Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hội Mã Cầu

Mọi chuyện sau đó thế nào Kim Kiến Thành không để tâm nữa. Mấy ngày cứ thế trôi đi, phủ tướng quân dưới tay quản gia của Kiến Thành đều đã đâu vào đấy, gia nhân nhanh nhẹn cung kính cẩn thận. Một ngày, khi ngồi ăn cơm, Diệp Thiên Bảo mới lần nữa đề cập đến chuyện kia. Đối với chuyện đáng xấu hổ của nhi tử kia chàng đương nhiên không xin giảm án, mà phạt nặng thêm. Diệp Thiên Bảo giờ là đứng đầu bá quan võ, sau giờ triều đương nhiên sẽ được giữ lại, bàn bạc đại sự cùng quan gia. Nhân dịp ấy, chàng bẩm tấu, lấy chuyện xấu nhân gian phóng đại lên thành một mối hoạ cho quốc gia. Quan gia nghe chuyện ấy vậy mà tin tưởng, giao cho chàng việc điều tra hối lộ, sau đó còn ra lệnh những kẻ giết người hà hiếp dân lành đều phải đày ra Biên Cương. Tội của người kia là gián tiếp hại chết mạng người, Diệp Thiên Bảo lại nhờ vị huynh đệ làm quan sử án huyện ấy lập tức kết án, cuối cùng con trai của cậu mợ tư đã bị đày đi. Bọn họ có tìm đến phủ tướng quân lần nữa, Kim Kiến Thành liền kêu bệnh nặng từ chối gặp, đóng cửa miễn tiếp khách. Hai phu thê bọn họ không làm gì được, hậm hực đem cơn tức cùng lòng xót con về nhà. Nói đến chuyện này, Kim Kiến Thành vẫn luôn tức giận, bọn họ thương con chẳng nhẽ nhà kia không thương nử nhi của nhà ấy. Nàng vừa mất trinh tiết, hôn phối cũng chẳng còn, tuyệt vọng tự vẫn, tên nam nhân làm chuyện xấu hổ kia đáng nhẽ phải chém đầu thị chúng mới hả. Cuộc sống của Kim Kiến Thành và Diệp Thiên Bảo xuân ý tràn trề, hai người khi sáng xa nhau, hễ về nhà là chỉ thấy tướng quân kè kè bên cạnh đại nương tử, ôm ấp trong tay không rời. Có lẽ trong thành này, tướng quân họ Diệp dường như là người viên mãn nhất, công danh tình duyên đều có đủ, đã vậy danh tiếng lại càng ngày tăng tiến, người trong thành không những khen chàng tài đức còn khen người bên gối của chàng thấu tình đạt lý, giỏi quán xuyến phụ giúp phu quân.

