Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Nhà có người mới, lần đầu cãi nhau

Mấy ngày liền sau đó, quân vụ của Diệp Thiên Bảo ngày càng nhiều. Có hôm nhiều tới nỗi chàng chỉ kịp ăn mấy miếng cơm rồi lại chạy biến đến thư phòng rồi ở đó đến khuya, tuy vậy vẫn không quên phải về phòng ôm Kiến Thành mới ngủ được.
Chuyện gần gũi thân mật tuy đều đặn, nhưng chỉ tội tướng quân thường ngày ôm nương tử lăn qua lăn lại mấy lần, mấy ngày gần đây chỉ cùng y chớp nhoáng rồi phải nhịn lại đi xử lý quân vụ. Ai nhìn qua không biết còn tưởng tướng quân lao công quá nhiều dẫn đến bị bệnh, thật ra là dục cầu bất mãn.

Kim Kiến Thành vốn đã sớm lưu tâm lời nói của Tiểu Mai, y biết bản thân không thể cứ đi qua đi lại trước mặt phu quân, vậy nên vẫn luôn ở phòng làm việc kiểm tra sổ sách của phủ. Thi thoảng sẽ đích thân xuống bếp làm cho quan nhân chút đồ ăn khuya, lại sợ sẽ quấy nhiều đến người đang bận chính sự mà không đích thân mang đến. Hai người cứ thế qua đi, chỉ biết đêm xuống mới cơ thể ôm nhau ngủ, sáng dậy lại phải tách ra. Trong lòng Kim đại nương tử thực sự cũng rất khó chịu.

Sáng nay trước khi lên triều, Diệp Thiên Bảo mặt mày hớn hở, ôm ôm kéo kéo tiểu nương tử nhà mình thủ thỉ. Nói tối nay chàng sẽ về sớm, ngày mai còn được quan gia cho phép nghỉ ở nhà một ngày, sẽ dành khoảng thời gian đó bù đắp lại những thiếu thốn mấy ngày qua. Kim Kiến Thành đỏ mặt, không đáp lại ý kia của chàng, chỉ như thường ngày nhỏ nhẹ nói một câu: "Em đợi chàng về nhà".

Vốn là một ngày yên bình, Kiến Thành đi dạo quanh phủ một lượt. Dù gì cũng sắp vào đông rồi, thời tiết hanh khô bắt lửa, những cái lu lớn quanh phủ đều phải đổ đầy nước, bên dưới lửa cũng không được để tắt. Gia nhân trong phủ làm việc rất chăm chỉ, Kim phu nhân quan sát bọn họ, bỗng có người ở bên ngoài vội vàng chạy đến báo, nói mợ tư kia lại đến rồi. Kiến Thành chau mày, ánh mắt khó hiểu nhìn sang Tiểu Mai. Nàng ấy đối người vừa bẩm báo, nói rằng mời người kia vào chính viện ngồi. Hạ nhân kia nhận lệnh nhanh chóng làm theo, chủ tớ Kim Kiến Thành đứng nhìn theo, trong lòng đang nghĩ xem bà ta đến đây làm gì?

Lúc đến chính viện, người kia đã ngồi yên vi ở bên trong. Theo sau còn có một tiểu ăn mặc bắt mắt, khuôn nhan thanh tao xinh đẹp, nhìn thế nào cũng không giống nữ tỳ hầu hạ. Kim Kiến Thành theo lẽ thường hành lễ với bà ấy, vừa đứng lên đã tươi cười hỏi chuyện. Người kia cũng chỉ gượng gạo đáp lại mấy câu, ánh mắt nhìn chủ mẫu của Diệp phủ cũng không mấy thiện cảm. Xã giao xong xuôi, Kiến Thành bắt đầu vào chuyện chính:
- Mợ tư lâu rồi không ghé nhà, sao hôm nay là đến đường đột như vậy? Có chuyện gì sao?
- Có chuyện thì cũng chẳng dám đến đây, cũng đâu có ai muốn giúp.
- Người quá lời rồi, không phải bọn con không giúp mà là không giúp được. Mong người hiểu cho quan nhân, đừng để bụng.

