Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương III

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hành trình trên tàu kéo dài khoảng 1 tiếng đồng hồ, trước khi con tàu tiến vào Bowbridge nơi chúng phải xuống tàu.

"Thật là một nơi nhỏ bé đến đáng sợ," Gwendolen chê bai.

"Bowbridge!" Người khuân vác la to, chạy dọc theo toa tàu. "Bowbridge. Cô cậu Chant xin mời xuống đây."

"Cô cậu Chants!" Gwendolen khinh khỉnh. "Họ không thể đối xử tôn trọng với tao hơn à?" Nhưng cũng như mọi lần, sự chăm sóc này đã làm hài lòng cô. Cat có thể nhận ra điều đó vì khi cô đeo đôi găng tay dành cho thiếu nữ, những ngón tay cô run lên vì hưng phấn. Cậu co rúm lại sau lưng cô khi học bước xuống tàu và thấy đống hành lý của chúng chất đầy trên sân ga đầy gió. Gwendolen bước tới người khuân vác đang la to. "Chúng tôi là chị em nhà Chants," cô trịnh thượng nói.

Nhưng sự trịnh thượng đó có vẻ hơi lố. Người khuân vác chỉ đơn giản gật đầu chào và chạy vội ra cổng ra vào, nơi đó còn lộng gió hơn cả sân ga. Gwendolen phải giữ chiếc mũ trên đầu mình. Tại đó, có một người đàn ông trẻ sải bước về phía chúng trong chiếc áo khoác tung bay cuồn cuộn.

"Chúng tôi là chị em nhà Chants," Gwendolen nói với ông ta.

"Gwendolen và Eric? Rất vui khi gặp các con," Người đàn ông trẻ nói. "Ta là Michael Saunders. Ta sẽ là người hướng dẫn các con cùng với những đứa trẻ khác."

"Những đứa trẻ khác?" Gwendolen xấc xược hỏi lại. Nhưng thầy Saunders rõ ràng là kiểu người không thích đứng yên tại chỗ. Ngay lập tức, ông đã lao ra xem xét hành lý của chúng. Gwendolen là kiểu người luôn cáu kỉnh bởi những chuyện nhỏ nhặt. Nhưng khi thầy Saunders quay trở lại và dẫn chúng ra ngoài sảnh sân ga, chúng thấy một cỗ xe động cơ đang đứng đợi – cỗ xe dài, màu đen bóng loáng. Gwendolen quên đi mọi khó chịu. Cô cảm thấy điều này hoàn toàn là xứng đáng với mình.

Cat lại ước giá như nó là một cỗ xe ngựa. Chiếc xe xóc nảy, lật khật và đầy mùi xăng. Cậu cảm thấy ốm ngay lập tức. Cậu càng thấy ốm hơn khi họ rời khỏi Bowbridge và lọc xọc đi trên con đường quê ngoằn ngoèo. Chỉ có mỗi điểm thuận tiện là chiếc xe đi rất nhanh. Chỉ sau mười phút, thầy Saunders nói, " Nhìn kìa – kia là lâu đài Chrestomanci. Các con có thể nhìn nó tốt nhất từ chỗ này."

Cat quay khuôn mặt thảm não và Gwendolen xoay khuôn mặt hí hửng theo hướng thầy chỉ. Tòa lâu đài màu xám và có nhiều tháp canh trên ngọn đồi đối diện. Ngay đến đoạn rẽ của con đường, họ thấy phần mới xây của tòa nhà, với những cửa sổ to trải rộng và có 1 ngọn cờ bay phấp phới phía trên. Họ có thể thấy những cây cổ thụ to lớn, từng tầng lớp cây tuyết tùng và những cây du lớn và thấp thoáng xa là thảm cỏ đầy hoa.

"Thật là tuyệt diệu." Cat nói với giọng ốm yếu nhưng ngạc nhiên hơn là Gwendolen không thấy nói gì cả. Cậu hi vọng con đường bớt ngoằn ngoèo khi tiến vào Lâu đài.

Và đúng là vậy thật. Chiếc xe đi nhanh vòng bãi cỏ xanh của ngôi làng và tiến tới giữa những cánh cửa lớn. Sau đó, đi xuyên qua con đường với hàng cây xanh và ở cuối con đường có một cánh cửa to lớn của phần Lâu đài cũ. Chiếc xe nghiến đống đá sỏi dưới nó và hất tung lên phía trước. Gwendolen háo hức chồm tới phía trước, sẵn sàng trở thành người đầu tiên lao ra khỏi xe. Cô nghĩ rõ ràng là phải có quản gia hoặc những người hầu đứng đợi. Cô không thể đợi được sự khởi đầu huy hoàng của mình.

