Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Build giật mình, trên trán đã đẫm mồ hôi. Đồng hồ điện tử đặt bên cạnh báo mới chỉ gần năm giờ sáng, trời bên ngoài vẫn còn đang lờ mờ tối. Qua tấm rèm cửa màu trắng sữa, ngọn hải đăng trên biển vẫn leo lét đầy cô độc. Tiếng sóng vỗ vào bờ rì rào như trong vỏ ốc ngày xưa anh từng nghe, không gian tối đen nuốt chửng cả căn phòng lớn.

"Sao thế?", Build thấy một bàn tay vòng qua eo mình, tấm lưng gầy bị kéo dựa vào lồng ngực ấm áp, "Gặp ác mộng à?"

"Bible?", anh mò trên mặt chăn mềm mại, nắm lấy bàn tay còn lại của nó, "Xin lỗi nhé, làm mày tỉnh giấc rồi."

Thằng nhóc cười xòa một tiếng, hôn lên mái tóc rối bời của Build. Sự dịu dàng của nó khẽ xua đi cảm giác lạnh lẽo vẫn còn đang bao quanh thân thể của anh, hơi thở đằng sau lưng đều ngập tràn sự an toàn. Build quay người ôm lấy nó, trong bóng tối anh đột nhiên nhớ đến câu hỏi của chính mình trong mơ:

"Bible đã nghĩ tới một ngày nào đó, chúng ta... không còn ở cạnh nhau nữa chưa?"

"Này", Build đưa tay miết lên đường hàm góc cạnh của nó, "Trước khi bắt đầu, đã bao giờ mày nghĩ đến chuyện chúng ta sẽ chia xa hay không ở cạnh nhau chưa?"

Gò má mềm của nó áp lên vầng trán còn rịn mồ hôi, hôn nhẹ lên những sợi tóc tán loạn.

"Lúc nào cũng nghĩ tới, nhưng cũng lại không dám nghĩ tới", thằng Bible kéo chăn lên quá vai anh, "Nếu không còn được ở cạnh Build, quãng đời còn lại chắc em sẽ thành kẻ mất trí."

"Nghiêm trọng vậy sao?", Build che miệng, cố nén nụ cười, "Hai mươi mấy năm vẫn sống không có anh đấy thôi?"

"Đúng", nó gật đầu, "Hai mươi mấy năm em đều là kẻ mất trí."

Build ngẩn người. Những lời này thật kỳ quái. Bàn tay hai người đan vào nhau trong không gian lúc bây giờ đã hơi lờ mờ sáng, trên bầu trời bắt đầu có những cánh chim sải rộng kéo bình minh lên.

"Muốn đi ngắm bình minh không?", nó hỏi, "Đứng ở ban công này nhìn được đấy."

"Không", Build lắc đầu, cơn buồn ngủ lại đã kéo tới ngay mi mắt, "Ngủ tiếp đây."

Thằng nhóc phì cười với điệu bộ mơ màng của người trước mặt, với tay bấm điều khiển rèm. Tấm vải nặng che kín cả khung cửa kính to lớn, ánh sáng của ngày mới bị chặn lại đằng sau. Build vòng tay ôm lấy eo nó, dụi mặt vào cái cổ còn thơm nức mùi xà phòng đêm qua rồi cũng ậm ừ chìm lại vào giấc ngủ. Bible hôn nhẹ lên hàng mi đen nhánh, đưa tay vuốt ve phần đùi mềm mại đang gác trên người mình. Cơ thể của Build dựa sát vào nó, lồng ngực trần cảm nhận rõ từng chút từng chút ấm áp đang kề cạnh mình. Build đã gần ba mươi, da thịt chẳng hiểu sao vẫn mướt mịn nõn nà như cậu trai vừa mới lớn, vừa chạm vào đã khơi lên dục vọng của người ta.

"Build", nó khẽ gọi, "Ngủ rồi à?"