Vị kia không thèm trả lời, nhớ đến việc cần phải làm mới đành nén sự khó chịu xuống, vờ cười nói:
- Hôm nay đến đây đích thực là có người nhờ vả.
Kiến Thành có chút ngạc nhiên, không biết người này rốt cuộc còn muốn giở trò gì. Y tươi cười, nhẹ nhàng hỏi:
- Là ai nhờ vả, lại khiến người cất công đi một chuyến xa như vậy.
Vị kia bắt đầu đưa khăn lên lau nước mắt, điệu bộ giống như đang rất đau lòng, từ từ kể lại:
- Mấy hôm trước, ta nằm mơ thấy mẹ của Thiên Bảo về khóc. Nói nhà cửa trong phủ quá vắng vẻ, thiếp thất không có con cái lại càng không. Tỷ ấy cứ khóc mãi, nhờ ta đi tìm một cô nương nhà lành, giúp Thiên Bảo có thiếp thất thông phòng, sinh nhiều con nhiều phúc. Ta từ chối, tỷ ấy lại khóc to hơn. Cuối cùng ta đành phải nhận lời...
Bà ta nói khóc là khóc, vừa khóc lóc vừa kể lể. Kim Kiến Thành nhìn đến bực bội, câu chuyện kia không biết có đến mấy phần là sự thật. Y nhìn người kia diễn kịch, cười cũng không cười được nữa. Đợi bà ta nói xong, y cố giữ vẻ bình tĩnh tiếp tục hỏi:
- Người cứ nói thẳng, cần gì phải kể lể nhiều như vậy.
Vị kia bị Kiến Thành nhìn thấu cũng không diễn nữa, chỉ tươi cười đáp lại:
- Ta đã đồng ý với tỷ ấy, tìm được một tiểu cô nương xinh đẹp. Nàng ấy là bà con xa của một bằng hữu, cũng coi như là con cái nhà lành. Hôm nay dẫn nàng ấy đến đây, để nàng ấy giúp con quán xuyến nhà cửa, cũng giúp cho Diệp gia thêm con thêm phúc.
Ánh mắt Kim Kiến Thành mất dần sự vui vẻ, thay vào đó là ánh nhìn lãnh đạm. Y nhìn người mợ tư họ Tôn kia, rồi lại nhìn nữ nhân đi theo sau bà ấy. Người kia thấy chủ mẫu đang nhìn liền nhanh chóng tiến ra đằng trước, đối với Kiến Thành hành lễ chu toàn.
- Tên cô là gì?
- Tôi họ Mạn, tên Thiềm Nghi. Xin ra mắt chủ mẫu, chủ mẫu ngày an.
Kim Kiến Thành có chút đơ người, tay bấu chặt vào thành ghế. Người kia thấy y phản ứng như vậy trong lòng lại có chút vui vẻ, lên tiếng thúc giục cô nương kia:
- Mau, bê chén trà này, kêu chủ mẫu mau uống trà nạp thiếp.
Cô nương ấy nghe lời nhanh chóng đứng dậy, vừa chạm vào chén trà bên cạnh đã bị tiếng nói lớn của Kiến Thành làm cho giật mình:
- KHÔNG!

Mọi người trong phòng đều nhìn về phía y, Kim Kiến Thành không biết bản thân trong vô thức đã đứng lên khỏi ghế, bấy giờ bình tĩnh lại mới bắt đầu từ tốn nói:
- Không được, nạp thiếp phải cần có ý của chủ quân trong nhà. Phiền người đợi ở đây, chiều lúc quan nhân về sẽ quyết định.
- Cần gì phải rườm rà như vậy?
Vị kia lên tiếng hỏi lại, Kiến Thành chưa kịp đáp đã bị bà ta cướp lời:
- Chuyện nạp thiếp cho phu quân nhà nào không phải do đại nương tử quyết định. Huống hồ ta còn nghe nói Thiên Bảo giao hết gia sản lại tùy con quản lý, chẳng lẽ chút chuyện nhỏ này còn phải gọi nó đang trên triều về nhà hả? A, hay là đại nương tử của nhà này, con cái không sinh được, đến ngay cả nạp thiếp cũng không muốn? Đúng là ích kỷ mà.

