Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tiệc sinh thần ở phủ Hầu Tước

Qua hơn một tháng, mỗi ngày đều là Lục Cảnh ở bên thay băng thoa thuốc. Thương tích của Từ Hạ Nguyên cũng nhanh hồi phục, hắn đã có thể đứng lên đi lại được, chỉ là vẫn còn phải nằm sấp. Hồ thị thường xuyên đến dìu hắn đi lại quanh phòng, nhưng Từ Hạ Nguyên trong lòng lại có chuta ghét bỏ, đêm xuống vẫn ở chung với Lục Cảnh.

Từ lão gia biết rõ không phải tự nhiên có người lại quản chuyện bao đồng, lôi chuyện nhi tử của ông đến kỹ viện lên quan gia. Nhưng biết rồi thì có thể làm được gì? Người nói là người của phủ Hầu Tước, người đứng sau là người đứng đầu chúng quan võ. Người ấy đã lo hết đường lui, dù có nói y lợi dụng chuyện của con ông làm loạn triều đình thì cũng không có chứng cứ. Từ lão gia e dè không lỗ mãng, mỗi lần thượng triều đều tránh xa tướng quân mấy thước, càng tránh mặt nhạc phụ của y là Kim Tề. Dù sao, đây cũng là loại chuyện đáng xấu hổ.

Trong tháng này, ngoài lễ lớn là Trung Thu còn có ngày vui của phủ Hầu Tước: Lễ sinh thần của phu nhân Triệu gia.

Nhà ấy chỉ có mỗi một nhi tử là Triệu Lâm, đại nương tử của hắn Mặc Đông Kiều từ việc mời khác đến chuẩn bị cỗ bàn đều một tay quán xuyến. Người nhìn vào đều nói y tài giỏi.

Kim Kiến Thành được mời đến, chỉ là băn khoăn không biệt tặng lễ vật gì. Tiệc lớn như vậy, không thể đi tay không được. Diệp Thiên Bảo nhiều lần đề xuất, nào là minh châu, vòng ngọc, hay chuỗi hạt đàn hương cao quý đều bị y gạt hết đi. Những thứ đó trong phủ Hầu Tước nào thiếu gì, có tặng cũng phải tặng thứ có thành ý. Tướng quân thấy phu nhân nhà mình đột nhiên khó tính, thứ gì cũng không chịu, bèn than một câu:
- Haiz, Thành nhi, chúng ta chọn đại một món rồi đem tặng cũng được mà. Thứ gì em cũng không đồng ý, rốt cuộc thì phải làm sao đây?
Kiến Thành mặc chàng than trách, y cứ chống cằm mà nghĩ, cuối cùng cũng nảy ra sáng kiến: Tự tay vẽ một bức Phật Bồ Tát đem tặng. Vừa tỉ mỉ vừa có thành ý. Chỉ là khi nghe xong, tướng quân bỗng nhiên lại hờn dỗi. Trước kia lén đến gặp muội muội y, thấy tranh y vẽ rất đẹp. Sau này cũng chỉ có một bức đó đem theo bên mình, Kiến Thành chưa từng ở trước mặt chàng trổ tài hoạ tranh. Lần này lại chỉ vì một tiệc sinh thần mà dồn tâm sức lớn như vậy. Kim Kiến Thành nghe phu quân mình than xong, trong lòng có chút bất lực.

Chàng ấy thực sự là tướng quân do quan gia phong đấy à?

Kim Kiến Thành thở dài một tiếng, cười cười mà nói:
- Đợi em vẽ xong quà cho Hầu Tước phu nhân rồi em vẽ chân dung cho chàng có được không?
- Không cần...
Diệp Thiên Bảo trả lời rất dứt khoát, làm Kim Kiến Thành có chút giật mình. Lát sau, người kia lại lên tiếng:
- Em hoạ chân dung của em, để ta đem theo là được. Ở nhà, ta nhìn chưa đủ, muốn đem theo để ngắm...
Chụt!
Kim Kiến Thành dướn người, hôn lên má người kia, sau đó lại đưa tay che miệng cười hạnh phúc. Diệp Thiên Bảo nhìn thấy y vui vẻ như vậy, bỗng nhiên ngây ngốc mà cười theo. Cười mệt rồi lại như thường ngày ngồi dựa vào nhau, rất đỗi yên bình.

