn đứng cạnh, gần như gào lên:
- Đem hết mấy thứ đồ bố thí này vứt hết đi cho ta, ai cần đồ của Kim Kiến Thành chứ. Được tướng quân để mắt tới thì hay lắm sao. Ta thực sự là đã nhìn lầm hắn rồi, thường ngày thấy hắn yên tĩnh hiền lành, ai ngờ trở minh cái liền có thể câu được tướng quân thanh thế hiển hách, còn lập tức làm ra cái bộ dạng cao quý hơn người. Ta khinh!

Kim Ngữ Yên mặt mày hằm hằm, doạ người bên cạnh nàng ta cũng chỉ dám co dúm lại đứng một góc. Mấy tháng nay mọi người đều tất bật chuẩn bị hỉ sự cho Kim Kiến Thành, trong nhà cũng thường xuyên có mấy vị nương tử nhà quan đến nịnh nọt lấy lòng. Bọn họ không yêu cầu gặp thứ nữ như nàng, lại chỉ kéo tay Kiến Thành cũng Hương Uyển ngắm nghía hỏi chuyện tỉ mỉ, đối với Tô thị càng thân thiết hơn. Lão Kim Tề cũng không lui tới Đàm Xuyên viện này thường xuyên nữa, cứ hễ tới là lại buông một hai câu khen đích trưởng tử của ông, Đàm tiểu nương ở một bên cũng nghe đến đỏ mắt. Trong chốc lát, mọi sự chú ý đều đổ dồn lên vị trưởng tử trước đây bị coi nhẹ kia, người được hưởng dụng sự chú ý như Kim Ngữ Yên, đương nhiên là đã nhín nịn từ lâu, hôm nay y lại đưa đồ đến, triệt để làm nàng ta bộc phát lửa giận.

Cửa phòng bật mở, Đàm Túy Cẩn ở ngoài bước vào, nhìn thấy dưới đất la liệt là mực là mảnh sứ vỡ, bà cau mày nhìn nhi nữ của mình, vội vàng bước vào bên trong rồi đóng chặt cửa, sau ấy mới quát:
- Kim Ngữ Yên, con phát điên cái gì?
Cô nương thấy mẹ vừa đến đã mắng mình, uất ức dồn nén, lập tức chảy nước mắt, thút thít nói:
- Mẹ ơi, cha không thương Yên nhi nữa. Mấy ngày nay, Kim Kiến Thành đó đều cướp hết quan tâm của cha và tổ mẫu. Dựa vào cái gì, hắn dẫu sao cũng là một tên bị nhà phu quân bỏ, dựa vào cái gì mà chuyện tốt đẹp đều rơi trên đầu hắn.
Khuôn mặt thanh tú của nàng vặn vẹo mếu máo, trông càng khó coi. Đàm tiểu nương liếc mắt ra hiệu cho tiểu nha hoàn ra ngoài, đợi khi chỉ còn lại hai người mới tiến đến chỗ Kim Ngữ Yên, nhỏ giọng dỗ dành:
- Nó bây giờ là quý nhân cao quý, cha con còn đương nhiên phải để ý, quan tâm tới nó một chút. Nếu như đến ngày gả đi, cha con làm phật ý nó, đợi nó gió thổi bên gối, rủ rỉ mấy câu bên tai tướng quân, không phải nhà chúng ta gặp nạn rồi sao? Con bình tĩnh chút đi.
Kim Ngữ Yên càng nghe càng tức, chỉ nghe vù vù mấy tiếng, đống sách còn lại trên bàn đều bị ném xuống hết. Đàm tiểu nương thấy không khuyên được, liền học theo Ngữ Yên cầm lên một bình sứ ném mạnh xuống đất, mảnh vỡ bay tứ tung. Kim Ngữ Yên giật mình, đưa mắt sang nhìn mẹ, chỉ thấy Đàm Túy Cẩn mặt mày nghiêm khắc, lần nữa quát lớn:
- Con nháo đủ chưa? Chưa đủ thì ta đập cùng con.
Tiểu cô nương lập tức nén giận, ngồi xuống bàn ấm ức khóc. Mẹ nàng nhẹ nhàng tiến tới, ôm vai nhi nữ của mình mà an ủi, dịu dàng nói mấy câu:
- Con ngoan, bây giờ cứ để tiểu nhân nhất thời đắc ý đi, tướng quân thì tốt gì chứ, đều là đám quân nhân toàn thân mồ hôi nhễ nhại, suốt ngày chỉ biết chém chém giết giết. Nó từng hoà ly một lần rồi, bây giờ người ta không để ý nhưng sau này chắc chắn sẽ có lúc chán ghét nó. Nữ nhi của mẹ vừa sinh đẹp lại giỏi giang, có khi lại được phủ Bá Tước, Quốc Công nhìn trúng. Kim Kiến Thành hay Kim Hương Uyển gì đó, sau này cho dù thúc ngựa cũng không đuổi kịp con. Yên tâm đi.
Kim Ngữ Yên nhu thuận gật đầu, vòng tay ôm lấy tiểu nương mà tận hưởng sự an ủi.

