Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 55

Build cùng cậu nhóc Bob ăn trưa xong khoảng 15' sau mới thấy Bible họp xong, trở về.

Vừa nhìn thấy hắn, Bob nhanh chóng lao xuống giường, chạy đến gọi :"Ba!"

"Ừm, hôm nay ở nhà cùng chú có ngoan không?" Bible cưng chiều bế bé lên.

"Ngoan ạ." Bob hôn lên má Bible một cái.

Build  nhìn cảnh tượng ngọt ngào này mà ao ước. Cậu ao ước rằng...mình cũng là một thành viên trong gia đình nhỏ của hắn, để giảm bớt sự cô độc quạnh quẽ của mình trong hiện tại.

"Anh đã ăn trưa chưa?" Build nhìn Bible bế  Bob ngồi xuống cạnh mình, liền hỏi.

"Vẫn chưa." Bible xoa xoa bụng cho Bob.

"Còn em?"

"Con và chú đã ăn rồi đó ba, ba mau ăn đi!" Bob trả lời.

"Nếu anh không chê, em làm vài món cho anh ăn nhé?" Build mở lời.

"Vậy phiền em." Bible cũng không từ chối.

Build vội đứng lên. "Không phiền đâu ạ, em đi ngay đây."

Bible gọi lại. "À, em có biết, người mang thai thì thích ăn gì không?"

"Cũng...cũng tùy người, có người thích ngọt có người thích chua." Tuy hơi lúng túng nhưng Build vẫn trả lời đầy đủ.

"Vậy em làm vài món chua đi, để sang một cái hộp khác. Phiền em." Bible nói nhưng không nhìn cậu, chỉ nhìn Bob.
Build chỉ biết gật đầu, sau đó ra ngoài.

Phòng bếp của khách sạn hiện tại chỉ có lưa thưa vài người, bởi giờ cơm trưa đã qua, bọn họ cũng đã ăn rồi nghỉ ngơi, chỉ để lại vài đầu bếp ở lại để phục vụ khách vãng lai.

Build được chị bếp dẫn vào một khu riêng, chỉ cho cậu từng đồ vật một, rồi sau đó ra ngoài.

Cậu vừa chế biến món ăn, vừa suy nghĩ về người phụ nữ mà Bible nói lúc nãy. Là ai mang thai? Chẳng lẽ...là vợ hắn sao? Chắc đúng như vậy rồi, chỉ có người phụ nữ đó mới khiến hắn dụng tâm nhiều như vậy. Nhưng vì cớ gì lại nói với cậu, nhờ cậu làm, trong khi khách sạn này thiếu gì đầu bếp có tay nghề cao đâu? Hay là hắn đã hiểu được tâm ý của cậu, lợi dụng chuyện này để cậu chết tâm?

Nếu là vậy thật thì cậu nên bỏ cuộc sớm cho rồi. Mặc dù cậu cũng đã hiểu được cậu bây giờ cậu chẳng là gì trong tim hắn, gặp gỡ hắn ở đây là điều may mắn, còn mong gì thêm được nữa?
Cứ nghĩ người mình yêu là hắn, mà hắn lại chỉ hướng về người khác, trái tim cậu không nhịn được mà ẩn ẩn đau. Thì ra cảm giác này chính là như thế, ngày xưa cậu dằn vặt hắn quá nhiều, bây giờ mọi thứ trả về nơi cậu hết rồi.
Tự mình nếm trải sự đau đớn mà mình từng dành cho người khác, cậu mới hiểu được ngày xưa mình khiến hắn đau đớn đến mức nào. Thế mà hắn vẫn dịu dàng với cậu cho đến phút cuối cùng, quả là cao thượng.

