Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tựa cửa xem kịch

Kim Kiến Thành về nhà mẹ ở mấy hôm, trong nhà tự xảy ra chuyện. Hồ tiểu nương không hiểu sao đi đứng thế nào, đất trơn trượt không cẩn thân lại té ra đất, đứa bé cũng mất luôn. Trong phủ cho người đến Kim gia truyền lời, Kiến Thành thở dài một hơi rồi tiếp tục uống một ngụm trà. Lão thái thái thấy cháu mình không có phản ứng gì, liền tự mình hỏi:
- Con thấy chuyện này thế nào???
Kiến Thành bỏ tách trà xuống, ngước nhìn lão thái thái. Y ngoài mặt ghét bỏ sự xảo quyệt của Hồ Huyền Tư, nhưng nếu sinh đứa bé ra thì y cũng sẽ không màng thân phận mà yêu thương nó như con mình, suy cho cùng, trẻ con không có tội. Chuyện xảy đến như ngày hôm nay, bản thân Kiến Thành cũng bất ngờ, không nghĩ là ả nữ nhân kia không cẩn thận mà làm vuột mất cơ hội trèo cao của mình. Y cười nhẹ, nói với lão thái thái:
- Nàng ta tự chuốc lấy đó tổ mẫu, người chưa nhìn thấy dáng đi của nàng ta đâu. Trời tuyết trơn trượt, lại đi với dáng vẻ yểu điệu thướt tha, đôi dày còn có đế cao nữa...
Ngừng lại một lúc, Kim Kiến Thành ngập ngừng nói tiếp:
- Chỉ là...con không nghĩ ả lại tự để mất cơ hội vào cửa của mình. Dù con không uống trà của nàng ta, nhưng nếu ả sinh được con trai thì chắc chắn là có danh phận.
Lão thái thái trầm ngâm suy nghĩ, nữ nhân khi mang thai cẩn thận từng chút. Nay lần đầu nghe có người đang chửa mà lại đi giày đế cao, dù là kỹ nữ không hiểu biết nhiều nhưng những điều này phải nghe qua rồi chứ.
- Vậy con nghĩ Từ đại công tử nhà đó sẽ phản ứng như nào không??
- Con thấy, một là hắn sẽ đau lòng, hai là khi biết do ả không cẩn thận thì hắn sẽ tức điên. Hay là trong lúc dầu sôi lửa bỏng này, người tìm giúp con một cô nương, tiểu công tử nhà lành, con nạp thêm thiếp cho Từ Hạ Nguyên...
Lão thái thái ngạc nhiên nhìn cháu trai mình, sau đó người lại bật cười thành tiếng. Đứa cháu này đúng là "độc ác" thật đó, nhân lúc tình cảm của bọn họ có vết nứt liền tìm người thế vào phần trống trải trong lòng Từ Hạ Nguyên. Không những làm kỹ nữ kia tức chết, có khi cô ta còn bị ngó lơ nữa. Kiến Thành thấy tổ mẫu của mình cười cũng bất giác cười theo, lúc nãy y nghĩ gì nói đó, bây giờ nghĩ kỹ lại thì cảm thấy liệu bản thân có hơi quá đáng không? Lão thái thái đánh nhẹ lên tay Kiến Thành, mắng yêu:
- Con đó, không có lương tâm. Tìm người mới, chi bằng tự con làm đi, ta thấy Từ Hạ Nguyên trước đây cũng có phần yêu thích con đó chứ.
- Người nghĩ nhiều rồi, nam nhân có mới nới cũ là chuyện bình thường. Con và hắn thi thoảng mới chung phòng, với lại mấy chuyện như đi lấy lòng nam nhân gì đó...con đâu có quen. Người thật sự có tình cảm với con, sẽ không cần con phải đích thân đi lấy lòng đâu. Từ Hạ Nguyên đó, hắn chỉ là có hứng thú thôi...
Kiến Thành cười nhẹ, tiếp tục uống chén trà của mình. Lão thái thái nhìn y lắc đầu. Bà biết cháu trai mình vốn dĩ không có tình cảm gì với người mà ngày ngày nó phải gọi là "quan nhân". Mối hôn sự này, trước kia Tô Thái Sư quá cố nói chỉ cần là con của tiểu nữ nhà họ Tô sinh ra thì sẽ có hôn ước. Vốn dĩ lúc đầu người được gả đi lại là Hương Uyển, nhưng sau lại biết Kiến Thành của bà cũng có thể mang thai, nên người được chọn gả đi lại là cháu trai của bà. Lão thái thái hồi tưởng lại mấy ngày trước, con dâu vừa nghe hiền tế nạp thiếp, bắt ép con mình uống trà của ả tiện nhân kia liền hùng hổ tức giận muốn cùng Tô lão thái thái nhà ngoại đến Từ gia nói chuyện. Thế mà người cháu trai này lại hờ hững như thế, kệ cho dù là kỹ nữ cũng không thèm đôi co.
- Nếu là nam nhân kia, con có tranh giành qua lại không???
Bà không nhịn được, hỏi một câu như đâm thẳng vào tim của cậu trai trẻ đã chịu nhiều uất ức ở nhà phu quân. Bấy giờ, Kiến Thành mới nghĩ đến người ấy, mới băn khoăn không biết thế nào mới có thể trả lời được câu hỏi kia. Gần một năm ở Từ gia, trong đầu chỉ có sổ sách, nhạc mẫu, thi thoảng cũng có "quan nhân" của y, giờ đây, những gì đọng lại trong ký ức của Kiến Thành về chàng thiếu niên năm ấy chỉ có khoảng khắc chàng cầm tay y hứa hẹn mấy câu trước khi xuất binh, xem ra dù đã kêu là đoạn tuyệt nhưng không phải muốn quên là quên ngay được.
- Con không biết_Y bình thản đáp lại, giọng có chút tiếc nuối. Ánh mắt y dời xuống vạt áo màu trắng ngà cùa mình, khẽ cầm lên vân vê nó, cuối cùng lại đột nhiên nói tiếp_Nhưng huynh ấy sẽ không ra ngoài tìm vui như thế...

