Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Diệp Thiên Bảo thổ lộ, "cưới thì cưới"

Kim Kiến Thành vừa ngồi trong phòng của tiểu thúc thúc một lúc, vừa đi ra đã chứa đầy tâm sự.

Tiểu thúc thúc của y nói đúng, Diệp Thiên Bảo kỳ thực đúng là đặt cược cả đời mình vào tay Kiến Thành. Không bàn đến hiện tại bị người ta nói vào nói ra, kể cả sau này, cũng sẽ có người vì điểm này của hắn mà tỏ vẻ khinh thường, cũng có thể ngày ngày châm chọc hắn. Nhưng Diệp Thiên Bảo vẫn ngày ngày lượn mấy vòng ở trước phủ họ Kim, còn đưa lễ vật đến cho mẫu thân và tổ mẫu y, chỉ sợ ngay cả Tô gia hắn cũng đến luôn rồi. Y bất giác nhớ tới lời muội muội trước đó, hắn vốn có thể đến trước quan gia, xin người ban hôn. Nhưng hắn không muốn ép buộc y, vì vậy vẫn luôn kiên nhẫn chờ đợi, chờ y hồi tâm chuyển ý.

Kim Kiến Thành cứ thẫn thờ như người mất hồn, không để ý trước mặt là ai, đến khi suýt đâm vào người ta mới được Tiểu Mai kéo lại. Y ngược mắt lên nhìn, liền thấy Diệp Thiên Bảo môi cười sáng lạn, hai tay chắp sau hông, nhìn y thâm tình. Kim Kiến Thành hiện tại vẫn là công từ nhà lành, bèn giữ quy củ, lùi lại lại mấy bước. Người kia dường như không quá để tâm đến hành động nhỏ này, hắn cười nói:
- Trùng hợp, ta ở trong kia uống rượu, bỗng nhiên cảm thấy nếu đi dạo một lúc sẽ có thần tiên chân nhân xuất hiện, đụng vào người ta. Hoá ra là đúng thật.

Kim Kiến Thành rất nhanh đã biết người này đang chọc ghẹo mình, liền lập tức giống như mèo con, nhe nanh múa vuốt trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói:
- Huynh còn không nói chuyện tử tế là ta đi đấy.
Diệp Thiên Bảo hoảng sợ, lập tức dùng thân thể cao to đứng chắn trước người y, sợ con mèo nhỏ này chạy mất. Hắn bày ra dáng vẻ hối lỗi lấy lòng, thiếu chút là cọ đầu vào lòng bàn tay Kim Kiến Thành, nhẹ giọng nói xin lỗi. Y cũng không so đó với hắn, bản thân lập tức quay mặt đi chỗ khác. Diệp Thiên Bảo thực sự bị hành động nhỏ này của y doạ sợ, nghĩ rằng nếu hơn còn im lặng nữa, người này sẽ lại nói ra mấy câu tuyệt tình, vì thế hắn nhanh nhẹn mở miệng, không để y có cơ hội nói:
- Ta đợi mãi, nhưng chẳng thấy em gật đầu đồng ý. Em thực sự không muốn gả cho ta sao?
Kim Kiến Thành không đáp, nhưng y lại quay đầu nhìn hắn. Diệp Thiên Bảo càng lúng túng hơn, hắn có rất nhiều điều muốn nói với y, nhưng lại không biết nói cái gì trước. Hai bên im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn là Kiến Thành cất tiếng hỏi:
- Tại sao huynh nhất định muốn lấy ta?
Diệp Thiên Bảo như có người mở đường, từ trong ngõ cụt lập tức xông ra, vội vàng đáp lại:
- Là vì ta thích em, cho nên muốn lấy em.
- Chỉ là thích thôi sao?
Kim Kiến Thành hỏi câu này, lại khiến hắn rơi vào thế khó hiểu. Đại công tử Kim gia chắp tay đằng trước, quy củ gọn gàng, y rời tầm mắt xuống dưới đất, đắn đo suy nghĩ không biết có nên đem những điều trăn trở kia nói ra với hắn không. Từng lời từng lời một vụt qua đầu y, cuối cùng trong lúc không để ý, Kiến Thành lại nhỏ giọng đọc ra:
- Bây giờ huynh thích ta, nhỡ đâu sau này không thích nữa, ta biết phải làm sao đây?

Gia viên Trịnh gia cây cối xanh tốt, ngọn gió lướt qua, đem theo hương hoa đầu hạ, cùng lời nói kia của Kim Kiến Thành, thổi đến chỗ của Diệp Thiên Bảo.

Hắn cảm thấy, bản thân sắp điên rồi.