Kim phu nhân nghe xong, đầu đã truyền đến cơn đau. Tổ mẫu nói đúng, quan nhân của y không muốn nạp thiếp, nhưng sẽ có ngày người nào đó nhân lúc không có quan nhân ở nhà dẫn người đến đây bắt ép Kim Kiến Thành phải cho qua cửa. Trước đây, Hồ thị kia là kỹ nữ, chí ít y cũng có lý do để không nhận trà. Nhưng cô nương người ta là khuê nữ, từ chối thế nào được. Người kia thấy chờ đợi quá lâu, nhanh chóng giục:
- Nương tử tướng quân à, con hơn một năm rồi chưa mang thai. Làm người chết rồi phải lo lắng hiện hồn báo mộng nhờ vả ta, đây tuy là lấy danh nghĩa của ta nhưng lại là ý của nhạc mẫu con. Nếu con cứ phản đối, khác gì là chống đối tôn trưởng đây?
Người kia càng nói, Kim Kiến Thành lại càng không thể phản bác. Bây giờ y hoàn toàn rơi vào thế bị động, người ta nói gì làm gì y cũng không thể cãi lại được. Vị mợ tư kia thấy chuyện sắp thành, liền đưa chén trà cho cô nương kia. Nàng ấy nhanh chóng đi đến trước mặt của Kiến Thành mà quỳ xuống, dâng chén trà lên đằng trước. Sau cùng, Kim Kiến Thành trong lòng không cam tâm, tim như thắt lại, y dùng chút hi vong còn sót lại của bản nhân mà khẽ hỏi:
- Ta có quen biết một người cũng làm thiếp, cậu ấy thường nói với ta: Không ai trên đời này sinh ra đã thấp hèn, ai mà không muốn gả cho người tử tế đàng hoàng làm nương tử chính thất. Nếu cô muốn, ta sẽ giúp cô tìm một nhà tốt, cô sẽ không cần chịu thiệt ở đây làm đèn dầu le lói cả nửa đời còn lại...
Nữ nhân kia vẫn luôn cúi gằm mặt, lát sau mới đáp lại:
- Muội sẽ cùng chủ mẫu hầu hạ tướng quân thật tốt.
Trong đầu Kiến Thành vang đến một tiếng nổ lớn.

Cô ta, rốt cuộc vẫn muốn làm một tiểu thiếp trong phủ.

Người mợ tư kia ngẩng cao mặt, không ngừng thúc giục y nhận lấy chén trà ấy. Kim Kiến Thành từ từ đưa tay ra, cầm chén trà lên, cố gắng mở nắp mà nhấp một ngụm nhỏ xíu tựa như không uống. Người kia thấy chuyện của mình đã thành, vui cười hớn hở:
- Người đâu, mau đi sắp xếp phòng cho tiểu nương. Nhớ chọn một phòng gần chỗ chủ quân làm việc.
Kim Kiến Thành đứng phắt dậy, đến mức thế này, bản thân cũng không cần tỏ ra cung kính làm gì. Khí chất đại nương tử thường ngày của y dần biểu hiện rõ, Kiến Thành từ tốn lên tiếng:
- Chuyện trong phủ là do con quyết định. Người tới đây, ép một nương tử phải nạp thiếp cho quan nhân của mình, giờ việc đã xong. Con cũng không tiện giữ lại, mời về cho. Người đâu, tiễn khách.
Vừa dứt câu, y đã một mạch đi ra khỏi chính điện, bỏ lại người kia và thiếp thất mới vào cửa đang ngơ ngác nhìn.