Cậu không cao thượng được như hắn,  nhưng cũng không thể làm gì khác hơn. Chẳng lẽ tìm vợ hắn, bảo rằng cậu yêu hắn, muốn cướp hắn ư?
Hay trực tiếp đẩy người lên giường, sau đó bắt hắn chịu trách nhiệm?
Hoang đường, thật quá hoang đường!
Chính cậu đã đẩy hết phần tình cảm ngọt ngào mà ngày xưa đã bất cần hất đổ xuống đáy đại dương, cho nên đau khổ này là cậu tự chọn lấy. Cậu không có quyền thay đổi sự thật, cũng không thể thay đổi trái tim của hắn. Cậu cũng không thể mang hắn trở về, cũng không thể mang tình yêu ngày xưa quay trở lại.

Giờ đây cậu cô đơn, cậu lẻ loi, cậu chỉ có một mình. Cậu muốn hắn được hạnh phúc, nhưng hạnh phúc đó phải do chính cậu mang đến, chứ không phải của người khác.
Nhưng tất cả có phải đã quá muộn rồi không?

Build theo trí nhớ nấu cho Bible ba món mà hắn thích nhất. Đậu xào thịt, bò hầm mộc nhĩ, gà om cay. Canh thì cậu dùng nước hầm xương bò có sẵn nấu thêm một bát canh rau củ nữa. Món này không nằm trong thực đơn hắn thích, nhưng cậu nhớ hắn luôn ăn canh, nên làm.

Bible không thích ăn cá, cậu luôn nhớ kỹ điều này.

Cậu bưng một mâm thức ăn,  tay cầm thêm một chiếc hộp. Mấy món trong hộp tuy rằng không phải làm cho Bible ăn, nhưng cậu vẫn trau chuốt từng li từng tí để món ăn có vị ngon, lại còn phải thật đẹp mắt nữa. Dù sao món ăn này cũng là dành cho người mà hắn yêu cậu không thể qua loa. Yêu người đó thì nên trân trọng những ai quan trọng với người ấy, cậu hiểu điều này.
Bible nhìn mâm thức ăn, trong lòng có chút vui vẻ . Hắn cầm đũa lên nếm thử, Bob cũng thích thú nhìn chằm chằm.

"Không biết có vừa miệng anh không nữa, đã lâu rồi em không xuống bếp, tay nghề chắc cũng không còn tốt." Build dè dặt nói.

"Ngon lắm." Bible đáp, thuận tay gắp một miếng thịt bò cho Bob .

Cậu nhóc oa lên một tiếng, nói :"Ngon lắm ba ơi, cho con thêm miếng nữa."

Thấy họ thích thú như vậy, Build cũng bất giác nở nụ cười. Nhưng khi nhìn thấy chiếc hộp bên cạnh, cậu lại không cười nổi.

Tuy rằng rất muốn muốn hỏi, nhưng cậu lại ngập ngừng. Cậu sợ rằng đáp án không phải là điều cậu mong muốn.
Mà Bible cũng không nói gì cả, từ đầu đến cuối không nhìn chiếc hộp. Build nghĩ có lẽ lát nữa anh sẽ tự mang nó về cho vợ mình.

Build ngồi bên cạnh không biết nên làm gì, lâu lâu lại đưa nước hoặc lau miệng cho Bob mà thôi.

Cậu bất giác nghĩ rằng, hình ảnh ba người cùng ngồi trong phòng thế này, thật giống một gia đình. Tuy rằng chỉ là ảo giác của cậu, nhưng cậu không muốn thoát ra. Dường như bây giờ với cậu, được hưởng một chút cảm giác gia đình cùng Bible như này đã là điều quá xa xỉ. Thế nên cứ được bao nhiêu hay bấy nhiêu, dù cho chúng chỉ là bong bóng xà phòng, bất cứ lúc nào cũng có thể tan vỡ như chưa hề tồn tại.
Ăn xong Bible bế Bob đi súc miệng.

Bên ngoài, Build đã dọn dẹp xong, vừa mang ra cửa thì có phục vụ đi ngang qua giúp cậu chuyển xuống giùm.
Hai người trở về phòng cùng một lúc, Bob dường như đã buồn ngủ, nằm trong lòng Bible nhắm mắt lại.

