Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Cùng nhau sắp xếp nhà cửa

Kim Kiến Thành đúng thật là ngủ đến trưa, tận lúc mama hồi môn vào phòng gọi dậy thì mới bừng tỉnh. Y tức tốc ngồi dậy, dưới thân nhanh chóng truyền đến một cơn đau. Kim Kiến Thành không nhịn được kêu lên mấy tiếng, Diệp Thiên Bảo lại ở ngoài chạy vào, sốt ruột hỏi:
- Em sao thế?
Hắn toàn đầu mồ hôi, xem chừng là dậy từ sớm. Đúng là đại quân nhân chinh chiến nhiều năm, đêm qua quấn quýt như vậy, buổi sáng vẫn có thể dậy luyện quyền. Kim Kiến Thành vội vã hết mức, vừa đứng dậy vừa đáp lại hắn:
- Muộn rồi, em còn phải ra mắt nhạc phụ nhạc mẫu. Sao chàng không gọi em?
Diệp Thiên Bảo tặc lưỡi một cái, lại đáp:
- Ta không nỡ gọi em dậy.
Kim Kiến Thành liếc hắn một cái:
- Mama vừa nói, chàng đã múa được mấy đường trượng rồi. Đáng nhẽ phải gọi em dậy mới phải, người ta mà biết tân nương tử ngủ tới tận trưa sẽ cười em chết.
Diệp Thiên Bảo thở dài, đi đến đỡ nương tử nhà mình, Kim Kiến Thành thấy bên dưới mình mát lạnh, bắt đầu nhận thức được bản thân chỉ mặc mỗi áo bên trên, liền nhanh chóng cuốn chăn ngang qua. Người kia cười thích thú, vỗ vỗ bên dưới trêu chọc:
- Em thế nào đâu phải ta chưa thấy, che lại làm gì?
Y thấy người này tay bắt đầu không đứng đắn, sờ tới sờ lui trên người y, trước kia chưa thành thân thì có thể trực tiếp đánh hắn, nhưng bây giờ chuyện gì cũng đã làm rồi, y đành đẩy tay hắn ra, làm vẻ hung dữ mắng:
- Lưu manh đáng ghét, chàng ra ngoài đi. Tiểu Mai, mau giúp ta thay đồ.
Tiểu Mai nghe tiếng gọi liền nhanh chóng đi vào, Diệp Thiên Bảo, liếc nhìn mấy dấu xanh đỏ có đậm có nhạt trên người y, bèn với lấy hỉ phục hôm qua bị quang xuống đất khoác lên người Kim Kiến Thành rồi mới nghe lời đi ra ngoài, tâm trạng vô cùng sảng khoái. Trong phòng y phục vương vãi khắp trên đất, tiểu cô nương chưa thành thân như Tiểu Mai cũng ngại đến đỏ mặt, vừa thay đồ cho công tử nhà mình vừa cúi mắt tránh nhìn phải khung cảnh kia, xem ra đêm qua phu gia cùng công tử nhà mình động phòng rất tốt. Cuối cùng cũng xong xuôi, Kiến Thành ngồi trước gương trải tóc, không để ý phía sau lại có một cánh tay ôm lấy y, còn liên tục hôn má mấy cái. Kim Kiến Thành vùng ra:
- Đừng loạn nữa, em còn phải đi ra mắt phụ mẫu.
Diệp Thiên Bảo với lấy một cái ghế thuận tiện ngồi xuống, ôm lấy eo của tiểu nương tử, khẽ nói:
- Ta nói em, sao phải câu nệ lễ nghi như vậy làm gì?
Y quay sang nhìn hắn, trả lời:
- Sao lại không câu nệ, dù gì cũng là phụ mẫu của chàng. Em phải làm đúng lễ tiết, chút nữa chàng cũng cùng em đến Từ Đường đi.

