Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Trước mặt, sau lưng

Diệp gia phu nhân có hỉ, trên dưới Diệp phủ như tết đến, tưng bừng nhộn hẳn.

Diệp Thiên Bảo từ sáng sớm đã cho người đi đến tiệm bánh ngọt mua điểm tâm về, phát cho hạ nhân mỗi người một phần, còn lệnh thưởng thêm cho bọn họ ba tháng tiền lương, ai nấy đều vui mừng khôn xiết, trong lòng đều ghi nhớ ân đức của chủ quân và chủ mẫu.

Đám người Lam Ngọc, Tiểu Mai và Hạ Đình được thưởng nhiều hơn hai phần điểm tâm. Tiểu Tạ Đình vốn không thích ngọt, lại thấy cô nương Tiểu Mai vừa đi ra đi và đã ăn hết hơn một nửa số bánh, hắn liền đưa cho người ta chỗ điểm tâm của mình. Mới sáng sớm, mặt hắn đã đỏ lên, hệt như vừa mới trang điểm.

Diệp gia phu nhân vốn muốn dậy giúp phu quân mặc quan phục nhưng người kia lại kêu y ngủ tiếp, trước khi đi vẫn như thường lệ ôm hôn y, nhỏ nhẹ nói trưa chàng sẽ về. Kiến Thành dụi mắt gật đầu sau đó đành kéo chăn ngủ, lúc tỉnh dậy đã thấy phu quân về từ lúc nào, sớm đã chui lên giường cùng y tạo thành một cái ổ lớn ba người, bấy giờ mới biết trời đã quá trưa.

Ngọ thiện diễn ra nhanh chóng, mấy món nhiều gia vị thường ngày đều phải thay bằng thứ đồ thanh đạm, tốt cho thai nhi. Diệp thượng tướng cũng không nề hà vất vả, ngoan ngoan ngồi tách thịt gà bỏ vào một cái đĩa đưa sang phía Kiến Thành, vừa làm vừa biểu tình vui vẻ. Diệp gia phu nhân thấy chồng chẳng chịu ăn cứ mải ngồi tách thịt gà, liền ta một miếng chàng một miếng, đút qua đút lại cũng hết thời gian dùng bữa.

Diệp Thiên Bảo còn chuyện ở thư phòng, vốn muốn bồi phu nhân ngủ trưa rồi tự mình đi qua. Nhưng Kiến Thành mang thai quấn người, vừa thấy động tĩnh bên cạnh liền mở mắt đòi theo, bất đắc dĩ người kia đành phải ôm ngang bế phu nhân đến thư phòng cùng mình, đến nơi còn âu yếm để y tựa vào lồng ngực, vừa vuốt lưng cho nương tử vừa đọc quân vụ.

Diệp gia phu nhân ngồi một lúc chân tay không yên, thi thoảng lại nhổm người dậy hôn má phu quân rồi lại ngại ngùng dụi dụi má vào ngực chàng. Làm đi làm lại mấy lần như vậy, lần nào Diệp Thiên Bảo cũng không chịu thua mà cúi người hôn trả, buổi xem quân vụ lại thành màn tình tứ như đôi phu phu mới cưới, cuối cùng tiểu phu nhân có chút buồn ngủ, nằm dựa vào người phu quân lim dim nhắm mặt, ấy thế mà lại bị tiếng thông báo ngoài cửa làm cho giật mình tỉnh ngủ.

Tiểu Tạ Đình bên ngoài cứ tới lui trò chuyện với Tiểu Mai cô nương, cái gì của chủ quân nhà hắn cũng đem ra làm câu bắt chuyện, thành ra cô nương ấy vừa nghe đã nắm rõ. Kể được một lúc, hai người liền thấy phía xa đó hai thân ảnh đi đên, là Mạn Thiềm Nghi. Nàng ta trên người mặc y phục dày dặn mà Kiến Thành đưa tới, dẫn theo tỳ nữ kia đến trước cửa thư phòng, thấy Tiểu Mai đang đứng bên ngoài liền biến phu nhân cũng đang ở trong, nhanh trí chuyển từ muốn dâng điểm tâm cho Diệp Thiên Bảo thành muốn đến chúc mừng Kim Kiến Thành có tin vui. Hai người tâm phúc đưa mắt nhìn nhau, tiểu Tạ Đình đành cất giọng làm phiền đôi uyên ương sau cánh cửa.