Như mọi ngày, Kim Kiến Thành lại dậy sớm, chuẩn bị y phục rồi gọi quan nhân của cậu thức dậy. Diệp Thiên Bảo vì chưa tỉnh ngủ mà khó chịu nhăn mặt, gắt gao kéo người kia nằm xuống cạnh mình mà ôm ngủ. Kiến Thành cố gắng thoát ra khỏi tay chàng, dùng sức mà kéo phu quân ngồi lên, nhẹ nhàng xoa mặt y:
- Mau dậy thôi, nếu không sẽ trễ mất. Quan gia sẽ trách phạt tước chức quan của chàng đấy.
- Nếu mất chức quan, ta về quê cày ruộng là được.
- Đừng nói bậy.
Kim Kiến Thành thấy người kia còn chưa tỉnh táo hẳn liền đi đến chậu nước đã chuẩn bị, nhúng lấy một chiếc khắn lạnh rồi lại cạnh giường lau mặt cho người kia. Diệp Thiên Bảo ngoan ngoãn như một đứa trẻ, ngồi yên để cậu lau cho y, Kiến Thành thấy hình tượng lúc mới tỉnh dậy của phu quân khác xa với dáng vẻ anh dũng thường ngày thì cố nhịn cười. Xong xuôi, vốn tính để chiếc khăn lại chậu nước, ai ngờ cậu lại bị Diệp Thiên Bảo bắt lấy ép ngồi vào trong lòng, lúc này chàng đã tỉnh táo, không biết là đùa hay thật mà hỏi:
- Lúc nãy có nói rồi, vậy giờ ta hỏi em: Nếu ta thật sự phải về quê cày ruộng, em có chịu theo ta không?
Kim Kiến Thành vừa nghe đã biết người kia đang làm nũng, cậu cười tươi, hôn lên môi y, từ tốn trả lời:
- Có câu nói gả cho gà thì theo gà, em gả cho chàng, không theo chàng thì đi đâu? Tam lang thương em như vậy, em tin chàng sẽ không để em chịu khổ. Dù mất hết công danh cũng sẽ cố gắng gây dựng lại. Lúc đó em ở bên cạnh hỗ trợ tam lang~
Dứt lời, Kim Kiến Thành ý tứ hôn phu quan lần nữa rồi mới đứng lên, tiếp tục xem lại y phục lên triều lấy sẵn ra đã đầy đủ hay chưa. Ánh mắt Diệp Thiên Bảo cứ bám lấy người kia không dứt, chàng đi đến ôm lấy Kiến Thành, đặt đầu mình lên vai y, nói nhỏ:
- Kiến Thành, lấy được em là phúc của ta.
- Được rồi_Kim Kiến Thành xoay người đối mặt với y, hai tay vòng ra ôm cổ y_Sáng ngày ra, chàng nói mấy câu tình tứ này làm gì chứ, để tối về rồi nói không phải hơn sao?
- Em...bình thường nói em là tiểu hồ ly em lại cứ không chịu.
Vừa nói, Diệp Thiên Bảo vừa nghiêng đầu liên tục hôn khắp mặt của Kiến Thành, khiến người ấy vui vẻ mà cười khúc khích.
- Thôi mà_Kim Kiến Thành đẩy y ra_chàng mau đi tắm đi rồi còn ăn sáng. Sau đó em giúp chàng mặc y phục.
Diệp tướng quân gật gật đầu, hôn cậu cái nữa rồi chạy đi. Kiến Thành không nhịn được mà cười vui vẻ, sống với phu quân lâu ngày, cậu không những bớt ngượng ngùng mà còn dần trở lên thoải mái hạnh phúc hơn, còn có thể mạnh dạn nhắc đến chuyện kia mà không còn đỏ mặt nữa.

