Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hoàng Hậu nương nương, tin vui

Đêm trước hôm vào cung tạ ơn, Diệp gia phu nhân bị mất ngủ một phen.

Kim Kiến Thành nằm trên giường không tài nào ngủ được, xoay trái rồi lại xoay phải. Thiên Bảo nằm bên cạnh tựa hồ như đã bị y đánh thức, mơ màng dụi mắt hỏi:
- Em sao thế?
Người kia quay người đối diện với chàng, hai mắt mở to không có dấu hiệu buồn ngủ, dáng vẻ bồn chồn lo lắng mà đáp:
- Em cứ sợ...
Diệp thượng tướng nằm một bên quan sát, thầm hiểu được suy nghĩ của y. Chàng duỗi tay để y nằm lên, dùng thân áp sát ôm người kia vào lòng, vừa xoa lưng vừa trấn an:
- Không phải đã nói Triệu đại tẩu đi với em rồi mà. Đừng lo lắng, ngủ đi, nếu không ngày mai mắt sẽ đen như gấu trúc.
Phu quân nói đến như vậy, Kiến Thành cũng dựa theo lời an ủi mà cố dẹp đi nỗi lo trong lòng. "Chỉ là vào cung tạ ơn, ai lại đi làm khó người mới như mình cơ chứ".

Sáng ấy trời trong, không khí tuy lạnh buốt nhưng chỉ cần tăng thêm quần áo, khăn vào găng tay thì vẫn có thể đi ra khỏi nhà được. Đường đi trong phủ đầy tuyết trắng, hạ nhân vì sợ chủ quân và chủ mẫu khó đi lại liền bảo nhau quét gọn tuyết sang hai bên đường, chỗ đi vì vậy cũng thoáng hẳn.

Vì là đi tạ ơn, Kim Kiến Thành đương nhiên không cần mặc y phục Cáo Mệnh. Trái lại y cảm thấy càng ăn vận đơn giản sẽ càng tránh được cái nhìn của người khác, cố ý chọn một bộ quần áo dày dặn màu trắng ngà thêu cành trúc bên trên, cẩn thận khoác thêm chiếc áo choàng màu lam nhạt bên ngoài, trông thấy vừa đơn giản lại nho nhã. Diệp Thiên Bảo nhìn thấy liền luôn miệng khen đẹp, nhân cơ hội chưa phải ra khỏi nhà mà quấn người hít hà mấy cái.

Phu phu nhà Hầu Tước chẳng mấy chốc cũng đến, Kim Kiến Thành thì ngồi xe ngựa với Mặc Đông Kiều. Triệu Lâm và Diệp thượng tướng cưỡi ngựa đi sau. Không khí trong xe có chút ấm áp, khuôn mặt của Kiến Thành lại cứ ngẩn ra, lúc sau mới cất tiếng hỏi:
- Hoàng hậu nương nương là người thế nào?
- Là một mỹ nhân tốt bụng, đệ đừng căng thẳng như vậy.
Đông Kiều cười tươi, y vào cung cũng mấy lần, đến cả cung của Thái Hậu cũng đã tới. Lần này Thái Hậu bị bệnh không tiện tiếp khách, nếu không sợ là Kim Kiến Thành sẽ ngất trước khi đến nội cung. Người kia nghe được đáp án tâm tình cũng không khá hơn là mấy, hai tay cứ đán vào nhau vày vò, thi thoảng lại mân mê vạt áo. Hầu tước phu nhân nhìn y như vậy không nhịn được cười, vỗ vỗ lên tay y trấn tĩnh:
- Hôm nay chỉ có hai chúng ta. Đừng căng thẳng.

Câu nói vừa dứt, Diệp gia phu nhân như trút được cả nửa gánh nặng.

Đi một lúc, xe ngựa đã dừng lại trước cửa đại môn nội cung, nữ quan thái giám đứng một bên cung kính mời hai người xuống ngựa. Lần trước đến trước mặt quan gia là ở sân chính rộng lớn, lần này đã vào tận trong cung, khung cảnh lại có phần tráng lệ, nền đất lát gạch trắng, thềm cấp lót đá cẩm thạch, cột trụ mạ vàng vẽ màu, các cung nơi nào cũng cao lớn rộng rãi, thật là khí thế.

