Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ngoại truyện: Nhật ký chăm vợ của ngài Vegas (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gia Tộc Phụ dạo này có một lời đồn, chỉ trong vài đêm cũng đã lan hẳn sang bên Gia Tộc Chính. Mấy người hầu gái nói rằng cậu chủ Vegas đang học nấu ăn, còn cực kỳ nghiêm túc sai vệ sĩ mua về một đống sách về chủ đề nuôi dạy trẻ con chất đống trong phòng đọc. Hắn dậy rất sớm, từ lúc trời mới tảng sáng đã đập cửa phòng tập ầm ĩ, gần hai tiếng sau thì đầm đìa mồ hôi hùng hổ tiến ra ngoài. Lộ trình sinh hoạt cực kỳ khoa học này khiến cho mọi người, không bao gồm Venice và Pete, cảm thấy hơi hơi hoảng sợ.

Họ đồn, cậu Vegas dạo này yêu đời lắm.

Pete lắc đầu khi nghe thấy mấy nàng ở tổ quét dọn túm năm tụm ba bàn bạc về người kia, xoay nút điều khiển nhỏ trên chiếc xe lăn tiến về căn phòng khách rộng. Hôm nay cậu chủ Tankul và Porsche hẹn sang thăm hai người, nghe nói còn mang theo một ít đặc sản từ chuyến du lịch Hàn Quốc của cậu cả Gia Tộc Chính. Giờ này cũng đã gần tới bữa cơm trưa, có lẽ họ sẽ ở lại đến đầu buổi chiều. Pete căn dặn một người hầu đang đứng gần đó về bữa trà tráng miệng, cũng không quên nhắc về mấy thứ hoa quả mà Porsche rất thích.

"Cậu Vegas nói hôm nay cậu Vegas sẽ nấu ăn ạ.", cô hầu gái cúi người, chỉ về phía nhà bếp đang khép hờ cửa, "Bên phía bếp đã chuẩn bị đầy đủ đồ được căn dặn, bánh ngọt đang được lấy về từ xưởng."

"Vegas nấu ăn sao?", Pete trố mắt nhìn về phía xa xa, đúng thật từ đây cũng ngửi được chút mùi thơm của dầu hành, "Không phải là đặt từ nhà hàng của chúng ta mang tới như thường lệ à?"

"Cậu Vegas nói có vài thứ mà cậu không ăn được, cũng không cho đầu bếp chạm tay vào.", người kia bất đắc dĩ cười ngượng, "Mấy tuần nay đều là cậu ấy nấu ăn..."

Pete thầm "Ồ" lên một tiếng trong lòng, cũng hơi ngạc nhiên. Dạo gần đây quần áo của Vegas bị hắn thay mới liên tục, một ngày cũng phải tới ba bốn bộ có dư. Cậu không nghĩ nhiều, ban đầu cũng chỉ đổ lỗi cho thời tiết Bangkok dạo này quá nóng.

"Được rồi.", Pete gật đầu, cũng không hỏi sâu thêm, "Phiền chị gọi Venice tới phòng khách nhé, tôi đợi ở đó."

Phòng khách của Gia Tộc Phụ đã được sửa sang lại, mấy mảng màu tím đỏ bị giảm thiểu nhiều khiến không khí nhìn cũng mát mắt hơn. Pete lê một chân lên ghế, thuần thục để cả người mình tựa vào đằng sau sofa mềm. Venice lúc này cũng vừa chạy đến, bê chiếc đôn bông tới cạnh bố nhỏ của nó. Thằng nhóc rất nhanh nhẹn, vài tuần vừa rồi cũng là nó tình nguyện làm chân sai vặt, rót nước lấy trà linh tinh có sai đến cả trăm lần cũng không nhăn nhó chút nào.

"Quần áo của ai kia?"

Cậu nhìn thấy nó vừa vắt qua móc một bộ đồ tối màu, ngạc nhiên hỏi. Venice nhìn về phía ngón tay của bố nhỏ, cái miệng đỏ ửng à lên một tiếng.

"Của bố Vegas ạ.", nó phân bua, "Bố Vegas nấu ăn, tí nữa sẽ đi tắm nên con lấy quần áo từ phòng giặt về giúp bố."

"Hai bố con dạo này hòa thuận quá nhỉ?", Pete nheo nheo mắt.

"Đâu có ạ...", thằng nhóc bắt đầu liếc từ phía, tránh khỏi ánh nhìn tò mò từ người kia, "Con... yêu bố Vegas mà!"

"Venice nói dối hả?", cậu nhéo nhẹ má nó, "Bố Vegas hối lộ con cái gì rồi có đúng không?"