Lúc mặc quan phục, hai người vừa mặc vừa giỡn, mãi một lúc lâu sau mới xong. Kim Kiến Thành như thường ngày đi tiễn phu quân, vừa đi vừa nói chuyện:
- Nhân lúc đang còn là mùa xuân, em và tiểu thúc thúc muốn cùng mở một dàn phát cháo cứu trợ ngoài thành. Em vẫn nên hỏi ý chàng trước.
- Tiểu thúc thúc? Là ai thế?
- Là đại nương tử Trịnh gia, lần trước chàng đến Trịnh phủ rồi mà.
Diệp Thiên Bảo trầm ngâm, lúc sau mới hỏi tiếp:
- Sao em lại gọi là tiểu thúc thúc.
- Mẹ em và Trịnh gia giao hảo tốt, em và tam cô nương nhà đó cũng gọi là có tình nghĩa cùng nhau lớn lên.
Tướng quân vừa cầm tay phu nhân nhà mình vừa đi, nghe cậu nói cũng gật gù coi như hiểu. Kim Kiến Thành cười tươi, vẻ mặt ánh lên sự ngưỡng mộ:
- Tiểu thúc thúc và đại thúc thúc cưới nhau khi còn trẻ, là tình cảm từ hai bên. Em từ nhỏ đã nghe Lương Hiên kể về hai người bọn họ, cũng từng chứng kiến đại thúc thúc yêu thương tiểu thúc thúc như nào. Bọn họ đến từng tuổi này vẫn luôn bên nhau, cũng có thể gọi là đã cùng nhau bạc đầu giai lão. Em thực sự luôn ngưỡng mộ hai người.
Diệp Thiên Bảo chăm chú nhìn tiểu nương tử, cũng bị sự vui tươi kia ảnh hưởng mà mỉm cười.
- Sao em phải ngưỡng mộ? Chúng ta cũng sẽ như vậy mà!
Vừa hay đã ra gần đến cửa phủ, Thiên Bảo cầm hai tay Kiến Thành đưa lên mà hôn. Người kia đứng trước mặt chàng, cười rất hạnh phúc. Trước khi đi, Diệp Thiên Bảo ân cần dặn dò:
- Chuyện cứu trợ, cứ theo ý em. Mấy ngày nữa Bạch gia lại mở hội Mã Cầu. Đến lúc đó em đi với ta, ta xem có đồ nào thú vị sẽ giành về cho em.
Nói đoạn, chàng cúi người hôn lên trán Kiến Thành. Đại nương tử cũng ôm lấy chàng, vui vẻ nói:
- Được, em đi với chàng.
Người kia hôn trán rồi lại hôn má, lúc sau mới vui vẻ quay người bước đi. Kim Kiến Thành nhìn theo bóng lưng y, nói với theo sau:
- Chàng đi cẩn thận, em đợi chàng về nhà ăn cơm.

Từ lúc Diệp tướng quân phụ trách việc điều tra hối lộ, Diệp phủ cũng từ đó mà nhộn nhịp hẳn. Ngày nào cũng có người đến nhà, không dâng quà biếu xén thì cũng ngồi lại nói chuyện phiếm. Kim Kiến Thành ngồi tiếp chuyện bọn họ, có ngày nhiều đến nỗi tối không nuốt nổi cơm, cảm tưởng trong bụng chỉ toàn nước trà. Đương nhiên quà cáp cậu sẽ lựa lời mà từ chối khéo, vì thế bọn họ chuyển cách khác, ngày ngày đến nhà để kết thân. Dù thế nào thì cũng vô ích, nhà bọn họ không làm gì sai thì sợ gì chứ, hơn nữa quan nhân cậu là điều tra hối lộ, Kiến Thành mà nhận mấy vật kia cũng coi như đi ngược lại với Diệp Thiên Bảo, không có phu phu nhà nào lại thế cả. Bây giờ ngoài Diệp gia thì người có tiếng nhất là Từ gia, có vài người xin không được cũng lẳng lặng sang Từ gia nhờ giúp, chỉ là không biết, đại nương tử bên đó sẽ ứng xử thế nào.

Diệp tướng quân về nhà cũng nghe loáng thoáng chuyện phu nhân nhà mình phải ngồi tiếp chuyện với đám gia quyến nhà quan, chàng liền cảm thấy cứ như thế cũng không phải là cách. Đi nói với Kiến Thành đừng tiếp chuyện bọn họ nữa, Kim đại nương tử thở dài, kêu không tiếp cũng không được vì còn kéo theo nhiều chuyện rắc rối phức tạp khác. Diệp Thiên Bảo cũng đành chịu, nhẹ nhàng vỗ về an ủi mệt mỏi cho phu nhân nhà mình.