Bà vú đi qua, thấy thề liền bế bob về phòng, để Bible nghỉ ngơi.
Bible không nói gì với Build cả, hắn rút di động ra, gọi cho ai đó. Lát sau Liris đến, khi anh bước vào nhìn thấy Build liền sửng sốt, nhưng chỉ gật đầu chào hỏi qua loa, không nói gì thêm.

"Tay nghề của Build rất khá, tôi nhờ em ấy nấu vài món cho Lia. Người mang thai mấy tháng cuối hình như rất thèm ăn, mấy món của đầu bếp cô ấy đều nếm thử qua, tôi muốn thay đổi khẩu vị cho cô ấy nên nhờ Build làm giúp. Anh mang về cho vợ mình đi."

Bible thấy hiếm khi Bible nói nhiều như vậy, hiển nhiên là đang cao hứng. Anh cầm chiếc hộp, cảm ơn hai người rồi ra ngoài, không nói lời thừa thãi nào.

-----------------

Build lúc này mới hiểu ra, từ nãy đến giờ mình đã suy nghĩ lung tung quá rồi.

"Anh Liris và thư kí Lia...đã kết hôn rồi sao?"  kinh ngạc hỏi.

Bible nhìn đồng hồ trên tay, đáp :"Ừ." Hai người yêu nhau từ lúc trong nước rồi, sang đây tôi với Lia hối thúc mãi mới chịu kết hôn."

"Cô ấy...có thai sao?"  Build vẫn muốn nghe hắn xác nhận một lần nữa.

"Phải, đã hơn 7 tháng rồi. Trước đây tôi luôn nhờ cô ấy chiếu cố Bob giúp, bây giờ cô ấy không tiện lắm nên đành tự mình chăm sóc. Tuy rằng Miyu -  vợ trợ lý Lord có bảo tôi đưa Bob sang cho cô ấy chăm, nhà cô ấy sát nhà Liris nhưng cô ấy có hai đứa con, còn mở lớp dạy đàn cho trẻ em nữa, tôi thấy khá bất tiện nên từ chối."

Bible nói, tiện thể kể luôn về tình hình của những người đã theo anh sang đây.
Build nghe thế thì mọi khúc mắc trong lòng đều được giải, cho nên cao hứng quá mà bật ra câu mà đã muốn hỏi từ lâu :

"Thế vợ anh đâu, sao không chăm Bob?"

Bible ngẩng lên nhìn Build, nhìn rất lâu. Sau đó chậm rãi nói :"Tôi vẫn chưa kết hôn."

Mắt Build mở thật to, cậu mấp máy hồi lâu mới hỏi được :"Thật...thật à?"

Bible gật đầu, không nói gì thêm, cũng không nhìn cậu.

Thật ra thì ngay từ đầu cậu đã để ý ngón tay của Bible, không có nhẫn. Dù rằng có rất nhiều lí do khác nhau để người kết hôn rồi vẫn không đeo nhẫn, nhưng cậu vẫn cố chấp bám víu vào cái phao này, để tự cho mình một chút hy vọng. Giờ hy vọng đã trở thành sự thật, cậu vui không nói nên lời.

"Vậy... Bible...?"

"Là con của Jus." Bible không đợi Build nói hết đã trả lời.

"Sao ạ?" Cậu cực kì ngạc nhiên.
Bible đáp :"Chuyện này rất dài. Vào lúc tôi sang đây được gần 1 năm, ngày nọ đột nhiên có 1 cô gái mang thai đến tìm tôi. Cô ấy vừa thấy tôi đã khóc, khiến người xung quanh hiếu kỳ. Tôi đành đưa cô gái ấy vào phòng mình, bảo cô gái ấy nói chuyện gì đã xảy ra. Cô ấy kể rằng từ trong nước đã yêu Jus Preeda, cô ấy lớn hơn nó 2 tuổi, là đàn chị. Không lâu sau, Jus sang Mỹ, nhưng trái tim cô vẫn luôn dành cho nó. Cô gái ấy đã cố gắng giành học bổng để được sang Mỹ, nhưng nước Mỹ mênh mông, tận sau khi 22 tuổi, lúc đó cùng bạn bè đi ăn mừng sau lễ tốt nghiệp, vô tình nhìn thấy nó ở quán Bar. Khi ấy Jus mới 22 tuổi, thời điểm này nó sống rất phóng túng,. Trước đó nó có về nước giúp anh điều hành chi nhánh công ty, nhưng vì việc học nó luôn trở lại đây."