Kim Kiến Thành vừa nói vừa tiếp tục bới tóc. Diệp Thiên Bảo đứng cạnh giằng lấy đám tóc nhỏ, búi lên cao sau đó cài trâm vào. Y ngắm nghía một hồi, sau đó nhanh chóng đứng lên, lưng đau lại khiến y kêu lên một tiếng. Vị tướng quân đứng cạnh xoa xoa lưng cho y, ngây thơ hỏi:
- Em đau lưng lắm à? Bị sao vậy?
- Do chàng hết chứ ai_Kiến Thành đánh vào ngực người kia mắng_còn giả vờ gì chứ. Chàng đó, sao khoẻ như vậy? Đêm qua một màn như thế, sáng có thể dậy sớm tập võ.

Diệp Thiên Bảo phì cười, hôn xuống môi y một cái:
- Nam nhân văn ôn võ luyện, sức khỏe đương nhiên không tầm thường. Nào, tam lang xin hộ tống đại nương tử đến Từ Đường.

Kim Kiến Thành đi đứng khó khăn, đi một bước lại nhăn mặt mấy cái. Quan nhân của y đi cạnh thấy vậy liền cảm thấy có lỗi, tận tâm đỡ Kiến Thành đi về phía Từ Đường Diệp gia. Bên trong hương khói nghi ngút, không những có bài vị của nhạc phụ nhạc mẫu mà còn có rất nhiều bài vị của tổ tông mấy đời trước. Kim Kiến Thành quỳ xuống đất, lạy sâu ba lần, sau đó chắp tay khấn:
- Kính thưa gia tiên tổ tông họ Diệp. Kính thưa an linh của nhạc phụ nhạc mẫu, con dâu Kim Kiến Thành đến đây làm lễ ra mắt. Hôm nay có chút chậm trễ, trước xin thứ lỗi, sau xin vong linh Diệp gia trên cao có thể chúc phúc cho con. Từ nay, con xin hứa trước bài vị tổ tông nhiều đời, làm đúng lễ nghi, ngày lễ tết giỗ chạp hương khói đầy đủ. Cùng phu quân tình sâu ý đậm, nhất thể đồng tâm, làm một người con dâu tốt, dốc tâm sức chăm lo cho Diệp gia.
Nói xong, y vái mấy cái, sau đó thắp hướng dâng lễ. Xong xuôi mới có thể thở phào nhẹ nhõm rồi lui ra. Trên đường về phòng, Diệp Thiên Bảo ôm vai Kiến Thành, nhẹ nhàng nói:
- Lúc nãy, nến trên bàn thờ cháy rực lên. Xem ra cha mẹ ở trên cao cũng rất thích em.
Kiến Thành khẽ thở dài:
- Em chỉ đang nghĩ, cha mẹ mất quá sớm. Vẫn chưa kịp hưởng vinh hoa phú quý cùng chúng ta, em cũng chưa thể cùng chàng tận hiếu.
- Em đừng nghĩ nhiều như vậy, sau này em cùng ta hương khói quanh năm. Như vậy cũng đã là hiếu thuận rồi.
Về đến phòng, Diệp Thiên Bảo nhanh chân ngồi xuống cạnh giường. Kim Kiến Thành định ngồi xuống bên cạnh thì lại bị kéo ngồi vào lòng người kia, Diệp tướng quân vòng tay ôm chặt lấy vợ yêu, tay không an phận lại bắt đầu sờ vào bên trong, thủ thỉ bên tai y:
- Lễ nghi gì đó cũng xong rồi. Đại nương tử có muốn, cùng quan nhân ân ái một lúc không?
Kim Kiến Thành thấy không ổn liền vùng ra nhưng không thoát được, liền liên tục đánh vào vai hắn:
- Không có liêm sỉ, giữa ban ngày như vậy, mau thả em ra.
Diệp Thiên Bảo sống chết không buông, ôm y càng chặt, môi dán đến vùng cổ trắng mềm như tuyết của y, xấu xa nói:
- Em đã nói để ngày mai còn gì?