Y là sợ, sợ hắn thay đổi tâm ý, sau này không yêu thích y nữa, như vậy y sẽ rất khổ sở. Nói đơn giản hơn, Kim Kiến Thành vẫn còn tình ý với hắn.

Diệp Thiên Bảo thực sự rất khẩn trương, muốn lao tới vác người lên vai sau đó leo lên xe ngựa về thẳng nhà. Nhưng phu phu kết tóc chung quy vẫn cần phải có lễ thành thân, hắn có vội vàng đến mức nào, cũng không thể làm trái lời tổ tiên bao đời được. Tân tướng quân hít vào một hơi, điều chỉnh cảm xúc. Sau đó nghiêm túc nói:
- Kiến Thành, cho dù hôm nay không tình cờ gặp được em, thì ta  cũng sẽ nhờ người chuyển lời, nhất định phải gặp em, một lần nói hết những lời trong lòng mình.
Người kia lập tức ngẩng mặt lên nhìn hắn, gương mặt y vì lời nói ban nãy, xấu hổ mà ửng hồng, ánh mắt nhìn hắn mong chờ. Tim Diệp Thiên Bảo đập liên hồi, từ từ, nói rõ ràng từng chữ:
- Kiến Thành ta thích em, từ xưa đến giờ chỉ thích mình em. Sau này nếu ta thực sự vì chút hư vinh bên ngoài mà cách lòng với em, cô phụ em thì ta chính là tên ngụy quân tử, xứng đáng bị Ngọc Hoàng Thượng Đế giáng thiên lôi đánh chết.
- Chàng nói linh tinh gì thế?
Kim Kiến Thành cả kinh, nhanh chóng ngăn hắn lại, nhưng hắn vẫn kiên định nhìn y, chậm rãi nói tiếp:
- Ta không biết, em ở Từ gia đã trải qua chuyện gì, ta cũng hiểu rõ xưa nay em sống ở Kim gia phải chịu đựng những điều gì. Nhưng hôm nay, ta lấy công danh cả đời của mình ra thề, nếu em gả cho ta, ta nhất định sẽ không để em chịu ấm ức thiệt thòi. Bọn họ khinh thường bàn tán em, ta nhất định sẽ giúp em chính đốn bọn họ. Nếu bọn họ ỷ mạnh bắt nạt em, ta sẽ lập tức xin quan gia phong em làm Cáo Mệnh, để em trực tiếp bắt nạt lại bọn họ. Ta, Diệp Thiên Bảo, cả đời này sẽ chỉ lấy một thê tử, không nạp thêm thiếp thất, mãi mãi yêu thương che chở cho em. Kiến Thành, ta ái mộ em đã lâu, em đồng ý gả cho ta có được không?

Trên mặt hồ, uyên ương từ đâu bay về, kết đôi bơi sát với nhau, thế hiện hạnh phúc viên mãn. Mà Kim Kiến Thành lúc này, trong lòng cảm động tột độ, từ trước tới nay, người có thể vì y mà dụng tâm nhiều như thế, e là chỉ có một mình hắn. Hai mắt y ửng đỏ, cánh môi nhỏ nhắn đã sớm cong lên.

Y gật đầu. "Tái giá thôi mà, cưới thì cưới"

Quy trình kết hôn, chính là ra mắt hai bên, sau đó chọn ngày lành hạ sính lễ.

Nhưng Diệp Thiên Bảo vốn đã nôn nóng muốn chết, không muốn theo trình tự. Hắn nhớ rõ hôm ấy, hắn cùng tiểu nương tử sắp gả vào cửa ở trong gia viên Trịnh gia kín đáo ôm ấp, lúc tách ra đã quyến luyến không thôi. Vì vậy, mấy ngày sau, Diệp Thiên Bảo đã cùng Hạ phu nhân đem theo số sính lễ còn lại đến Kim gia, cùng phụ mẫu của Kim Kiến Thành gặp mặt nói chuyện.

Trưởng bối ngồi với nhau, hai người trẻ bọn họ chỉ có thế ở ngoài, nhưng đối với Diệp Thiên Bảo đây là thời gian vui vẻ nhất.

Hai người vừa đi dạo vừa nói chuyện phiếm, hai tay không ngần ngại nắm chặt lấy nhau. Diệp Thiên Bảo huyên thuyên suốt cả một buổi, câu nào câu nấy đều muốn chọc cho Kim Kiến Thành vui vẻ. Y đương nhiên sẽ thuận theo hắn, thi thoảng sẽ dùng tay đánh hắn một cái, sau đó sẽ tiếp tục nghe hắn nói chuyện.

