Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hồi kinh

Truyền tin binh sĩ nhiễm dịch, việc làm theo cũng phải cho giống. Tướng quân cho người đem nhiều cáng nhỏ đặt trước các trướng. Còn phân đội binh ra là hai nửa, một sẽ ở lại diễn vẻ nhiễm bệnh, nửa kia sẽ theo chàng cùng Phó tướng quân tìm nơi rộng lớn vắng vẻ luyện tập, cứ liên tục thay phiên như vậy.

Thời gian cứ trôi qua, tính từ khi chàng đi cũng gần tròn hai tháng rồi. Diệp Thiên Bảo cứ yên lặng chờ đợi thời cơ, lúc chỉ cách ngày giao chiến hai ngày, chàng sai người loan tin bản thân cũng nhiễm phải bệnh dịch, không thể ra trận được. Tin tức này đối với bên kia chính là tin báo chiến thắng, bởi quân mất tướng nào khác rắn mất đầu.

Ngày giao chiến, Phó tướng quân dẫn số ít binh sĩ theo lời của Diệp Thiên Bảo ra mặt. Quân binh bên kia đông đảo, dường như thấy bên này không có chỉ huy bèn làm ra vẻ mặt khinh thường:
- Các ngươi binh sĩ đối với bên ta còn chưa bằng phần ba, lại cố chấp tiến đánh. Nếu là ta thì đã chạy về thành khóc lóc lâu rồi.
Lời vừa dứt, đám quân sĩ bên kia lấy làm hả dạ và cười lớn. Phó tướng quân không nhiều lời, trực tiếp ra lệnh xông lên.

Hai bên va nhau một hồi, dù là không theo kế hoạch thì cũng biết quân binh dần yếu thế, số binh sĩ ít ỏi kia bị đả thương đến quá nửa. Phó tướng quân chỉ đạo toàn binh sĩ đi theo, bản thân dẫn đầu tiến vào mật lộ.

Đám quân binh bên Tây Hạ thấy bọn họ chạy giữ mạng cũng không có ý định tha, người dẫn đầu bên ấy lệnh cho phó chỉ huy đem theo phân nửa cấp binh lính ráo riết đuổi, xem chừng là muốn lấy mạng bọn họ. Vùng đất trũng mà Diệp Thiên Bảo nói cách đó không xa, đám người Phó tướng quân cũng nhanh chóng chạy ngựa đến nơi. Giặc Tây Hạ đuổi theo gần sát, đợi chúng đã chạy đến giữa chỗ trũng kia, cung binh được chỉ định nấp ở hai vách núi ngắm chuẩn phóng tên xuống, địch lập tức rơi vào thế hoảng loạn. Cung binh đều là những người tinh nhuệ, bình thường luyện tập đều nhắn chuẩn hồng tâm, bấy giờ bên dưới loạn thành một đám lớn, Phó tướng quân bắt đầu ra lệnh dàn trận, dùng phi tiêu nhắm vào đám hỗn loạn kia mà ném. Một tên trong số ấy bị trúng tên, dùng hết sức đốt pháo sang bắn lên cầu cứu viện, mưa tên cùng phi tiêu mặc sức bay đến, số giặc kia dần chết sạch.

Lại nói đến bên này, Tổng chỉ huy thấy pháo sáng bắn lên trời, dự là có chuyện bèn hướng phía pháo sáng đuổi đến. Diệp Thiên Bảo dẫn binh chờ sẵn ở lối ấy, vừa thấy bóng giặc đã lệnh xông lên. Hai bên giao chiến ác liệt.

