Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Diệp Tướng Quân

- Binh sĩ triều ta toàn thắng trở về rồi!

Trên đường phố trong thành Biện Kinh bấy giờ tấp nập, thân hình nam nhân bé nhỏ chạy xuyên qua các thứ dân đang họp chợ vừa chạy vừa hô. Thương nhân buôn bán ráo riết nhìn nhau, ngẩng đầu lên đã thấy một trọng kỵ cấm quân từ xa đi tới.

Năm ấy xuất binh, người nào nào người nấy đều là trai tráng, sau khi giết hết giặc trong thành đã vội vã lên đường, chẳng mấy chốc đã qua mấy năm, trong thành dần khôi phục, cũng suýt nữa quên mất đám cấm quân ngoài biên cương này.

Kỵ binh đi chậm rãi không vội vàng, bọn họ đều là người vượt tử trở về, khó tránh xúc động nghẹn ngào, ráo rác nhìn quanh, mong mỏi trong đám thảo dân có thể thấy được hình bóng người thân, là mẹ già, là vợ con, là ái nhân mong nhớ biết bao lâu. Chỉ có nam nhân đi đầu đám binh sĩ là mặt vô biểu tình, chỉ thấy hắn khuôn mặt đen nhẻm nhưng vẫn thấy rõ đường nét rắn rỏi tuấn lãng, ánh mắt xa xăm nhìn về đằng trước, trên tay là một cái bọc gì đấy rất thần bí, thương dân nhanh chóng dọn dẹp nhường đường, hắn lại cứ đâm thẳng về phía trước mà đi.

Cưỡi ngựa đi một hồi lâu cũng đến cửa thành, thanh niên đi đầu dừng ngựa nhảy xuống, đến trước tên gác cổng mà nói:
- Hạ tướng quân muốn diện kiến thánh thượng.
Người kia nhíu mày nhìn hắn, lại nhìn túi đồ hắn ôm khư khư trên tay. Diệp Thiên Bảo gần như mất kiên nhẫn, khí thế áp người, gằn giọng quát lớn:
- Mở cổng!
Quả nhiên cửa thành mở ra, nhưng lại không phải do tên kia mở, từ bên trong ấy đi ra một nội quan, hắn nhìn thấy Diệp Thiên Bảo thì khúm núm hành lễ cúi người, khẽ nói:
- Quan gia đã ở phía trong đợi sẵn, muốn đích thân gặp mặt cố tướng quân.
Diệp Thiên Bảo trên mặt thoáng nét đau thương, hắn trịnh trọng đưa chiếc túi mà mình đem theo ra, khẽ nói:
- Nghĩa phụ muốn hoả táng, đây là tro cốt của người...
Tên nội quan kia nghe xong thì cúi người càng thấp, dùng giọng tiếc nuối bày tỏ:
- Hạ tướng quân vì nước nhà tử trận, chính là quân tử anh dũng. Mau vào đi thôi, quan gia vẫn còn đang đợi.
Dứt lời, hắn xoay người bước đi, trước khi rời khỏi còn liếc nhìn tên gác cổng ban nãy. Thuộc hạ của hắn thấy thế, liền nhanh chóng làm theo ý của chủ tử, đi đến chỗ tên kia mà quát:
- Tên vô dụng, làm việc nhanh nhẹn một chút, không thì cút về nhà.
Diệp Thiên Bảo bấy giờ đã leo lại lên ngựa, dẫn đám binh sĩ tiến vào bên trong.

Đường đi trong cung vừa rộng vừa dài, hai bức tường lớn bao quanh khí thế hùng vĩ, lại khiến cho người ta cảm giác như bị giam lại. Đi thêm một lúc là đến khoảng sân rộng lớn, đám võ quan tụ lại ở bên dưới, đứng ở phía cao nhất chính là Vương An Đế.