Diệp thượng tướng nghe mà phát cáu, chàng đặt nhẹ cây bút đang cầm xuống, đem hai tay bao lấy vợ yêu vừa bị tiếng nói làm cho tỉnh ngủ mà tâm tính khó chịu, hôn hôn y mấy cái, sau đó hướng phía cửa nói vọng ra:
- Ta đang dỗ phu nhân ngủ, kêu nàng ấy về đi. Đừng làm phiền giấc ngủ của phu nhân.
Tạ Đình "dạ" một tiếng, quay người nhìn khuôn mặt nữ nhân đang thể hiện biểu tình khó coi kia, tướng quân nói lớn như vậy chắc nàng ta cũng phải nghe thấy rồi, thành ra hắn chỉ khẽ cúi người, nói nàng ta về viện kẻo lạnh. Mạn Thiềm Nghi không nói không rằng, ái ngại quay người đi, được một quãng năm sau bước chân, hạ nhân bên canh nàng mới khẽ cất tiếng:
- Phu nhân kia xem ra rất giữ người, chẳng lẽ là biết trước người sẽ đến?
Người kia bước đi dứt khoát, nghe thấy nữ tỳ bên cạnh nêu ra nghi vấn liền quay lại liếc ả, giọng nói có chút giận dữ:
- Chẳng phải đã có thai rồi sao? Thượng tướng quân tuổi trẻ, sức khỏe hừng hực nhu cầu cao, mang thai không được thân cận chăn gối chẳng lẽ chàng nhịn được? Hôm nay giữ được một lần, sau này ắt sẽ có chuyện phát sinh, cho dù hắn có cấm chàng thì cũng sẽ có ngày chàng khó chịu, như vậy tình cảm đôi bên cũng không bền được. Ta chính là muốn xem, hắn giữ người được bao lâu.
Dứt lời ả liền quay người, tâm trạng tức tối bước về viện.

Hai người bên này quấn chặt lấy nhau, Diệp Thiên Bảo vừa xoa lưng cho phu nhân vừa siết tay ôm chặt người kia vào lòng, nét mặt thoáng chốc có ý không vui, lúc sau mới khẽ mắng:
- Suốt ngày phá đám gây chuyện, làm gì thấy tiểu thiếp nhà nào lại thích đi thỉnh an đại nương tử như nàng ta chứ.
Kim Kiến Thành nghe vậy liền bật cười, y nghiêng người nhìn lên, nhỏ nhẹ hỏi:
- Quan nhân thật sự không biết tại sao hả?
Thượng tướng quân vờ làm vẻ trầm tư, chăm chăm nhìn người trong lòng một lúc lâu rồi mới nhoẻn miệng cười, đáp lại:
- Không phải là ái mộ em rồi đấy chứ?
- Cũng có khả năng đấy.
Diệp gia phu nhân cười tinh nghịch trả lời, phút chốc đã bị phu quân bế ngồi thẳng dậy nhắm môi hôn thẳng, đến khi y hít thở khó khăn mới rời ra, đem đầu mình vùi vào hõm cổ trắng mịn thơm tho của tiểu phu nhân mà nỉ non:
- Không được rồi, trong nhà có gian tế, phải đuổi đi thôi.
Người kia nghe thế mà tâm tính bỗng vui vẻ, vòng tay ôm lấy phu quân, ở bên tai chàng khẽ nói:
- Không lo, dù gì em cũng chỉ thích mỗi chàng.