- Trang viên mà quan gia ban thưởng sắp tu sửa xong rồi. Lúc đó ta sẽ về quê một chuyến, mang bài vị của tổ tiên Diệp gia lên lại đây. Em thích sắp xếp đồ đạc thế nào thì cứ viết ra, ta sai người làm theo ý em.
Kim Kiến Thành mở to hai kinh ngạc nhìn hắn, vội vàng hỏi:
- Quan gia còn ban cả trang viên cho chàng hả?
Diệp Thiên Bảo tự hào gật đầu, cười nói:
- Thế nào, thấy phu quân em giỏi không?
Y không thèm trả lời hắn, quay đi chỗ khác. Người kia nhìn biểu tình của y thì cười cười, cảm thấy y đặc biệt đáng yêu, bèn từ từ nói tiếp:
- Diệp phủ trước đây đã bị đốt rồi, trang viên mới này là do quan gia ban, cũng không thể gọi là "Diệp phủ", chỉ có thể gọi là "Tướng quân phủ" thôi.
Hắn thở dài một cái, cảm thấy bản thân như vậy vẫn chưa phải là thành danh gì. Phủ đệ nhà họ Diệp bị đốt, bây giờ hắn cũng không đủ khả năng để lập lại nơi mới, chỉ có thể nán lại nơi triều đình ban thưởng, hắn cảm thấy hổ thẹn với tổ tiên. Kim Kiến Thành phát hiện tâm trạng hắn không ổn, bèn nhanh chóng trấn an:
- Đừng lo, bây giờ không được, không có nghĩa là sau này cũng không được mà.
Người kia đưa mắt nhìn y, cười lên ôn nhu, gật đầu.

Ngày lành đã chọn, chính là đầu tháng hai năm sau. Hạ phu nhân bấy giờ mới được nhìn qua Kim Kiến Thành, dần hiểu lý do vì sao nghĩa tử của bà lại chung tình như thế. Đứa trẻ này hiền lành ngoan ngoãn, lễ phép quy củ, vừa gặp đã khiến bà yêu thích không thôi. Trước khi về, Hạ phu nhân kéo tay Kiến Thành trò chuyện một hồi, hoàn toàn không có chỗ để nghĩa tử của bà xen vào. Mãi đến khi ra đến cửa, Diệp Thiên Bảo mới thì thầm với y được mấy câu, cũng không quên dặn y phải trả lời thư của hắn.

Việc định thân đã xong, Kim gia được hưởng không khí vui vẻ của Kim Kiến Thành mà tất bật chuẩn bị cho hôn lễ. Hôm trước Hương Uyển có nhắc đến nhà họ Từ, Kiến Thành tự nhiên lại nhớ đến bằng hữu còn sống ở đó, liền viết một bức thư tay báo hỉ, mong ngày đó Lục Cảnh có thể đến dự. Quả nhiên, thư vừa gửi đi, qua mấy ngày liền thấy Từ đại nương tử đến Kim gia. Chuyện cũ không bàn, chỉ là một vị nương tử yêu thích Kiến Thành, đến chúc mừng y lần nữa xuất giá. Tô Du Lâm lấy lý do bận sắp xếp hôn sự không muốn tiếp khách, đẩy con trai ra mặt nói chuyện. Từ đại nương tử lôi lôi kéo kéo Kim Kiến Thành, y cũng vui vẻ ngồi tiếp chuyện bà:
- Ta nghe nói con có hôn sự tốt thật sự rất mừng. Nghĩ ngày thành hôn cũng không thể đến, cho nên ta đến sớm mấy tháng để tặng con chút quà, coi như là góp chút hồi môn...
Kim Kiến Thành ngồi bên cạnh bà, e ngại mỉm cười, khẽ đáp:
- Đại nương tử, người không cần làm vậy đâu. Người tới thăm con là con vui rồi.
Từ đại nương tử cười nhẹ, cảm thấy giữa bà và Kim Kiến Thành thật sự đã xa cách từ lâu rồi. Một lúc liền tâm sự:
- Từ lúc con đi, nhà ta đã loạn hết rồi. Cô nương công tử trong thành con nhà gia giáo, thấy nhà ta có tiểu thiếp là kỹ nữ đều không muốn gả vào Từ gia. Nguyên nhi lại cứ nhất quyết muốn để ả họ Hồ đó lên làm đại nương tử. Nhưng làm gì có nhà nào lại để kỹ nữ làm đại nương tử chứ.
Kim Kiến Thành suy nghĩ một hồi. Hồ Huyền Tư thâm độc lại nhiều quỷ kế, sau này mà lên làm chính thất thì Lục Cảnh thật sự không còn đường sống trong phủ đó nữa. Từ đại nương tử bây giờ ắt hẳn là muốn nghe ý kiến của y, chi bằng nói vào mấy câu, nếu có thể giúp Lục Cảnh thì thật tốt. Vì vậy, Kim Kiến Thành nhìn vị nương tử bên cạnh, nhẹ nhàng hỏi:
- Đại nương tử, tuy con không còn là con cháu trong nhà. Nhưng mấy năm qua sống ở Từ phủ cũng hiểu được tâm tính nhiều người, con có ý này, người nghe thử được không?
Từ đại nương tử liền đáp:
- Con cứ nói đi.
Y được sự cho phép, cũng không khách sáo, thực sự coi như chuyện nhà mình, nhanh chóng nói:
- Nếu huynh ấy muốn, chi bằng người cứ đồng ý đi. Nhưng chuyện quản lý nhà cửa, cô ta cũng không đọc sách viết chữ gì, sổ sách vào tay cô ta chẳng khác nào là đem trứng cho ác. Chuyện sổ sách, một là người trực tiếp quản lý hoặc là giao cho người khác. Lục Cảnh là người mà đại nương tử mua về, cũng xem như có thể tin tưởng. Đệ ấy tứ cố vô thân, hoàn toàn chỉ có thể dựa vào Từ gia, bây giờ còn chịu sự quản lý của người, như vậy không phải rất tốt sao?