Diệp Thiên Bảo dừng ngựa, lần nữa đi xuống, hướng vị thiên tử cao cao tại thượng mà đi tới. Vương An Đế thấy hắn cũng bước xuống mấy bước, tới khi hai người đã đối diện nhau, hắn mới nhanh chóng quỳ xuống, dập đầu hô:
- Vương An Đế vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn Tuế.
Đám binh sĩ phía xa cũng nhất mực quỳ xuống, tiếng "vạn tuế" lại lần nữa vang lên, rung động một thành.

Thánh thượng vội vàng cúi người, đưa tay muốn đỡ hắn dậy, lại nhìn sang chiếc túi đặt bên cạnh hắn, trong lòng đã hiểu mấy phần, bèn ôn tồn nói:
- Miễn lễ, đừng quỳ nữa. Các khanh mấy năm chinh chiến, mất mát cũng nhiều, đều là vì trẫm mà bảo vệ giang sơn. Có quỳ thì cũng là trẫm.
Diệp Thiên Bảo đứng dậy, không quên ôm theo tro cốt của nghĩa phụ hắn. Hắn không nhìn thẳng thánh thượng, chỉ cúi đầu, nhưng giọng nói cứng rắn kiên định:
- Thần và nghĩa phụ đều là quỳ trước thiên tử, trong lòng lấy làm vinh dự. Hơn nữa, Quan gia trong thành viện trợ binh sĩ đúng lúc, nếu không thần cũng không còn mạng.
Vương An Đế nhìn hắn, gật đầu, rồi lại lắc đầu. Ông nhìn đám người quỳ ở phía xa, ai nấy đều có thương tích, đều là vì phụng sự quan gia mà bị thương, vị thiên tử vô nhẹ mấy cái lên vai Diệp Thiên Bảo, nói:
- Ngươi anh dũng thiện chiến, lại tài trí mưu lược. Hạ tướng quân dũng cảm, vì nước quên thân. Nay đen bài vị của hắn vào Thái Miếu, đồng thời cũng phong ngươi làm Tướng Quân, tiếp tục giúp trẫm quản lý binh sĩ, bảo vệ giang sơn.
Người kia nghe xong, nóng vội muốn quỳ xuống tạ ân, nhưng Vương An Đế lại nhanh hơn một bước, vội đỡ hẵn, nhẹ giọng nói:
- Ngươi mau dẫn các huynh đệ lui đi, về nhà, gặp cha mẹ người thân. Bọn họ đa phần chưa thành hôn, nếu cần, trẫm sẽ đích thân ban hôn.
Hôn sự thành thân vốn là chuyện hắn mong muốn từ lâu, nghe đến ấy, vẻ mặt lạnh lùng cứng đờ của hắn bỗng dịu đi, Diệp Thiên Bảo lại cúi đầu, lén cười. Chút biểu hiện nhỏ này đều được Vương An Đế thu vào mắt, vị thiên tử phúc hậu nhoẻn miệng cười, hỏi:
- Thế nào? Muốn trẫm chỉ hôn không?
Nam nhân ngẩng mặt lên, gương mặt dính đầy bụi bắm chợt trở lên tươi sáng, ánh mắt hắn ôn nhu, lại chứa đựng ý kiên định. Hắn cười, nhẹ nhàng đáp:
- Không cần đâu ạ, thần có người trong lòng rồi.

Diệp Thiên Bảo bây giờ tứ cố vô thân, phủ đệ trước kia bị giặc đốt, ngay cả cha mẹ cũng đều là đem về quê nhà lo an táng, nơi dựa dẫm được bây giờ, cũng chỉ có Hạ phủ.