Hội mã cầu của Bạch gia mấy chốc mà đã đến, những chiếc đình nhỏ ở ven sân lần nữa được dựng lên. Trước đây đi cùng mẹ, Kim Kiến Thành đều ngồi ở phía xa, lần này đi với thân phận mới, chỗ ngồi của cậu là ngay cạnh người tổ chức- Nam tước Phu nhân Bạch gia. Kiến Thành biết lễ nghĩa, cũng đến hành lễ rồi mới ngồi xuống, phu nhân ấy cũng rất hài lòng. Diệp Thiên Bảo cùng mấy vị công tử khác đã thay ra y phục thường ngày, chỉ mặc một bộ cho dễ vận động. Kim Kiến Thành ngồi trong đình, chỉ thấy loáng thoáng chàng đang cười đùa với bằng hữu, lúc sau đã chạy đến chỗ cậu, kéo tay đến chỗ đám người kia. Diệp tướng quân tay trái cầm gậy đánh cầu, tay phải ôm vai nương tử, sảng khoái khoe khoang với đám huynh đệ. Kim Kiến Thành mặc bản thân bị tay y dùng lực ôm lấy có chút đau, vui vẻ chào bọn họ. Đám bằng hữu của Diệp Thiên Bảo cũng vô tư chẳng kém, nhìn nhau cười đùa:
- Huynh ấy đi mấy năm, vừa về thì nói cưới là cưới, người còn đẹp như vậy.

- Hôm thành thân chỉ lờ mờ thấy bóng áo hỉ, chưa được nhìn dung mạo. Tên này giấu đúng kỹ, muốn một mình thưởng mỹ sắc sao?

- Nói đúng nói đúng, nếu hôm nay không có hội mã cầu của Bạch gia, tên tiểu tử này chắc chắn vẫn sẽ giấu người đi, để đám huynh đệ chúng ta tò mò chết.
Diệp Thiên Bảo cười lớn, vẻ mặt đắc ý ngẩng cao gần như song song với bầu trời, lúc sau khi bọn họ nói hết thì chàng mới đáp lại:
- Cho mấy người nhìn mặt, chắc chắn là huynh đệ thân thiết. Nhìn rồi cũng đừng có trêu phu nhân nhà ta...

- Biết rồi biết rồi!

- Mấy người về đình của người ấy đi, ta cũng về chỗ ngồi với Thành nhi của ta.

Đám người kia nhìn nhau lấy làm lạ, một người lên tiếng hỏi:
- Sao lại không đấu nữa? Sắp mở trận rồi mà?
- Hôm nay đi chính là nương tử ở nhà thích gì thì ta sẽ giành về thứ đó. Ta sợ ta cứ chơi suốt, phần thưởng đều về tay ta hết, Nam tước Phu nhân sẽ không vui.
- Tên tiểu tử tự cao này, được. Đợi lúc tam tẩu cử huynh ra, bọn ta sẽ đấu với huynh.
Bọn họ đều tản ra hết, Diệp Thiên Bảo ôm vai Kim Kiến Thành đi về phía đình ban nãy. Chẳng mấy chốc, trận đầu tiên đã bắt đầu, phần thưởng là một cái trâm ngọc. Kim Kiến Thành ngồi quan sát, chỉ thấy có vài vị cô nương ra đấu, xem ra phần thưởng lần này chỉ gây hứng thú với nữ nhân thôi. Diệp tướng quân ngồi cạnh nhàn nhã uống trà, đùa rằng:
- Em xem, mấy người kia có vài người đã thành thân, còn lại đều là người chưa yêu đương. Bên tay bọn họ không hạ nữ cũng là nam kỹ đem tới, đều ôm ấp người đẹp.
- Em vốn nghĩ chàng biết võ đạo không màng trăng hoa. Hoá ra cũng phong lưu như vậy.
- Em ghen rồi sao?
Kim Kiến Thành "hừ" một tiếng, làm vẻ thản nhiên không quan tâm. Diệp Thiên Bảo hay lo xa, sợ mái nhà mình sập mới vội vàng ôm eo cậu, nói một tràng câu nịnh phu nhân:
- Đừng giận đừng giận, ta bây giờ chẳng cũng đang ôm người đẹp sao? So với bọn họ càng tự cao hơn. Người của bọn họ sánh sao được với người của ta.
Kiến Thành tủm tỉm cười, thuận tay đưa cho người ngồi cạnh trái quýt vừa bóc, Diệp tướng quân mừng rỡ nhận lấy ăn một lần hết nửa quả.