Phủ Hầu Tước mở tiệc rất lớn, đương nhiên Mặc Đông Kiều đối với chuyện này đã bận rộn không thôi suốt một tháng.

Lúc Kim Kiến Thành cùng Diệp Thiên Bảo đến, bên trong đã toàn người là người. Kim Kiến Thành nhìn qua, bản thân y cũng quen biết vài người, còn lại tuy đã từng gặp nhưng không có ấn tượng mấy. Triệu Lâm đón hai người ở cửa, thoát cái đã kéo Diệp Thiên Bảo đi, Kiến Thành cũng không tiện ngăn lại kệ y vui vẻ một bữa.

Hôm nay đi theo không chỉ có Tiểu Mai và Tạ Đình, còn có gia nhân cầm lễ vật tặng sinh thần theo tới. Kim Kiến Thành biết Mặc Đông Kiều bận rộn, chỉ đảo mắt nhìn quanh xem người ấy đứng đâu, không ngờ sau lưng từ lúc nào truyền đến tiếng gọi:
- Chà, chủ mẫu~~
Kiến Thành chỉ vừa kịp quay người lại, khoé mắt đã thấy thân ảnh quen thuộc tiến đến gần. Hồ thị thân vận y phục màu hồng nhạt, tay cầm khăn yểu điệu bước tới, theo sau nàng ta chỉ có một nữ tì duy nhất, nhìn kỹ cũng không phải người năm đó y bỏ lại Từ phủ.
- À không, chỉ một người bị hưu, không gọi như vậy được nữa. Kim đại công tử, gặp lại cố nhân sao lại đơ ra thế?
Đôi mày của Kim Kiến Thành chau lại. Nghĩ kỹ, dù sao giờ ả cũng nương tử chính thất được Từ Hạ Nguyên nâng lên, đi lại mấy buổi gia yến như này cũng không có gì là lạ, thật không ngại chạm mặt ở đây. Hồ thị sớm đã đứng trước mặt Kiến Thành, đắc ý giơ tay vuốt nhẹ tóc mai ra sau đầu, trái lại Kiến Thành lại luôn bình tĩnh, đối với ả không cao ngạo cũng không hèn hạ. Tiểu Mai bên cạnh nhìn đến trước mắt, chỉ nói một câu phản bác lại:
- Tướng quân phu nhân nhà ta không phải để cô gọi như thế. Trái lại vừa việc đuổi theo người khác vừa gọi như vậy cũng đủ thấy những năm qua cô cũng không khá hơn là mấy.
Mặt của Hồ Huyền Tư có chút biến sắc, ít lâu sau lại lấy được vẻ điềm tĩnh, giễu cợt nói:
- Tướng quân phu nhân? Tướng quân thì có gì ghê gớm, để ngài ấy nghe được nương tử của mình là kẻ thuận tay giết một sinh linh chưa thành hình, ngài ấy còn cần ngươi sao?
Tâm tính của Kiến Thành lúc này vô cùng khó chịu, Tiểu Mai tính tiến lên cãi lại thì bị y ngăn cản. Hồ thị vẫn trưng ra điệu bộ đắc ý hơn người, lúc sau mới nghe Kim Kiến Thành đáp lại:
- Sao? Trải qua lâu như vậy, cô đương nhiên mặc định ta là kẻ làm ác rồi nhỉ?
- Còn không phải? Ta vẫn nhớ như in, ngươi gây sự với ta, đẩy ta ngã xuống bậc hiên...
Lời của ả còn chưa dứt, tay đã bị Kim Kiến Thành dùng sức nắm chặt lấy. Hồ thị dùng sức muốn thoát ra nhưng không hiểu sao tay người kia càng nắm càng mạnh, y gằn giọng, nói rõ ràng từng chữ:
- Tốt hơn hết, cô nên dẹp cái vở kịch vu hại người khác cô tự viết ra đi. Năm đó hai bên đã quyết định không hé răng nửa lời. Ta cũng vốn không muốn làm to chuyện, muốn yên bình sống qua ngày. Nếu cô còn cứ thích ra vẻ bị hại, ngậm nước bẩn phun lên người ta, ta cũng không ngại đến Khai Phong Phủ đánh trống kêu oan, đến lúc đó xem cô còn có thể đi khắp nơi ăn nói xằng bậy được nữa không?
Hồ thị trước đây chưa từng thấy dáng vẻ hung dữ này của y, sợ hãi lùi ra sau mấy bước. Kim Kiến Thành vẫn không buông tay, ả lùi một bước y tiến một bước:
- Thế nào? Không nói nữa đi. Sợ rồi sao?
Chỉ thấy Kim Kiến Thành bỗng nhiên dừng lại, không tiến lên nữa. Hồ Huyền Tư cứ tưởng bản thân có thể chạy rồi, muốn vung tay ra nhưng nhất nhất vẫn bị giữ lại, chỉ thấy vẻ mặt người kia đầy ẩn y như đang tính kế, nhỏ giọng nói với ả:
- Nếu cô quên mất sự việc năm đó thế nào, vậy giờ ta hi sinh đóng giả thành cô. Chúng ta cùng diễn lại một màn năm đó.