Mấy ngày trước đã hứa, quả thật Diệp Thiên Bảo xin nghỉ một buổi triều, cùng Kim Kiến Thành về nhà một chuyến.

Đường đi khá xa, cư nhiên phải ngồi xe ngựa tới. Trời đông có tuyết, suốt quãng đường xe ngựa đều lắc lư qua lại, Diệp Thiên Bảo lo sợ phu nhân bị ảnh hưởng bèn ôm y dựa vào lòng, bảo đảm phu nhân nhà mình thoải mái yên ổn. Tuyết dưới đường là một lớp khá dày, cản trở bánh xe khiến con ngựa phải gồng mình kéo đi, thời gian tức thời bị chậm lại. Ở trong xe ngắm đường phố mãi cũng chán, Diệp thượng tướng ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định nói:
- Quan gia đã ban ý chỉ xử phạt, nghe nói là tịch thu gia sản của Tôn gia.
Ngoài chuyện tịch thu gia sản, còn có một ý nữa, chính là cắt lưỡi nhi tử ấy. Nhưng Kim Kiến Thành đang có thai, mấy chuyện máu me ghê rợn như vậy nói cách nào cũng là xui xẻo. Người trong lòng chàng khẽ cựa quậy, lúc sau mới đáp lại:
- Một mình chuyện của tứ phòng lại ảnh hưởng đến cả nhà, không biết người đứng đầu Tôn gia sẽ có phản ứng gì?
Diệp Thiên Bảo nghe nói xong tâm trạng liền không vui, nét mặt anh tuấn dần biểu thị vẻ hờ hững. Ngày trước lúc đến Tôn gia đòi lại hồi của mẫu thân, nhị cữu của chàng xua tay nói đã bán hết, kêu chàng muốn lấy lại thì tự mình tìm. Ông ta ngang ngược phách lối, để mặc cho người cháu trai sắp thành thân mấy ngày liền đội gió đội tuyết đi chuộc lại của hồi môn đã bị đem đi cầm đồ của mẹ. Cũng may là không đổ bệnh, nếu không chỉ sợ là ảnh hưởng đến hôn sự, lại khiến Kiến Thành chịu ủy khuất mà chờ đợi mấy tuần nữa. Diệp Thiên Bảo khẽ nắm lấy tay phu nhân, xoa đến khi tay y ấm lên, mãi mới nói được:
- Hai nhà chúng ta không liên quan. Chỉ cần bọn họ không đến nhà làm phiền em nữa, ta cũng sẽ không tính toán với bọn họ.
Kim Kiến Thành khẽ ngước lên nhìn chàng, suy nghĩ lẽ nào ý chỉ xử phạt lần này có liên quan đến phu quân y. Sau đó y lại tự trấn an bản thân, đánh bạc bị tịch thu gia sản là hình phạt thích đáng, huống hồ cũng không có mạng người, chàng ấy dù có tự mình đề xuất xử phạt trước mặt thánh thượng thì cũng có sao? Trái lại, có khi còn được tiếng thơm chính trực nghiêm minh không cầu xin hộ người nhà cũng nên. Kim Kiến Thành tự nhủ như vậy, đem tay mình cùng tay phu quân đan chặt lại, thủ thỉ:
- May là không qua lại nữa, nếu không có khi mai mốt họ sẽ lại tìm đến nhà chúng ta một chuyến.
Diệp Thiên Bảo khẽ cười, tiểu phu nhân xem ra đã thấy chán ngấy đám người Tôn gia kia rồi.

Xe ngựa dừng lại trước cổng Kim phủ, thượng tướng quân đi xuống trước, sau đó cẩn thận đỡ phu nhân xuống, sau đó chầm chậm đi vào nhà.

Quý nhân vào phủ, cả nhà nhanh chóng tập trung ở viện của Kim lão thái thái, hân hoan đón Nhị Phẩm Cáo Mệnh phu nhân về phủ.