Đứa bé tiu nghỉu, hai tay ngọ nguậy xoắn cả vào nhau. Pete cố nén cười, im lặng nhìn nó. Thằng bé liếc trộm về phía phòng bếp, rồi lại len lén nhìn người trước mặt, hạ giọng:

"Bố... dạy con tán em Grey ạ."

"Hả?", Pete trợn mắt, "Em Grey? Em Grey nhà chú Build á?"

"Vâng.", Venice gật đầu, "Bố bảo nếu không biết tán tỉnh là em Grey cho con ra rìa..."

Cậu nghe tới đây, hơi cạn lời. Vẻ mặt lanh lợi ỉu xìu của nó khiến Pete vừa bực bội lại vừa buồn cười, nhất thời cũng không biết nói gì cho đúng. Vegas thật sự rất lắm trò. Mấy ngày trước mua về hai chồng sách cao ngất, Pete còn tưởng hắn thật sự muốn trở thành một ông bố trưởng thành và tử tế đúng nghĩa, không ngờ sau lưng lại len lén dạy trẻ con thứ trò mèo này.

"Pete!!!"

Một tiếng gọi thất thanh vang đến từ phía cửa ra vào. Mấy sắc màu neon chói lóa vụt qua trong không khí, chớp mắt một cái đã thấy Tankul đứng sát bên cạnh ghế. Anh ta run rẩy chạm vào vết thương trên đùi của Pete, ánh nhìn hằn học quét quanh phòng:

"Thằng Vegas đâu? Sao nó dám để mày bị thương nặng thế này? Pete, nó đâu?!"

"Cậu chủ...", Pete cười khổ, nắm lấy bàn tay đang quơ loạn xạ của Tankul, "Tôi không sao. Vegas... đang nấu ăn dưới bếp."

Ánh nhìn của hai người mới tới cũng ngay lập tức trở nên thật kỳ lạ.

"Vegas nấu ăn cho tụi tao ăn luôn ấy hả?", Porsche tròn mắt, "Vậy tụi nó đồn... là thật phải không?"

"Vegas nấu ăn cũng ngon từ trước rồi, mày đừng có tỏ ra ngạc nhiên thái quá như thế chứ thằng đần này.", Pete phẩy tay, hơi ngượng ngùng thừa nhận, "Chỉ là giờ thì chăm hơn tí thôi."

"Không, mày mới đần ấy.", người con trai có nước da hơi ngăm lắc đầu, "Tụi nó đồn Vegas yêu đời cơ!"

"À..."

Mùi thơm bắt đầu sực nức trong không khí. Một chiếc xe đẩy đồ ăn được hai người hầu chầm chậm đưa vào trong, mấy chiếc đĩa đầy ngồn ngộn cũng theo đó mà xếp kín mặt bàn ăn bằng kính dày. Tankul nhảy dựng lên, ghé người sát xuống những món ăn còn đang bốc khói, hít một hơi dài rồi ho sặc sụa.

"Pete! Cay quá!"

"Vậy anh họ ăn tạm mấy món bên cạnh đi, không cay đâu."

Giọng nói trầm trầm của Vegas vang lên. Hắn đã tắm táp xong xuôi, mái tóc sấy khô được vuốt ngược ra đằng sau đầy nghiêm chỉnh và chiếc áo sơmi lụa ghim vào trong quần cực kì gọn gàng. Pete ái ngại nhìn mấy người trước mắt, thầm cảm ơn rằng mình có lẽ là kẻ bình thường nhất trong đám này.

"Anh bế em ra bàn."

Hắn cúi xuống, vòng tay qua người cậu. Pete có hơi bất ngờ trước hành động này, thế những cũng chỉ im lặng víu lấy cái cổ thanh mảnh kia, ngượng ngùng quay mặt đi nơi khác. Porsche vỗ tay bồm bộp, cái miệng đang đầy ngập thức ăn.

"Được đấy được đấy!", cậu ta gật gù, "Thằng Kinn mà nhìn thấy cảnh này chắc cũng yên lòng."

"Yên lòng cái của khỉ ấy!", Tankul quát lên, gác một chân ngang ghế, "Một vết chó cắn ở tay, một lỗ đạn ngay đùi, bảo ai yên lòng được chứ tao thì không nhé!"

"Không sao, ngoài ý muốn thôi.", Pete đón lấy đĩa cơm từ tay Vegas, xúc vào hai thìa thịt lợn xào ngọt, "Vài ngày nữa là đi lại được rồi, không ảnh hưởng quá nhiều."