Diệp Thiên Bảo xuống ngựa, tiến tới vòng tay qua thắt lưng Kim Kiến Thành, hướng vị nữ quan kia khách khí:
- Phu nhân lần đầu vào cung, mong nội thị đây chiếu cố cho.
Người kia xem chừng đã ba, bốn mươi tuối, đối với sự nhờ vả kia chỉ cung kính đáp lại:
- Thượng tướng quân an tâm.
Trước khi đi, Thiên Bảo kịp lúc ghé vào tai phu nhân, giọng nói điều chỉnh đến mức thấp nhất, đủ để hai người nghe:
- Xong việc ta đến đón em, cứ như bình thường là được.
Dứt lời, chàng quay người cùng Triệu Lâm bước về phía trước, xem chừng là đến Triều điện.

Nữ nội quan hướng hai vị phu nhân khẽ cúi người, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không kém phần quy củ:
- Hầu Tước phu nhân, Diệp gia phu nhân, thỉnh đi bên này.

Người ấy dẫn đường đi trước, hai người cũng nhanh chóng theo sau. Dọc đường đi, Kim Kiến Thành không dám nhìn ngó lung tung, thi thoảng đi qua đoàn cung nữ sẽ thấy họ dừng lại hành lễ với hai người. Trong cung nhiều quy tắc, Kim Kiến Thành mới bước vào chưa bấy lâu đã thấy bản thân bị gò bó đến khó thở, trong lòng lo lắng nhưng nét mặt vẫn tỏ ra bình thản, Mặc Đông Kiều nhìn sang cũng tưởng y không vướng bận gì nữa. Mấy ai hiểu rõ là y đang cố giả vờ, Kim Kiến Thành là người giỏi giả vờ nhất kia mà.

Bọn họ từ từ đi vòng qua ba hành lang đến trước một cánh cửa cao lớn. Bước qua chỗ bậc thềm ấy đi thêm một đoạn là vào điện chính, nữ quan kia đứng sang một bên, nhường đường cho họ tiến vào trong.

Điện chính rộng lớn, cách bày trí gọn gằng, tranh thêu chỉ vàng còn có bình hoa lưu ly đều được bày biện cẩn thận, bên trong còn thoang thoảng thứ hương liệu gì đó rất thơm. Giữa phòng có một nữ nhân ngồi thẳng lưng trên ghế đầu, ước chừng chỉ hơn ba năm tuổi, hai tay đặt gọn gàng đằng trước, trên người là cung trang quý phái màu vàng sáng, trên đầu đủ thứ trâm phượng cài vàng, hình như là Hoàng Hậu. Ngồi gọn gàng bên dưới là một đám người nữ có nam có, không biết là phi tần hay gia quyến nhà quan, chỉ thấy bọn họ đang cùng nhau cười nói vui vẻ, ai cũng mặc toàn áo gấm đủ sắc, nam thì vấn tóc cài trâm bạc nữ thì son phấn hương nồng, rất cao quý. Nhìn khung cảnh đông đúc nhộn nhịp lại làm hai người hoảng hốt, không phải là nói không có ai sao?

Mặc Đông Kiều cùng Kim Kiến Thành tiến vào bên trong. Đám người kia bỗng im lặng, trân trân nhìn theo họ. Đông Kiều là người cũ, đối với hoàng hậu chỉ cúi người nhẹ nhàng rồi ngồi vào chiếc ghế đã được để trống. Kiến Thành lại khác, y lần đầu vào cung, vừa đến trước mặt vị nương nương kia đã quỳ gối dập đầu, miệng nói tạ ơn. Lúc sau mới nghe được giọng nói nhẹ nhàng uyển chuyển:
- Đừng khách khí, mau đứng lên. Ban ngồi.
Tiểu Mai bên cạnh nhanh chóng đỡ y dậy, quan sát thấy ở hàng ghế bên tay trái chỉ còn một chiếc ghế trống xếp đầu tiên mới đỡ phu nhân nhà mình đến đó ngồi xuống. Kiến Thành thấy bản thân ngồi đầu, lại gần hoàng hậu như vậy biểu tình có chút lo lắng, sợ trái quy củ. Vị kia ngồi trên cao nhìn xuống quan sát, bấy giờ mới hài lòng, hướng mọi người nói:
- Vị này là Nhị phẩm Cáo Mệnh vừa được gia phong, chính là gia quyến của Thượng tướng quân. Mọi người ở đây đều là tam phẩm trở xuống, theo lễ nghĩ vẫn nên hành lễ coi như ra mắt, sau này còn có cơ hội gặp gỡ nhiều.

Kim Kiến Thành vừa nghe xong còn chưa kịp phản ứng, mắt đã thấy toàn bộ mọi người đứng dậy, hướng phía y cúi chào, không hẹn mà cùng nhau gọi một tiếng: "Diệp gia phu nhân". Kiến Thành lập tức phản ứng, đứng dậy theo bọn họ, lúng túng nói:
- Các vị đừng đa lễ. Ngồi xuống, ngồi xuống đi.