Nghe Kim Kiến Thành nói xong, Từ đại nương tử cũng cảm thấy rất có lý. Đúng là công tử tốt, việc bà băn khoăn nói ra trong một chốc là có thể giải quyết, Từ đại nương tử gật đầu, cảm ơn y rối rít, liên tục khen y thông minh sáng dạ.

Bà ấy đi rồi, Kiến Thành đứng ở cửa nhìn theo, y biết chắc từ ngày y đi đến giờ, Lục Cảnh sống cũng không dễ chịu gì. Bây giờ nếu đại nương tử làm theo lời y, Lục Cảnh sẽ an nhàn hơn, không phải e sợ ả tiện nhân kia nữa.

Lại qua thêm mấy ngày, Diệp Thiên Bảo về quê đã lên lại, trang viên các phòng đã sắp xếp xong xuôi, đều là hắn viết thư hỏi ý Kim Kiến Thành. Bảng hiệu của "Tướng quân phủ" được treo lên, Diệp Thiên Bảo lập tức mở tiệc tân gia, mới cố hữu huynh đệ cùng mấy người thân quen tới dự. Thanh thế của hắn bây giờ đang lên cao, giống như diều gặp đợt gió lớn, một chốc đã bay thẳng lên mấy tầng mây. Người muốn lấy lòng hắn đương nhiên cũng không ít, nghe được hắn đã định thân cùng đại công tử Kim gia thì lại chạy tót đến nói mấy lời bên tai Kim Tề, khiến ông vui đến phồng mũi.

Tiệc tân gia vô cùng náo nhiệt, Kim Kiến Thành lại chỉ bám theo mẫu thân, thi thoảng sẽ đưa mắt nhìn theo Diệp Thiên Bảo đang tiếp rượu. Tô thị cũng không được ngồi yên, trong lúc Kiến Thành không để ý đã bị mấy phu nhân nhà quan kéo đi trò chuyện, ngồi lại bấy giờ cũng chỉ còn y và muội muội. Đại công tử cũng không nhìn nữa, bắt đầu chăm chú ăn ít thức ăn. Ai biết từ đâu có người đi đến, nói thầm vào tai y, sau đó dẫn y ra hậu viện phía sau.

Người dẫn đường sớm đã đi khỏi, Kim Kiến Thành đi thêm mấy bước, bất chợt có người ở phía sau nhào tới ôm lấy y. Diệp Thiên Bảo trong người có men rượu, không giữ dáng vẻ đứng đắn mà bắt đầu đưa tay sợ loạn, cuối cùng bị tiểu nương tử tát cho hai cái. Kim Kiến Thành nghiêm túc chỉnh lại trang phục, trừng mắt nhìn người say rượu làm càn kia. Hắn ôm một bên má, đợi y chỉnh trang xong rồi mới lần nữa kéo y vào lòng, khẽ thì thầm:
- Kiến Thành, em đánh đau quá đấy.
- Tại chàng làm bậy trước.
Diệp Thiên Bảo phì cười, không dám phản bác.

Hai người đều có tình ý với đối phương lâu ngày gặp lại, sẽ không tự chủ được mà dây dưa với nhau lâu một chút. Đến khi để ý thì đã qua gần nửa canh giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top