Trời sáng sớm có chút lạnh, Kim Kiến Thành nếu không vì hôm nay sang chỗ tổ mẫu nghe chuyện của hồi môn thì cũng sớm không dạy sớm như thế. Tiểu Mai giúp y bớt tóc chọn y phục, Kim Kiến Thành cũng nhanh chóng rửa mặt, lúc rời phòng thì vẫn còn sớm chán.

Lão thái thái đã dậy từ sớm, chuẩn bị một bàn điểm tâm đợi tôn tử của mình tới. Tô thị còn phải hầu hạ Kim Tề thay quan phục, sau bữa thiện mới tới Thọ Vi Đường. Kim Kiến Thành nhìn một bàn đầy thức ăn, liền nhanh chóng húp mấy thìa cháo cho ấm bụng, sau đó cầm một chiếc bánh bao nhân thịt dê lên ăn. Lão phu nhân chậm rãi húp một thìa cháo, nhìn Kiến Thành ăn ngon miệng, tâm trạng bà cũng vui vẻ theo, cười nói:
- Định được hôn sự, Thành nhi vui vẻ hẳn ra kìa.
Kim Kiến Thành đỏ mặt:
- Tổ mẫu đừng chọc con.
Lão phu nhân cười lên mấy tiếng, sau đó lại nói sang chuyện của hồi môn:
- Mấy món hồi môn trước kia con đem từ Từ gia về, ta cho người đi bán hết một lượt rồi. Đồ cũ xui xẻo, bây giờ có chút tiền, còn có mấy mấy tiểu trang viên cùng cửa hành cửa tiệm. Con là tái giá, nhưng người ta là lấy thê tử lần đầu, không thể quá thua kém được.
Kim Kiến Thành gật đầu, lúc sau mới trả lời:
- Chàng mấy ngày trước lén cho người mang mấy giấy tờ của cửa tiệm muối đến, bảo con thêm vào của hồi môn. Con thấy không thích hợp, nên trả lại rồi.
Lão phu nhân tròn mắt ngạc nhiên, ngồi thẳng lưng nghiêm chỉnh, mau mau hỏi lại:
- Nó còn cho con của tiệm muối kia à?
Kiến Thành lần nữa gật đầu, lão phu nhân thấy vậy, khẽ nói:
- Con trả lại là đúng lắm.

Kim gia tuy không phải danh môn, nhưng cũng không tệ đến mức phải để tân lang lén lút đem của cải nhét vào tay tân nương. Diệp Thiên Bảo này ắt hẳn đã nghe ngóng được tình hình thường ngày trong nhà, sợ Kim gia bạc đãi Kiến Thành nên mới hành động như thế.

Dùng bữa xong xuôi, hai bà cháu ngồi được một lúc thì đại nuong tử cũng đến, chuyện hồi môn lần nữa được nhắc lại. Lần này y xuất giá, tiền mặt được tính là 800 trăm lượng vàng, 6 nghìn lượng bạc, số còn lại đều là cửa tiệm đất đai, xem ra còn hoành tráng hơn lần trước. Kim Kiến Thành chăm chú nghe tổ mẫu nói lại cách quản gia, bên ngoài lại có tiếng bước chân chạy xồng xộc vào trong viện. Tiểu nha hoàn bên canh tam cô nương cả người ướt đẫm mồ hôi, trên mặt còn có vết đỏ như bị đánh. Nàng đứng trước cửa, hướng vào bên trong gào lớn:
- Không xong rồi, tứ cô nương và tam cô nương đánh nhau rồi.

Trong khuôn viên phía sau Kim phủ, Kim Ngữ Yên nét mặt tức giận như điên, ánh mắt nhìn người đang kéo tóc nàng ta đầy căm thù, tưởng chừng như có thể thét ra lửa. Mà Kim Hương Uyển bấy giờ một bên cũng bị nàng ta túm tóc lôi kéo, còn bị bạt tai mấy cái, đau đến mức hét lên. Mấy đám nha hoàn xung quanh muốn tách hai người ra, đều bị Kim Ngữ Yên vùng ra xô ngã, miệng còn liên tục chửi mắng mấy thời thô tục khó nghe, thực sự rất đáng sợ.

