Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Đoạn tuyệt

Ngày diễn ra hội mã cầu, các quan nhân ở thành Biện Kinh đều tấp nập. Từ sáng sớm, xe ngựa đã đứng đầy ở phủ Bạch gia. Trong dải đất, không chỉ có những người cưỡi ngựa đánh mã cầu, xa xa còn có tốp người đang đứng xem ném tên. Đúng là hiếm có khi nào náo nhiệt như vậy. Trong nhà ta, nhị đệ chơi được mã cầu, ta và muội muội chỉ chơi được trò ném tên, nhưng vốn dĩ trong lòng ta ngổn ngang tâm sự nên chuyện tham gia cũng bỏ ngoài đầu. Hương Uyển nhìn xung quanh, ta lại ngồi thừ ra ở một góc. Mẹ vừa chào hỏi lấy lệ với mấy quan quyến rồi mới quay ra bàn tán xôn xao chuyện trong thành. Chợt từ xa, một cô nương nhanh nhẹn, đằng sau cột dây đeo lưng đi đến chỗ chúng ta. Hương Uyển đứng phắt dậy, cười tươi nhìn về phía tiểu cô nương kia. Nàng ấy chào hỏi một lượt rồi nhanh chóng cầm lấy tay muội muội ta:
- Uyển Uyển, muội lớn ra nhiều rồi, suýt nữa không nhận ra muội nữa.
Đó là tam cô nương của Trịnh gia, Trịnh Lương Hiên. Hai nhà ta và họ Trịnh có mối giao hảo tốt, nàng ấy cũng là con của đại nương tử, chỉ khác bên Trịnh gia tôn ti rõ ràng, tiểu thiếp chỉ là nạp về cho có lệ, quan nhân nhà đó đặc biệt yêu chiều nam nhân của mình. Ta nói không sai đâu, là nam nhân đó. Lương Hiên luôn tự hào, cha mẹ nàng ấy là yêu thương nhau mới cưới gả, đó cũng là mối lương duyên mà ai ai cũng mong muốn. Hiên Hiên ngồi xuống cạnh ta, thân thiết hỏi thăm:
- Nghe nói huynh sắp thành thân à??? Thật sự cưới công tử Từ gia sao???
Ta yên lặng không nói, nàng ấy đảo mắt qua thăm dò Hương Uyển. Muội muội gật đầu, lại bồi thêm mấy câu:
- Hôn sự tốt, hôn sự tốt!! À, mà nói ngay, hôm nay không thấy mẹ tỷ đâu?? Tỷ đến cùng tiểu nương hả???
Lương Hiên gật đầu:
- Đúng, mẹ bị bệnh, cha không cho đi đâu hết.
- Cha mẹ tỷ vẫn còn thâm tình quá. Đại ca, muội tin sau này huynh cũng sẽ như vậy.
Lương Hiên nhìn về phía ta, chợt hiểu ra gì đó rồi. Chuyện ta hứa hẹn với Thiên Bảo nàng ấy cũng biết vào phần. Nghe Hương Uyển tung hứng mấy câu liền hùa theo muội ấy, vỗ vỗ vai ta:
- Đúng đó, dù gả cho người trong lòng là điều ai cũng muốn. Nhưng mà trên đời này vẫn còn có câu Lan nhân nhứ quả. Hai người yêu nhau sau này cũng có lúc chán ghét, hai người lúc đầu vốn không có tình cảm về sau lại gắn bỏ một đời. Ta thấy, không nhất thiết người đi cùng ta phải là người ta luôn yêu nhất, chỉ cần người đó là một người tốt, khiến ta thấy an tâm khi ở cạnh họ. Vậy là được rồi! Thành Thành, đừng buồn, khi huynh cưới ta sẽ thêu một đôi chim uyên ương thật đẹp tặng cho huynh.
Lương Hiên vui vẻ vuốt vuốt vai ta, những lời nàng ấy nói bản thân ta lại thấy rất có lý. Ta nhìn nàng ấy gật nhẹ đầu.