Một bên má của anh tì vào đầu vai Bible, hệt như chiếc mochi đang mắc kẹt bên cạnh. Nó nghiêng đầu cắn nhẹ một miếng, mùi hương từ bên tóc mai đen ngập tràn trong khứu giác. Build bị cắn mãi đến khó chịu, nhăn nhó đưa tay đẩy đầu thằng nhóc ra xa.

"Thằng điên này", anh lẩm bẩm, "Nằm lui ra."

Build chui vào trong chiếc chăn dày, nằm co người như con tôm nhỏ. Hơi ấm đột nhiên biến mất làm thằng Bible khó chịu, đầu óc càng lúc càng tỉnh táo khiến nó trở nên nghịch ngợm.

"Quay qua đây đi", nó liên tục kéo eo người kia, "Ôm một cái thôi."

Bốp!

Một cái tát trời giáng rơi xuống mặt Bible, nó mở to mắt nhìn người vừa ngồi phắt dậy kia đầy oan ức. Build nghiến răng nắm hai tai nó lắc lắc, khuôn mặt thiếu ngủ giận dữ đến phát điên:

"Mày không ngủ thì để cho anh ngủ nghe chưa?", anh quát, "Còn phá nữa thì cút ra sofa mà ngồi!"

"Không phá nữa thì không phá", nó xoa xoa bên má đã hơi đỏ lên, "Mắc cái gì đánh người ta?"

"Mày nhớ đấy!"

Build lại chui vào đống chăn dày cộp, thằng Bible nằm co quắp một bên nghịch điện thoại. Giờ này vẫn còn quá sớm để làm việc, đến cả group chat công việc trên Line cũng đang im lìm. Nó tải đại một trò chơi trên mạng về, cẩn thận chỉnh tiếng xuống mức nhỏ nhất.

Bốp!

Lại một cái tát nữa không biết từ đâu bay đến. Thằng nhóc buông điện thoại trên tay, giữ lấy hai má đã đỏ ửng. Sáng sớm ngày ra đã ăn hai cái tát là điềm gì vậy?!

"Tất cả là tại mày", Build vò mái tóc rối tung, "Không thể ngủ lại được nữa! Tắt ngay cái điện thoại đi!"

"Em đã để tiếng nhỏ xíu rồi", giọng nó nhỏ như muỗi kêu, "Cái gì cũng tại em."

"Mày còn dám trả treo?", anh trừng mắt nhìn nó, "Nói to lên xem?"

"Em nói là Build muốn ăn gì để em gọi phục vụ phòng?", thằng nhóc lê cái thân hình to lớn đến ôm ngang eo người đối diện, "Ăn đồ Thái hay đồ Âu?"

Nửa tiếng sau cả căn phòng đã thơm nức mùi thức ăn. Build ngồi co chân trên chiếc sofa cạnh cửa với tấm rèm mở tung, nhét nửa chiếc bánh sừng bò vào trong miệng. Bình minh lúc này vừa mới lên, gió biển thổi vào phòng còn mang hơi mát lạnh. Mùi bơ mới ngập trong từng thớ bột mì được nướng giòn tan, đống thức ăn chẳng mấy cũng đã trôi tuột xuống dạ dày.

"No chưa?"

"No rồi", anh gật gù, "Mấy thứ này ngon thật đấy."

"Còn giận không?", nó ló đầu ra từ trong nhà tắm, "Hết giận rồi thì vào giúp em cạo râu đi?"

Build nhăn mặt trước lời đề nghị vớ vẩn của nó, lau tay vào tấm khăn ướt mát lạnh đặt trên bàn. Việc giúp một thằng con trai khác cạo râu có hơi kì cục, chẳng phải tự cạo thì thuận tay hơn à?

"Sợ làm rách da mày thôi", anh dựa người vào khung cửa nhà vệ sinh, "Mày tự cạo vẫn là an toàn hơn đó."