Trong lúc đám người đó yên vị, trong số đó có một nữ nhân thân vận y phục màu tím nhạt, tuổi xem chừng vẫn rất trẻ, cười nói:
- Hôm nay làm lễ gặp mặt lớn như vậy, sau này có chuyện chỉ mong phu nhân đây nể mặt nói giúp với Thượng tướng quân mấy câu, đừng làm ngơ là được.
- Nói đùa gì vậy? Ngày trước khi ngài ấy vẫn còn là tướng quân từng giúp quan gia tra việc hối lộ, quan lại cấp dưới vì tránh bị đụng đến đã mang không ít quà cáp tới Diệp phủ. Cuối cùng lại bị khéo léo trả về hết, cô nghĩ người ta sẽ nói giúp cô sao?
Người vừa nói lại là một nam nhân, khuôn nhan sắc sảo, nói câu vừa rồi lại có ý mỉa mai, làm nữ nhân kia không dám nói lại. Xem ra, đây là người không dễ chung sống. Kim Kiến Thành bị đụng đến việc cũ sự cũ, ngồi một bên yên lặng không nói, mãi đến khi nghe thấy phía trên truyền đến âm thanh nhẹ nhàng, giống như đang khen ngợi:
- Diệp gia phu nhân xem chừng là người chính trực. Cách xử lý cũng rất khéo léo, khá khen cho ngươi.
Y quay người hướng hoàng hậu đang cười hiền hậu, khẽ đáp:
- Tiểu thần chỉ là dựa theo tình thế mà làm, cũng không phải là khéo léo gì. Nương nương quá khen rồi.
Nữ nhân gật đầu, biểu thị sự hài lòng.

Nam nhân khi nãy nhìn thấy một màn người tung kẻ hứng, cười lên vui vẻ, cũng hướng Kiến Thành nói:
- Sớm nghe danh phu nhân đây ôn hoà nhu thuận, lại có lòng bao dung tựa Bồ Tát. Hôm nay chứng kiến quả là không sai. Ta còn nghe nói trưởng bối dẫn tiểu thiếp đến phủ, phu nhân liền nhanh chóng thuận theo nạp thiếp. Thành Biện Kinh này có mấy người làm được như vậy? Nếu là ta thì e làm không nỡ đâu.

Kim Kiến Thành thoáng nhăn mặt, cuối cùng vẫn cố trưng ra dáng vẻ tươi cười niềm nở, mắt nhìn thẳng người kia không tránh né, khẽ hỏi:
- Không biết, vị này là...?
- Ta là gia quyến của phủ Bá Tước Vinh Gia.
Kiến Thành "ồ" một tiếng nhỏ, lúc sau mới từ tốn đáp:
- Chuyện xấu trong nhà không biết sao lại truyền đến tận phủ Bá Tước rồi, đúng là xấu hổ...
Ngưng một lúc, y cười lên, giống như đem hết suy nghĩ trong lòng nói ra:
- Phu nhân nói đúng, làm gì có người nào cam tâm tình nguyện, nhìn thấy quan nhân mà mình yêu thương nạp thiếp mà vui vẻ tươi cười cho được. Phu nhân chỉ nghe nói ta nạp thiếp, thật ra cũng chỉ là bề ngoài hào nhoáng bị người ta đồn đại. Kỳ thực ta cũng giống phu nhân thôi, trong lòng không nỡ nhưng vẫn bắt buộc phải làm. Ai mà không muốn cùng phu quân sống cuộc sống chỉ có hai người, bình bình an an trải qua một đời. Nhưng từ trước tới nay, người làm được như vậy rất ít, dù muốn hay không muốn, dù là nhà nghèo khó hay quý tộc giàu sang cũng đều phải trải qua. Trường hợp của ta là do trưởng bối quá lo lắng nên mới tìm người tới, nếu không thuận theo sẽ là phạm đại tội bất kính, truyền ra ngoài cũng không phải chuyện hay ho gì, còn có thể sẽ ảnh hưởng tới quan nhân nhà ta. Thật ra, ta cũng không nỡ chút nào...

Y nói xong, cả cung phòng đều im lặng. Xem ra Kiến Thành đã nói đúng tâm sự của bọn họ rồi.