Người đi theo Tướng quân đều là những người thường ngày luyện tập gian khổ, võ nghệ cũng không phải dạng vừa, có thể bị thương nhưng không thể chết. Quân binh bọn họ cứ ngắm vùng hiểm mà đâm tới, chẳng mấy chốc đã khiến xác ngươi nằm rải rác trên đất, khung cảnh máu me phủ khắp. Tổng chỉ huy thấy không trụ được, muốn quay ngựa chạy trốn, chỉ thấy Diệp tướng quân cầm kiếm lao đến, lúc sau đã thấy tay của hắn rơi trên đất, máu đỏ bắn lên gương mặt tuấn tú, nhìn chàng lúc này đáng sợ gấp bội lần. Tên Tổng chỉ huy bị mất một cánh tay, theo phản xạ buông kiếm xuống ôm một bên đã biến thành một màu đỏ mà gào thét. Diệp Thiên Bảo thừa thắng xông lên chém thêm một nhát nữa, đầu của người kia từ trên cổ đã lăn xuống đất, mắt cũng chưa kịp nhắm lại.

- Tất cả nghe lệnh, những tên còn sống sót bắt lại làm tù binh. Đem đầu của tên chỉ huy này gói lại, chút nữa gửi đến Kinh Thành của Tây Hạ.
Đám binh sĩ hô vang nhận lệnh, lần dẹp loạn này toàn thắng.

Doanh trại tối hôm ấy đuốc lửa thắp sáng khắp, vọng từ trong sân hơn là tiếng reo hò của binh sĩ, xem chừng còn doạ sợ cả đám thú hoang. Lần này thực sự chỉ có người bị thương nặng, không có ai tử trận, bọn họ định uống chút rượu mừng chiến thắng nhưng sợ có điều bất trắc, đành để khi về đến Kinh Thành. Sau trận này, mọi người đối với Diệp tướng quân luôn trốn mình trong trướng kia ngày càng nể phục.

Tướng quân ngồi trên bàn tính toán, bản thân chàng nói với quan gia chậm nhất là ba tháng sẽ hồi thành, bấy giờ chỉ mới vừa qua hai tháng mấy ngày, trong lòng tự nhủ có thể về sớm hơn một chút. Diệp Thiên Bảo chầm chầm nâng bút, viết một bức báo tin thắng cho Thánh Thượng.

Phó tướng quân mở trướng bước vào, trên tay bưng đến một ít thức ăn, nhìn nam nhân mặt mày nghiêm nghị kia khẽ nói:
- Hôm nay người vất vả rồi, không cùng chúng huynh đệ ngoài kia nướng thịt ăn mừng sao?
Diệp Thiên Bảo chăm chú viết, nghe người kia hỏi liền trả lời:
- Ta nghe ngoài ấy cười rất lớn, có chuyện gì thế?
- Cũng không có gì, bọn họ người thì nói chuyện yêu đương, kẻ thì nói về gia quyến. Vừa nãy có một vị huynh đệ đem thư nhà ra khoe, nói nương tử nhà hắn vừa sinh được một nhi nữ khả ái khoẻ mạnh.
Chàng thoáng giật mình, tay cầm bút cứng lại, ánh nhìn cơ hồ có chút xa xăm. Trong đầu chàng bỗng hiện lên hình ảnh Kim Kiến Thành đang bịt mũi nhăn mặt nuốt xuống thuốc thải độc dược trong người, uống xong còn vô thức đưa tay xoa bụng hướng chàng cười vui vẻ, trong lòng khẽ dâng lên sự sót xa. Nếu Từ Hạ Nguyên không giở trò, có lẽ bây giờ bọn họ sớm đã có nhi tử, nhi nữ.

Mực trên bút chảy xuống đen cả một mảng giấy, Phó tướng quân thấy người kia đột nhiên thất thần mới lên tiếng gọi, Diệp Thiên Bảo lúc ấy mới bình tĩnh trở lại, thay một tờ giấy khác.

Lúc chàng đi là cuối tháng chín, bấy giờ đã là mùng mười tháng 11, nghĩ đến người ở nhà cũng không biết y có chịu ăn uống điều độ, trời lạnh mặc thêm áo ấm vào không? Diệp Thiên Bảo nóng lòng muốn về nhà, muốn ôm bảo bối vào lòng, còn có...cùng y hoan ái.