Hắn gọi cố tướng quân một tiếng nghĩa phụ, gọi phu nhân của ông ấy là nghĩa mẫu. Hôm nay ôm theo tro cốt của Hạ tướng quân về lại chốn cũ, trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót. Người goá phụ cùng con cháu quỳ xuống nhận thánh chỉ ngự ban, ngẩng lên đã thấy hắn ôm theo tro cốt của phu quân, bà gào lên một tiếng, quên mất tạ ơn mà nức nở chạy đến chỗ hắn, ôm lọ tro cốt bằng sứ lạnh ngắt vào trong lòng, khóc lớn:
- Lão tướng quân, sao lại bỏ thiếp lại, sau này thiếp cùng nhi tử phải làm sao?
Diệp Thiên Bảo một chân quỳ xuống, đặt tay lên vai bà, nhỏ giọng an ủi:
- Nghĩa mẫu, đừng đau lòng quá độ.
Goá phụ vẫn nức nở, Diệp Thiên Bảo không khỏi hồi tượng đến trận oanh liệt hôm ấy. Hạ tướng quân vì liều mình quyết chiến, binh sĩ chết hơn nửa cũng vẫn phải chống trả, chỉ là viện binh đến muộn, tới nơi thì xác chết đã trải đầy đất, vị tướng quân anh dũng bị đâm xuyên lồng ngực, đã thoi thóp nằm giữa đám xác chết. Ông ấy ra đi trong lòng hắn, không để lại di nguyện gì, nhưng Diệp Thiên Bảo hiểu rõ, ánh mắt nghĩa phụ hắn khi ấy đặc biệt sáng trong, qua đấy có thể thấy thành Biện Kinh thương nhân nhộn nhịp, có thể thấy Hạ phủ cây cối hoa cỏ xanh mát theo mùa, có thể thấy nghĩa mẫu hắn ngồi dưới hiên nhà thêu hoa, cảnh vật yên bình vạn phần. Di nguyện của cố tướng quân, chính là về nhà.

Trận chiến ấy mất mát quá lớn, những huynh đệ trước đây cùng hắn vào sinh ra tử mấy bận, bấy giờ cũng chỉ là một cái xác, có người còn không được toàn thây, đầu và thân mỗi nơi một thứ. Vì vậy sau này, những binh sĩ may mắn sống sót đều cố gắng nương tựa nhau, bọn họ thường ngày luyện binh khí thế hừng hực, đêm xuống lại tĩnh lặng ở một chỗ, lặng lẽ viết di thư, sau đó tươi cười nhờ huynh đệ sau này giúp mình đem về nhà. Di thư ấy, Diệp Thiên Bảo hắn đương nhiên cũng có.

Hạ phu nhân đau đớn khôn cùng, sớm đã không còn sức sắp xếp mọi việc, quản sự trong nhà thay bà ấy quyết định, để Diệp Thiên Bảo ở lại một khán phòng dành cho khách.

Đi ròng rã mấy ngày mệt mỏi, cuối cùng cũng có thể ngả lưng nghỉ ngơi. Diệp Thiên Bảo nằm trên giường chợp mắt, chẳng biết đã qua bao lâu, trước cửa phòng xuất hiện tiếng gọi:
- Công tử, công tử...
- Tạ Đình?
Hắn nghi hoặc ngồi thẳng dậy, từ trên giường nói vọng ra:
- Mau vào.

Tạ Đình này là người thân cận của hắn từ lúc nhỏ, cùng học tập cùng luyện võ, chuyện gì hắn cũng nói cho người ấy nghe, không hề giấu giếm. Hôm nay trước khi vào Hạ phủ, hắn kín đáo nhờ Tạ Đình đi nghe ngóng bên phía Kim gia. Không ngờ nhanh như vậy. Tiểu tử kia mở cửa bước vào, mặt mày xị ra, dáng vẻ buồn bực như vừa gặp cướp. Diệp Thiên Bảo nhíu mày, vội vàng hỏi:
- Thế nào rồi?
Tiểu Tạ Đình dè dặt nhìn hắn, lúc sau mới nói:
- Tướng quân, người về trễ rồi.
Người kia vốn không kiên nhẫn, thấy hắn cứ úp úp mở mở như thế, bèn bực dọc nói:
- Có gì thì nói nhanh đi, ngươi học đâu ra kiểu nói chuyện không đầu không đuôi thế?
Tạ Đình gãi gãi đầu, nhìn hắn đầy đồng cảm, lại nói:
- Công tử Kim gia, bị gả đi rồi.