Hoàng Hậu nương nương nãy giờ không nói một câu, chỉ lặng lẽ quan sát. Nàng cảm thấy người này không hề đơn giản, nói câu nào cũng đều nhẹ tựa lông ngỗng, nhưng với người nghe lại như hàng vạn gai nhọn xuyên thẳng vào lòng, khiến bọn họ bị thương tổn nhưng không biết phải nói thế nào cho đúng. Nàng khẽ mỉm cười:
- Ai cũng có lòng ích kỷ muốn giữ phu quân cho riêng mình, nhưng người thực sự yêu thương phu quân của mình sẽ vì y mà dẹp bỏ lòng ích kỷ của bản thân. Vì phu quân mà suy tính cẩn thận, vì phu quân mà lo lắng sắp xếp thu dọn trong ngoài đều chu toàn. Bổn cung tuy là mẫu nghi thiên hạ, cũng là thê tử kết tóc với quan gia. Vì đại cuộc bản thân ta cũng phải dẹp bỏ rất nhiều thứ, hết lòng hỗ trợ quan gia. Diệp gia phu nhân tuổi còn trẻ, suy nghĩ lại rõ ràng như vậy, bổn cung kính nể ngươi.

Kim Kiến Thành hướng phía hoàng hậu khẽ cúi người, sau đó quay sang nhìn Mặc Đông Kiều đang ngồi bên cạnh tươi cười. Hầu tước phu nhân cũng cười đáp lại, biểu thị y đã làm rất tốt. Bên phía người của Vinh gia đã sớm im bặt, lặng lẽ cúi đầu trầm tư.

Lúc sau, cung nhân lần lượt từng người xếp thành hàng ngay ngắn bưng trà lên, cẩn thận đặt bên cạnh từng vị quan quyến rồi lui ra. Người cuối cùng vừa đi, nữ quan ban nãy tiến vào, bẩm:
- Hoàng hậu nương nương, thái y bắt mạch bình an cho người đã tới. Đang chờ ở bên ngoài.
- Vội gì chứ, không thấy các phu nhân đang ở đây sao? Không có phép tắc, mau ra ngoài, kêu ông ấy đợi một lúc đi.
Nữ quan nghe lời trách mắng, nhanh chóng lùi ra ngoài.

Nữ nhân ngồi trên phụng vị nhàn nhã cầm chén trà lên uống một ngụm nhỏ, sau đó mới nhìn xuống phía dưới mà nói:
- Đây là loại trà mới được tiến công, trong này có ngư tinh thảo cùng nhiều dược liệu. Tuy hơi khó uống nhưng rất tốt cho sức khỏe, mọi người mau dùng thử đi.

Đám gia quyến khẽ gật đầu, từng người từng người một bưng tách trà lên. Kiến Thành cầm chén trà trên tay, vừa mở nắp đậy đưa lên gần miệng thì đột nhiên cảm thấy có mùi hương khó chịu xộc thẳng đến khoang mũi, trong người liền có cảm giác nôn nao, bèn nhanh chóng đặt chén trà về chỗ cũ rồi đưa tay che miệng trớ mấy cái. Mọi người đều nhìn y tò mò, Mặc Đông Kiều bên cạnh nhanh chóng vuốt lưng y, hỏi:
- Sao vậy? Có chỗ nào khó chịu hả?
Đợi cơn buồn nôn qua đi, Kiến Thành khẽ nhăn mặt vuốt xuống nơi trước ngực, xua tay nói:
- Đệ không sao...

- Diệp gia phu nhân có chỗ nào không khoẻ sao?
Hoàng Hậu nhìn thấy sự tình như vậy, sốt sắng hỏi. Kiến Thành nhanh chóng đứng dậy, cúi người tạ lỗi:
- Tiểu thần không quen mùi trà, làm phí trà quý của nương nương. Là lỗi của tiểu thần.
- Lỗi lầm gì chứ, mau ngồi xuống. Lúc nãy mới bình thường kia mà, rõ ràng là không khoẻ rồi.
Nữ nhân ấy ngưng một lúc, cuối cùng đưa mắt nhìn cung nữ bên cạnh mình ra lệnh:
- Mau ra mời Bách thái y ở bên ngoài vào đây. Thượng tướng quân đã giao phó nương tử của ngài ấy ở đây, không thể để phu nhân không khoẻ đi về.
Cung nhân kia nhận lệnh nhanh chóng đi ra ngoài. Kim Kiến Thành nghe vậy liền lúng túng, nói rằng thực sự không dám phiền thái y trong cung. Hoàng hậu chỉ cười hiền hoà, nói y không cần lo lắng.

Một lúc sau, cung nữ kia đã quay lại, theo sau là một lão giờ ước chừng khoảng tám mươi tuổi xách theo bên mình một hộp gỗ lớn. Người ấy hành lễ với hoàng hậu, nàng nhanh chóng cho miễn, vội vàng nói:
- Mau bắt mạch cho phu nhân nhà Thượng tướng, xem y bị bệnh gì.