Khi Kim Kiến Thành chạy tới, đã thấy muội muội mặt mũi đỏ bừng, miệng còn rướm máu, liền lập tức chạy để dùng sức đẩy ngã Kim Ngữ Yên, chắn trước muội muội bảo vệ. Tô thị chạy đến ôm con, liếc mắt nhìn thứ nữ kia, tức giận quát:
- Ngươi muốn làm phản đấy hả? Mau, đem gia pháp đến đây, phạt nặng đứa không biết quy củ này.
Kim Ngữ Yên nghe thấy gia pháp liền lập tức quỳ lên, điệu bộ sợ hãi, lắp bắp biện minh:
- Là do tỷ tỷ xúc phạm con trước, cho nên con mới tức giận như vậy.
Kim Kiến Thành liếc nàng ta, mỉa mai nói:
- Vậy là chỉ cần không vừa ý ngươi liền phải nằm yên chịu trận thế này đúng không? Ngay cả ta cũng thế chứ gì?
Ngữ Yên lắc đầu sợ sệt, nàng ta lết ra sau mấy bước, giống như thỏ con gặp phải bầy sói dữ tợn, liên tục nói:
- Không, không. Muội sai rồi, đại ca, muội sai rồi.
Ai biết, phía sau cũng truyền đến giọng nữ nhân, Đàm tiểu nương thấy động tĩnh liền tới, từ xa đi lại gần nói:
- Tỷ muội trong nhà tranh cãi nhau, cũng là chuyện bình thường, đại công tử hà tất phải tức giận như vậy?
Kim Kiến Thành trừng mắt với bà ta, trái lại Đàm Túy Cẩn chỉ nhẹ nhàng đỡ nhi nữ đứng dậy, thản nhiên nhìn y:
- Đại nương tử, Thành công tử, trong nhà sắp có hỉ sự lớn, cần gì phải vì chút chuyện nhỏ này mà làm mất hoà khí? Bỏ đi, bỏ đi.
Y không chịu nhường bộ, chỉ tay vào Kim Ngữ Yên sẵng giọng:
- Nói như tiểu nương, trong nhà này hễ cứ có chuyện gì không vừa ý là có thể tùy tiện chửi mắng tỷ tỷ, nhục mạ huynh trưởng, sau đó lại lấy cớ tránh bất hoà mà bỏ qua đúng không? Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, trải qua chuyện này ta không nhịn được tự hỏi, không chỉ là lễ nghi quy củ của tứ muội muội, mà còn của tiểu nương đây đã đi đâu hết rồi?
Đàm thị không dám lên tiếng nữa, Kim Hương Uyển lại từ đằng sau kéo lấy tay áo y, vừa khóc vừa nói:
- Ca ca, muội đau quá, muội muốn về viện.
Tô thị ôm con đau lòng, vội xoay người đỡ con mình rời đi. Kim Kiến Thành trước khi đi cũng quay đầu trừng mắt với Kim Ngữ Yên, sau đó chạy theo mẹ và muội muội.

Hai tỷ muội đánh nhau thành chuyện lớn như thế, đến cả tai lão thái thái, Kim Tề không thể không xử.

Ông ta vậy lại đến chỗ Kim Ngữ Yên trước, Đàm tiểu nương đưa khăn thấm nước mắt, nói rằng do Hương Uyển buông lời xúc phạm nàng, gọi bà là kỹ nữ, Ngữ Yên mới nổi giận như vậy. Lão Kim Tề không hỏi phải trái, liền lập tức đến chỗ lão phu nhận thanh minh giúp mẫu tử Đàm thị. Kim Kiến Thành đã ngồi trong ấy từ sớm, biết trước chẳng thể trông cậy được ở cha mình, y nhỏ giọng xin lão thái thái, để người cứ nhắm mắt cho qua chuyện, Ngữ Yên chỉ bị cấm túc mấy ngày.