Phần thưởng cuối cùng thuộc về con gái Tào gia, nàng ta đắc ý, nhanh nhẹn cài lên đầu như muốn khoe khoang. Từ xa, Kim Kiến Thành cũng lờ mờ thấy mẹ và muội muội mình đang ngồi cùng tiểu thúc thúc, Kim Kiến Bình sớm đã chạy đến chào hỏi, chỉ là không thấy Kim Ngữ Yên đâu. Hiệp đấu thứ 2, phần thưởng là bức Thu Hoạ Đồ, quý là bởi người vẽ là sủng phi của Tiên Đế - Quý Phi Lý thị. Kim Kiến Thành yêu thích tranh vẽ, nhìn thấy phần thưởng được giơ lên đôi mặt liền sáng rực, Diệp Thiên Bảo quan sát thấy cậu có hứng thú, hỏi một câu xác nhận:
- Em thích sao?
- Dạ. Có thể lấy được sao, đồ quý như vậy còn đấu 5 trận thắng 3...
- Em yên tâm, mã cầu là sở trường của ta.
Diệp Thiên Bảo đứng dậy, tiêu soái bước ra sân, đám công tử khi nãy cũng rục rịch bước ra. Trận đấu bắt đầu, bên đội của Diệp tướng quân chỉ có 3 người, bên kia muốn chơi khó, cố ý nhồi thêm một người nữa, Diệp Thiên Bảo cũng không phản đối, dù gì cũng là dựa vào số cầu qua biên chứ không phải dựa vào số người. Kim Kiến Thành ngồi trong đình nhìn theo phu quân, thế mà chỉ một lúc sau một đám gia quyến đã đến vây quay, chỗ cậu ngồi dần chật ních người. Những người đến, đều là những người thường ngày tới phủ ngồi trò chuyện, bọn họ nhìn thấy cậu từ xa nhưng ngại tướng quân bên cạnh, đến lúc Diệp Thiên Bảo đi rồi thì mới đến. Ngồi được một lúc, chuyện phiếm nói nhiều cũng phải hết, vài người cáo biệt về chỗ, vài người thì kéo nhau đến chỗ chơi ném tên. Dần dần mà tản đi hết, Kim Kiến Thành cũng vì thế mà nhẹ nhõm phần nào. Lúc cậu bắt đầu để ý, mới biết phu quân nhà mình đã đánh vào 5 điểm cầu, trận đầu tiên toàn thắng.