Lão thái y đi đến trước mặt Kim Kiến Thành, lôi ra từ trong hộp gỗi một chiếc gối nhỏ, cung kính bảo y kê tay lên ấy. Lúc sau, lão phủ lên cổ tay y một miếng vải nhỏ, đặt ngón tay vào phần mạch mà thăm dò.

Diệp gia phu nhân trong lòng có chút khẩn trương, thực sự sợ bản thân bị bệnh gì đó. Lão thái y bắt mạch một lúc cũng không thấy nói gì, chỉ thấy ông ấy nhấc ngón tay lên rồi lại đặt xuống, xem chừng suy nghĩ rất lâu.

Mọi người trong cung phòng hồi hộp nhìn về phía y, Mặc Đông Kiều nôn nóng, sốt ruột hỏi:
- Sao rồi?
Lão thái y dò xét một lúc nữa, cuối cùng nhấc tay lên, tươi cười chắp tay hướng Kiến Thành chúc mừng:
- Không phải bệnh gì cả. Phu nhân, người có thai được hơn một tháng rồi. Có điều thai mạch không ổn định, cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Dù gì cũng chúc mừng phu nhân, chúc mừng Thượng tướng quân.

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, nhốn nháo chúc mừng y, vị nương tử nhà Bá Tước ban nãy còn trầm ngâm, nghe tin này cũng cười lên vui vẻ. Mặc Đông Kiều vui mừng tới mức cười lớn, hai tay không ngừng vỗ vào nhau, miệng thốt lên: "Có rồi, có rồi"

Kim Kiến Thành lúc này lại ngây người. Y sợ bản thân nghe nhầm, lần nữa hỏi lại. Lão thái y thấy lời mình nói bị nghi ngờ, nửa đùa nửa thật trách:
- Vị phu nhân này thật là. Lão thần đã từng bắt được hỉ mạch cho Thái Hậu và Hoàng Hậu nương nương đó, sao có thể sai được.
Nghe xong lời này, y bấy giờ mới vỡ oà. Có thai rồi, là con của y và phu quân, là đứa con mà ngày đêm y mong đợi. Thứ thuốc kia, thực sự không cần phải uống nữa.

Bắt mạch ra có thai nhi, hoàng hậu không tiện giữ y lại lâu, phân phó giao y cho Mặc Đông Kiều để hai người cũng nhau về nhà.

Ngồi trên xe ngựa, Kiến Thành tươi cười không thôi, kéo tâm trạng của Đông Kiều vui lây. Hai người nhìn nhau thầm mừng, tay y cứ đưa lên xoa xoa bụng, trong đầu nghĩ xem nên nói với Diệp Thiên Bảo thế nào cho bất ngờ.

Thượng tướng quân miệng nói khi nào xong việc sẽ đón y cùng về, cuối cùng phải tới lúc trời gần tối mới thấy bóng dáng. Xem ra ngày đầu thượng triều có chút bận rộn. Chàng biết bản thân mình thất hứa, bèn tìm cách bù đắp, trên đường đi tiện ghé vào quán bán đồ ăn mua một con cá hầm lớn nóng hổi, vui vẻ xách về nhà.

Kim Kiến Thành đã sớm đứng đợi sẵn ở cửa, lòng bồn chồn như sắp phải thổ lộ tình cảm với người ta. Họ Diệp này lại chẳng ý tứ, chưa bước vào cổng đã gọi lớn "Thành nhi, Thành nhi", tiếng gọi tưởng chừng có thể vang khắp thành, khiến y giật mình một phen.