Lão thái thái sống từng ấy năm, chuyện giỏi nhất chính là nhìn mặt đoán ý. Bà biết, Kim Kiến Thành không thể nói dứt là dứt ngay, trong lòng chính là lưu luyến khó buông. Từ Hạ Nguyên kia nói ra cũng là tên công tử trăng hoa, có được công danh như hôm nay đều dựa vào Từ Bính dụng tâm tiến cử. Hắn còn trẻ ham chơi, đương nhiên sẽ không vì có cháu của bà mà ngưng lại, chỉ sợ hắn làm ra loại việc sủng thiếp hại thê tử, giống con trai bà, Kim Kiến Thành cả đời này sẽ chịu cực khổ.

Bên ngoài gió lạnh thi nhau đập vào cánh cửa, Kim lão phu nhân thoáng nhìn nét mặt lạnh nhạt của Kiến Thành, chỉ từ tốn hỏi lại:
- Sao con tin cậu ấy sẽ không giống Từ đại công tử?

Kim Kiến Thành cúi gằm mặt, nhất thời không biết trả lời thế nào. Lúc sau lại nhỏ giọng, vẫn là câu "con không biết".

Được mấy hôm, Kim Kiến Thành lại về Từ gia. Lần này, không cần y đích thân mua về một tiểu thiếp nhà lành, mà nhạc mẫu đã làm thay cho y rồi, lại còn là một tiểu nam nhân. Từ phu nhân khi thấy vẻ ngạc nhiên của con dâu nhà mình liền cười nói:
- Con hiền lành quá, sao cãi lại được thứ mồm miệng lẻo mép kia. Ta dọn đường giúp con, có người đứng về phía con trong viện của Nguyên nhi cũng tốt.

Nếu như là con dâu nhà khác, sẽ cảm thấy mẹ chồng này chính là nhân lúc con dâu cả vắng nhà mà dúi thêm tiểu thiếp cho con trai. Nhưng Kiến Thành lại thấy nhạc mẫu của mình quá tuyệt vời, nếu để y đích thân mua tiểu thiếp, chắc sẽ sớm thành trò cười cho cả thành Biện Kinh này mất. Ai đời, đại nương tử muốn quan nhân bớt buồn về chuyện con cái lại đi nạp tiểu thiếp vào để xoa dịu phu quân, tiếng xấu lần này Từ phu nhân lại gánh rồi. Hơn hết, điều quan trọng là tiểu nam nhân này rất hài hoà, vừa gặp đã cung cung kính kính với y, lúc đầu Kiến Thành thấy không quen, nhưng nói chuyện một hồi mới biết người này cũng rất tốt, không như ả nữ nhân kia. Y dần có cảm tình với người này, cũng chấp nhận chén trà của y. Nam nhân đó tên Lục Cảnh, Cảnh trong tây cảnh, Lục tuy là họ nhưng cũng có thể hiểu là tây lục. Người này nhan sắc cũng như tên, vẻ thanh tú nhưng có nét đượm buồn trong đôi mắt của y.

Trên đường về phòng ngủ, Tiểu Mai cứ luôn miệng cảm thán về người kia, nhưng khen y một câu liền đối xứng với công tử nhà mình một câu, ba hoa một hồi liền chốt hạ:
- Suy cho cùng công tử là đẹp nhất, người đó là hoàng hôn ngày thu thì công tử chính là ánh nắng ấm áp ngày xuân. Công tử thế nào vẫn không ai sánh bằng.
Kiến Thành che miệng cười, dù biết đây là người bên cạnh lâu năm nhưng nàng ấy nói câu nào cũng khiến y thấy vui vẻ.

Đúng như dự đoán, đêm nay Từ Hạ Nguyên chạy tót đến chỗ người mới, Tiểu Hà chạy vào báo với y rằng Hồ tiểu nương kia đang tức sắp chết. Mặc dù phu quân ở phòng khác, nhưng Kiến Thành lại vui đến mức cười lên thành tiếng, Tiểu Mai và Tiểu Hà nhìn nhau không biết đại nương tử đang vui vì cái gì.