Kim Kiến Thành mặt tươi như hoa nở, ở trước mặt tổ mẫu và mẹ xoay người mấy vòng. Tô thị nhìn con cười tít mắt, vui vẻ nói:
- Đúng là có khí chất của cáo mệnh phu nhân. Hiền tế nhà chúng ta đúng là tài giỏi, Kim gia có con rể như vậy chính là phúc đức tu được mấy đời.
Diệp Thiên Bảo bên cạnh thu được lời khen của nhạc mẫu, tiến lên mấy bước ôm lấy thắt lưng của phu nhân, cung kính nói:
- Đều là nhờ tổ mẫu và mẹ đại nhân đây thuyết phục Thành nhi, con mới có thể rước được nương tử bảo bối về nhà. Bây giờ tước vị phủ đệ đều đã an bài, chỉ đợi nhi tử nhi nữ ra đời thôi.
Cả gian phòng bỗng im lặng một chốc, lão phu nhân Kim gia lộ vẻ nghi hoặc, lúc sau mới cất tiếng:
- Không lẽ...?
Kim Kiến Thành miệng cười e thẹn, đưa tay vuốt ve bụng mình, ngại ngùng nói:
- Nhờ vị thái y mà tổ mẫu mời về, mấy hôm trước mới phát hiện con đã có tin vui. Được hơn 1 tháng.
Không khí lại rơi vào im lặng lần nữa, lúc sau mọi người đều cười lên vui mừng. Tô thị đứng hẳn dậy, tiến đến vuốt ve bụng của tiểu tử, cười đến không ngậm được miệng. Tam cô nương Kim Hương Uyển cũng học theo mẫu thân, đưa tay sờ nhẹ lên bụng ca ca, được một lúc ngước lên nhìn huynh trưởng cười tít mắt. Nếu đưa bé này được sinh ra thì chính là đứa cháu ruột thịt của nàng, sao mà không mừng cho được. Lão thái thái lớn tuổi, đi lại đứng lên không tiện, bà nhìn cảnh tượng hân hoan trước mặt rồi cầm lấy tay tâm phúc của mình, khoé mắt chảy ra một ít nước, biểu tình cảm động liên tục nói:
- Tốt rồi, tốt rồi. Trời cao thương xót, trời cao thương xót.
Lão mama kia vỗ vỗ tay chủ nhân, cười nói:
- Lão thái thái sắp được bế tiểu tôn tử, tiểu tôn nữ rồi. Thành công tử của nhà chúng ta đúng là có phúc.

Một màn náo nhiệt kết thúc, Kiến Thành được phu quân đỡ ngồi xuống ghế gỗ. Y đưa tay lấy một quả quýt bóc ra, chia làm hai nửa rồi đưa cho phu quân, bản thân nhanh chóng lấy một múi đưa lên miệng, cảm nhận vị chua chua ngọt ngọt dần lan ra.

Tô thị nhìn thấy hình ảnh phu phu ân ái, trong lòng cũng an tâm phần nào, khẽ lên tiếng:
- Thành nhi nhà chúng ta vừa được phong Cáo Mệnh, bây giờ lại có thai. Đây chẳng phải là song hỷ lâm môn hay sao? Môn hộ của thằng bé coi như đã an ổn, hỉ sự của Kiến Bình coi như cũng sắp xong. Bây giờ chỉ còn hai nhi nữ nữa thôi.

Nhị nương tử sắp gả đến đây là trưởng nữ của Dư gia, lớn lên xinh đẹp, nhan sắc ôn thuần tựa ngọc, vốn được cha mẹ cùng Dư lão thái thái dạy dỗ từ nhỏ nên cũng là người tri thư đạt lễ. Nàng không chê Kim Kiến Bình là thứ tử, đôi bên vừa gặp mặt mà hai má đã ửng hồng, Dư gia cũng cùng bên nhà họ Kim đưa đẩy lui tới, quyết định tháng giêng năm tới sẽ làm cái đám hỉ lớn.