Chàng đưa cá hầm mà bản thân cầm về cho hạn nhân mang xuống bếp, bản thân nhanh chóng chạy về phía cửa phòng ngủ ôm lấy người đang đứng chờ mình, không nhịn được mà rải lên mặt y mấy cái hôn, sau đó ôm y bế lên rồi bước vào phòng. Diệp Thiên Bảo vừa đi từ ngoài về, trên người có khí lạnh, ôm lấy tiểu nương tử lại truyền hết khí lạnh sang cho y. Kim Kiến Thành dẫy dụa đẩy chàng ra, chàng lại tưởng bản thân đã bị giận dỗi, hôn xuông môi y mấy cái ngắn, cười cười biện bạch:
- Nương tử ơi nương tử, ta không phải cố ý thất hứa. Quan gia giao cho ta quá nhiều quân vụ, ta làm cả ngày mới vơi được một nửa. Nương tử đừng giận, ta đặc biệt mua về một con cá hầm lớn, lần trước em nói muốn ăn phải không? Nương tử bao dung, đừng giận...
Kim Kiến Thành không hiểu người kia đang nói về chuyện gì, chỉ đơn thuần chu môi nhỏ đáp lại:
- Ai thèm giận chàng_Ngưng một lúc, y lại dùng giọng điều ngại ngùng như đang tỏ tình, nói nhỏ_Nhưng...nhưng xem ra em không thể ăn món cá hấp của chàng được rồi.
Diệp Thiên Bảo thấy y có biểu tình như vậy, khó hiểu nhìn y một lượt, đâu có bị thương gì đâu. Chàng nheo mắt, hỏi lại:
- Sao lại không ăn? Em không khoẻ ở đâu à?
Kim Kiến Thành cúi mặt, bóp bóp mấy đầu ngón tay, chần chừ mãi mới thốt ra được ba chữ:
- Em...em có rồi...
- Có gì?
- Chàng...còn có thể có gì được chứ.
Kim Kiến Thành nhìn bộ mặt biểu lộ sự ngây ngốc của phu quân, tức tối đánh lên ngực chàng một cái. Diệp Thiên Bảo dùng hết trí thông minh suy nghĩ, có là có cái gì? Một suy nghĩ vụt ngang qua đầu chàng, lẽ nào?

Diệp Thiên Bảo giữ vai y đứng thẳng, đối diện với mình. Mắt trợn to đầy khẩn trương, nóng vội hỏi:
- Là...là cái đó đúng không? Em...em có...
- Có thai rồi, được hơn một tháng.

Phựt!

Trong đầu Diệp Thiên Bảo như có thứ gì đó vừa đứt. Chàng cố giữ lý trí, để người kia ngồi xuống cạnh giường, quỳ một chân xuống, hỏi lại một lần nữa:
- Là ai nói?
- Là một vị thái y trong cung, hôm nay ở chỗ hoàng hậu em bị nghén. Nương nương nhờ ông ấy bắt mạch, xem ra được em có thai. Em đã hỏi lại mấy lần, xác nhận chính xác là có rồi.

Diệp Thiên Bảo mặt nghệt ra, ngơ ngẩn nhìn vào nơi bụng bằng phẳng của Kim Kiến Thành. Lúc sau nét mặt mới trở lại bình tĩnh, sau đó dần biến thành vui mừng phát điên, hôn lên bụng y liên tiếp mấy cái.

Kiến Thành bất ngờ bị động đến vùng bụng, chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy toàn thân bị bế lên chới với giữa không trung, sợ ngã mà vòng tay ôm lấy cổ phu quân.

Diệp Thiên Bảo sung sướng bế y xoay một vòng, miệng gào lớn:
- Có thai rồi, bảo bối của ta, tâm can tim phổi của ta.

Nhận thấy trong phòng không đủ chỗ xoay, chàng còn bế người chạy ra ngoài, ở trong sân không ngừng gào hét, sau đó lại cất tiếng cười lớn. Xem ra là vui đến phát điên. Kim Kiến Thành nằm trên tay chàng bị xoay cho chóng mặt, luôn miệng kêu chàng thả y xuống. Đám Tiểu Mai Lam Ngọc cũng chạy theo, sợ hãi đứng bên cạnh khuyên ngăn chủ quân mau thả công tử nhà mình xuống. Diệp phủ vì sự này bỗng náo cả lên.

Lúc nhận ra bản thân thân mình phản ứng hơi quá, nhìn xuống chỉ thấy Kim Kiến Thành bị xoay đến run rẩy, tay bấu lấy vai chàng lo sợ bị rơi xuống. Diệp Thiên Bảo tự trấn tĩnh bản thân, ôm lấy người kia lần nữa đi vào phòng đặt y xuống giường:
- Em có mệt không? Có cảm thấy khó chịu chỗ nào không? Em muốn ăn gì? Hay để ta đi mua hết về cho em chọn nhé? Mau ngủ đi, có chóng mặt không?
Diệp Thiên Bảo cứ liên tục hỏi, tay không ngừng vun chăn lên che kín người Kiến Thành, đảm bảo không để hở chỗ nào.
- Em không sao, em muốn ăn canh xương heo hầm củ cải.
Kim Kiến Thành đáp lại, hướng y nở nụ cười tươi. Người họ Diệp kia khẽ gật đầu, tay không nhịn được luồn qua chăn chạm vào nơi bụng mềm mại mà xoa xoa. Hơi thở chàng dồn dập, hai mắt bắt đầu hồng lên, bên trên bắt đầu đọng nước.