Ba, bốn ngày sau, bọn họ theo quy định đến vấn an tổ mẫu. Mọi người đều đã thỉnh an xong xuôi, Kim Kiến Thành bấy giờ mới từ ngoài chạy đến, hướng tổ mẫu tạ tội:
- Thành nhi tới trễ, là do bên tướng quân vừa đưa hỉ phục đến, muốn con xem thử xem có vừa không để kịp thời chỉnh sửa. Ai ngờ lại chậm trễ thời gian thỉnh an tổ mẫu, xin người trách tội.
Lão phu nhân nhìn y hiền từ, không trách một câu, trái lại còn kêu y nhanh ngồi xuống. Kim Ngữ Yên bên này đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội tốt như thế, bèn trào phúng nói:
- Đại ca bây giờ cho dù đã thành quý nhân cành vàng lá ngọc, cũng không nên chậm trễ việc thỉnh an tổ mẫu. Mấy ngày trước còn nghe huynh nói cái gì mà quy củ với không quy củ, chớp mắt đã quên hết rồi à?
Kim Kiến Thành nhìn vẻ hả hê của nàng, chỉ khẽ mỉm cười, nhỏ nhẹ đáp:
- Tổ mẫu cũng đã không trách, tứ muội muội lại cứ đuổi theo đến cùng như vậy làm gì? Chẳng lẽ là trách tổ mẫu không phạt ta, muốn thay người mắng ta hả?
Y nói dứt câu, ánh mắt của lão phu nhân lập tức chuyển đến trên người Kim Ngữ Yên. Nàng ta lập tức đứng lên, không rét mà run, lắp bắp đáp lại:
- Ta...ta không có ý đó...
- Vậy thì tổ mẫu cũng không cần phạt ta nữa đâu. Tứ muội muội vất vả rồi.
Kim Ngữ Yên không thắng, chỉ có thể ôm một bụng tức ngồi xuống.
Thọ Vi Đường lại bắt đầu dùng hương đốt, là thứ hương mà Diệp tướng quân đặc biệt đưa tới. Lão phu nhân hướng Kim Kiến Thành nói chuyện, câu nào câu nấy đều khen ngợi phu quân y, còn luôn miệng nói y thông minh an phận, hai người thành thân chính là xứng đôi vừa lứa. Kim Hương Uyển bên cạnh cũng thêm vào mấy câu, nhắc lại hành động mang đồ tặng cho các viện của Kim Kiến Thành, càng nói càng giống như muốn chọc tứ cô nương Kim gia nổi giận. Ngữ Yên không muốn ngồi nghe bọn họ tâng bốc nhau, liền đứng dậy hành lễ cáo lui, vừa ra khỏi cửa đã nói mấy câu:
- Ra vẻ gì chứ? Tưởng rằng Kim gia này do hắn quản rồi hả? Còn không chịu xem bản thân là cái thứ gì.
Nàng đi được mấy bước, vừa dứt câu, sau lưng đã có giọng nói truyền tới:
- Vậy phiền tứ muội muội nói xem, ta là cái thứ gì?
Kim Ngữ Yên giật mình một phen, vừa quay đầu đã thấy Kim Kiến Thành từ từ đi tới, ánh mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm nàng.

Nàng lập tức đứng thẳng người, đưa mắt nhìn lại y, khẽ đáp:
- Muội đâu có nói gì đâu, chỉ là cảm thán ca ca tốt số. Cho dù là hoà ly rồi vẫn víu được cành cao như vậy, muội muội không dám sánh bằng.
Kim Kiến Thành phì cười, quan sát vẻ thản nhiên của Kim Ngữ Yên, mỉa mai nói:
- Cũng đúng, ta tuy đã hoà ly, vậy mà vẫn lọt được vào tầm mắt của tướng quân đương triều. Tứ muội muội tiểu thư khuê các, nhưng người ta đến liếc cũng không cho muội một cái. Xem ra cho dù là bấu víu cành cao cũng phải phân đích thứ rõ rệt, ta là đích trưởng tử, đương nhiên xứng hơn muội. Đừng nói là tướng quân, cho dù là quan nhân khắp thành, ai lại muốn lấy thứ nữ của một nhà tầm trung, như vậy chẳng khác nào bỏ tiền ra mua về một thứ đồ vô dụng.
- Huynh nói ai vô dụng?
Vẻ mặt Ngữ Yên dữ tợn, phẫn nộ quát. Kim Kiến Thành trái lại điềm tĩnh mỉm cười, lại nói:
- Ta nói tới như vậy, chẳng lẽ tứ muội muội nghe không rõ. À, không phải là nghe không rõ, mà là nghe không hiểu. Đúng là con dòng thứ, xuất thân thấp hèn, còn dám so sánh với ta, đúng là không biết tự lượng sức.
Kim Ngữ Yên lửa giận bừng bừng, không quan tâm là đang ở trước bậc thềm, tiến tới xô Kim Kiến Thành ngã ra đất, lúc xô còn thuận miệng mắng:
- Thứ đê tiện, miệng chó không mọc được ngà voi.
Kim Kiến Thành ngã ngửa ra đằng sau, không kịp phản ứng, sau đầu y lập tức truyền đến cơn đau dữ dội.