Build chắm chú lắng nghe, lúc hắn dừng lại, cậu hỏi :"Vậy sau đó thì sao?"

Bible nhìn cậu, nói :"Sau đó cô ấy lợi dụng lúc Jus đi vệ sinh, liền đi theo. Lúc này Jus cũng đã say lắm rồi, nó vào toilet nôn xong thì lão đảo ra ngoài, cô ấy mới đỡ nó ra khỏi quán Bar, thuê phòng lúc đó, rồi lợi dụng gạo nấu thành cơm. Sau khi tỉnh dậy, Jus nghĩ cô ấy là gái bán thân nên để lại chút tiền rồi rời khỏi. Sau vài tháng, cô ấy chuẩn bị về nước thì phát hiện mang thai, liền tìm Jus  nói chuyện, nhưng khi cô tỉnh ở khách sạn đã hoàn toàn không biết để liên lạc với Jus rồi. Cùng lúc đó công ty có việc gấp, nó không trở lại trường, khi cô xin được số điện thoại từ bạn bè của nó thì luôn không gọi được. Chờ đợi trong vô vọng mãi cho đến khi cô ấy mang thai đến tháng thứ 8, liền nghe bạn bè chỉ điểm rằng, tôi là anh trai của Jus , lập tức đến tìm."

"Sao cô ấy không về nước luôn, dù sao ở trong nước cũng có ba mẹ chiếu cố mà?" Build hiểu rằng 1 cô ấy mang thai ở nơi đất khác quê người thì rất cực nhọc. Nhưng mang về nhà biết đâu ba mẹ sẽ bao bọc, vẫn tốt hơn một mình.

"Sau khi mọi chuyện đã xảy ra vài tháng thì ba mẹ cô ấy gọi về, bảo cô ấy kết hôn với 1 người bạn, là thanh mai trúc mã với cô ấy, đã yêu cô ấy từ lâu. Tuy rằng cô ấy chỉ yêu Jus, nhưng cũng thừa biết nó sẽ không yêu mình, mà cái thai đã hơn 3 tháng, trở về cũng không được, mà phá bỏ cũng không xong, vì thấy cô ấy cứ đi tìm Jus trong vô vọng. Khi tìm đến tôi, cô ấy bảo sau khi sinh xong sẽ về nước, muốn nhờ tôi giao đứa bé cho  Jus. Cô ấy dù không có được Jus Preeda nhưng tự mình sinh ra cốt nhục cho nó đã mãn nguyện lắm rồi. Tôi hiểu được tâm ý của cô ấy nên đã lo cho cô ấy chu toàn, còn cho cô ấy 1 số tiền để về nước. Cô ấy bảo rằng sau này đừng cho đứa bé biết cô là mẹ nó, nhưng tôi rất thương đứa bé, liền sai người tìm ảnh của cô, đợi Bob lớn lên sẽ cho nó xem, để biết mẹ nó là ai. Bob là tên cô ấy đặt cho đứa bé.

"Thời điểm ấy anh có liên lạc với Jus không?" Build thắc mắc.

"Có, nhưng nó luôn rất bận. Mãi đến khi nó về Mỹ để thi cử thì đứa bé cũng đầy tháng rồi. Lúc nói ra chuyện này, Jus luôn không tin, đến khi xét nghiệm ADN thì không còn gì để nói nữa. tuy vậy, nó bảo tôi hãy nuôi đứa bé giùm, bởi vì thời điểm đó nó và Silent đã xác định quan hệ. Nó tha thiết cầu khẩn tôi đừng nói cho ai biết chuyện này, bởi Silent biết được sẽ đau khổ. Nó phụ Silent quá nhiều lần, không muốn tiếp tục làm khổ anh ta nữa. Tôi dù sao cũng đã li hôn, chỉ có 1 mình, nuôi đứa nhỏ tiện hơn, thế là tôi nhận nuôi Bob." Bible đơn giản kết thúc mọi chuyện.