Lúc nghỉ ngơi, Kim phu nhân vốn đã chuẩn bị sẵn khăn tay để giúp tướng quân lau mồ hôi. Vừa đứng dậy đi được mấy bước, sau lưng có tiếng gọi:
- Kiến Thành ca ca.
- Lục Cảnh?
Lúc ngoảnh đầu lại nhìn, Kim Kiến Thành mừng rỡ nhận ra là vị tiểu bằng hữu. Cậu vui vẻ chạy đến, tươi cười nói:
- Huynh theo ai đến đây?
- Ta theo Từ phu nhân đến. Hội mã cầu là nơi dẫn theo gia quyến con cái con dâu. Từ phu nhân nói Hồ Huyền Tư là kỹ nữ, đến đây chỉ có thể bôi tro vào mặt Từ gia thôi. Cho nên mới dẫn ta theo.
Quan quyến chính là như vậy, cho dù là người xuất thân nghèo khó còn hơn trăm lần hạng kỹ nữ đê hèn. Kim Kiến Thành vui mừng, kéo kéo tay y:
- Huynh được đi là tốt, mau vào chỗ ta. Chúng ta nói chuyện, lần trước thành hôn vẫn chưa nói hết.
Lục Cảnh gật đầu, ngoan ngoãn theo Kiến Thành vào đình ngồi. Diệp Thiên Bảo thi đấu xong, nhanh nhẹn chạy lại chỗ phu nhân, lại thấy người của mình đang ngồi với người lạ. Chàng khách sáo chào hỏi rồi tiếp tục ra sân, trước khi đi còn đùa cợt:
- Nương tử nhà ta ngốc nghếch, nhờ công tử đây chăm sóc hộ. Nhất định có báo đáp.
Lục Cảnh cười nói:
- Nếu Kiến Thành ca ca mà ngốc nghếch thì tôi đây chính là đại ngốc. Tướng quân lo xa rồi.
Diệp Thiên Bảo đi rồi, Kim Kiến Thành như thường lệ nhìn theo bóng lưng chàng mà bất giác mỉm cười.
- Xem ra là ý chung nhân mà huynh từng kể?
- Đúng là chàng ấy.
Kiến Thành hạnh phúc mỉm cười, Lục Cảnh lại bất giác thở dài:
- Huynh rời khỏi Từ gia, còn có thể gặp được mối hôn sự tốt. Như ta hiện tại, cả đời còn lại chỉ quanh quẩn ở nơi đó. Cũng may là nhờ huynh mở lời, ta được giao cho việc quản lý nhà cửa, người kia cũng không thể làm khó được ta.
Kim Kiến Thành nhìn vẻ mặt có chút mãn nguyện của Lục Cảnh mà có vẻ đau lòng. Mẹ thường nói, không phải ai sinh ra đã ti tiện, cũng không phải người nào sinh ra đã muốn làm thiếp thất bị người ta chà đạp. Lúc cậu còn ở Từ gia, Lục Cảnh cũng coi như là an ổn, nhưng khi cậu vừa đi, người được Từ Hạ Nguyên yêu thương sẽ có quyền ngang ngược, vừa hay Lục Cảnh lại không phải người ấy. Người như Lục Cảnh tốt tính nhẹ nhàng, vốn dĩ nên được cưới hỏi đàng hoàng, không đến nỗi như bây giờ, chỉ được quản lý nhà cửa mà đã mãn nguyện, giống như đây là chuyện tốt duy nhất của cả đời y. Cậu đặt tay mình lên tay y, nhẹ nhàng nói:
- Huynh chưa từng nghĩ sẽ có ngày giành được trái tim của Từ Hạ Nguyên à?
- Có thể sao?_ Người kia cười nói_ Năm đó, ả ta cố tình ngã sảy thai. Sau đó, chỉ cần nhắc đến hai bào thai đã mất thì đại lang sẽ thương xót ả. Mấy năm nay, chàng ấy không đến viện của Đại nương tử thì cũng là kỹ viện. Làm gì có chỗ cho ta? Ta bây giờ, chỉ muốn sống an ổn đến cuối đời. Kiếp sau nhất định sẽ đầu thai vào nhà tốt, không cưới vợ thì cũng phải gả đi đàng hoàng như huynh vậy. Chuyện kia, ta vốn không dám nghĩ tới.
Kim Kiến Thành cau mày, thời gian qua lâu như vậy, ả tiện nhân kia vẫn để bụng chuyện cũ. Chỉ cần còn nhắc lại chuyện ả đã vất vả mang thai cốt nhục của Từ gia, chắc chắn địa vị của Hồ Huyền Tư còn vững chắc. Suy nghĩ một hồi lâu, Kim Kiến Thành mới đáp lại:
- Đừng bi quan như vậy, huynh chỉ cần nhớ, quan nhân chính là trời, là đất của huynh. Dùng tâm đối đãi, ta không tin Từ Hạ Nguyên cả đời sẽ không chú ý đến huynh. Huynh khác Hồ Huyền Tư, ả muốn danh phận phú quý, huynh chỉ muốn bình an một đời. Ước muốn càng giản đơn càng dễ thực hiện, có khi còn đi kèm cả những điều kia nữa.