Bọn họ bên này xảy ra xô xát, không để ý tới thân ảnh hai nam nhân từ xa đi tới.

Diệp Thiên Bảo hôm nay muốn đến thăm lão thái thái, tiện hỏi xem hỉ phục may riêng cho Kim Kiến Thành có vừa người không, sau khi bãi triều đã cùng Kim Tề về nhà. Bấy giờ dưới mí mắt hắn lại thấy, Kim Kiến Thành bị xô ngã, đầu đập xuống đất, nữ nhân đẩy y còn buông lời nhục mạ y, hắn liền nhanh chóng chạy đến, hoảng loạn hô to:
- Thành Thành...
Hắn vội vàng đỡ y, không màng ánh mắt của người khác mà để y dựa vào ngực mình, vòng tay ra đằng sau kiểm tra chỗ bị va đập, liền sờ thấy một ít máu. Kim Kiến Thành thấy hắn thì ngạc nhiên, nhưng đã trót diễn thì phải làm đến cùng, cả người y hoàn toàn dựa vào hắn, mơ màng nói:
- Thiên Bảo, em đau...
Tướng quân ôm người của mình che chở, trừng mắt với Kim Ngữ Yên bấy giờ đã sợ hãi đến run rẩy, sau đó lại hướng Kim Tề hỏi:
- Phụng Trực đại nhân, trong nhà ngài bình thường muội muội hành xử thế này với huynh trưởng sao?
Lão Kim gia thấy trên tay hắn có máu, hoảng sợ tột độ.

Không cãi cọ lúc nào, sao lại đúng lúc có mặt tên hung tướng này chứ.

Tứ cô nương Kim gia sợ hãi quỳ xuống, nhìn Kim Tề giải thích:
- Cha, Yên nhi giận quá không còn thần trí, là do ca ca mắng con là thứ nữ vô dụng, còn nói con là đồ thấy hèn nên con mới tức giận như vậy. Yên nhi biết sai rồi, xin cha trách phạt con.
Nàng ta vừa dứt lời, Kim Kiến Thành ở trong lòng Diệp Thiên Bảo đã thút thít mấy tiếng, y đưa tay quệt nước mắt, yếu ớt nói:
- Trên đời này, sao lại có người đổi trắng thay đen như Tứ muội muội. Ta rõ ràng là nghe muội buông lời xúc phạm ta, còn lôi cả tướng quân vào. Ta chỉ nói muội mấy câu, muội lại đẩy ta ngã xuống. Muội muốn nói ta thế nào cũng được, nhưng tướng quân là thần tử của quan gia, xúc phạm mệnh quan triều đình là tội chết. Ta...ta cũng là nghĩ có Kim gia thôi. Ai ngờ...ai ngờ muội lại.
Y khóc còn lớn hơn, Kim Ngữ Yên từ dưới đất vùng dậy, gân cổ cãi lại:
- Huynh vu khống ta...
- Im miệng.
Lão Kim Tề tức giận quát lớn, đưa tay tát nàng ta ngã xuống. Ngữ Yên ôm một bên mặt đỏ bừng, uất ức khóc, lão quan nhân không để ý tới nàng, vội vàng hướng Diệp Thiên Bảo cúi người, thở dài nói:
- Lão quan dạy con không nghiêm, để chuyện này xảy ra ngay trước mắt người, đúng là hổ thẹn vô cùng.
Diệp Thiên Bảo không đáp, chỉ cúi đầu ân cần hỏi han Kim Kiến Thành.

Chuyện sau đó y cũng không rõ, chỉ biết cha y đích thân sai người đỡ y về viện. Diệp Thiên Bảo là người chứng Kim Ngữ Yên bị dùng gia pháp, đánh vào tay năm mươi cái, trong thư hắn miêu tả cho y, nói hai tay nàng bị đánh đến sưng tấy, lòng bàn tay toé máu đỏ thẫm, đau đớn vô cùng. Sau đó, nàng ta bị đưa đến Từ Đường quỳ ba ngày ba đêm, rồi quay về chép Nữ Tắc một trăm lần, cấm túc ba tháng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top