Bọn họ dự tính ngày kia sẽ xuất phát, đường từ doanh trại về đến kinh thành cũng chỉ có một ngày một đêm đi ngựa, cuối cùng lại phát hiện lương thực đã dần cạn. Diệp tướng quân phân phó binh lính vào nhà dân, giúp họ sửa nhà xây lại chuồng gia súc bị đám giặc Tây Hạ tàn phá để đổi ít lương thực. Thu gom được nhiều một chút mới quyết, sớm ngày 19 sẽ hồi kinh.

Kim Kiến Thành ở phủ tướng quân hai tháng qua sống cũng chẳng vui vẻ, đầu tháng 11 bắt đầu lạnh hơn, mã cầu cũng không chơi được nữa. Y lại chỉ biết nhốt mình ở thư phòng đọc Kinh thi, hồi tưởng lại trước đây đã từng cùng phu quân lén lút cầm tay hẹn hò ở khoảng vắng sau Kim phủ, ngây ngốc cười mất mấy canh giờ. Tháng trước Kiến Thành có cảm giác chán ăn, sang tháng này lại thèm ăn nhiều hơn. Buổi sáng vừa ăn một chén cháo thịt bằm nấu chung với hạt sen, sau đó còn ăn hết một đĩa bánh hoa quế, trưa thì ăn tận mấy cái há cảo thịt dê cùng một bát canh xương hầm. Bữa chiều lại là bánh sữa bò ngọt cùng đĩa lớn hạnh nhân, đến tối vẫn ăn được ba bát cơm. Ăn nhiều như vậy lại không biết đã đi đâu hết, người cơ man cảm thấy gầy đi.

Hôm ấy, Mặc Đông Kiều đi xe ngựa đến, từ ngoài cửa chính đã nói lớn vào trong:
- Thắng rồi, thắng rồi.
Kim Kiến Thành ở thư phòng đọc sách còn nghe thấy tiếng mới vội đi ra, hai mắt thu lấy hình ảnh Đông Kiều vui vẻ chạy đến chỗ y, ngây ngốc hỏi lại:
- Có chuyện gì vậy?
- Thắng rồi, đại thắng rồi. Diệp Thiên Bảo lập được đại công rồi.
Hầu Tước phu nhân đon đả nắm tay y cười nói, tin mừng này thoáng chốc đã làm cho Kiến Thành ngây người một hồi, mãi mới phản ứng:
- Thật hả? Quan nhân của đệ thành rồi? Chàng có bình an không? Có bị thương không? Bao giờ chàng về?
Mặc Đông Kiều đối với mấy câu hỏi dồn dập của người kia chỉ khẽ cười, đem tin tiếp theo nói cho y:
- Triệu Lâm nhà ta mới thượng triều xong đã sai người truyền tin về nhà, ta lập tức đến nói với đệ. Diệp Thiên Bảo này đúng là tuổi trẻ tài cao, trong vòng hơn hai tháng đã dẹp xong loạn. Ngày 20 này sẽ về đến Kinh Thành, đệ mau chuẩn bị đi đón y thôi. Đến lúc đó trực tiếp hỏi y.
Kim Kiến Thành vui đến phát khóc, trên mắt không hiểu sao lại có nước chảy xuống, mừng rỡ nhìn Lam Ngọc và Tiểu Mai đang đứng bên cạnh. Hai nàng nhìn y cười tươi, trong lòng vui mừng thay chủ nhân của họ. Hôm ấy mới là ngày 15, còn tận năm ngày nữa.

Ngày 20 tháng 11, Kim Kiến Thành vốn không biết phu quân sẽ về bao giờ, từ lúc trời còn chưa sáng đã thức dậy chuẩn bị. Đem theo hai người Lam Ngọc và Tiểu Mai ngồi trên trên xe ngựa, đi đến cổng thành. Thành trì xây dựng kiên cố, người gác cổng vốn biết nay tướng quân toàn thắng trở về nên từ sớm đã mở cổng sẵn, gia quyến của y rất nhanh đã đến, đứng trước thành chờ đợi. Kim Kiến Thành nóng lòng muốn gặp lại phu quân, để chàng có thể dễ dàng nhìn thấy mình mà không thèm ngồi trên xe ngựa, nhất mực đứng dưới trời tuyết đợi. Trời đang là giữa đông, thời tiết lạnh buốt thấu tâm can, Lam Ngọc từ trên xe lấy xuống một cái áo khoác, Tiểu Mai đằng trước giúp y đeo bao tay giữ ấm, vừa đeo vừa nói:
- Người phải mặc ấm vào, chút nữa gặp chủ quân, ngài thấy người lạnh sẽ rất đau lòng.
Kiến Thành gật đầu, để bọn họ giúp mình khoác thêm áo. Ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước ngóng đợi.