Kim Kiến Thành mắt thấy bản thân lại sắp bị ăn sống, không chịu thua mà dùng hết sức lực đẩy hắn ra, khẽ kêu lên:
- Không được nữa đâu, em...em không còn sức nữa. Em rất đói, em muốn ăn cơm.
Vị tướng quân nào đó thấy đại nương tử nhà mình như sắp khóc, mới buông lỏng tay. Kim Kiến Thành nhanh chóng đứng dậy ra bàn trà ngồi, cố giữ khoảng cách với người kia. Diệp Thiên Bảo lại đuổi theo, đi đến ngồi xuống bên cạnh, vòng tay ra sau đầu của Kiến Thành, dùng lực xoay mặt y lại đối diện với mình mà hôn mấy cái lên môi tiểu nương tử, sau đó mới vui vẻ lên tiếng gọi:
- Người đâu, mau dọn cơm.

Hạ nhân bắt đầu dọn cơm lên, Kim Kiến Thành nhìn một bàn đầy đồ ăn liền liên tục nuốt nước bọt, tuy nhiên lại cố gắng kìm chế, cầm đũa lên gắp cho phu quân xong mới đến lượt mình. Diệp Thiên Bảo ăn đồ của Kiến Thành gắp, tâm trạng lại càng vui hơn. Trên bàn la liệt nào là cá hấp, thịt quay, gà hầm, thịt kho, có cả cháo trắng hạt sen. Khẩu vị của Kim Kiến Thành lúc đói lại càng đơn giản, ăn món nào cũng thấy ngon miệng. Diệp Thiên Bảo liên tục gắp cho y, vừa gắp vừa nói:
- Em ăn nhiều một chút, ta có chuyện muốn hỏi em.
- Chuyện gì thế?
Kim đại nương tử ngừng ăn, tròn mắt hỏi. Diệp Thiên Bảo thấy y biểu tình nghiêm trọng như vậy, xua tay đáp:
- Cũng không có gì, có vài chuyện muốn hỏi ý em.
Người kia thấy hắn nói chuyện không tới nơi tới chốn mới đánh hắn một cái:
- Chàng lấp lửng vậy làm gì, cứ nói luôn đi.
Diệp Thiên Bảo buông đũa, nghiêm túc nhìn y nói:
- Trước đây ta từng nói, cưới em về sẽ để em sống thật nhàn hạ không phải làm gì cả. Vậy chuyện quản lý phủ này, em có muốn làm không?
Kim Kiến Thành thở ra một hơi, cứ tưởng mới ngày đầu đã có sóng gió gì. Y đưa mắt nhìn hắn, điềm tĩnh trả lời.
- Đương nhiên là phải làm rồi, dù sao thì ngồi không cũng nhàm chán, nhàn cư vi bất thiện.
Tướng quân ngồi sáp lại, vòng tay qua ôm eo y, thở dài:
- Vậy nên ta mới hỏi ý em trước, em không làm thì cũng sẽ có quản sự lo liệu. Bảo bối chỉ việc ngồi ở nhà hưởng thụ là được rồi.
Y cũng đặt gọn đũa xuống, thuận người dựa vào vai phu quân, nghịch ngợm dụi dụi mấy cái, giọng nói nhẹ nhàng, đáp lại lời hắn:
- Em biết chàng từng thề là vậy, nhưng chàng mới nhận chức được có bao lâu, vẫn còn nhiều chuyện bận rộn. Em chia sẻ cùng chàng, chúng ta người đối nội người đối ngoại. Dù gì cũng không thể để người ta nói chàng cưới về một người vô tri suốt ngày chỉ biết đi, đứng, ăn rồi cười. Mọi chuyện trong nhà, em sẽ cố gắng sắp xếp. Chuyện này để nói sau đi, ăn cơm ăn cơm.