Hồ Huyền Tư chưa kịp phản ứng, Kim Kiến Thành đã đặt tay kia của mình dưới tay ả, bắt đầu lớn tiếng hô hoán:
- Làm gì vậy? Mau buông ta ra, buông ra.
Tiểu Mai hiểu ý phu nhân nhà mình, cũng tiến đến lôi lôi kéo kéo. Cuối cùng, Kiến Thành buông tay ả ra, bản thân cũng mất đà mà ngã ra sau đất. Thực sự rất giống với dáng vẻ trước đây của Hồ thị.

Xảy ra chuyện ồn ào như vậy, Mặc Đông Kiều đang dở việc cũng phải dừng tay chạy tới, Diệp tướng quân nghe tin cũng vội vàng đến xem.

Thấy nương tử nhà mình bị ngã ra đất, nữ nhân đứng trước y còn đang chau mày khó chịu. Diệp Thiên Bảo liền đẩy đám người đứng xem chuyện, nhanh chóng đỡ y từ dưới đất lên. Tay nhanh nhẹn phủi bụi trên y phục y, quan tâm hỏi han:
- Có sao không? Sao lại bị ngã? Có bị thương ở đâu không?
Kim Kiến Thành dáng vẻ ủy khuất, liên tục xoa xoa cổ tay, cố ý nói:
- Không sao, nhưng...cổ tay đau.
- Vị nương tử này lúc nãy gặp đại nương tử nhà nô tỳ đã không hành lễ, đại nương tử không trách nàng ấy. Thế nhưng nàng ấy lại nói lời khó nghe, gì mà bị hưu. Đại nương tử kêu nàng đừng nói linh tinh, cuối cùng nàng ấy lại xông đến lôi lôi kéo kéo đại nương tử, còn xô ngã người nữa...

Diệp Thiên Bảo đang dịu dàng giúp Kim Kiến Thành xoa nắn, vừa nghe thấy hai từ "bị hưu" liền như đụng phải chỗ khó chịu, quay sang lườm nữ nhân kia. Hồ thị lần đầu gặp Diệp tướng quân, nhìn thấy bộ dạng tức giận ấy mà rùng mình mấy cái. Mặc Đông Kiều đúng lúc chen qua, cố gắng hoá giải bầu không khí căng thẳng:
- Diệp tam tử, giao Kiến Thành cho ta, huynh vào trong đi. Mọi người, sắp đến giờ nhập tiệc, mọi người mau đến bàn tiệc ngồi đi.
Đám người đứng xem náo nhiệt dần tản ra, Hồ thị nhân lúc hỗn loạn cũng chạy mất. Diệp Thiên Bảo có chút không nỡ, lại bị sự thúc giục của Kiến Thành đẩy đi, cuối cùng cũng chịu buông tay y ra. Mặc Đông Kiều nhìn Kiến Thành, ý tứ hỏi:
- Là ả sao?
Kim Kiến Thành gật đầu, không nói gì thêm cả. Đông Kiều cũng hiểu ý y, nhỏ giọng nói:
- Huynh vào bàn ngồi trước đi, ta còn có việc.
- Được.
Hầu tước phu nhân nhanh chóng sai người dẫn y đến chỗ bàn tiệc, thấy người kia đi rồi mới lên tiếng:
- Trúc Nhi, ngươi mau đi gọi Tường mama, nói bà ấy chú ý người vữa nãy xảy ra xung đột kỹ một chút.
- Dạ.