Vegas lúc này hơi cúi người, nhấc Venice lên chiếc ghế cạnh góc tường. Hắn đặt một đĩa thức ăn không cay xuống trước mặt nó, dúi vào tay thằng bé một cái thìa bằng nhựa. Bữa ăn trôi qua với những tiếng ầm ĩ của ba người, mà chủ yếu là giọng của Tankul chiếm chủ đạo. Anh ta tấm tắc khe những món đồ Vegas nấu, cũng càng không quên đá xéo vài câu. Porsche thì chỉ ba hoa về mấy thứ linh tinh của Gia Tộc Phụ, cậu vẫn né những vấn đề có thể gây xung đột thế lực từ cuộc chiến ba năm trước. Venice chăm chú ăn, thi thoảng lại giật áo Vegas một cái.

"Ôi chao, nhìn kìa.", Tankul chỉ tay về phía hai bố con, "Sao thằng bé lại thân thiết với bố lớn nó hẳn rồi?"

Vegas cúi nhìn nó, bỏ một con tôm đã bóc vỏ lên phần cơm còn lại. Venice cười toe toét, huơ huơ chiếc nĩa nhựa trong tay.

"Bố Vegas tốt mà bác Tankul."

Anh ta làm bộ nôn ọe. Pete mỉm cười, bàn tay luồn xuống dưới bàn vỗ nhẹ lên đùi hắn như động viên. Bữa ăn kết thúc bằng một ấm trà hoa nhẹ nhàng, đĩa hoa quả đầy ắp dưa lưới cũng được người hầu gái cẩn thận xếp lên trên. Vegas không nói nhiều lắm, chỉ ôm Venice trong lòng chăm chú theo dõi một tập phim hoạt hình đang được phát trên điện thoại. Ba người kia rôm rả chuyện trò, thi thoảng lại có một mẩu đối thoại ngốc nghếch của Porsche và Pete lọt vào tai hắn.

Ấm trà cũng vơi dần, đầu giờ chiều nắng gắt. Khu vườn cạnh phòng khách im lìm trong cái nóng hầm hập, đám côn trùng bắt đầu kêu rộn rã. Tankul cùng Porsche đã trở về Gia Tộc Chính, không khí giữa ba người còn lại trở về với yên bình thường ngày. Vegas đặt Venice trong lòng mình xuống ghế, gác điện thoại lên giá đỡ gần đó

"Em có mệt không?", hắn hỏi, tiện tay đưa cho cậu một quả chôm chôm trắng nõn, "Ăn nhiều hoa quả lên, bị bệnh cần vitamin đấy."

Pete nhét thứ quả mềm mát kia vào miệng, cảm nhận mùi chua chua ngọt ngọt lan ra trên đầu lưỡi. Không gian buổi trưa trong khuôn viên rất yên ắng, chỉ thi thoảng tiếng nhân vật nheo nhéo trên hoạt hình phát ra từ phía Venice.

"Không ăn nữa.", Pete lắc đầu sau khi ăn đến quả thứ sáu, hơi nghiêng người nhìn Venice đã nằm dài trên hai chiếc ghế gỗ kéo gần lại, "Con ngủ rồi à?"

"Ừ, vừa ngủ rồi.", Vegas thu lại đống vỏ trên đĩa, bỏ lên xe đẩy. Hắn cầm chiếc khăn đang được xếp gần đó, cẩn thận lau đi lớp đường hoa quả hơi dinh dính trên tay người kia. Cảm giác lành lạnh trên khăn chạy lướt qua da thịt mềm mại, xua đi bớt phần nào không khí oi ả trong người. Pete cũng trở ngược tay cầm lấy chiếc khăn, nắm lấy cổ tay hắn:

"Em lau cho anh."

Cứ thế, năm phút sau tay hai người đã sạch sẽ hoàn toàn. Vegas đón lấy chiếc khăn bẩn, vắt lên thành xe bằng inox, thuận thế mà gác cằm lên bờ vai thanh thoát của người kia. Pete không nói gì, chỉ mỉm cười nhéo nhéo vành tai cong cong của hắn, dưới đáy mắt ngập tràn hạnh phúc. Cậu nhìn thấy cả những xao động đẹp đẽ nhất của thế giới qua ngũ quan quen thuộc kia, đồng thời trong lòng cũng lén lút ước thời gian dừng lại lâu hơn một chút.

"Sao thế?", Vegas cười cười, vuốt một lọn tóc lạc trên mi mắt.

"À...", Pete lắc đầu, "Không có gì cả. Chỉ là dạo này em cảm thấy yêu anh nhiều hơn trước một chút thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top