Quả thật, tầm hai canh giờ sau, phía xa đã xuất hiện bóng dáng của binh sĩ. Diệp tướng quân một thân nam tử ngồi trên ngựa, trước khi về đã sớm giải giáp, còn đặc biệt tắm rửa thật kỹ. Đoàn người từ từ tiến về phía cổng thành, một bóng người đang hướng về phía bọn họ chờ đợi dần hiện rõ, Diệp Thiên Bảo nheo mắt nhìn qua màn tuyết đang rơi, phát hiện người kia chính là Kiến Thành nhà mình. Y đứng dưới trời tuyết, trên đầu đã sớm bị tuyết bao phủ, ánh mắt chờ đợi cứ nhìn về phía này. Chàng giơ tay hạ lệnh cho đoàn người phía sau dừng lại, bản thân nhanh chóng xuống ngựa chạy về phía người kia.

Kim Kiến Thành bên này đứng đợi đã rất lâu, mãi mới thấy được hình bóng bản thân đã thương nhớ hơn hai tháng qua, khẽ hỏi:
- Thiên Bảo, là chàng ấy đúng không?
Mắt thấy người kia xuống ngựa chạy lại phía này, thâm tâm y càng chắc chắn, bèn tháo bao tay ra để bản thân có thể trực tiếp chạm vào chàng. Vừa chạy đến chỗ người kia vừa gọi lớn:
- Thiên Bảo, Thiên Bảo...
Hai bóng người cùng lúc chạy lại, cuối cùng cũng ôm chầm lấy nhau. Diệp tướng quân ôm được người trong lòng, vui mừng đến mức nhấc y lên xoay mấy vòng. Kim Kiến Thành vòng tay ôm lấy cổ phu quân, ôm rất chặt, tựa hồ sợ rằng buông ra chàng sẽ lại đi tiếp.

- Thành nhi, em gầy quá. Lại không chịu ăn uống phải không?
Diệp Thiên Bảo đặt người kia xuống, để y đối diện với mình. Người trước mặt quả thực gầy đi, vừa rồi ôm một vòng tay còn thấy rộng. Kim Kiến Thành ngước lên nhìn chàng, mừng mừng tủi tủi lắc lắc đầu, nhanh chóng hỏi lại:
- Chàng có ổn không? Có bị thương không? Chàng cũng gầy đi rồi này, ăn uống không ngon miệng hả?
Y vừa hỏi vừa để tay trần của mình chạm vào mặt chàng, cảm nhận đường nét gương mặt quen thuộc. Diệp Thiên Bảo nhìn y cười ôn hoà, đem bàn tay đặt trên má chàng nắm chặt, thâm tình nói:
- Ta không sao, vẫn nguyên vẹn. Không tin chút nữa về nhà em có thể kiểm tra.
Kim Kiến Thành đỏ mặt quay đi, không thèm đáp lại chàng.
- Sao tay em lạnh thế? Bao tay đâu?
- Em vừa cởi ra thôi. Do em muốn trực tiếp chạm vào chàng.
Lời này của Kim Kiến Thành là thể hiện tình ý, Diệp tướng quân lại hiểu theo nghĩa khác, ghé tai y thì thầm:
- Muốn chạm trực tiếp phải cởi y phục ra mới chạm được.
Người kia lại bị lời nói của chàng làm đỏ mặt một phen, làm vẻ hờn dỗi ngượng ngùng đánh lên ngực chàng một cái.

