Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Đợi quân

Kim Kiến Thành ngồi cùng một chiếc xe ngựa với Mặc Đông Kiều. Do đêm qua quá sức, ban nãy lại khóc nhiều như vậy, bấy giờ hai mắt của Kiến Thành dần sưng húp. Đông Kiều nhìn bộ dạng y đau lòng như vậy bèn khẽ thở dài, chầm chầm nói:
- Mới ngày đầu mà đã thế, mấy tháng nữa đệ tính sống thế nào?
Kiến Thành khẽ động mi tâm, chầm chậm lắc đầu. Phu nhân nhà Hầu Tước thở dài, lại tìm chuyện khác để nói:
- Ta thấy người mới qua cửa kia của đệ có vẻ là hạng người thủ đoạn, nhìn mắt ả liếc ngang liếc dọc là biết. Vậy mà đệ vẫn nhận người được, còn cho cô ta chỗ ăn ngủ ngân lượng hàng tháng. Bảo sao đám người ở Đông Kinh đều nói trong phủ tướng quân có một bức tượng Phật sống.
Kim Kiến Thành nghe xong có chút ngạc nhiên, vội hỏi lại:
- Là ai nói vậy?
- Mấy lời này ta nghe ở trong gia yến. Cũng không phải lời tốt đẹp gì, không đi là đúng rồi.
Đông Kiều dứt lời, người kia mới chầm chầm rũ mắt xuống. Dù gì tướng quân nhà mình cũng là quan võ, không mời họ đã đành lại còn ở sau lưng nói bóng gió, chắc cũng do Tôn thị ra ngoài ăn nói xằng bậy. Kim Kiến Thành từ lúc gả cho quan nhân tuy chưa từng tận tai nghe bọn họ ăn nói khó nghe thế nào, nhưng bấy giờ lại cảm thấy rất quá đáng, cứ như tẩy chay Diệp gia vậy.

Xe ngựa dừng lại trước phủ tướng quân, Mạn Thiềm Nghi bước xuống xe cố tránh mặt chủ mẫu mà vào trước. Kim Kiến Thành ngồi ở trên một lúc lâu, dặn đi dặn lại Mặc Đông Kiều nếu có thư gửi về thì nhất định phải báo lại cho y, sau đó mới đi xuống. Kỳ thực, tướng quân cầm binh ra trận không được tự ý viết thư về nhà cho gia quyến, chí ít cũng phải do người của quan gia kiểm quan. Bọn họ tân hôn cũng chỉ gần hai năm, thường ngày nói chuyện cũng nhạy cảm e thẹn mấy phần chứ đừng nói ở xa như vậy lâu ngày mới viết một bức thư. Cuối cùng đành thoả thuận, Kiến Thành sẽ viết thư báo tin nhà, Diệp Thiên Bảo chỉ cần đọc thôi, chuyện hồi âm để về nhà rồi nói.

Phủ đệ rộng lớn, hạ nhân làm việc đi qua đi lại cũng không xuể. Bây giờ quân đi rồi, trong nhà càng trống trải hơn. Đại nương tử vừa về đã nằm bẹp trên giường, vùi mặt vào gối của phu quân, tham lam hít lấy mùi hương còn đọng lại đêm qua. Trước khi người ấy đi, hai người triền miên cả một đêm, y dường như cũng chỉ chợp mắt được hơn một canh giờ đã phải dậy, vì thế nên mới nằm một lúc đã thiếp đi đến tận sáng hôm sau mới tỉnh dậy.

Mấy ngày tiếp theo, y ngoài việc đến thư phòng xem sổ sách lại nhốt mình trong phòng, không ngừng hoài niệm phu quân. Bọn họ trước đây chỉ là qua lại lén lút, nhưng bấy giờ đã thành thân, tình cảm đôi bên lại tốt đẹp vô cùng, chia ly có đôi ngày đã không ngừng nhung nhớ. Mặc Đông Kiều dựa theo lời nhờ vả của Diệp Thiên Bảo cũng thường xuyên đến, trông thấy tâm tình Kim Kiến Thành chán nản bèn hăng hái rủ y chơi mã cầu.