Hai người ngồi lại nghiêm chỉnh, tiếp tục bữa cơm đang ăn giở. Ăn được mấy miếng, Kiến Thành lại thắc mắc hỏi:
- Nghĩ lại mới nhớ, hôm nay chàng không đi thượng triều sao?
Diệp Thiên Bảo lắc đầu:
- Quan gia biết ta tân hôn, cho ta nghỉ phép một ngày. Chút nữa ta dắt em đi vòng quanh phủ.
Kim Kiến Thành gật gật đầu, tiếp tục ăn. Vị tướng quân bên cạnh bỗng nhiên nhìn bao quát xung quanh rồi nói:
- Gia sản của ta, không chỉ có phủ đệ này do quan gia ban thưởng. Còn có gia trang, cửa tiệm, ruộng đất, nhà cửa. Tất cả do cha và mẹ để lại, chút nữa sẽ giao toàn bộ cho em quản lý.
Câu nói vừa dứt, Kim Kiến Thành suýt sặc cơm.
- Sao lại giao hết cho em? Không thể đâu.
- Có gì mà không thể chứ? Đến ta cũng đã giao cho em rồi.
Y nhất thời không biết gia sản của hắn có bao nhiêu, nhưng của hồi môn y đem theo cũng có mấy điền trang, cửa tiệm cũng không phải là ít. Nếu cộng thêm với số của phu quân y, thực sự chính là đem y vùi dưới đống giấy tờ sổ sách. Kim Kiến Thành tự tin bản thân có thể quản lý tốt phủ Tướng Quân, nhưng còn về đống gia sản kia thì...
Vì thế, Kim Kiến Thành một bên nước nước bọt, dè dặt nhìn phu quân, nói:
- Em...em không tự tin sẽ quản lý được hết, chắc chắn là rất nhiều.
Diệp Thiên Bảo không trả lời ngay, lại cúi đầu tiếp tục ăn. Hai người bọn họ cứ vừa ăn vừa giỡn, cuối cùng cũng dùng bữa xong.
Diệp tướng quân cùng tân nương tử đi dạo một vòng. Đi đến đâu, Kiến Thành cũng dừng lại nhìn một chút. Thực lòng, bản thân y không phải chưa thấy qua phủ đệ rộng lớn, nhưng so với chỗ này của quan nhân y thì còn thua xa. Nơi đây vừa thông thoáng, các phòng các viện đều rộng rãi. Rốt cuộc phu quân của y công cán lớn tới mức nào mà lại được ban cho nơi tốt như vậy. Diệp Thiên Bảo nhìn thấy trên mặt của tiểu nương có vẻ thích thú, trong lòng cũng rất vui mừng, hắn vượt núi đao biển lửa cuối cùng cũng chỉ muốn ái nhân độc nhất của hắn có thể sống hạnh phúc, có nhà cao để ở, có đồ ngon để ăn, có giường ấm để nằm. Hắn lại hôn má người kia một cái, nhẹ nhàng hỏi:
- Thế nào? Em thích không?
Kim Kiến Thành gật đầu:
- Hôm đó đến tân gia, cũng không nghĩ là rộng như vậy.
Diệp Thiên Bảo có cảm giác thành tựu, xoa xoa mũi:
- Quan gia ban thưởng, đương nhiên phải khác.
Kim Kiến Thành nhìn xung quanh, chỉ thấy xa xa có mấy người hạ nhân đi lại. Phủ đệ rộng như vậy, mấy người như thế không thể làm xuể, y khẽ thở dài:
- Xem ra chúng ta phải mua thêm gia nhân rồi, người đi theo em sang đây cũng chỉ có Tiểu Mai và Bình mama thôi.
Diệp Thiên Bảo ôm lấy eo y, vừa đi vừa nói:
- Em không cần lo, mấy ngày nữa mẫu thân cũng sẽ cho người qua. Nghe nói người ở phủ Hạ gia đều là người có kinh nghiệm, đều đã ký khế ước cả đời. Như vậy cũng an tâm ơn.