Diệp gia phu nhân nhìn nam tử khi nãy còn cười khanh khách, bấy giờ lại như sắp khóc đến nơi thì không khỏi thấy buồn cười, đưa tay quệt nhẹ mắt y ngăn giọt nước kia chảy xuống, khẽ nói:
- Sao chàng lại khóc rồi? Đừng khóc.
Diệp Thiên Bảo cầm lấy tay y hôn lên, áp má của mình vào nơi vừa hôn ấy, giọng đã sớm nghẹn ngào, rưng rưng nói:
- Em vì ta mà mang thai vất vả, quan nhân đời này sẽ không phụ em. Cảm tạ em, Thành nhi của ta.

Kim Kiến Thành thấy chàng, ngón tay khẽ cử động vuốt ve má chàng, đáp lại:
- Em chính là muốn cùng chàng sinh con. Là con của chúng ta, em không thấy vất vả.

__________________________________
Để tránh mọi người đọc rồi nhưng quên tình tiết, mình sẽ dặm lại những mối thù hằn tự nhiên có xung quanh cặp phu-phu Diệp Thiên Bảo và Kim Kiến Thành nhé.

1. Mẹ con Đàm thị (Đàm Túy Cẩn và Kim Ngữ Yên)
Kim Kiến Thành nhà chúng ta là đích tử, đương nhiên phải có mặt mũi. Nhưng bé sống ở Kim gia chưa từng một ngày biết mặt mũi là gì. Cha của em là Kim Tề sủng Đàm thị, thậm chí coi trong thứ tử thứ nữ hơn cả con đích thê. Việc này có thể thấy rõ qua sự việc lúc Kiến Thành hoà ly, ông vì sợ mất quan hệ với Từ gia mà tính không đồng ý nhưng lại bị mẹ (Tổ mẫu) quát cho một trận. Đàm thị sinh được 2 người con, 1 nam 1 nữ. Kim Kiến Bình là người học văn, hiểu biết lễ nghĩa cũng biết được mẹ và muội muội mình quá đáng. Này là nhân vất tốt, bằng chứng là hành động đứng chặn cửa tân lang ở lễ thành hôn của ca ca. Nhưng Kim Ngữ Yên thì khác, được tiểu thiếp nuôi dạy, lại là người chẳng tốt đẹp gì, Kim Ngữ Yên đã sớm bị ảnh hưởng, suy nghĩ chỉ cần gả được vào nhà cao quý thì sẽ thành phượng hoàng đã sớm xuất hiện trong đầu nàng. Đàm thị không thích Kiến Thành, vì ẻm là con đích thê, chỉ là ở nhà ẻm hiền không thèm cãi lại thôi, chứ muốn là cũng đàn áp bả được. Thê thiếp vốn là nô tỳ của chính thất mà. Sẽ có nhiều người thắc mắc, lúc ở Từ gia không thấy hai mẹ con nhà này tới lui cà khịa, vì thông qua Kim CHỦ QUÂN VÔ TRI, Đàm thị sớm biết Kim Kiến Thành ở Từ gia không dễ dàng thoải mái gì, trái lại còn thấy hả dạ. Nhưng sau này khi ẻm sắp được lấy chồng iu của hiện tại, bên này mới càng nóng mắt hơn. Vừa bỏ được nhà chồng cũ hơi hãm xíu, không có gì là vẻ vang, thế mà lại được võ tướng lập được công trạng lớn, cao to, đẹp trai đến phủ nằng nặc đòi cưới thì lại chả tức quá. Tức hơn lại chính là mối quan hệ này hình thành từ lúc Diệp Thiên Bảo còn học võ ở Kim Gia. Thực ra Kim Tề từng tính đường cho Kim Ngữ Yên làm việc đưa trà nước, vì ổng biết người đến học võ đều là con nhà quan quyến. Nhưng mẻ ko chịu, không chịu thì Kiến Thành đi thay. Cái này gọi là có làm thì mới có ăn, có công đi đưa nước thì có ngày hốt được chồng vừa giỏi vừa simp vợ.