Kiến Thành từ nhỏ chỉ được dạy ném tên, cũng là chơi giỏi trò này nhất. Nhắc đến mã cầu lại có chút hoảng, y chưa từng cưỡi ngựa, cầm gậy gỗ đánh quả cầu cũng chưa từng cầm qua. Mặc Đông Kiều thì trái lại, y chơi mã cầu rất khá, nếu nói đem đi dạy người khác thì hoàn toàn có thể làm được. Hơn nữa, có việc để làm, Kiến Thành mới không còn thì giờ để trưng ra vẻ mặt buồn phiền, hơn nữa sau này nếu như Diệp Thiên Bảo về còn có thể cùng nam thê nhà mình kết cặp, đấu mã cầu giành thưởng. Người kia vừa nghe thấy có thể cùng phu quân là mình hợp thành một đội liền nhất mực vui mừng, nhanh chóng đồng ý.

Đánh mã cầu, đầu tiên chính là phải biết cưỡi ngựa.

Mặc Đông Kiều sai người về nhà mẹ, chọn đến một con ngựa giống thuần. Con ngựa này chỉ cần cho ăn thì nhất nhất sẽ ngoan ngoãn. Y để Kiến Thành làm quen với nó nửa ngày, sau mới để Kiến Thành ngồi lên ngựa dạo vào vòng. Kim đại nương tử đối với bộ môn này vô cùng thích thú, bản thân chăm chỉ học hỏi, không quá bốn ngày đã có thể cưỡi ngựa chạy trên vi trường, Hầu gia phu nhân đứng nhìn cũng không ngừng tán thưởng.

- Cưỡi ngựa đã xong, bây giờ chúng ta sẽ học sử dụng gậy đánh cầu. Kiến Thành, mau lại đây.
Mặc Đông Kiều hướng y ngoắc tay kêu y đến gần. Kim Kiến Thành nhìn qua, là một đống quai đeo áo của người chơi mã cầu, Hầu gia phu nhân ở bên cạnh tùy ý cầm lên một cái, đưa cho y nói:
- Mẫu này là mẫu mới nhất, chơi mã cầu phải dùng quai đeo túm gọn y phục lại, nếu không sẽ bị ngã. Mấy cái này ta có rất nhiều, đệ chọn mấy cái đi.
Kim Kiến Thành cười vui vẻ, nhặt trong đống kia mấy tông màu nhã nhặn hợp với mình, sau đó sai Lam Ngọc giúp y đeo lên.

Diệp tướng quân xuất binh ấy vậy mà đã trôi qua nửa tháng. Trong thời gian ấy Kiến Thành đã liên tục học hỏi cưỡi ngựa đánh mã cầu, tuy vẫn chưa thể đánh trái mã cầu vào khung ghi điểm nhưng lại có thể cầm gậy chắc, ngồi trên lưng ngựa dù nghiêng ngả một chút cũng không bị ngã. Điều này đối với người mới tập chơi như y chính là một kỳ tích. Tín thư đầu tiên của Diệp tướng quân cùng lúc cũng gửi về kinh thành. Quan gia hôm ấy thượng triều, đem thư của chàng đọc rõ ràng trước chúng quan trong triều. Trong thư ngoài việc hỏi thăm sức khỏe quan gia còn thông báo tình hình chiến sự ở biên giới Tây Hạ, bản thân cam đoan sẽ dốc sức bình định phản tặc. Triệu Lâm đem tin bình an về báo lại cho Kim Kiến Thành. Y đối với tin ấy vô cùng mừng rỡ, cứ cách mấy ngày lại đến chùa Ngọc Thanh khấn bái thần phật, mỗi sáng đều đến  Từ Đường trong nhà cầu tổ tiên Diệp gia phù hộ, hương hoả trong nhà từ ấy chưa bao giờ để lạnh.