Người bao ngày nhung nhớ nay đã đoàn tụ, nhưng chàng còn phải đích thân vào cung thuận lại chiến sự. Nghĩ đến việc bản thân muốn phá lệ một chút, chàng liền kéo Kiến Thành chạy đến ngựa của mình dìu y leo lên, trước khi lên ngựa còn hôn lên tay người kia một cái rồi mới trèo lên, để y tìm một chỗ thoải mái dựa vào ngực mình.

Hành động này của tướng quân trực tiếp làm các binh sĩ ngây người, không nhịn được mà so sáng với dáng vẻ đáng sợ lúc chàng một kiếm chặt đứt đầu Tổng chỉ huy bên kia. Phút chốc bọn họ đều cảm thấy thán phục tiểu nam nhân đang được tướng quân của họ ôm trong lòng.

Ngựa của Diệp Thiên Bảo di chuyển, đoàn người đằng sau cũng đi theo. Lúc đi ngang qua nơi Tiểu Mai cùng Lam Ngọc đang đứng, Kim Kiến Thành đang dựa vào lòng phu quân vui vẻ nhìn về phía họ cười tươi, kêu hai người lên xe ngựa rồi hẵng đi theo. Lam Ngọc và Tiểu Mai đưa mắt nhìn nhau, sau bao ngày, cuối cùng lại có thể thấy chủ nhân của họ lần nữa vui vẻ như vậy.

Đi một hồi cũng đã đến nội cung, đoàn binh sĩ đứng ở bên ngoài, Diệp Thiên Bảo cũng dừng ngựa, bản thân xuống trước rồi mới đưa tay bế tiểu nương tử nhà mình, dắt tay y cùng tiến vào bên trong. Kim Kiến Thành chưa vào cung bao giờ, chỉ thấy nơi đây vô cùng rộng, chính điện phía trước vừa tráng lệ lại có chút nghiêm trang. Đằng trước còn có một nam nhân đã ở tuổi trung niên, chắp tay đằng sau nhìn về phía họ. Diệp tướng quân đưa mắt nhìn y, thấy nương tử nhà mình ngơ ngác mới khẽ nhắc:
- Người kia là quan gia đại nhân, chút nữa nhớ phải cùng ta hành đại lễ.
Kiến Thành vừa nghe thấy hai chữ "Quan Gia" liền cả kinh, biểu cảm liền bày ra vẻ căng thẳng.

Người kia thấy bọn họ đến thì cũng nhanh chóng đi tới, Diệp Thiên Bảo dừng lại không bước nữa, dù quan gia cách bọn họ rất xa cũng kéo Kiến Thành cùng quỳ xuống hành lễ:
- Quan gia vạn tuế!
- Quan gia vạn tuế!
Kim Kiến Thành thấy phu quân nói sao thì nói theo y như vậy, tay chân có chút lúng túng, cứ cúi xuống không dám nhìn lên.

- Kìa, mau đứng lên, đứng lên.
Một giọng trầm vang lên, vị quan gia kia đã đến trước bọn họ đối với tướng quân khẽ đưa tay kéo chàng lên. Diệp Thiên Bảo trước khi đứng dậy phải nắm lấy tay của Kiến Thành mới cùng y thu lễ. Người kia cứ chăm chăm nhìn Kiến Thành, tướng quân nhanh ý giới thiệu:
- Quan gia, đây là gia quyến của thần, là Đại công tử Kim gia. Trước đây thần ở trước quan gia xin ân điển "Kiệu đỏ tám người khiêng" chính là dành cho y. Y từ sáng sớm đã ở trước cổng thành đợi, cho nên thần mới dẫn theo y đến gặp quan gia. Mong người thấu hiểu cho thần.
Diệp Thiên Bảo vừa dứt lời, Kiến Thành lễ nghĩa chu toàn hướng thánh thượng lần nữa hành lễ:
- Tiểu thần Kim Kiến Thành thỉnh quan gia thánh an.