"Anh định...không kết hôn nữa thật sao?" Build liền hỏi vào điểm mấu chốt.

Bible tuy trên môi thì mỉm cười, nhưng nhìn kỹ thì nụ cười này đầy chua xót và bi thương. Hắn chậm rãi nói :"Trên đời này tôi chỉ yêu duy nhất một người, nếu không cùng người ấy đứng trên lễ đường, tôi vĩnh viễn sẽ không kết hôn với ai khác."

Build ngẩn ra. Trong giây phút ấy, cậu có cảm giác mình bị giam hãm trong bóng tối. Những đau khổ cùng thất vọng của người ấy như một chiếc lồng giam, xung quanh là bóng tối tràn ngập bi thương và tiếc hận, khiến cậu đau đến hít thở không thông. Thì ra là vậy, người ấy vẫn ở đó, vẫn chìm đắm trong đau khổ triền miên. Mọi thứ chưa bao giờ chấm dứt.

"Em và cô ấy sao lại li hôn?" Đúng vào lúc Build đang định thổ lộ lòng mình, Bible đã hỏi câu này.

Build đanh cười gượng :"À...bọn em có rất nhiều lí do. Nhưng lí do lớn nhất chính là việc con cái. Cô ấy không thể sinh con. Còn xác suất của em...cũng rất thấp."

"Vậy nên hai người li hôn?" Bible hỏi rất nhẹ nhàng, không hề kích động, tựa như đang hỏi chuyện một người xa lạ nào đó.

"sau khi phát hiện ra chuyện ấy, bọn em cũng không có xung đột. Nhưng hai nằm sau thì...haizz, nói chung là đanh phải kết thúc." Build cuối đầu tự giễu, không muốn kể nhưng chuyện đã xảy ra.

"Em có buồn không?"

Build ngẩng lên, mỉm cười :

"Không. Em cảm thấy kết thúc là chuyện em nên làm từ lâu. Là sự giải thoát."

"Giống với lúc chúng ta li hôn sao?"
Khi Bible nói ra câu này, không khí trong lòng đông đặc lại. Build tựa như bị đóng băng, không mở miệng nó được câu nào nữa. Rõ ràng chính cậu muốn nói là không phải, nhưng tại sao lại không thể nói?

-------------

Hai người họ nói chuyện không bao lâu thì bên ngoài có người đến tìm Bible, bọn họ còn công việc của buổi chiều nữa.

Build thẫn thờ trở về phòng mình, cậu chẳng biết bây giờ nên làm gì nữa. Đã biết rõ Bible không kết hôn, trong lòng vẫn còn cậu, nhưng cậu lại không biết phải bắt đầu từ đâu để biện giải cho trái tim của mình. Tâm tư rối loạn thành một đoàn, cậu cứ đi tới đi lui trong phòng.

Bob khi tỉnh ngủ chạy sang phòng tìm Build. Cậu nhóc rất vui vẻ, nói huyên thuyên suốt, vì vậy cậu cũng thả lỏng tâm trạng hơn.

"Gì ạ, hai ngày nữa chú về rồi sao? Vậy ai chơi với Bob bây giờ, không chịu!"

" Bob  ngoan, sau này khi nào ba đưa con về nước thì đến tìm chú nhé!" Build an ủi.

"Ba nói sẽ không về nước." Bob nói bằng giọng buồn bã.

Cậu bất ngờ "Sao lại vậy?"

"Con không biết. Ba chỉ nói sẽ không về nước, cả đời sẽ ở đây."