Kim Kiến Thành cư nhiên mừng cho đệ đệ, chỉ là bản thân mang thai không tiện đi lại, e rằng chỉ đi đứng loanh quanh ở phủ nhà mình, để phu quân y ra mặt cùng nhị đệ đi đón tân nương, cũng xem như là cho nàng ấy chút mặt mũi.

Hai phu phu ngồi trong phòng, nói chuyện được một lúc, bên ngoài liền chuyền đến tiếng bước chân dồn dập. Kim Tề cùng Kim Kiến Bình thượng triều đã về, nghe thấy Thượng tướng quân đến mới nhanh chân đi xem, vừa vào đã thấy mọi người đều tụ họp ở Thọ Vi đường của lão thái thái, trò chuyện rất vui vẻ. Quan chức của Diệp Thiên Bảo cao hơn nhạc phụ, nhưng nói chăng dù sao cũng là người thân sinh của phu nhân, chàng liền nhanh chóng đứng dậy, hướng Kim Tề mà ôm quyền hành lễ:
- Nhạc phụ đại nhân an.
- Cha đã về.
Hai huynh muội Kiến Thành cùng lúc đứng dậy đồng thanh nói một tiếng, lễ nghi chu toàn. Kim Kiến Bình ôm mũ quan đứng cạnh, lúng túng lần nữa đội nó lên đầu, khẽ cúi người với hai phu phu nhà họ Diệp:
- Huynh trưởng, đại huynh phu.
Kim Kiến Thành khẽ gật đầu, người kia cũng nhanh chóng thu lễ. Lão thái thái thấy con trai cùng cháu mình đã về, cảm thấy nam nhân ở quan trường ắt có nhiều việc nói với nhau, bèn nhanh chóng lên tiếng:
- Hai cha còn bọn họ đã về rồi, chi bằng dẫn tướng quân đi xem cây thương trượng mới được người ở quê nhà đưa tới đi.
Kim Tề nghe mẹ nói, hiểu ý gật đầu, tự mình bồi thêm mấy câu:
- Vật ấy là được tổ tiên truyền lại, hiền tế am hiểu binh khí, vậy thì cùng ta đi xem đi.
Diệp Thiên Bảo đưa mắt nhìn phu nhân, nhận được cái gật đầu của y thì mới nhẹ đứng lên, thư thái đáp:
- Vậy phiền nhạc phụ vất vả dẫn đường một chuyến. Con xin cáo từ trước.
Chàng nghiêng người, sau đó chuẩn bị rời đi cùng hai cha con họ Kim. Kim Tề hành lễ cáo lui với mẹ, xong xuôi mới quay người bước ra khỏi phòng, từ từ dẫn đường.