Việc gia nhân trong nhà như vậy cũng coi như là ổn thoả. Diệp Thiên Bảo lại kéo vợ yêu về phòng, đóng chặt cửa. Trong lúc Kim Kiến Thành đang ngơ ngạc, chàng tìm trong tủ, lôi ra một đống giấy tờ sau đó đi đến đưa cho Kiến Thành. Y cầm lên, thì ra là những thứ chàng vừa nói, nào là cửa tiệm cầm đồ, tiệm muối, gia trang ở Dương Châu, gia trang kế thừa từ Diệp gia, ruộng đất ngoại thành. Đếm sơ mỗi thứ cửa tiệm cũng phải hơn mấy chục cái, gia trang đều rộng lớn đếm qua cũng phải mấy cái trời. Kim Kiến Thành cầm mấy tập giấy, bất ngờ đến nỗi không ngậm miệng lại được. Đến của hồi môn mà mẹ và tổ mẫu cho y, so với chỗ này cũng chưa bằng một phần ba. Kiến Thành nhớ đến câu nói lúc ăn cơm, sốc đến mức nói lắp mà hỏi lại:
- Chàng...chàng thực sự muốn giao hết cho em hả?
Diệp Thiên Bảo gật đầu:
- Ta là võ quan, quan gia không tiện giao cho ta chức lớn. Thay vào đó là tài sản bổng lộc. Còn lại đều là cha đã viết sẵn di chúc để lại cho ta. Bên cạnh đó còn có của hồi môn của mẹ, nhưng số đó cũng chỉ có một hơn nửa thôi?
- Sao lại nói là chỉ hơn một nửa?
Diệp Thiên Bảo đưa tay kéo tiểu nương tử sát gần lại, vừa xoa lưng vừa nói:
- Em nhớ ta có về quê một thời gian không?
Kim Kiến Thành gật đầu, người kia nói tiếp:
- Cha và mẹ mất đột ngột, ta ngày đó chỉ làm tang sự xong thì đã đi ra biên cương luôn. Lúc về, bên Diệp gia có di chúc nên cũng không thể động được vào một đồng nào, nhưng bên ngoại thì khác. Bọn họ nhân lúc hỗn loạn chia nhau cướp hết của hồi môn của mẹ. Vốn dĩ ta cũng không muốn đòi lại, nhưng bọn họ lại không biết tốt xấu đi cầm cố hết hơn phân nửa. Chỗ này là ta chuộc lại. Còn chỗ kia, bọn họ chày cối không chịu trả lại, ta cũng chẳng thèm so đo với bọn họ nữa. Ta không muốn lúc cưới em về lại để em dính dáng vào chuyện khó xử như vậy.
Kim Kiến Thành nghe xong liền thở dài ngao ngán:
- Nói cho cùng cũng chỉ là vì của cải.
Diệp Thiên Bảo đồng tình, còm phụ hoạ thêm mấy câu:
- Đám người đó, kẻ thì thiếu nợ người thì ăn chơi. Thật uổng phí cho số hồi môn kia của mẹ.
Kiến Thành trầm ngâm:
- Chàng thực sự giao hết cho em sao? Em sợ mình làm không được.
- Không được cũng sẽ được thôi. Em thông minh như vậy, sau một thời gian nữa mấy chuyện này em nhắm mắt cũng sẽ làm được.

Ngày đầu tiên sau lễ thành hôn, hai người đi đâu cũng có nhau. Đến tối lúc đi tắm, Kim Kiến Thành còn đích thân chuẩn bị nước, cuối cùng chưa kịp chạy ra ngoài đã bị Diệp Thiên Bảo bế vào trong bồn tắm tiếp tục chuyện hôm qua. Lúc vòng tay ra ôm lấy lưng của phu quân, y mới phát hiện đằng sau chằng chịt vết thương, thậm chí bên cánh tay còn có một vết sẹo to. Lúc xong xuôi, tướng quân bế nương tử nhà mình về phòng. Kim Kiến Thành xoa xoa vào chỗ cánh tay có vết sẹo, đau lòng hỏi:
- Chàng...chàng bị thương lúc nào vậy? Còn có mấy vết trên lưng nữa.