Nó cười hí hửng, nhét chiếc dao cạo vừa xé vỏ vào tay anh. Trong khách sạn có để một bình bọt cạo râu nho nhỏ, nhấn ra chỉ thấy trắng xóa như tuyết. Build cẩn thận xoa đều lên nửa mặt dưới của thằng nhóc, lia dao cạo chầm chậm. Bọt xà phòng bị lưỡi dao gạt đi, lớp da nhẵn nhụi bên dưới dần dần hiện ra. Hai tay thằng Bible đã đặt bên hông anh từ bao giờ, khuôn mặt vừa lau sạch lộ rõ vẻ vui sướng.

"Thích ghê", nó cười, "Hóa ra được người yêu cạo râu cho là cảm giác này à?"

"Người yêu nào?", anh đẩy nó sang một bên, mở vòi nước rửa tay. Thằng nhóc vẫn còn đang dai như đỉa đói, sống chết ôm lấy eo Build từ đằng sau.

"Ơ kìa", nó cười tít mắt, hôn lên sau tai anh, "Sao lại người yêu nào? Thế Build không thích em à?"

"Ôi, mày phiền quá đấy Bible!", Build kéo đôi tay như dính keo trên người mình ra, "Nóng bỏ mẹ cứ thích ôm ấp."

"Nhưng mà Build phải trả lời đi đã!"

"Trả lời cái gì?", anh nhíu mày, "Bị sao đấy hả?"

"Trả lời xem Build có thích em không?", thân hình đầy cơ bắp của nó dán chặt lên người trước mặt, "Có hay không?"

"Có! Được chưa?", anh quát to, hai vành tai đỏ bừng.

"Nhiều không?"

Thằng Bible hoàn toàn không có ý định buông tha cho Build, nó liên tục nhào tới hỏi những câu hỏi vô nghĩa khiến anh phát cáu, đẩy thế nào cũng không ra. Hai người nhì nhằng trong nhà tắm gần mười phút, sự cợt nhả của Bible khiến người con trai lớn tuổi hơn mất kiên nhẫn, anh véo mạnh vào bắp tay nó:

"Mày còn hỏi nữa thì coi chừng cái mạng mày", Build nghiến răng, "Thấy anh hiền mà làm tới!"

Nó la oai oái, bắp tay hiện lên dấu tròn đỏ ửng rồi dần dần chuyển tím. Có vẻ như chiêu vừa rồi khá có hiệu quả, thằng nhóc lại đã ngoan ngoãn đứng sang một bên, khuôn mặt mới nãy còn đùa cợt nay đã đổi thành ấm ức. Build nhanh chân bước ra ngoài, mở cửa lấy giỏ đồ mới giặt sạch được lễ tân để ở cửa. Đám quần áo bẩn đêm qua giờ thơm phức sạch sẽ, nằm im lặng ngoan ngoãn trong chiếc giỏ mây màu vàng nhạt.

"Lê cái thân ra đây thay đồ đi", anh chỉ xuống, "Mau lên, đừng có đứng mãi trong đấy làm trò tủi thân nữa."

Trên làn da trắng bóc của thằng nhóc giờ có thêm một vết bầm nho nhỏ, nó thay quần áo xong lại trèo lên giường ôm chân Build, hai tay áo sơmi dài còn chưa xắn.

"Build xắn tay áo cho em đi", Bible giơ hay tay lên, dụi dụi cái đầu vào bụng anh.

Trò chơi trên màn hình còn đang dở dang, cái mũi nó lại liên tục cọ vào phần eo khiến Build khó chịu. Anh dịch người sang một bên, tóm lấy cái tay nó đang quờ quạng.

"Ngồi dậy tử tế đã", Build xắn phần vải áo phẳng phiu lên tới khuỷu tay thằng nhóc, "Bây giờ đi đâu?"

"Đi vườn nho không?", nó nháy mắt, "Ở đó có rượu vang ngon lắm."

"Rượu vang á?", anh ngẫm nghĩ, "Thế thì không được, mày còn lái xe."