Vương Chỉ Tự lặng lẽ quan sát, thầm đánh giá người bên cạnh tướng quân. Người này lễ nghi có đủ, sớm nghe y ở trong nhà quản gia phụ cho quan nhân cũng rất khá, tướng mạo có đôi phần thanh tú đẹp đẽ, nếu so sáng với mỹ nam tử Phan An hẳn cũng không thua kém. Ông hướng y, gật đầu ý bảo thu lễ, không quên khen một câu:
- Kim công tử quả nhiên xứng với bốn chữ "Ngọc thụ lâm phong". Bây giờ gặp mới biết tại sao Diệp tướng quân năm đó khăng khăng từ chối ân điển ban hôn, chỉ xin ân điển Thập phần đại sính lễ cùng kiệu lớn tám người, thì ra trong lòng đã sớm ấn định công tử đây. Là trẫm không tinh ý.
Kim Kiến Thành thu lễ, nhìn thánh thượng trước mặt khẽ cười, khách sáo đáp lại:
- Quan gia chăm lo cho muôn dân bận rộn không ngớt, được người hậu ái là phúc khí của tiểu thần và tướng quân.

Diệp Thiên Bảo đứng cạnh cũng hăng hái nói:
- Quan gia đừng quá khen nương tử nhà thần, y da mặt mỏng. Người khen thêm mấy câu nữa sẽ khiến mặt y đỏ hết lên, nhìn giống hết trái cà chua chín vậy.
Lời nói này của chàng thành công làm vị thánh thượng cười lớn một phen, Kiến Thành trái lại xấu hổ đánh y mấy cái, không biết đem mặt cất đi đâu. Vương Chỉ Tự thấy phu phu hai người ân ái, vốn định nghe tình hình chiến sự, cuối cùng đành thở dài, hướng tướng quân phân phó:
- Hôm nay Diệp tướng quân đi đường ắt hẳn đã mệt, ngươi về nhà trước đi. Mấy ngày sau không cần thượng triều, tình hình chiến sự cứ viết ra, sai người đem đến thượng thư phòng cho trẫm là được rồi.
Kim Kiến Thành nghe xong lại sợ bản thân gây cản trở cho phu quân, nhanh chóng đáp:
- Quan gia chờ nghị sự, chi bằng để tiểu thần về trước. Quan nhân, chàng cứ vào trong đi, em về nhà đợi chàng.
Thánh Thượng đưa mắt nhìn hai bàn tay đang nắm chặt vào nhau khẽ cười, xua tay nói:
- Được rồi, hai người cứ về đi. Trẫm mà bắt tướng quân vào trong, sợ sẽ thành ác bá chia rẽ uyên ương. Cứ theo lời trẫm đi.

Hai người khẽ cúi xuống nghe lệnh, chờ quan gia đi rồi mới nhìn nhau cười.

Diệp Thiên Bảo sau khi giải tán đoàn quân trước cung, sai người áp giải tù binh đến nội ngục mới leo lên chiếc xe ngựa mà Kiến Thành đã ngồi trong đợi sẵn. Thấy chàng lên xe, người kia khẽ chau mày, hờn dỗi nói:
- Chàng đưa em đi gặp quan gia sao không nói trước? Nhỡ em thể hiện không tốt chẳng phải sẽ làm mất mặt chàng sao?
Diệp Thiên Bảo yêu chiều nhìn bộ dạng giận dỗi dễ thương kia, đối với y chỉ nhẹ nhàng cười đáp lại:
- Ta chưa bao giờ cảm thấy bị em làm mất mặt, dù có thế nào đi nữa, quan nhân vẫn sẽ ở cạnh chống đỡ cho em.
Người kia vốn định nói gì đó, lại bị chàng dùng miệng chặn lại. Diệp tướng quân hôn lấy đôi môi hồng chàng nhớ nhung mấy tháng qua, không nhịn được mà cắn mút. Người kia bị ức hiếp, dùng sức đẩy y ra, hai má dần hồng lên nói:
- Không ở đây được đâu, chúng ta về nhà rồi tiếp tục...
- Được, về nhà.
Diệp Thiên Bảo khẽ nâng cằm y lên, đặt một nụ hôn lên hai núm đồng tiền xinh đẹp, dùng sức bế y đặt vào lòng ôm chặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top