Nhưng chiếc xe tiếp tục đi tiếp, vượt qua những bức tường màu xám gồ ghề của phần Lâu đài cũ, và dừng lại trước một cánh cửa tăm tối nơi bắt đầu phần lâu đài mới xây. Nó hầu như là một cánh cửa bí mật. Có một đám cây tường vi đã che giấu nó từ cả hai bên của Lâu đài.

"Ta dẫn các con đi đường này," thầy Saunders vui vẻ giải thích, "bởi vì đây là cánh cửa các con sử dụng thường xuyên nhất và ta nghĩ nó sẽ giúp các con tìm thấy đường đi nếu các con muốn bắt đầu con đường các con muốn đi."

Cat không để ý lắm. Cá nhân nó nghĩ cánh cửa này trông thân thiện hơn. Nhưng Gwendolen, đang thấy tẽn tò về vụ khởi đầu huy hoàng của mình, thì ném cho thầy Saunders cái nhìn tóe lửa và tự hỏi nó có nên giáng lên thầy một câu thần chú hắc ám hay không. Nhưng cô quyết định dừng lại vì vẫn muốn gây ấn tượng tốt với mọi người. Họ bước xuống xe và theo sau thầy Saunders – chiếc áo khoác của thầy vẫn cuồn cuộn lên kể cả không có gió – bước vào hành lang vuông vức sáng loáng bên trong lâu đài.

Có một vị phu nhân bệ vệ nhất đang đứng đợi chúng ở đấy. Bà mặc một bộ váy màu đỏ tía kín đáo, và mái tóc đen tuyền của bà được vấn thành búi cao. Cat nghĩ hẳn đây là Quý bà Chrestomanci.

"Đây là cô Bessemer, quản gia," thầy Saunders nói. "Cô Bessemer, đây là Eric và Gwendolen. Tôi e là Eric hơi bị say xe."

Cat hơi xấu hổ khi việc say xe của mình lại thể hiện rõ ràng như vậy. Gwendolen, đang rất khó chịu khi chỉ có bà quản gia quèn tiếp đón mình, lạnh nhạt bắt tay cô Bessemer.

Cô Bessemer bắt tay như một nữ hoàng. Cat đang nghĩ cô hẳn là một vị phu nhân gây kính sợ nhất mà nó từng gặp, thì cô quay đầu lại mỉm cười đầy nhân hậu với nó. "Tội nghiệp Eric," cô nói. "Đi xe hơi cũng khiến ta khó chịu y như con vậy. Chỉ cần con bước ra khỏi nó con sẽ ổn ngay thôi – nhưng nếu con chưa thấy ổn, ta sẽ cho con thứ gì đó. Đến đây tắm rửa và xem qua phòng của các con."

Chúng theo sau bóng lưng bó hẹp mày đỏ tía của bộ váy cô đang mặc, leo lên các bậc cầu thang, dọc theo những hành lang, lại leo lên nhiều cầu thang nữa. Cat chưa bao giờ thấy nơi nào xa hoa như thế này. Tất cả mọi lối đi đều trải thảm – một tấm thảm mềm mại màu xanh như thảm cỏ ướt đẫm sương trong sáng mai – và sàn nhà ở hai bên thì sáng bóng đến nỗi phản chiếu cả tấm thảm, với những bức tường trắng sách và tranh treo khắp tường. Khắp nơi cực kỳ im lặng. Chúng không nghe thấy gì trên đường đi, ngoại trừ tiếng bước chân của mình và tiếng sột soạt phát ra từ chiếc váy của cô Bessemer.

Cô Bessemer mở cánh cửa hướng ánh mặt trời chiều rực rỡ. "Đây là phòng của con, Gwendolen. Phòng tắm của con mở ra phía ngoài."

"Cảm ơn." Gwendolen nói, và đi vào một cách oai vệ để chứng tỏ quyền sở hữu căn phòng. Cat nhìn trộm qua cô Bessemer và thấy căn phòng rất rộng, với một tấm thảm Thổ Nhĩ kỳ lộng lẫy, mềm mại phủ hầu hết căn phòng.

Cô Bessemer nói, "Gia đình thường dùng bữa chiều sớm khi không có khách để có thể ăn cùng với con cái. Nhưng ta nghĩ các con có thể dùng trà trước đó. Ta sẽ đem trà đến phòng ai đây?"

"Phòng của tôi," Gwendolen nói ngay.

Có một khoảng lặng ngắn trước khi cô Bessemer nói "Vậy ở đây tốt rồi đúng không?" Eric, phòng của con ở trên lầu."