"Không, em không thích uống rượu", Bible xua tay, "Tới mua nho ăn là được rồi."

"Thật không đấy? Không thích uống hay giả vờ không thích uống hả?", Build cười cười nhìn nó, "Nghi lắm."

"Uống với người yêu thì thích", thằng nhóc ghé sát tai anh, nhỏ giọng thì thầm, "Chờ em xuống lấy xe rồi gọi, Build cứ ở trên này cho mát."

Cửa đóng. Tiếng gót giày của Bible gõ lên sàn hành lang càng lúc càng xa, dần dần cũng bị âm thanh của biển nuốt trọn. Build thả chân mình trên sàn phòng mát lạnh, nhìn xuống đôi tất đang bao trọn lấy nó. Tình yêu mãnh liệt dấy lên trong tim anh cùng nỗi bất an lớn dần, những kí ức vụn vặt thuở bé bỗng chốc hiện ra trong đầu. Build nhận ra tâm trí này đang dần phụ thuộc vào sự chiều chuộng của người kia, dần dần quen với việc bóng hình ấy sẽ xuất hiện trước mắt mỗi ngày, dần dần... quen với việc được yêu.

Khung cảnh này quá đẹp, đẹp như Wonderland anh từng thèm khát thuở bé.

Nhưng nó không có thật.

Build, xuống dưới đi, em đang đợi trong xe ở đường vào sảnh. Dặn lễ tân che ô cho Build ra đỡ nắng nhé.

Tiếng điện thoại vang lên khiến anh giật mình khỏi dòng thác suy nghĩ đang đổ ào xuống, vài chữ tin nhắn ngắn ngủi nhưng đủ để lấp đầy khao khát trong Build. Anh áp màn hình điện thoại lên tim, cảm nhận thứ đang bơm máu kia run rẩy mãnh liệt.

Dưới sảnh xôn xao.

Build vừa bước ra từ buồng thang máy thì đã bị một cô gái trẻ chộp lấy tay, ánh mắt đối diện với anh đầy sợ hãi:

"Cho hỏi, anh... ở cùng với vị khách phòng 1028 sao?"

"Phải", anh gật đầu, sống lưng lúc này đã lạnh buốt, "Có chuyện gì vậy?"

"Vị khách đó, bị tai nạn rồi", giọng cô gái run run, "Đang ở ngoài kia."

Trái tim Build run lên, từng tế bào hình như cũng đang ngập trong sợ hãi. Anh chạy vội ra khỏi sảnh, ánh nắng vào lúc gần mười giờ sáng chiếu vào đôi mắt như sắp mù lòa. Âm thanh xôn xao càng lúc càng gần, hình ảnh chiếc xe quen thuộc bị bẹp nát phần đầu như chọc thẳng vào đại não Build, trời đất tối sầm lại như giấc mơ lúc tảng sáng.

"BIBLE!"

Máu chảy ra từ khoang lái. Anh quỳ mọp bên cạnh cửa kính, đôi tay mới nãy còn sạch sẽ giờ đã bê bết đỏ tươi.

"Build..."

Tấm kính vương máu đột nhiên từ từ được kéo xuống, giọng nói quen thuộc vươn ra khỏi không gian tanh nồng quyện với khói động cơ đã hỏng. Khuôn mặt thằng Bible lúc này đã không còn chút thần sắc nào, thế nhưng đôi mắt nhìn anh lại an tĩnh đến lạ thường.

"Đợi em."

Nó lịm đi. Buid nắm lấy bàn tay còn chưa kịp vươn ra qua khe cửa kính, suy sụp trong vũng máu đã dần khô lại dưới ánh nắng mặt trời bỏng rát. Nước mắt anh lã chã rơi không ngừng hệt như một bình nước lớn vừa vỡ, từng đoạn tâm trí như đã tan nát. Tiếng xe cứu thương vang lên sau lưng, tất thảy hỗn loạn không ngừng đâm vào tim người ở lại.

"Bible, Bible..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top