Hôm ấy Kim Kiến Thành lại đến Hầu Tước từ phủ, đem lá thư nhà giao cho Triệu Lâm, nhờ cậy hắn giúp y đưa cho Tín Vệ của Cấm Quân vận chuyển tin tức đến chỗ bọn họ đóng quân, bản thân y lại cùng Mặc Đông Kiều luyện mã cầu. Hai người cưỡi ngựa, đuổi theo quả mã cầu trên sân, Kiến Thành vung gậy định đánh liền bị Đông Kiều lao đến cướp lấy, vừa di chuyển về phía khung môn vừa hô lớn:
- Đánh phải dứt khoát, không được chần chừ.
Kim Kiến Thành bày ra vẻ mặt không cam tâm, nhìn theo người kia hét lớn:
- Huynh chơi xấu, gậy của ta sắp chạm đến cầu rồi còn gì.
- Vậy chúng ta đấu lại một trận, liền biết ai đúng ai sai.
Dứt lời, Mặc Đông Kiều vung gậy, quả mã cầu dứt khoát bay qua khung môn, thành công ghi được một điểm.

Phụ nhân bên ngoài nhanh chóng nhặt lấy cầu, lần nữa ném lại vào bên trong.

Lần này Kiến Thành nhanh nhẹn phi tới trước, ngắm khung môn phía xa nhắm mắt đánh liều. Kết quả thực sự trúng, Đông Kiều tròn mắt kinh ngạc nhìn y, không tự chủ mà thốt lên:
- Đệ tiến bộ rồi!
Kim Kiến Thành vẻ mặt có chút đắc y, cưỡi ngựa tiến về phía người kia đáp lại:
- Thầy Mặc, cẩn thận sau này học trò còn chơi giỏi hơn thầy đó.
- Đừng có mơ.
Hai người lớn giọng thách thức, cuối cùng lại nhìn nhau cười một trận, không khí thực sự rất vui vẻ.

- Đại nương tử, đại nương tử!
Tiếng gọi gấp gáp lan đến, nhìn kỹ mới thấy hoá ra lại là người của phủ tướng quân, Kiến Thành đang cười đùa lập tức nghiêm mặt, nhìn người kia hỏi:
- Có chuyện gì?
Hạ nhân kia cúi người hành lễ, xong xuôi mới trả lời:
- Tôn thị lại đến rồi, bà ta như lần trước, không ý không tứ đi thẳng đến khách phòng ngồi ở đó.
Vừa nghe đến Tôn thị, Kim Kiến Thành có chút chán ghét. Mặc Đông Kiều nhìn y, khẽ hỏi:
- Có cần về không?
Kiến Thành lập tức lắc đầu, nhìn Hầu Tước phu nhân chuyển chủ đề:
- Chúng ta chơi lại, lần này ta nhất định thắng huynh.
Mặc Đông Kiều mỉm cười gật đầu, cùng y chơi thêm vài trận nữa.

Đến lúc về nhà, gia nhân chạy đến báo Tôn thị kia vẫn ngồi lỳ ở khách phòng. Kim Kiến Thành khó chịu, đến đai áo cũng không thèm cởi ra, tức tốc đi đến chỗ bà ta.