Phải đi lên một cầu thang gác xoắn, Cat rất hài lòng. Dường như phòng của cậu là một phần của Lâu đài cũ. Và cậu đã đoán đúng. Khi cô Bessemer mở cửa, cả căn phòng hình tròn, và ba cửa sổ cho thấy bức tường phải dầy gần 3 thước. Không cưỡng lại được, Cat phi nhanh qua tấm thảm rực rỡ, chồm người qua một trong những cửa sổ rộng và nhìn ra ngoài. Cậu có thể nhìn xuyên qua đỉnh của những cây tuyết tùng cho tới bãi cỏ lớn như một tấm nhung xanh, cùng với những vườn hoa theo từng bậc thang dọc theo sườn đồi. Sau đó cậu mới nhìn quanh căn phòng của mình. Những bức tường cong được quét vôi trắng và cả chiếc lò sưởi dày cộm cũng thế. Trên giường trải tấm chăn được chắp bởi nhiều mảnh. Có một cái bàn, một tủ có nhiều ngăn kéo và một tủ sách với nhiều quyển sách trông rất thú vị.

"Ôi, con rất thích căn phòng này!" cậu nói với cô Bessemer.

"Nhưng phòng tắm của con lại ở tận cuối hành lang." cô Bessemer nói như thể nó là một điều trở ngại. Nhưng đối với Cat, một người chưa bao giờ có một phòng tắm riêng, thì không bận tâm đến điều đó cho lắm.

Ngay khi cô Bessemer vừa rời khỏi, cậu vội vàng lao ra xem phòng tắm thế nào. Cậu kinh ngạc khi thấy ba chiếc khăn tắm đỏ có kích cỡ khác nhau và một miếng bọt biển to như quả dưa. Bồn tắm có chân như chân sư tử. Một góc phòng tắm được lát đá, với chiếc rèm cửa cao su màu đỏ, để tắm vòi hoa sen. Cat không thể cưỡng lại được việc thử chúng. Và cuối cùng là phòng tắm ướt đầy nước khi nó thử xong. Cả người cậu ướt nhẹp khi quay trở lại phòng mình. Hành lý và đồ đạc của cậu đã được mang lên và có một chị hầu gái có mái tóc đỏ đã xếp đồ cho cậu. Chị bảo với Cat tên mình là Mary và hỏi cậu liệu chị đã xếp đồ đúng chỗ chưa. Chị ấy có vẻ thân thiện, nhưng Cat hơi nhút nhát. Mái tóc đỏ của chị ấy làm cậu nhớ đến cô Larkins và cậu không thể nghĩ ra lời gì để nói với chị.

"Ơ, em có thể xuống nhà và dùng trà được không ạ?" cậu lắp bắp.

"Cứtự nhiên," chị hầu phòng đáp lại – có vẻ lạnh lùng, Cat nghĩ vậy. Cậu chạyvội xuống cầu thang lần nữa, cảm giác như cậu đang chạy khỏi một tình huống khó xử.

Hành lý của Gwendolen vẫn đặt ở giữa phòng. Gwendolen ngồi kiêu kì như bà hoàng tại chiếc bàn tròn gần cửa sổ, có một bình trà bằng thiếc để trước mặt cô, một đĩa bánh mì nâu cùng bơ và một đĩa bánh quy.

"Tao đã nói với chị ta là tao tự xếp đồ của mình," cô bảo. "Tao có những thứ bí mật trong hành lý và túi xách của mình. Và tao bảo chị ta phải đem trà lên ngay vì tao đang đói muốn chết. Và mày nhìn xem! Mày đã bao giờ nhìn thấy thứ gì chán ngắt như thế này chưa? Nó còn không có cả mứt!"

"Có lẽ bánh quy sẽ ngon," Cả hi vọng nói. Nhưng bánh lại chẳng ngon, đúng ra là đặc biệt không ngon.

"Chúng ta sẽ chết đói giữa một đống thứ xa xỉ!" cô thở dài nói.

Phòng của cô thì xa xỉ thật. Giấy dán tường dường như làm từ vải nhung xanh. Đầu giường và cuối giường đều được bọc vải nhung xanh có nút trên đó như những chiếc ghế, và tấm trải giường cũng là nhung xanh hoàn toàn phù hợp với nó. Những chiếc ghế được sơn vàng. Có một bàn trang điểm phù hợp với nàng công chúa, với những ngăn kéo nhũ vàng, những chiếc lược trải đầu dát vàng ở đằng sau, và một chiếc gương hình bầu dục khung hoa cũng được mạ vàng. Gwendolen thừa nhận là cô thích bàn trang điểm nhưng cô không ưng tủ quần áo được vẽ đầy những vòng hoa và các vũ công cung đình.