Mấy hôm sau, Từ gia mang sính lễ đến. Ta núp ở trong phòng, nhờ Tiểu Mai đi nghe ngóng giúp.
Một lúc sau, Tiểu Mai chạy về, thuận lại khung cảnh diễn ra ở chính phòng. Ngoại tổ mẫu cũng đã đến rồi. Từ Hạ Nguyên đi theo cha hắn, dáng bộ thấp thỏm như đi ăn trộm ngồi đối diện với lão thái thái. Cha hắn thì liên cúi người, như đang tạ tội với Ngoại tổ mẫu:
- Em nghe Tô thái thái nói cha con hai người vì sĩ diện suýt nữa hại mất thanh danh của công tử. Hai người từ gia kia cúi gằm mặt nghe mắng, trông như hai đứa trẻ bị phạt vậy.
Tiểu Mai nói xong che miệng cười thích thú. Khoé miệng ta cũng cong lên một hồi, Tiểu Mai vui vẻ sắp xếp lại sách của ta vừa nói:
- Sau này công tử được gả đi, công tử cho em đi theo với nhé!?!
- Em không muốn thành thân à?? Ta tìm giúp em mối hôn sự tốt.
Tiểu Mai liền khựng lại một lúc, sau đó ngập ngừng trả lời:
- Em không. Em theo công tử sang nhà bên đó, nếu bắt buộc phải nạp thiếp thì em sẽ thay công tử dạy dỗ họ.
Ta lại chống cằm nhìn xa xăm, ta biết không phải em ấy không muốn đi. Chỉ là nghe nói, thanh mai trúc mã vì để có tiền mở tiệm kinh doanh đã chấp nhận làm rể cho một phú hộ nào đó. Trước đó Tiểu Mai khóc mất một đêm, ta cũng chẳng muốn nhắc lại. Có những chuyện đối với họ đã là một nỗi đau đớn khôn cùng, chúng ta chỉ cần biết vào một ngày đó, họ đã trút hết ra ngoài bằng những giọt nước mắt, thế thôi. Ta gật gật đầu, biểu thị sự đồng ý. Sau một hồi bàn bạc, ngày ta xuất giá cũng được quyết định xong. Lạ là sau khi biết, ta lại không cảm thấy gì, chỉ cảm nhận được có điều gì đó trống trải trong lòng. Người nhà thay ta chuẩn bị chu toàn mọi sự, mấy ngày này mọi người đều bận rộn. Cha cũng ngủ lại phòng mẹ nhiều hơn. Hôm nay đến thỉnh an Tổ Mẫu, chưa đặt được mông xuống ghế đã nghe được tiếng mèo khóc chuột:
- Mấy nay trong nhà đều loạn hết lên, lần này đúng là đại hỷ sự. Chỉ là nghe nói Từ công tử là con một, lại có thói trăng hoa. Đại ca ca, huynh lại đem thân mình đối phó với 1 đám yêu tinh. Muội thấy lo cho huynh đó...
Ngữ Yên nhìn phía ta, than than thở thở một hơi lâu. Ta nghe thấy liền ho ra một tiếng, cầm bát nước quả bên cạnh uống một ngụm nhỏ rồi từ tốn đáp:
- Đa tạ tứ muội muội, mong muội cũng sẽ giống ta. Hưởng sự vẻ vang của đại nương tử, chứ không phải làm một tiểu thiếp bị người ta đối phó.
Hương Uyển phì cười, còn Kim Ngữ Yên thì tức tối nhưng vẫn phải kìm lại. Ta thấy Tổ Mẫu gật gật đầu, sau đó giải vây:
- Dù Ngữ Yên là con của tiểu nương nhưng chắc chắn sẽ không bị thiệt thòi. Trước mắt là lo cho Thành Thành, chuyện đó sau này hãng bàn đến.
Ngữ Yên bày ra dáng vẻ ủy khuất, nhẹ nhàng đứng đậy hướng tổ mẫu yểu điệu nói:
- Con tạ ơn tổ mẫu, các huynh đệ tỷ tỷ trong nhà đều được phúc đức của người che chở. Chắn chắn gặp bình an...