Lúc này Build mới nhớ ra, khi ly hôn, hắn nói rằng cả đời không tái kiến. thì ra là như vậy, hắn luôn giữ lời hứa. Nhưng lúc này, cậu không cần hắn giữ lời hứa nữa

-------------------------------------------

Tối đó Bob ngủ lại bên phòng Build. Tận 21h Bible mới xong việc, hắn đi sang đón Bob về. Build muốn tìm cơ hội nói chuyện với hắn, nên tìm cớ không cho hắn về phòng sớm.

"Bob vừa ngủ, không chừng anh bế lên bé sẽ thức." Build đã đắp chăn kín cho Bob, điều hòa cũng bật rất ấm.

"Làm phiền em." Bible ngồi xuống giường bên cạnh Bob.

"Anh, em muốn xin lỗi anh về chuyện ngày xưa." Build nghĩ mình nên bắt đầu bằng câu này trước.

"Chuyện cũ rồi, đừng áy náy nữa." Bible nhẹ nhàng nói.

"nhưng vẫn là em sai. Anh biết không, lúc chúng ta ly hôn, anh Liris  đã tìm em rất nhiều lần, nhưng em từ chối. Sau khi chúng ta chính thức ly hôn, anh ấy có nhờ người gửi cho em một bức thư, đặt trong hộp nhỏ. khi em biết là thư anh gửi đến thì em không đọc, bỏ vào vali quần áo. Mãi cho đến khi em ly hôn với Sami, một mình dọn đến nhà thuê mới nhìn thấy. Dường như anh ấy nhận ra em sẽ không đọc ngay, cho nên dùng giấy mực rất tốt, năm năn qua vẫn còn vô cùng mới. Nội dung trong thư là những chuyện anh làm vì em, hy sinh vì em. Anh ấy bảo không phải kể để em ân hận hay áy náy, mà chỉ là cho em biết rằng, trên đời này có người yêu em đến thế. Sau đó mỗi ngày trôi qua em đều mơ thấy anh, mỗi đêm đều mơ thấy một cảnh. Lúc thì anh hoảng loạn tìm em, lúc thì thấy anh đau khổ nằm trong bệnh viện một mình, lúc thì thấy anh chuẩn bị sinh nhật cho em, rồi đơn độc lao xe ra ngoài trong đêm tối. Em rất hối hận đã khiến anh chịu nhiều đau khổ như vậy, em quả thật không phải là người mà."
Build kìm nén nước mắt, nhưng nhịn không được mà rơi lệ.

Bible ngồi yên một chỗ, không nói gì.

"Sau đó em dọn về khu biệt thự XX đã từng sống. Em mỗi ngày đều nhớ đến anh, không đêm nào ngủ ngon giấc. Lúc ấy em cứ tâm niệm rằng, chi cần ngủ một giấc, sáng mai thức dậy sẽ nhìn thấy anh trong căn nhà này, năm bên cạnh em. Nếu thật sự là như vậy, em sẽ cố hết sức ôm chặt lấy anh, không để anh đi nữa. Em chỉ muốn ở bên cạnh anh mà thôi. Thế nhưng sự thật luôn phũ phàng, em ở trong nhà ngây ngốc suốt ba tháng, lại chẳng thể chờ được điều mà em mong muốn. Lúc ấy ngày nào em cũng ân hận, tự trách mình đã quá nông nổi, để anh rời xa rồi lại mong anh trở về. Em biết bây giờ mình không còn trẻ nữa, nhưng lại chẳng có cách nào để chứng minh với anh rằng em yêu anh thật lòng. Lúc nhìn thấy tình yêu lại không biết cách yêu, đến khi biết cách yêu, lại chẳng thể nào thấy tình yêu nữa. Em xứng đáng nhận lấy đau khổ như vậy, cũng sẵn sàng chấp nhận. Chỉ là, chúng ta có thể quay về với nhau được không?"

"Chúng ta, bây giờ đã muộn rồi." Bible nói. "Không phải vì em không trân trọng anh, cũng không phải vì anh hết yêu em, mà tất cả đã không thể trở lại như cũ nữa."