Về đến phòng, y sai Tiểu Mai đóng chặt cửa lại, vừa ngồi xuống vừa cố gắng thở ra. Tiểu Mai nhìn thấy vẻ mặt của công tử nhà mình như sắp khóc, bèn đi đến nhỏ nhẹ nói:
- Người đừng khóc, đợi quan nhân về rồi cùng giải quyết.
- Ta...ta...
Kim Kiến Thành muốn nói gì đó, rốt cuộc lại không nói ra được. Cuối cùng, y đành ra lệnh:
- Muội đi tìm Bình mama, kêu bà ấy đến chính điện dẫn cô nương đó tới Tây Phương Các. Chỉ còn chỗ đó là để trống thôi, phải dặn bà ấy thật kỹ, nói với cô ta tuyệt đối không được đến gần thư phòng của quan nhân khi chưa được cho phép, có biết chưa?
Tiểu Mai gật đầu, lập tức đi ngay. Kim Kiến Thành ở trong phòng một mình, cứ thất thần ngồi ở bàn.

Chiều tối, đích thực Diệp Thiên Bảo về sớm, còn mang theo canh giò heo hầm. Vừa vào đến nhà lại nghe tin bản thân đã có thiếp thất, lại còn là do Kiến Thành của chàng "rước" về cho chàng, tướng quân không suy nghĩ nhiều lập tức chạy đến phòng của hai người. Kim Kiến Thành thấy quan nhân, vui vẻ chào đón, kết quả người kia vừa vào của đã lập tức hỏi:
- Nói ta nghe, chuyện nạp thiếp là thế nào?
Kim Kiến Thành cố gắng bình tĩnh, nhỏ nhẹ nói:
- Quan nhân, chàng nghe em nói...
- Em nói đi.
- Kỳ thực hôm nay mợ tư của chàng lại tới, chày cối bắt em nhận người. Còn nói là do nhạc mẫu báo mộng nhờ vả. Em...em không thể từ chối được, nên đã...
- Nên em đã nạp thiếp cho ta sao?
Kim Kiến Thành cúi đầu không nói. Người kia như đang đứng trên đóng lửa, đi qua đi lại.
- Em có ý gì? Tại sao cứ nhất nhất phải nhận người? Sao em không một tiếng đuổi hết bọn họ đi, nói quan nhân của em không cần thiếp thất, em nói vậy cũng đâu có chết người.
- Không chết người nhưng còn thanh danh thì sao_Kiến Thành thấy người kia lớn tiếng, cũng bắt đầu cãi lại_Em ở với chàng, cả đời này không cần thanh danh gì đó cũng được. Nhưng nếu đồn ra ngoài, thì Kim gia và Tô gia đều sẽ bị người ta đem ra bàn tán. Lúc đó chàng nói, cha mẹ và tổ mẫu phải làm sao? Chẳng lẽ mỗi lần ra đường đều phải úp rổ lên để mặt sao?
- Vậy em nói với bà ấy, kêu bà ấy đến trước mặt quan nhân ta nói chuyện, sao lại vội vã uống trà của người ta như vậy?
- Bà ấy không chịu đợi, cứ một chốc là lại thúc giục. Chàng nói em phải làm thế nào?
Diệp Thiên Bảo không nói lại được, chàng bây giờ đến mất cả bình tĩnh, mắt nhìn phu nhân mà gắng gượng nói ra từng chữ:
- Lúc em nạp thiếp, có nghĩ tới ta không? Em chỉ nghĩ đến Kim gia Tô gia của em, còn ta thì sao? Ta đối với em không quan trọng hay em nhìn ta tới phiền rồi nên muốn đẩy ta qua chỗ người khác?
Kim Kiến Thành nghe xong liền tức giân, vung tay đánh lên ngực chàng, dùng lực rất mạnh khiến chàng cũng bị lùi ra sau mấy bước:
- Chàng đang nói đi đâu vậy? Sao em lại không nghĩ tới chàng? Chàng có biết lúc em uống trà của người ta có tâm trạng gì, cảm thấy thế nào không? Mợ tư của chàng tới phủ nói em không sinh được con muốn nhét thiếp thất cho chàng, em có thế làm gì được. Chàng không hiểu cho em, cũng không nói lý lẽ, em không muốn nói chuyện với chàng nữa.
Dứt lời, Kim Kiến Thành định ra khỏi phòng, cuối cùng lại bị người kia giữ tay kéo lại.
- Em muốn đi đâu? Chúng ta chưa nói xong mà...
- Tướng quân bây giờ không có lý lẽ, em đi đến chỗ Tiểu Mai ngủ. Tướng quân nghỉ ngơi đi.
Kiến Thành tiếp tục bước, tay vẫn bị người kia kéo lại. Diệp Thiên Bảo tâm trạng tức giận, cố lấy vẻ bình tĩnh, nghiêng người cung kính nói với phu nhân:
- Được rồi, đại nương tử đêm nay cứ ở lại đây đi. Em cất công chuẩn bị, còn sắp xếp cho nàng ấy ở Tây Phương Các gần thư phòng như vậy. Đêm nay ta nhất định sẽ tới đó dùng thử xem đồ đạc phòng ốc thế nào, sau đó còn gì thiếu xót sẽ nói lại với đại nương tử.
Diệp Thiên Bảo vừa dứt câu, Kim Kiến Thành đã bàng hoàng đến mức chỉ biết đứng nhìn chàng. Đến lúc thấy người kia đã đi ra khỏi phòng mới bừng tỉnh lại, hai người cãi cọ, ai cũng có cái đúng của người đó. Kim Kiến Thành lại không giữ người, còn ở đằng sau nói lớn:
- Chàng giỏi thì đi luôn đi, đi hết đi.
Cửa phòng ngủ bị đóng sầm lại.
- Ngươi xem, em ấy...
Diệp tướng quân chỉ cánh cửa bị đóng, bực tức nói với Tạ Đình. Cậu ấy đi theo tướng quân, lần đầu thấy chàng nổi giận với phu nhân như vậy, cũng không tiện nói thêm vào, chỉ ấp úng hỏi:
- Đến Tây Phương Các thật sao?
- Đi vòng qua, đến thư phòng.