Đợi ba người họ đi rồi, lão thái thái lúc này mới từ tốn nhấp trà, nhìn cháu trai mình mà hỏi:
- Khi nãy quan nhân nhà con ở đây, không tiện nhắc chuyện thiếp thất. Bây giờ nó đi rồi, ta hỏi con, tiểu thiếp đó là ai đẩy tới?
Kim Kiến Thành thoáng cứng người, rất nhanh lấy lại vẻ bình tĩnh. Y ho ra một tiếng từ từ thuận lại:
- Tôn gia là bên nhà ngoại của quan nhân chắc tổ mẫu và mọi người đều biết. Tôn gia có một nam nhân bị đi đày vì cưỡng đoạt nữ nhân nhà lành, lần đó đích thực là có đến phủ nói chuyện với con. Nhưng mà mọi người cũng biết rồi đó, quan nhân tuy là danh tướng trẻ tuổi, chiếu chỉ ban ra đều nói chàng ấy vì nước quên thân, là bậc trung thần anh dũng. Có điều người trên tiền triều mắt như diều hâu soi mói từng chút, nếu để chàng đi cầu xin thì thế nào cũng có chuyện thị phi. Con không nỡ nhìn chàng ấy nhọc lòng mới lựa lời từ chối khéo, ai ngờ người mợ tư và phu quân của bà ấy trở mặt, còn lôi chuyện cũ của con và Từ gia ra nói. Quan nhân biết được tức giận một trận, trước mặt quan gia nói thêm vào mấy câu, hôm sau liền có ý chỉ xử phạt đưa nhi tử đó đi đày. Tứ phòng của Tôn gia đã cư cắn chặt không buông, còn đem người đến nhét vào tay con bắt con nhận. Phu phu chúng con vì chuyện này cũng lớn tiếng mấy câu, đều là quan nhân tốt tính lên tiếng làm hoà trước, nếu không thực sự sẽ đúng ý bọn họ, đem hai người bọn con tách ra rồi.
Lão phu nhân nghe thế thì gật đầu, Kiến Thành trước này cẩn trọng, nó lo nghĩ được như thế là quá tốt. Tô thị ở bên cạnh đem tay nắm thành nắm đấm đập nhẹ xuống thành ghế bằng gỗ, tức giận nói:
- Người ngoài không biết, còn tưởng bà ta mới chính là họ Diệp.
Kim Kiến Thành khẽ cười, tổ mẫu y lần nữa lên tiếng:
- Thê thiếp thông phòng có ba loại: một là người mình mua về, hai là phu quân nạp vào, ba là người khác bắt nhận. Người của mình thì dễ quản, người được phu quân dẫn về thì khó đụng đến, người mà kẻ khác nhét vào tay thì phải cật lực đề phòng. Thành nhi, đừng chủ quan.

Diệp gia phu nhân dáng ngồi nghiêm chỉnh, đối với lời kia của tổ mẫu tất cả đều đem đặt hết trong lòng, y khẽ đáp lại:
- Thành nhi đã hiểu.
Hương Uyển ở một bên nghe hết mấy chuyện phúc tạp kia cũng không để tâm lắm, đợi tổ mẫu và ca ca nói xong mới hỏi:
- Đại huynh phu không động vào ả thiếp thấy ấy sao? Chưa một lần chung phòng?
Kim Kiến Thành chưa vội trả lời, trong chốc lát hốc mắt đã đọng đến một tầng nước. Y đưa tay quệt giọt nước vừa chảy xuống má, sụt sịt một chốc mới trả lời muội muội:
- Ta dạo này rất dễ xúc động, quan nhân có khi phải thường xuyên bên cạnh an ủi ngăn ta rơi lệ, còn nói khóc nhiều không tốt cho thai nhi.
Mọi người trong gian phòng thấy một màn như vậy bèn bật cười, Kim lão phu nhân nhìn đứa cháu không biết từ khi nào đã thành tinh của mình, xua tay nói:
- Đứa trẻ này thật là. Con rốt cuộc là học được ở đâu vậy?
Tiểu phu nhân nọ không đáp, ý cười mang nét tinh nghịch hiện ra, thật sự không thể nói học theo bộ dạng của Đàm thị được.

Ngồi được một lúc cũng đến giờ cơm trưa, Kiến Thành cùng muội muội vốn muốn xuống bếp xem xét vài thứ đành rời đi trước, chỉ còn Tô thị ngồi lại Thọ Vi đường.