Trong lòng y biết rõ, Tôn thị kia lại vì chuyện nhi tử của mình bị bắt mà đến đây, không ăn vạ làm loạn thì cũng năn nỉ ỉ ôi, Kiến Thành vốn muốn mượn chuyện mã cầu để tránh mặt, ai ngờ bà ta mặt lại dày như vậy. Tôn thị ngồi chờ cả buổi, thấy có người đi tới liền vội vàng đứng dậy chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần nhìn thấy Kiến Thành sẽ mắng y xối xả. Cuối cùng khi người kia xuất hiện, bà ta lại bị doạ cho đứng chết trân một lúc. Kim Kiến Thành lúc này đai áo chưa cởi, tóc vấn trên cao chưa buông xuống. Khuôn mặt không bị tóc che như thường ngày lộ rõ vẻ sắc lạnh đáng sợ, ánh mắt có chút tức giận, trên tay còn cầm cây gậy mã cầu. Y hiên ngang bước vào trong, không để bà ta nói tiếng nào liền hỏi:
- Mợ tư thấy nạp một người chưa đủ, nay lại dẫn họ hàng nào đến vậy?
Vị kia thoáng giật mình, cố trấn tĩnh bản thân sau đó hướng y quát lớn:
- Ngươi ăn nói với trưởng bối như vậy hả? Kim gia đó không dạy dỗ ngươi đàng hoàng sao?
Kiến Thành vừa nghe nhắc đến nhà mình thì liền khó chịu, cố kìm nén uống một ngụm nước, sau đó mới trả lời:
- Người phí sức lo nghĩ Kim gia dạy dỗ ta có tốt không làm gì? Chi bằng người quay về dạy bảo lại nhi tử trong nhà của mình đi thì hơn. Nhi tử của người đứa thì cưỡng ép nữ nhi nhà lành, đứa thì tụ tập bài bạc còn nói bóng gió Thánh Thượng. Nhi tử như vậy còn không bằng thứ tử được tiểu thiếp nuôi dạy ở Kim gia.
- Ngươi...._Bà ta bị nói đến xanh mặt, cuối cùng lại giở trò cũ, gào toáng lên chửi bới_ Thứ tiện nam! Thì ra, thì ra là người ở bên tai Thiên Bảo rủ rỉ mấy câu, khiến nó chạy đi tìm cách bắt biểu ca biểu đệ của nó. Người thù ta nạp thiếp cho nó, mới dùng kế sách hèn hạ này trả thù ta đúng không, đê tiện.

Kiến Thành dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn bà ta, kiềm chế không tức giận, lập tức nói lại:
- Nhi tử của người phạm điều đại kỵ , bị bắt là chuyện sớm muộn. Người câu nào nói ra cũng đổ lỗi là do ta cùng quan nhân nhà ta làm. Muốn hắt nước bẩn vào phủ tướng quân này sao, đừng hòng!

Câu nào y nói ra cũng không chút kiêng nể, khiến người kia tức giận không thôi. Trái lại với bộ dạng kia, Kiến Thành lại vô cùng kìm chế, bản thân ném câu gậy đánh cầu cho Tiểu Mai, bình tĩnh uống thêm mấy chén nước.
- Trước kia ngươi ở nhà họ Từ đó chẳng phải cũng từng nạp thiếp hay sao? Lần này cũng vậy, có gì khác đâu, việc gì phải...
- Vậy lần trước người bị lưu đày một nhi tử, bây giờ cũng vậy, đây có gì khác?
Kim Kiến Thành dứt khoát nói, người mợ tư kia bị chặn họng liền cứ chỉ vào y kêu lên mấy tiếng "Ngươi...ngươi...", Phải nói gì đó đó bà ta cũng không biết. Một hồi sau, Kiến Thành vốn đã thấy mệt, liền đặt chén nước xuống, nhìn thẳng bà ta nói:
- Nếu không còn chuyện gì nữa thì ta xin phép về phòng nghỉ ngơi, không giữ mợ tư ở lại nữa.

Dứt lời, y định đi một mạch ra khỏi phòng, cuối cùng lại bị người kia giữ lại. Bà ta thấy làm lớn chuyện không uy hiếp được y, bèn xuống giọng, nhỏ nhẹ nói:
- Con ngoan, là ta sai rồi. Xin con hãy nói với Thiên Bảo cứu lấy nhi tử của ta với, nó bị kẻ xấu lôi kéo, kỳ thực nó không biết gì cả.
- Người muốn chàng ấy giúp?
Người kia mỉm cười gật đầu, đổi lại vẫn là câu trả lời dứt khoát:
- Nhi tử của người bị bắt là trước khi chàng ấy xuất binh một ngày, tại sao ngay sau đó người lại không đến đây mà phải đợi sau khi chàng ấy xuất binh mới đến đây làm lớn chuyện? Ngay cả lần trước, trước nữa cũng vậy, đều chọn lúc chàng không có nhà. Người cho rằng ta dễ bắt nạt nên mới chọn lúc ta đơn phương độc mã đến áp bức ta trong chính nhà của ta chứ gì? Vậy thì hôm nay để ta nói cho bà biết, Kim Kiến Thành không dễ bắt nạt vậy đâu, nếu bà còn muốn tới đây gây sự, ta cũng không ngại cùng bà đến Khai Phong Phủ, chỗ này không chào đón bà, mời về cho.