Lục Cảnh mỉm cười, nhẹ gật đầu.

- Gần đây, nghe nói quan gia đã bắt đầu chú ý đến việc tạo phản cùng hối lộ. Nghe nói quan nhân của huynh phụ trách hả?
- Tướng quân chỉ điều tra hối lộ, còn việc mưu phản thì chính là của Từ gia mà.
Lục Cảnh ngạc nhiên nhìn Kiến Thành, suy ngẫm một hồi lâu, y mới lên tiếng:
- Dạo gần đây có nhiều gia quyến đến nhà, Hồ Huyền Tư đều ra mặt nhận lấy hết thảy việc biếu xén quà cáp. Phu nhân hỏi đến, ả nói là chỉ để đấy, sau này sẽ trả lại. Hình như quan nhân và lão gia cũng không để ý chuyện này, như vậy có phải là...
- Nếu nhận lấy cho có rồi đem trả thì không phải. Hồ Huyền Tư dám nhận, ắt trong lòng đã có dự định gì đó. Còn phải xem phản ứng của quan nhân nhà huynh thế nào?
- Quan nhân sẽ không để ý đâu. Khi lập đại nương tử, chàng ấy nói nàng ta muốn làm gì cũng được. Chỉ là...
- Huynh lo sẽ ảnh hưởng đến Từ Hạ Nguyên?
Lục Cảnh cau mày gật đâu, đương nhiên phải lo lắng. Có câu tiểu thiếp như dây leo cả đời bám tựa vào đại thụ là phu quân, quan nhân gặp chuyện thì y cũng đâu được yên thân. Kim Kiến Thành thấy y lo lắng liền trấn tĩnh:
- Nếu thực sự Từ Hạ Nguyên không biết, hắn cùng lắm chỉ hạ một bậc chức quan. Hiện tại Từ gia đang nối tiếp Tô gia ngày trước, Từ lão gia sẽ có cách để tránh. Yên tâm đi.

Trận thứ 2 kết thúc, Diệp Thiên Bảo lại lần nữa chiến thắng. Lục Cảnh cùng Kim Kiến Thành vừa nói chuyện, vừa vỗ tay tán thưởng. Ngồi được một lúc, có một nam tử mặt mũi khôi ngô, thân bận đồ quý giá đi đến chỗ họ. Kim Kiến Thành cùng Lục Cảnh hai mắt nhìn nhau không biết là vị quý tộc nào, nhanh chóng đứng dậy tiếp chuyện. Người kia mỉm cười, vui vẻ đáp lễ:
- Ta là gia quyến của Triệu Lâm quan nhân, tên Mặc Đông Kiều. Xin ra mắt tướng quân phu nhân.
Kim Kiến Thành lờ mờ nhớ lại, trong đám người lúc nãy đúng là có người họ Triệu. Chỉ là hắn rất trẻ, ai ngờ lại là người đã thành thân. Lục Cảnh bên cạnh liền hành lễ, người kia cũng biết danh phận của y, không những không dè bỉu mà còn vui vẻ đáp lễ lại. Cuộc trò chuyện của bọn họ lại có người gia lập, không biết do quan nhân của Kiến Thành và Đông Kiều thân thiết hay bọn họ hợp tâm hợp ý, vừa nói chuyện được một lúc đã như thân mấy năm rồi. Trận thứ 3 đã điểm, xong trận này mà thắng thì hai trận kia không cần đấu nữa. Vừa vào trận, Diệp Thiên Bảo đã ghi được 1 điểm. Giữa trận đấu, ba người bọn họ vẫn vui vẻ nói chuyện, bỗng Đông Kiều thốt lên:
- Là Xuân Bình quận chúa kìa, sao bây giờ mới tới?
Kim Kiến Thành nhìn theo hướng mắt y, cuối cùng nhìn thấy một nữ nhi vận y phục lộng lẫy, dưới ánh nắng còn tưởng chừng nàng đang toả hào quang. Theo sao là một đám tháp tùng cũng phải hơn chục người, chỉ thấy nàng nhẹ nhàng hành lễ với phu nhân Bạch gia. Lúc thu lễ, vô tình cũng nhìn về phía bọn họ, Kim Kiến Thành bất giác cười nhẹ, gật đầu biểu ý chào hỏi. Vị quận chúa đó vẻ mặt có chút ngạc nhiên, sau đó cũng nhanh chóng di bước đến đình bên cạnh.
- Đúng là con dâu tương lai có khác, nhìn ánh mắt của Bạch gia phu nhân là biết. Ôn nhu hiền hoà lắm kia.
- Nghe nói y là tiểu nữ duy nhân của đên đệ quan gia. Thân phận cao quý, sinh thần năm 10 tuổi đã được phong là quận chúa rồi.
Mọi người ở lều bênh cạnh bàn tán xôn xao, nói cũng phải. Y xuất hiện khoa trương như vậy kia mà. Ba người bọn họ 4 mắt nhìn nhau, cuối cùng lại gạt đi. "Chuyện thiên hạ bàn tán, tránh được là tốt nhất"