Đi được một quãng, trùng hợp lại thấy bóng dáng quen thuộc của của tứ muội muội, Kim Kiến Thành vốn muốn tránh đi lại thấy ả tiến đến chỗ mình trước, niềm nở chào:
- Huynh trưởng về nhà chơi.
Y nhìn nàng ta một lúc, khẽ gật đầu đáp lại:
- Ừm. Cả sáng nay không thấy tứ muội muội. Lâu rồi không gặp, xem ra muội cũng đoan trang hơn nhiều.
- Nữ nhân sắp đến tuổi gả chồng đương nhiên phải thay đổi. Trước đây ở nhà nhiều lần gây hấn với huynh trưởng và tam tỷ tỷ, là muội tuổi nhỏ hiếu thắng. Bây giờ nghĩ lại, hối hận vô cùng.
Kim Kiến Thành khẽ cười, đem hay tay mình xoa vào nhau cho ấm, nhẹ nhàng nói:
- Mấy ngày trước hay tin cha đi tìm về mấy vị tú tài mới thi đậu khoa cử năm vừa rồi, vị nào vị nấy đều an phận tài giỏi. Hôm nay tứ muội nói như vậy, e là đã định hôn sự với vị nào thế?

Người kia vừa nghe đã cau mày, lúc sau lại nén ý nghĩ muốn thất lễ kia của mình xuống, cố tỏ ra điềm tĩnh trả lời:
- Sao cứ nhất thiết phải là ta gả? Huynh không nghĩ người ấy là tam tỷ sao?
Nàng ta vừa dứt câu, Hương Uyển đang khoác tay ca ca vội nói:
- Đương nhiên không phải ta, hôn sự của ta sẽ có tổ mẫu và ngoại tổ mẫu Tô gia lo liệu. Xem ra cha thực sự là tìm hôn sự cho muội.
Nữ nhân kia nghe xong toàn thân giận run, tay dùng lực lớn nắm chặt chiếc khăn tay đang cầm. Tam cô nương khẽ cười một cái, dùng lực lớn kéo ca ca mình vòng qua người ả, vừa xoa bụng y vừa cố ý nói lớn:
- Chúng ta đi thôi, bây giờ cái thai của huynh chính là bảo bối của cả Diệp gia to lớn. Nhà họ Diệp vì đứa bé thì cái gì cũng thuận theo huynh, nhân dịp này ca ca phải dạy dỗ thiếp thất mới được.
Kim Ngữ Yên này phải nói là ngu ngốc hiếu thắng, lời kia vọng đến tai nàng lại chỉ thấy ý khoe khoang bên trong, không hề nhìn ra sự khiêu khích ẩn ý. Nàng ta nheo mắt nhìn về phía hai huynh muội vừa rời đi kia, lẩm bẩm:
- Có thai, có thai...
Ả cùng công tử Bạch gia đã lén lút qua lại hơn một năm nay, lần nào đề cập đến hôn sự hắn đều e dè gạt đi, nói đã hứa hôn với Xuân Bình quận chúa, cùng lắm chỉ có thể nạp nàng làm thiếp. Nhưng Kim Ngữ Yên không thể ngồi im, chờ đợi ngày bản thân ngồi vào vị trí thê thiếp thấp hèn, rốt cuộc...đành phải làm liều một phen.

Kim Kiến Thành thấy muội muội mình đột nhiên nói chuyện ẩn ý, bèn vừa đi vừa hỏi chuyện. Hương Uyển thần thần bí bí, lúc sau mới đáp lại:
- Huynh không biết đâu, cô ta suốt thời gian vừa rồi hành tung đều bí ẩn không rõ. Muội có thuê người thi thoảng đi theo cô ta nhưng cứ được một đoạn thì lại mất dấu. Chắc chắn là có gian tình. Muội có nói với cha, cha liền tức giận nói không phải. Bây giờ khiêu khích cô ta, để ả hiếu thắng làm càn, lúc đó cha mới sáng mắt.
Kim Kiến Thành nghe xong thì nửa tin nửa ngờ, cuối cùng không để tâm lắm mà chuyển sang nói chuyện khác. Dù có là thật thì cũng là nàng ta tự mình gây hoạ, một người làm điều xấu xa ảnh hưởng cả nhà, đến lúc đó y vẫn có cách bảo vệ danh tiếng của muội muội mình, để nàng vinh hiển gả đi.

__________________________________
Lý do khiến tôi vội vàng up trước 1 chương thay vì 3 chương 1 lúc:

Top 1:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top