Build bật khóc nức nở. "Anh à, em xin lỗi..."

Bible thật muốn ôm lấy bờ vai cậu để an ủi, nhưng nghĩ lại cũng không nên làm thế, đành ngồi yên một bên.
Sau đó hắn bế Bob về phòng, bỏ lại Build trong phòng rơi lệ.

------------------------

Đêm ấy Build không ngủ.
Mà căn phòng cách đó không xa, Bible cũng ngồi thẫn thờ bên cửa sổ cả một đêm. Hắn thật sự rất muốn hút thuốc, nhưng từ khi có Bob, hắn đã bỏ thói quen này. Có điều bây giờ quả thật không còn cách nào khác, đanh gọi điện xuống dưới quầy, bảo phục vụ mua giúp hắn vài bao thuốc lá.

Hắn đứng dậy, ra ban công cách xa phòng ngủ, đốt thuốc hút.
Hắn biết bây giờ làm người ấy đau lòng là không đúng, bản thân hắn cũng bị dằn vặt chứ không thảnh thơi chút nào. Chỉ là hắn không còn cách nào khác, phải dứt khoác thôi.
Trái tim từng bị tổn thương sâu sắc, không thể dễ dàng phục hồi lại như cũ.
Build là người hắn yêu, cũng là vết xe đỗ của hắn. Một mặt yêu cậu rất nhiều, một mặt cố cách xa cậu.
Hắn tựa như con chim sợ cành cong, dù cho phía trước là tốt đẹp, hắn vẫn không dám liều mình thử.
Nói hắn hèn nhát cũng được, bây giờ hắn không phải chỉ có một mình, hắn còn Bob. Nếu hắn suy sụp một lần nữa, ai sẽ chăm sóc bé? Ai sẽ là tấm gương cho bé noi theo, dìu dắt bé từng ngày?
Nếu mọi chuyện xảy ra một lần nữa, hắn không biết mình còn có thể gắng gượng sống được hay không. trước đây hắn đã rất nhiều lần nghĩ đến cái chết, hắn muốn dùng cái chết để giải quyết nỗi nhớ nhung cùng bi thương về người kia.
Lỡ như mọi chuyện không như ý, hắn vì xúc động quá mức mà làm chuyện điên rồ, Bob sẽ sống thế nào đây?
Cho nên thà cứ đau thêm một lần, từ nay về sau sẽ không đau đớn đến cùng cực như vậy nữa.
Hắn và người kia, cả đời không nên tái kiến thì hơn. Mọi thứ đã lệch khỏi quỹ đạo vốn có của nó, không thể vãn hồi được.

Hắn từng nói, nếu người kia không cùng hắn đứng trên lễ đường, hắn vĩnh viễn sẽ không kết hôn với ai khác. Đây là sự thật, hắn sẽ không kết hôn, cũng không mưu cầu hạnh phúc nữa. Dù rằng đời này sẽ đơn độc lẽ loi, nhưng chẳng phải thời gian qua không có người ấy, hắn vẫn sống rất tốt sao?
Chỉ là, rất buồn bã, rất nhạt nhẽo.
Nhưng cũng không đổi được gì. Hắn vẫn ăn, vẫn ngủ...như bình thường. Cùng lắm thì cô đơn một chút thôi. Hắn chịu được, chấp nhận được.
Bây giờ hắn chỉ nghĩ đến Bob, vừa làm việc vừa nhìn cậu bé lớn lên. Sau này khi bé trưởng thành, hắn sẽ giao lại tài sản cho bé làm chủ, nhìn bé kết hôn, sinh cháu cho hắn. Rồi an an ổn ổn sống hết quãng đời còn lại.
Chỉ là quãng đời ấy không có sự xuất hiện của người kia. Không có người kia bên cạnh nữa. Nhưng hắn vẫn sẽ ghi nhớ hình ảnh cùng ký ức về người kia.

Mãi mãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top