Tâm phúc đi rồi, Mặc Đông Kiều mới lấy lại vẻ niềm nở: "Ngô nương tử, lâu rồi không gặp. Khoẻ không, khoẻ không?"

Kim Kiến Thành giao lại lễ vật cho hạ nhân của Hầu phủ, bản thân cũng an vị ở chỗ mà Đông Kiều sắp xếp. Vốn dĩ tưởng hôm nay Lục Cảnh sẽ đến, ai ngờ lại đụng mặt ả tiện nhân kia ở chỗ này. Khởi đầu không tốt, tâm trạng của y cũng không mấy vui vẻ nữa, chỉ khẽ rót một chén rượu nhỏ trên bàn rồi uống cạn. Được lúc lâu, ngoài của phủ lại có người tới. Kim Kiến Thành tò mò nhìn ra ngoài, lại thấy Lục Cảnh từ trên xe ngựa bước xuống, đằng sau cũng đem theo một đám người cầm lễ vật. Y nhanh chóng sai Tiểu Mai ra ngoài đó kéo Lục Cảnh vào đây.

- Đến rồi hả?
Mặc Đông Kiều từ xa đi tới, tươi cười thăm hỏi. Lục Cảnh khẽ gật đầu, nhỏ nhẹ nói:
- Không có gì đem tặng Hầu Tước phu nhân, đây chỉ là chút thành ý của Từ phủ. Ta đại diện đem quà đến thôi.
- Vậy còn người đó sao cũng tới?
- Là lão gia nói khó với quan nhân, cho nên nàng ấy cũng được đi. Còn ta là theo lệnh của Từ phu nhân tới.
Đông Kiều khẽ đưa mắt sang nhìn Kiến Thành, cuối cùng vẫn tươi cười niềm nở đáp:
- Được rồi, mau ngồi đi. Ta đi sắp xếp lại một chút, xíu nữa sẽ quay lại.
Mặc Đông Kiều lại cứ thế mà rời đi. Kim Kiến Thành kéo Lục Cảnh ngồi xuống, tiện tay rót cho y chén rượu. Người kia thấy vậy, vội vàng từ chối:
- Không, ta không uống được đâu. Tối nay còn phải chăm sóc quan nhân nữa.
Kiến Thành tươi cười nhìn y, có ý trêu ghẹo đáp lại:
- Tên đó đến phòng huynh rồi hả? Thế nào? Bao giờ có tin vui đây?
- Huynh không biết hả?_Lục Cảnh có chút ngạc nhiên mà hỏi_Quan nhân nhà ta bị Hoàng Thượng phạt trượng, cả tháng nay mới đi được mấy bước đó. Chuyện này trong triều e là ai cũng biết, tướng quân không kể cho huynh sao?

Kim Kiến Thành nghe xong có chút ngại ngùng, chỉ cười gượng, đáp lại:
- Không có, ta không nghe gì hết?
- Vậy huynh cũng không biết chuyện tướng quân tối muộn xông vào Từ phủ rồi lại giận dữ đi về hả?
- Tướng quân nhà ta đến Từ phủ làm gì?
- Ta cũng không biết, chỉ biết là mấy ngày sau đó quan nhân bị đánh trượng rồi khiêng về nhà. Chàng ấy nói là có bằng chứng chàng suốt ngày đi thanh lâu kỹ viện, xôn xao mấy ngày nên mới bị đánh. Cả tháng nay, đều là ta chăm sóc quan nhân...
Kim Kiến Thành có chút sững sờ, nói thế tức là chuyện Từ Hạ Nguyên bị phạt trượng là có liên quan đến phu quân của y. Là vì hắn ta hại Kiến Thành khó mang thai, hay là cái bạt tai năm đó? Y cứ ngồi thẫn thờ, đến lúc Mặc Đông Kiều trở lại bàn mới giật mình tỉnh mộng.

Diệp Thiên Bảo, chàng ấy ruốt cuộc đã làm những gì vậy?

Vì chuyện này, Kim Kiến Thành đến ăn cơm cũng không tập trung. Lục Cảnh cùng Đông Kiều phải thay phiên nhau gắp cho y, cũng coi như là có chút đồ ăn vào bụng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top