Thế nhưng, lúc sau, Xuân Bình quận chúa lại xuất hiện trước mặt bọn họ. Ngoài sân, đội của Diệp tướng quân giành phần thắng với 8 điểm bóng. Bức Thu Hoạ Đồ chính thức có chủ.

__________________________________
Chà, chương này có nhiều nhân vật mới quá. Để tớ sợ lược về những người này và vai trò của họ trong những chương sau nhaa!

1. Phu nhân Bạch gia: Bạch gia là nhà Nam Tước cho nên vị phu nhân này xác định là có bề thế nha, nhưng nếu so với thân phận của Kim Kiến Thành nếu sau này được phong cáo mệnh thì có thể là thấp hơn chút xíu. (Nam tước là theo chức vị được truyền lại, có công với tiên đế hoặc công lớn ở tiền triều. Có 3 tước vị là Hầu tước, Nam tước và Bá tước)

2. Xuân Bình quận chúa: Không phải phản diện đâu nên yên tâm, như đã nói trên kia thì là con dân tương lai phủ Nam tước. Nhưng mối hôn sự này không thành đâu, do sao thì đọc lâu sẽ rõ :))

3. Lục Cảnh: Nhân vật cũ nhưng vẫn phải nói. Nhờ Kim Kiến Thành khuyên Từ phu nhân thì mới được quản lý nhà cửa. Mọi người chắc hẳn sẽ thắc mắc sao lại không cưới vợ khác cho Từ Hạ Nguyên thì là do không ai muốn gả. Làm gì có ai nghe phu quân tương lai của con mình có tiểu thiếp thông phòng là kỹ nữ mà chịu gả cơ chứ? Ngay đến nhà Kim Kiến Thành còn không chịu đòi hoà ly cũng một phần vì lý do này cơ mà. Cho nên Lục Cảnh được quản lý nhà cửa, có Từ phu nhân chống lưng nên cũng không ai dám làm khó. Chỉ là người này vẫn đang hiền thôi :))

4. Mặc Đông Kiều: Là nam nhân nha, quan hệ với Triệu Lâm rất tốt. Người này sẽ vừa dìu dắt vừa giúp đỡ mà cũng chạy vặt cho Kiến Thành luôn, zui zẻ :3

5. Cậu mợ tư (hl): Có nhiều nước đi rất ố dề nha :)))

Bình thường sẽ ra chap sớm, mà nhớ Biu Biu quá. Kiểu viết chap xong tưởng tượng ổng mặc hán phục chắc xinh xỉu. Nhớ anh ghê ý :((
#WaitingforBuild
#Beyourluve

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top