Tướng quân cuối cùng cũng không có bản lĩnh này.

Trời càng về khuya, đàn hương ở thư phòng cứ bay thoang thoảng trong không khí, trái lại càng khiến vị tướng quân đang giận dỗi phu nhân khó ngủ. Chàng cứ trằn trọc, không tài nào nhắm nổi mắt. Tạ Đình ở bên ngoài thấy trong phòng vẫn phát ra tiếng lục đục, liền nói vọng vào:
- Tướng quân, người về phòng ngủ ôm đại nương tử giảng hoà đi. Người cứ như vậy, đến tôi cũng không ngủ được. Với lại trời lạnh lắm, như vậy sẽ bị bệnh đó.
Bên trong im lặng một lúc, cuối cùng vọng ra tiếng hỏi:
- Bên kia có động tĩnh gì không?
Tạ Đình thở dài, đáp:
- Nến trong phòng đại nương tử đã tắt từ lâu rồi. Cũng không thấy Tiểu Mai cô nương đâu.
- Không có lương tâm.
Câu nói vừa dứt, chiếc gối nằm đã bị ném lên cửa, làm Tạ Đình giật mình một cái.

Hai chủ tớ bọn họ, cứ người khuyên giải người hỏi động tĩnh viện bên, cuối cùng đã đến canh năm. Cửa thư phòng được mở, Diệp tướng quân hai mắt thâm quầng bước ra ngoài, Tạ Đình đang ngủ gật dưới đất cũng đứng dậy theo. Chàng nhìn tâm phúc của mình, khẽ nói:
- Đi, về phòng ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top