Diệp tướng quân ôm y vào lòng, tay vuốt ve gò má trắng trẻo:
- Ta không sao.
Kim Kiến Thành vòng tay ôm chặt lấy hắn, dùng má cọ cọ vào khuôn ngực to lớn. Khoảnh khắc yên bình như vậy, y đã chờ đợi mấy năm, bây giờ thật chỉ muốn như vậy mãi mãi. Kim Kiến Thành bắt đầu thủ thỉ:
- Ngày trước, em nhờ Tiểu Mai đi nghe ngóng. Em cứ tưởng chàng chết rồi, lúc đó em thực sự rất đau lòng. Không ngờ bây giờ có thể được ở trong lòng chàng ôm chàng như này. Chúng ta cứ như vậy, chàng đừng đi đâu nữa.
Diệp Thiên Bảo nghe vợ yêu thổ lộ, trong lòng cực vui sướng, tay ôm người càng chặt, miệng ôn nhu đáp lại:
- Không đi, không đi nữa.
Ngừng một lúc, Diệp Thiên Bảo cũng bắt đầu nói:
- Ngày trước, ta cũng định đến nhà em cầu thân. Cũng không ngờ cơ sự xảy đến bất ngờ, nếu ta cưới em về ngay lúc đó chỉ sợ em tuổi còn trẻ lại trở thành goá phụ. Sau này, khi toàn thắng trở về, ta mới đến dám đến Kim gia hỏi cưới em. Kỳ thực lúc nghe em đã gả đi rồi lại hoà ly ta cũng có chút do dự, nhưng sau đó lại tức giận. Tên đại công tử họ Từ đó có mắt như mù, là một tên khốn kiếp. Khi đó ta chỉ nghĩ, ta nhất định phải bù đắp cho em.
Kim Kiến Thành cười, nước mắt ấm nóng rơi xuống, là hạnh phúc. Trong lồng ngực y bây giờ tràn ngập ý tình, đều là hạnh phúc đến vui sướng. Từ Hạ Nguyên và Kiến Thành tuy nói duyên phận ngắn ngủi, nhưng thật ra là không có một chút nào. Duyên phận cả đời của Kim Kiến Thành đều gắn chặt với Diệp Thiên Bảo, cũng chỉ có thể là người này mà thôi.

Tối ấy, hai người cùng nhau tâm sự, hắn kể lại lần bị thương, mạng của hắn cách quỷ môn quan chưa đến một gang tay. Nhưng khi nghĩ đến ở quê nhà,  người trong lòng vẫn ngóng đợi, hắn mới cố hết sức, giành lại mạng của mình từ tay Diêm Vương về. Diệp Thiên Bảo nửa đùa nửa thật, gọi nương tử là ân nhân. Kim Kiến Thành không nghĩ nhiều như thế, lòng xót xa nhìn quan nhân bị thương mà ôm lấy gương mặt anh tuấn kia của hắn hôn khắp, muốn dùng mấy chiếc hôn nhỏ này an ủi hắn. Người kia càng vui hơn, bất ngờ ngửa người ra sau làm y mất thăng bằng mà đè lên người hắn. Diệp tướng quân chỉ đơn giản lần nữa đem nương tử nhà mình ôm chặt vào lòng, tiếp tục hỏi chuyện mấy năm qua. Hai người lại kể chuyện, chuyện vui thì cười, chuyện buồn thì rưng rưng khóc. Cứ thế đến gần canh hai mới cùng nhau đi ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top