Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

#46/ Trời sinh (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mười hay mười lăm con ma, với những khuôn mặt biến dạng và tiếng thét khàn đục đâm thủng trên bức tường những cái lỗ to đùng, lao thẳng về phía những con mồi duy nhất trong tầm ngắm: 7A1. Trong ba mươi sau kế mà ông bà đã chỉ vẽ từ một thời xa xưa nào đó, dĩ nhiên hai mươi lăm học trò nhỏ cộng thêm một Hà Nhi chọn phương pháp chạy thục mạng thoát thân.

Nếu đây là một bài kiểm tra Thể dục dưới cái năng thiêu đốt của mặt trời trong sân trường rộng, có lẽ cái lớp ồn ào này đã than trời than đất than mây, thở không ra hơi chỉ sau ba vòng chạy dài đằng đẵng. Nhưng không, bây giờ chúng đang bàn về vấn đề sống chết rất quan trọng, thế nên đứa nào đứa nấy thi nhau vắt chân lên cổ mà chạy, chạy tán loạn, vừa chạy vừa la lối om sòm hết cả một khu phố. Qủa là nước đến chân mới nhảy -  phiên bản nước đã dâng lên tận cổ.

"Thế tại sao chị không đánh nhau tiếp?" Hà Nhi hỏi.

"Trời má?!" Con Diên nhăn mặt.

"Thôi em ơi làm thế chắc chết chị luôn quá." Đen ngoái đầu lại đằng sau nhìn đám Ma Vất Vưởng cũng đang chạy như điên, thu ngắn dần dần khoảng cách giữa hai toán người rượt đuổi. Tụi nó bắt đầu thở dốc, mỏi chân và từ từ chậm lại, theo cái đà này có lẽ chỉ cần năm phút nữa là có một đứa xấu số sẽ bị tóm và bị ăn ngấu nghiến hoặc đại loại thế. Riêng việc tưởng tượng ra viễn cảnh đau lòng đó thôi đã khiến cho hai con Diên tăng tốc độ một cách chóng mặt.

"Ặc. Mệt chết bỏ." Đen nói.

Năm phút đã trôi qua, một thành tích đáng tự hào trong lịch sử chạy bền của lớp 7A1 nói riêng và toàn trường nói chung. Rồi mười phút, cột mốc đáng ghi nhận vào sổ kỷ lục thế giới môn chạy nước rút ở trẻ em. Mười lăm phút, việc mà mới hôm qua thôi đã là một cái gì đó rất viễn tưởng trong trí tưởng tượng của chúng. Nếu không tính chuyện 7A1 đã hoàn toàn lạc khỏi quãng đường xác định ban đầu thì tụi nó đã thắng lớn.

"Sao đống đó nhanh vậy!?" Hà Nhi lại sụt sịt vì sợ. Con Diên nắm tay cô bé mà dắt đi cho nhanh, thậm chí bản thân nó cũng giảm tốc lại đôi chút. Thật lòng mà nói, nếu không có một đàn em và hai mươi bốn đứa bạn ở đây để cố giữ thể diện thì con Diên (và Đen) đã khóc luôn rồi, vì vốn thần kinh nó cũng chẳng phải sắt thép gì cho cam. 

"Ờ...Gay thiệt chứ."

Đáng lẽ ra nó không nên vô cảm, để làm người khác thiếu thiện cảm đến vậy. Hà Nhi ngước lên nhìn biểu cảm thờ ơ của nó rồi giật tay ra một cách thiếu tin tưởng. Cô bé lại thụt lùi. Nói 'Ghét ghê á' một tiếng rõ to và rõ tổn thương. Nguýt nó một cái thật dữ.

Tông mạnh vào thằng Việt Quân chạy cuối, làm hai đứa ngã lăn ra.

Chậm chân là chết.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top