Y dứt khoát hất tay người kia ra, hùng hổ bước đi. Chưa được mấy bước lại bị bà ta giữ tay lại, Tôn thị khóc lóc thảm thiết, cầm chặt tay Kiến Thành không buông:
- Ta xin con, con ngoan à. Ta bị mất một nhi tử rồi, không thể thêm một đứa nữa đâu. Dù gì chúng là đều là người một nhà mà, Thiên Bảo với ta còn là quan hệ ruột thịt kia mà, ta...
Kim Kiến Thành vừa nghe, trong lòng không kìm chế được nữa, hướng bà ta chất vấn:
- Người một nhà? Quan hệ ruột thịt sao? Làm gì có người một nhà nào đến tận phủ đệ ép một nương tử phải nạp thiếp cho phu quân? Người đối với ta như vậy, đối với Thiên Bảo cũng có khác gì. Chàng ấy là cháu của người, có quan hệ ruột thịt với người kia mà, vậy mà người cùng với Tôn gia nhân lúc chàng gặp nạn rủ nhau cướp đi hết hồi môn của nhạc mẫu, bây giờ còn nói đến ruột thịt gì nữa? Người có từng nghĩ đến khi chàng ấy xuất ngũ trở về, bản thân không có chức vị, của cải cũng không, chàng ấy sẽ sống thế nào? Sẽ cảm thấy ra sao, người có từng nghĩ tới chưa? Nếu bây giờ chàng ấy không phải là tướng quân công lao hiển hách, liệu người có vác mặt đến gặp chàng ấy nhờ vả hay sẽ ngoảnh mặt không nhận người. Chuyện nhi tử của người là tự hắn chuốc lấy, ta không thể giúp càng không muốn giúp. Diệp gia của ta đối với Tôn gia các người vốn không còn dây dưa gì nữa. Tôn đại nương tử, thỉnh về cho, sau này đừng tới nữa.

Nói xong, Kim Kiến Thành dứt khoát rời đi, bỏ lại người kia đang quỳ dưới đất khóc thảm. Diệp Thiên Bảo luôn căm ghét việc Tôn gia làm với chàng, hôm nay, rốt cuộc cũng có thể giải quyết xong rồi.

Cứ như vậy, đã trôi qua hơn một tháng. Trong thời gian này, Diệp Thiên Bảo có gửi thư tín về cho quan gia ba lần, lần nào cũng là tin tốt. Kim Kiến Thành cũng viết thư nhà báo bình an, đem chuyện chính thức đoạn tuyệt với Tôn gia nói cho chàng biết. Bản thân y trừ chùa Thanh Quan và vi trường là thường xuyên lui tới, còn lại y sẽ ở nhà nhốt mình trong, hoài niệm hình dáng phu quân lúc làm việc, kỳ thực thương nhớ khôn nguôi. Đêm hôm trước lúc nằm ngủ, Kiến Thành đột nhiên mộng thấy bản thân đang ngồi trên tảng đá cạnh hồ nước sau vườn hoạ tranh, bỗng từ đâu lăn đến một quả trứng lớn, lúc đầu còn khẽ dựa vào chân y, sau lại lăn vòng quanh Kiến Thành. Đến đó thì liền bừng tỉnh.

Mấy ngày gần đây, y ăn uống cũng không ngon miệng. Ăn vào thứ gì cũng cảm thấy khó chịu trong người, chỉ dựa vào mấy món điểm tâm sống qua ngày. Đám Tiểu Mai cùng Lam Ngọc mấy lần muốn mời Lang Trung đến khám lại bị y từ chối, nói chỉ cần quan nhân bình an về nhà thì nhất định sẽ ăn mười bát cơm.