Ầm một tiếng, giống sét đánh giữa trời quang.

Diệp Thiên Bảo nhìn hắn bàng hoàng, lúc sau mới hỏi:
- Gả đi đâu? Gả cho ai?
- Gả cho con trai duy nhất Tổng Đốc trị thuỷ Từ Bính, Từ Hạ Nguyên. Nhưng...nhưng mà hoà ly rồi, hoà ly mấy tháng trước.
Hắn vừa dứt câu, người kia đã mất hết sức lực mà ngồi xuống giường, trước mắt tăm tối mờ mịt. Cũng phải, người ta tình nguyện chờ hắn thì đã sao, nhưng cha mẹ đệ muội y không tình nguyện, cũng sẽ chẳng hiểu cho hẹn ước gì đó giữa bọn họ. Mấy năm dài như thế, nói y đợi, y đợi không được. Hắn ngước mắt nhìn tiểu Tạ Đình, khẽ hỏi:
- Có biết vì sao y hoà ly không?
Người kia lắc đầu, lại đáp:
- Nghe nói là tính cách không hợp, cũng có người nói Từ Hạ Nguyên trăng hoa bên ngoài mang kỹ nữ về nhà, Kim gia không muốn con cái chịu thiệt, nên đòi hoà ly.
Diệp Thiên Bảo dần mất bình tĩnh, đứng dậy đá vào giường mấy cái. Ái nhân hắn ngày đến khắc khoải mong nhớ, lại ở trong chỗ khốn kiếp ấy chịu cực chịu khổ. Tiểu Tạ Đình thấy hắn như vậy, bèn lui ra sau mấy bước, tránh lúc hắn phát tiết mà trúng người mình. Người kia càng nghĩ càng tức, ngưng lại động tác phát giận, ánh mắt đổi hướng nhìn ra phía cửa phòng, không nói không rằng muốn lao đi.

Tạ Đình kinh hồn, vội chạy đến chắn trước cửa:
- Người muốn đi đâu, không phải là chạy đến Kim phủ đấy chứ?
Diệp Thiên Bảo không đáp, vòng sang bên trái muốn đi. Tạ Đình tay chân nhanh nhẹn giữ hắn lại, nói mấy câu khuyên hân bình tĩnh:
- Tướng quân có ý với Kim công tử, nhưng chuyện gì cũng phải bình tĩnh. Nếu người không để ý chuyện công tử từng hoà ly, vậy sau này trực tiếp đến cầu thân là được rồi. Bây giờ mà tới, không nhưng khiến người ta bàn tán Kim công tử, ngay cả người cũng không tránh khỏi. Người nghe ta, bình tĩnh lại, chẳng phải mấy ngày nữa sẽ có hội mã cầu sao? Tới lúc đó là gặp được rồi.

Binh sĩ thắng trận trở về, Hoàng Hậu nương nương thay mặt quan gia mở hội mã cầu, chúc mừng bọn họ, đây chính là vinh hạnh, nhưng với Diệp Thiên Bảo hiện tại, hội mã cầu ấy là cơ hội có thể cùng ái nhân tương phùng. Hắn không phải hạng giận dữ mất bình tĩnh, thực sự nghe theo lời khuyên của Tạ Đình mà đi về giường.

Hắn quả thực không quá để ý đến việc ái nhân của hắn từng trở thành nương tử của người ta, hắn chỉ cảm thấy, ngay cả khi y gả đi rồi, sống càng không hạnh phúc vui vẻ. Vậy thì bây giờ để hắn đem y về nhà, yêu y thương y, khiến y cả ngày vui vẻ, cùng y thành một đôi phu phu ân ái. Người khác không làm được, nhưng hắn chắc chắn làm được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top