Mấy ngày sau đó, Từ Hạ Nguyên đều đến chỗ Lục Cảnh. Nữ nhân kia vừa mất con, lại bị lạnh nhạt liền như muốn phát điên, không nhịn được lại muốn đi gây chuyện với người ta. Nhân lúc Lục Cảnh đang ở chỗ của Kiến Thành nói chuyện tán gẫu liền sai người đem nước tiểu hắt trước cửa phòng của y. Gia nhân bên cạnh đến bẩm báo, Lục Cảnh tức tối muốn tìm đến chỗ cô ta nói chuyện phải trái. Kim Kiến Thành vốn đánh hơi được mùi không hay, nếu y mà đến đó, ắt hẳn sẽ có hỗn loạn xô xát đánh nhau, Lục Cảnh suy cho cùng vẫn là nam nhân, ả sẽ được nước lấn tới mà khóc lóc với Từ Hạ Nguyên. Suy nghĩ một hồi, y kêu tiểu Cảnh cứ nhịn mà ở yên trong phòng đợi quan nhân về rồi hắn tự có cách xử lý.
- Chủ mẫu, đáng lý huynh phải xa lánh ta mới phải. Quan nhân của huynh bên cạnh người khác, huynh không ghen sao?? Sao lại còn giúp ta??
Lục Cảnh hoài nghi người đang ngồi trước mặt mình không bình thường. Chỉ thấy Kim Kiến Thành nhướn mày một cái sau đó mỉm cười:
- Ta và quan nhân không hợp nhau. Trái lại cậu là người tốt, ít ra còn đỡ hơn nữ nhân viện kế bên.
Tối đến, bỗng nhiên thấy Từ Hạ Nguyên bước vào phòng của mình, Kiến Thành lại vừa tắm xong quần áo cũng mặc phong phanh. Hắn cứ thế mà nhìn y, chỉ khi y ho một tiếng thì hắn mới hoàn hồn. Thì ra bên kia Lục Cảnh khóc lóc kể tội Hồ tiểu nương, còn không cho hắn vào vì cảm thấy căn phòng toàn mùi hôi nồng, hắn mới đành qua đây.
- Thế chàng không phạt Huyền Tư à?
- Theo em nên phạt thế nào?
Kim Kiến Thành vừa mặc thêm áo vừa suy nghĩ một hồi. Người kia khóc lóc kể tội, vậy thì mình cũng châm thêm vài câu, nhỡ đâu là thành đám cháy lớn. Nghĩ đến đó, y ngồi xuống, vẻ mặt đượm buồn:
- Tùy chàng thôi, nhưng Lục Cảnh là người mẹ mua về, tuy mới vào cửa nhưng cũng là người hiểu chuyện. Nay lại phải chịu sự sỉ nhục như vậy, thật tội nghiệp.
Sau đó, y lại nói thêm vài câu, châm chọc vào chỗ ngứa của hắn là đứa con thành công khiến hắn nổi giận, cho người khoá của viện của Hồ tiểu nương ngay trong đêm. Y trong lòng bỗng nhiên vui đến lạ, liền chủ động an ủi khuyên hắn nguôi giận.
- Viện của Lục Cảnh toàn mùi hôi, chút nữa cho người chuyển chỗ của y sang viện phía đông đi.
Kim Kiến Thành vươn tay cầm lấy chén trà vừa rót, trước khi đưa lên miệng còn kín đáo thổi bớt bọt trà. Từ Hạ Nguyên thấy y sắp xếp chu toàn như thế, bèn muốn ở lại chỗ y một đêm, coi như là bù đắp. Kim Kiến Thành nhìn thấy hắn thong thả cúi người định tháo giày, bèn hỏi:
- Không phải muốn đi đến chỗ Lục Cảnh à?
Từ Hạ Nguyên ngơ ngác, động tác cũng đơ cứng lại. Hắn ngước lên nhìn vẻ thản nhiên của Kim Kiến Thành, hỏi lại:
- Em muốn đuổi ta?
- Ta không muốn mang tiếng tranh người với tiểu nam sủng.
Câu này nói ra, giọng điệu bình thường, Từ Hạ Nguyên lại nghe thành y có ý ghen, miệng tủm tỉm cười (gì z cha nội), nhăn nhở đáp:
- Ta tình nguyện ở lại đấy, em mang tiếng cái gì?
Kim Kiến Thành không thèm liếc nhìn hắn, chỉ tiếp tục uống trà của y, lúc sau lại đáp:
- Bị đồn ra ngoài, thành mang tiếng rồi còn gì? Viện phía đông không cần dọn dẹp nhiều, chắc Lục Cảnh cũng qua đó rồi đấy...
Ý trên mặt chữ, chính là muốn hắn mau cút nhanh.

Từ Hạ Nguyên nén thẹn, bình tĩnh đi lại chiếc giày vừa tháo dở, không nói một lời trực tiếp đi khỏi.

Kim Kiến Thành nâng mắt nhìn theo hắn, cảm thấy gia hoả này vừa nhăn nhở vừa không đứng đắn, nhìn thế nào cũng thấy hắn phiền chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top