Ở doang trại biên giới phía Tây, Diệp Thiên Bảo cầm lấy bức thư báo bình an của Kiến Thành, tỉ mỉ đọc đi đọc lại câu thơ y viết sau giấy:
"Tử sinh khiết thoát,
Dữ tử thành thuyết.
Chấp tử chi thủ,
Dữ tử giai lão."
(Dẫu tử sinh hay khi cách biệt
Sống chết bên nhau đã nguyện thề
Nắm tay nhau cùng hẹn mấy lời
Bên nhau mãi đến khi bạc đầu)
Cuối thư còn đề một chữ nhỏ, nhưng chàng lại đọc rất rõ: "Thành nhi Biện Kinh thương nhớ".  Tướng quân bất giác mỉm cười, người ấy nhớ mong chàng, vẫn bình tĩnh trấn an mong chàng có thể yên tâm đánh giặc, ở nhà vẫn còn người đấy chờ đợi. Thư nhà mà Kiến Thành lén gửi đến Diệp Thiên Bảo đều giữ bên mình, bởi nhớ nhung của y cũng là nhớ nhung của chàng.

Phó tướng cúi người bước vào trong trướng, nhìn vẻ mặt tướng quân ôn hoà liền ho lên gây sự chú ý. Diệp Thiên Bảo vột cất thư đi, người kia bấy giờ mới nói:
- Quyết đánh trận cuối, thỉnh tướng quân sang trướng bên cạnh nghị chiến sự.
Diệp tướng quân khẽ gật đầu, lập tức đứng dậy đi cùng người kia.

Bản đồ cùng Tây Hạ được đặt giữa bàn lớn, những người có chức vị chủ chốt trong quân ngũ đều đứng vây quanh. Diệp Thiên Bảo chầm chậm quan sát, suy tính một hồi lâu. Vệ binh họ Tào bạo dạn lên tiếng đầu tiên:
- Thần nghĩ nên dẫn binh đến vùng đồng bằng này, thủ lĩnh bên kia ắt đã phân phó binh sĩ đứng chặn ở đây. Chi bằng đem quân liều đánh một phen.
- Không được, như thế thương vong sẽ rất nhiều. Quan gia đã gửi thư lệnh, làm sao cho số người tử trận là ít nhất có thể.
Phó tướng quân lên tiếng chặn lời người kia lại. Diệp Thiên Bảo nãy giờ vẫn chăm chú nhìn bản đồ, lúc này mới nói:
- Tây Hạ lần này luyện được tướng tốt, binh lược không giống như trước đây. Quân ta nhất định không được tổn thất, ta thấy vẫn nên dựa vào địa hình sẽ ổn thoả.
- Ý của ngài là?
Diệp Thiên Bảo đưa tay chỉ trên bản đồ một điểm nhỏ, nhìn kỹ mới thấy là một thung lũng:
- Điểm này lầm trước đã phái người đi thăm dò. Hai bên là núi cao, trên núi cây mọc um tùm, bên dưới là vùng đất trũng, lại có liên kết với vùng đất bằng phẳng lần trước giao chiến. Ta có dự liệu thế này.

Đám quân sĩ tất cả đều hướng chàng cúi người, đồng thanh:
- Thỉnh tướng quân chỉ đạo.
- Thế này, chút nữa loan tin. Doanh trại đột nhiên có dịch, binh sĩ nhiễm bệnh quá nửa. Ngày quyết chiến cuối cùng, phân Phó tướng quân dẫn đầu số ít bộ binh và binh kỵ, vờ chiến đấu thua trận sau đó dẫn binh sĩ chạy vào lối mòn đến chỗ đất trũng này. Bên trên phân phó cung binh tinh nhuệ đợi giặc đến thì từ trên phóng tên xuống. Đám quân của Phó tướng quân lập tức dùng ám khí phi tiêu được phân phát theo bên người phóng đến. Ở trận này phải giết bằng sạch, không để ai còn sống. Bên kia ta sẽ đích thân lo liệu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top