2. Không thể không kể đến nguyên cái đám nhà Họ Từ
Thứ nhất, cha con Từ Hạ Nguyên. Lúc mình viết chi tiết lén cho em nhà uống thuốc tránh thai của hai cha con nhà này, mình cũng hơi rén. Họ Từ và họ Tô (nhà ngoại em bé) từng có lời hôn ước là cho cháu của hai bên cưới nhau, là mối giao hảo tốt. Chi tiết từ hôn ở đầu chap đã nói rõ, do họ Từ lúc ấy bắt đầu được trọng dụng, tưởng mình đủ lông đủ cánh nên ra zẻ, ý là không muốn bị cho rằng bản thân dựa dẫm vào Tô gia hay nói cách khác là không muốn kết thân vs Kim gia. Nhưng sau đó Ngoại tổ phụ của Kiến Thành qua đời, bài vị lại còn được thờ ở Thái Miếu (nơi dành cho nhà vương tôn quý tộc, thờ tiên đế cùng những quan có công cực lớn). Từ gia quay ngoắt 360°, vì được thờ ở Thái Miếu có vinh dự cực lớn, vì muốn kiếm trác chút danh tiếng nên mới mon men muốn kết thân lại với Kim gia, lấy con của Tô thị. Kim Tề là người sĩ diện cao, ngoài mặt thì đồng ý, lên quan trường lại đi nói này nói kia, ý bảo một họ lớn như Từ gia cũng phải hạ mình kết thân với nhà ổng. Thế là động đến tự trọng của bên kia, thủ đoạn để em nhà 7 năm không con nối dõi rồi hưu (bỏ) ẻm là do lão già họ Từ nghĩ ra, cha Từ Hạ Nguyên chỉ làm theo thôi, cốt là muốn làm Kim gia mất mặt. Thế mà lại có vụ sảy thai, ẻm mới quyết hoà ly. Từ Hạ Nguyên vô tri đến mức không biết lượng thuốc bỏ vào là bao nhiêu, đến lúc Diệp Thiên Bảo đến tận nhà hỏi tội mới biết nó ảnh hưởng lâu đến thế. Lão già Từ gia cũng biết việc con trai lão bị đánh đến nằm liệt mấy ngày là do có người đứng sau, cũng suy đoán được là do Diệp Thiên Bảo làm. Thấy chả ít xuất hiện vậy thôi, spoil là đang ủ mưu đó.

3. Kỹ nữ họ Hồ và em của ả
"Ta không bao giờ xưng huynh muội với loại kỹ nữ đê hèn"
Thành nhi đã dõng dạc nói như thế. Từ đây khơi dậy mối thâm thù của Hồ thị. Kim Kiến Thành là người ngay thẳng, yêu ghét ra mặt, có vẻ cứ mỗi lần đứng trước ẻm là nhỏ này tự thấy bản thân rén hẳn, mà chỉ dám tính kế sau lưng thôi. Ả cố tình ngã đổ tội cho em nhà đẩy mình, Kim Kiến Thành đáp trả lại bằng hành động y như vậy, lần đầu ả trông thấy tướng quân là sợ một phép. Ả thay Kiến Thành lên làm chính thất của Từ gia, Kim Kiến Thành lại dựa vào quan hệ tốt với mẹ chồng cũ đưa ra ý kiến giao việc quản gia lại cho Lục Cảnh. Đại nương tử mà không có quyền quản gia thì cũng vứt :))) Sau này Thành nhi còn gián tiếp hậu thuẫn cho Lục Cảnh vùng lên, Từ Hạ Nguyên nếm được tý ái tình dự là sẽ không còn vô tri nữa. Còn việc đưa được em gái ả vào phủ thì trình tự như sau:
1. Lợi dụng mình đã từng giúp nhà kia có chức quan, không nhận tiền mà giao phó muội muội cho nhà ấy. Còn chỉ đích danh phải vào phủ tướng quân làm thiếp
2. Thay tên đổi họ, cho người kia tiền thuốn men hàng tháng chữa bệnh giúp mẹ, coi như là nắm nàng ta ở trong tay
3. Nhà kia đưa người đến chỗ mợ tư của Diệp Thiên Bảo. Bà này thì khỏi nói, do Kim Kiến Thành không giúp bả từ vụ trước nên ghi thù, nhân vụ này dẫn người đến chèn ép bắt nhận. Cốt là muốn chia cắt phu phu người ta. Cuối cùng cũng là chia nhưng mà là mẫu tử chia xa, mất thêm một đứa con nữa, vẫn là do Diệp Thiên Bảo làm :))) (đã bảo ngta simp vợ lại cứ không tin, thôi thì âu cũng do mình cả)
Còn Thiềm Nghi chương trước là cũng có mùi rồi, tui đang nghĩ vài tình tiết ả bị Diệp Thiên Bảo ban cho chục thùng bơ. Zui lắm, đón đọc đi.

Đấy, sương sương z thôi, chương sau về nhà mẹ cà khịa Kim Ngữ Yên chơi😌 Sắp tới người cha vô tri sẽ bị con rể là Thượng tướng quân nói cho hết vô tri.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top