Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thông thường vào những buổi tối rảnh rỗi, thái tử hay cùng cậu ngồi trên tầng cao nhất của biệt phủ ngắm sao. Bọn họ im lặng hướng mắt lên bầu trời, bầu không khí vô cùng hòa hợp, tay hắn vòng qua eo Build, đặt đầu cậu tựa lên ngực mình.

Build cực lực mê mẩn những khoảnh khắc như thế, cậu cảm thấy thời gian như ngừng lại, quên đi thân phận của cả hai, dồn hết sự chú ý vào những vì sao trên trời.

Mãi sau này khi hồi tưởng lại những năm tháng thanh xuân, kí ức đẹp nhất đối với cậu vẫn là màn đêm yên lặng cùng thái tử.

Trái ngược với không khí đầm ấm ngọt ngào ở thảo nguyên, nơi kinh thành xa hoa tráng lệ lại không được như vậy.

Từ lúc thái tử gặp lại ý trung nhân của hắn, ngày ngày đều quấn quít bên nhau, một ngày có 24 giờ, hắn dùng 20 giờ để hoàn thành nghĩa vụ của mình, 4 tiếng ít ỏi còn lại cũng dành cho bảo bối tâm can của hắn.

Vậy còn công nương, thê tử của hắn, người vợ danh chính ngôn thuận của hắn, để đi đâu?

Trong lòng thái tử đã bao giờ để tâm dù chỉ một chút đến thê tử của mình?

Nghe thị vệ bẩm báo lại, thái tử đêm nay lại tới biệt phủ bí mật đó, lòng công nương như trĩu xuống, u uất nặng nề.

Nàng ngồi trước gương, ngắm bản thân mình trong tấm kính mờ nhạt, lớp trang điểm có kĩ càng cẩn thận đến mấy cũng không che được sự tiều tụy bên trong.

Công nương khẽ chạm tay lên mặt mình, đây là nàng sao, đây chẳng lẽ lại là thiếu nữ thanh xuân phơi phới vô số người theo đuổi?

Từ bao giờ nàng trở nên thiếu sức sống như thế này?

Ngay từ đầu công nương đã biết rõ, thái tử không dành tình cảm cho nàng, dù hằng đêm có nằm bên cạnh nàng thì tâm hắn cũng đặt ở chỗ khác.

Nàng không sợ hắn nạp nhiều thê thiếp, chỉ sợ hắn nhất kiến chung tình với một người duy nhất.

Một khi thái tử đã động lòng, nàng căn bản không có cách nào kéo hắn về được.

Nô tì khuyên nàng đi ngủ sớm, công nương chỉ cười nhạt, phẩy tay đuổi chúng ra ngoài, đoạn đi tới ngồi ở bệ cửa sổ ngắm trăng.

Nàng nhớ thái tử luôn có thói quen ngồi ở chỗ này, ánh mắt thơ thẩn nhìn lên bầu trời ban đêm, có những lúc còn khẽ gọi tên của ai đó.

Tấm chân tình của thái tử điện hạ, công nương nào có thể không thấu?

Nàng biết, hắn yêu người kia đến sâu đậm, những năm thiếu vắng người ấy là chuỗi ngày hắn lao đầu vào công việc triều chính, đến đêm muộn mới chịu nghỉ ngơi.

Hắn bận rộn như vậy là vì muốn vơi bớt đi nỗi nhớ đang đè nặng trong lòng.

Giờ người ấy đã khỏi bệnh rồi, đã tỉnh lại vui cười như lúc trước và tiếp tục cướp đi phu quân của nàng.

Công nương bần thần một lúc lâu, đến tờ mờ sáng mới vào giường chợp mắt.

Mất ăn mất ngủ, cộng thêm việc suy nghĩ nhiều khiến sức khỏe công nương ngày một giảm sút, mấy ngày sau đó nàng đổ bệnh nặng, người nóng hầm hập, cả ngày chỉ có ngủ li bì không ăn uống được gì.

Nô tì chạy đến báo lúc thái tử đang họp với các quan chức trên triều, hắn biết tin chỉ gật đầu một cái rồi sai thái y tới thăm khám, đoạn lại tiếp tục xem tấu sớ.

Nô tì thân cận của công nương nghĩ đến chủ tử mình ốm đến mê sảng mà thái tử vẫn chẳng quan tâm, có chút uất ức thay nàng, ấy vậy nhưng không làm gì được, đành chạy về cung vào bếp đun thuốc.

Mãi đến tối hắn mới trở về, vào phòng xem qua công nương một chút. Bible đặt tay lên trán nàng, cảm thấy nhiệt độ bên dưới nóng rẫy liền bảo thái y chăm sóc cẩn thận, bằng mọi cách phải chữa trị khỏi cho công nương.

Tình hình thế này nếu hắn bỏ đi thì quả thật quá vô tâm vô tình, công nương dù sao cũng là con gái của quân thần cấp cao, là tiểu thư cành vàng lá ngọc, hơn nữa còn là một thê tử đoan trang hiền đức, chưa từng làm trái ý hắn.

Thái tử không thể cho nàng tình cảm, vậy thì cũng nên có trách nhiệm với nàng.

Nhưng nghĩ đến người kia, hắn lại phân vân khó xử. Cuối cùng quyết định ở lại cung đêm nay, ngày hôm sau sẽ đến sớm gặp cậu.

Qua một đêm được chăm sóc kĩ càng, bệnh của công nương đã thuyên giảm phần nào.

Nàng tỉnh lại đã ăn được chút cháo, nhìn thái tử vẫn ở đây thì có chút ngạc nhiên, sau đó liền vui mừng khôn xiết, mỉm cười trấn an hắn không cần quá lo lắng.

Thái tử thấy công nương khỏe lên, ban thưởng cho thái y rồi dặn dò ông tiếp tục hầu hạ đến khi nào nàng khỏi hoàn toàn, sau đó lên ngựa phi tới nơi quen thuộc kia.

Khi đến nơi, hạ nhân nói Build vẫn đang ngủ. Bible phất tay bảo chúng ra ngoài rồi vén rèm vào gian phòng bên trong.

Gương mặt say ngủ của cậu vẫn luôn là thứ mĩ lệ nhất thế gian này đối với thái tử, hắn nhìn mãi mà không chán, vươn tay gạt đi mái tóc lòa xòa trên trán thiếu niên.

Như cảm nhận được gì đó, Build từ từ hé mắt, trông thấy người mình đã mong chờ cả ngày hôm qua liền tỉnh táo hẳn, tuy nhiên không ngồi dậy mà nhích người gối đầu lên đùi hắn.

Thái tử cười ôn nhu xoa đầu cậu, cúi xuống chạm nhẹ môi lên trán Build, giữ một lúc mới trượt xuống má.

Build nhắm chặt mắt cười khúc khích, rúc vào lòng hắn muốn ngủ tiếp. 

Bible đặt lưng xuống nẳm với cậu thêm một canh giờ nữa, hắn không ngủ được, chỉ yên lặng ngắm cậu. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top