Khi xong xuôi, hai người họ đến thỉnh an mẹ. Tổ mẫu gọi ta ở lại, rồi sai người mang dụng cụ pha trà đến:
- Trước đây tổ mẫu dạy con pha trà, con học rất tốt. Sắp xuất giá rồi, con pha lại cho tổ mẫu xem đi.
Ta cúi người, rồi bắt tay vào việc. Đầu tiên là làm nóng chén trà, tiếp theo là bỏ trà vào khuấy đều tay. Ta lần lượt làm từng bước, đến khi tay dần mất cảm giác thì cũng là lúc sắp hoàn thành. Khi ta bưng chén trà đến chỗ tổ mẫu, người nhận lấy rồi xem xét kỹ càng:
- Màu rất đẹp, hương thơm thoang thoảng. Nhưng con xem, không tập trung vào lúc đánh trà thì bọt khí sẽ tan gần hết. Ta đã dạy con rồi mà, không phải cứ đánh đều tay thì sẽ đạt. Phải để ý lực, toàn tâm đặt vào chén trà. Thành Thành, con vẫn chưa buông bỏ được sao???
Ta cúi mặt, hai tay chắp đằng trước. Tổ mẩu thở dài, kéo ta ngồi xuống tựa vào lòng người:
- Đứa bé tội nghiệp, ta biết bây giờ con rất khó chịu. Nhưng con à, ngoài kia thật sự rất đáng sợ, tâm tư của con lại rất dễ đoán. Xuất giá như bắt đầu một cuộc sống mới, con phải bỏ lại hết những chuyện xưa cũ, kiểm soát tâm tư của chính mình, tuyệt đối không được để ai biết được con đang nghĩ gì, con đã từng trải qua điều gì. Có như thế, cuộc sống của con mới dễ thở hơn.
Ta ôm lấy tổ mẫu, người vuốt ve trấn an ta.
- Con đã thông suốt rồi, tổ mẫu. Con thông suốt rồi.
Về đến phòng, ta lần lượt lôi ra hết những bức tranh của Thiên Bảo. Có bức đã vẽ rất lâu, có bức mới đây vừa hoàn thành, ta chững lại nhìn bọn chúng. Những bức được vẽ từ lâu kia còn có một vài bức thư của chàng ấy. Ta nhìn bọn chúng rất lâu, rất lâu. Mấy năm nay, ta đều không phụ chàng, hàng ngày giống như tiểu nương tử đợi chàng trở về. Nhưng ta không thể đợi mãi đợi mãi, chuyện hôn sự cũng không thể trì hoãn mãi. Ta quyệt đi hai hàng nước mắt, gọi vọng ra ngoài:
- Tiểu Mai, em ngủ chưa???
Nữ nhân dáng người nhanh nhẹn, vừa nghe tiếng gọi đã đẩy cửa đi vào, giọng nói mềm mại:
- Em chưa.
Hai mắt ta đỏ hoe, không đành lòng nhìn đống tranh do mình vẽ, lệ tuôn đầy mặt. Tiểu Mai thấy sự tình thất thường như thế, vội hỏi:
- Sao công tử lại khóc???
- Ta không sao, em...mau...giúp ta...giúp ta đốt hết chúng đi.
Ta dứt câu, nước mắt liền tiếp tục chảy, Tiểu Mai nghe thấy liền cả kinh
- Tranh này công tử quý lắm, sao lại đem đốt đi??
Ta quay mặt đi chỗ khác, đau lòng đưa tay lau nước mắt, nghẹn ngào giục nữ nhân đang đứng ngơ ngác kia:
- Quý thì có ích gì chứ? Nhanh đi, trước khi ta đổi ý.
Tiểu Mai nghe ta giục liền nhanh chóng cầm đống tranh kia ra ngoài. Ta ngồi trong phòng, quay mặt đi, cố không nhìn về bóng dáng tiểu nữ ấy. Đến khi ngửi thấy mùi giấy cháy, trong lòng ta nhói lên đau đớn.

"Xin lỗi, thật sự xin lỗi, em không đợi chàng được"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top