"Tủ quần áo thì chỉ để treo quần áo thôi, chứ không như thế này," cô nói. "Nó làm tao bị xao nhãng. Nhưng phòng tắm thì thật tuyệt!"

Phòng tắm được lát những viên đá xanh trắng, và bồn tắm được đặt ngầm dưới nền đá. Phía trên bồn, chiếc rèm màu xanh phủ lên như rèm nôi em bé, dành cho tắm vòi hoa sen. Những chiếc khăn tắm phù hợp với viên đá. Cat thích phòng tắm của mình hơn nhưng có thể là do cậu ngồi trong phòng tắm của Gwendolen lâu quá. Gwendolen đã nhốt cậu trong đó khi cô sắp xếp đồ đạc. Qua tiếng xì của vòi hoa sen – Gwendolen chỉ có thể tự trách mình khi nhìn thấy phòng tắm ngập nước sau đó – Cat nghe thấy tiếng cô gắt gỏng với một ai đó, người đã tự bước vào để dọn món trà chiều chán ngắt đi và bắt gặp cô cùng chiếc vali mở toang. Khi Gwendolen cuối cùng cũng mở cửa phòng tắm, cô vẫn còn giận dữ.

"Tao nghĩ rằng những người hầu ở đây không lịch sự chút nào," cô nói. "Nếu cô ta còn nói thêm cái gì nữa, sẽ có chiếc nhọt trên mũi cô ta – kể cả khi tên cô ta là Euphemia!" Gwendolen nói thêm ra vẻ thiện chí, "Tao lại nghĩ bị gọi là Euphemia là sự trừng phạt cho bất kỳ ai. Mày phải về phòng và thay quần áo mới đi, Cat. Cô ta nói bữa tối sẽ tới trong nửa giờ nữa và chúng ta phải thay đồ để đến đó. Mày có thấy những thứ cứng nhắc và không tự nhiên như thế này chưa!"

"Em lại nghĩ là chị rất mong đợi những thứ kiểu như thế này." Cat nói.

"Người ta có thể trở nên lộng lẫy và tự nhiên," Gwendolen vặc lại. Nhưng nghĩ tới sự huy hoàng sắp tới cũng đủ làm cô dịu lại. "Tao sẽ mặc chiếc váy có cổ ren màu xanh." Cô nói. "Và tao nghĩ bị gọi là Euphemia là đủ gánh nặng cho cô ta rồi, dù sao cô ta thật thô lỗ."

Khi Cat trèo lên cầu thang xoắn, tòa Lâu đài vang lên tiếng vang bí ẩn. Đó là tiếng động đầu tiên cậu nghe thấy. Nó làm cậu lo sợ. Sau này cậu mới biết đó là tiếng chuông thay y phục, nhắc Gia đình là họ có nửa giờ để thay y phục. Tất nhiên, là Cat không cần một nấy thời gian để thay quần áo. Vì vậy cậu đã tắm thêm lần nữa. Cậu cảm thấy chán nản, yếu ớt và gần như xóa bỏ sự tồn tại của mình khi người hầu phòng – người có tên không may mắn Euphemia – đến đưa cậu và Gwendolen xuống phòng khách nơi cả Gia đình đang đợi.

Gwendolen, trong bộ váy màu xanh tuyệt đẹp, tự tin sải bước vào phòng. Cat rón rén đi đằng sau. Cả căn phòng đầy ắp người. Cat không hiểu một Gia đình sao có thể có nhiều thành viên như thế này. Có một vị phu nhân già đeo găng tay ren hở ngón, và một người đàn ông nhỏ thó với đôi lông mày rậm và giọng nói to sang sảng đang cùng tám chuyện với nhau về chứng khoán và cổ phiếu. Thầy Saunders với cổ tay và mắt cá chân quá dài so với bộ lễ phục đen sáng chói. Và có ít nhất hai thiếu phụ trẻ tuổi, cùng ít nhất hai người đàn ông trẻ tuổi. Cat nhìn thấy ngài Chrestomanci, cực kỳ lộng lẫy trong bộ nhung đỏ đậm, và ông nhìn hai chị em một cách mơ hồ cùng với nụ cười bối rối khiến Cat chắc chắn rằng ông ấy đã quên chúng là ai.

"Ồ. Đây là vợ ta." Chrestomanci nói.

Chúng được dẫn tới trước một vị phu nhân phúng phính với khuôn mặt dịu dàng. Bà mặc một bộ đồ ren lộng lẫy – đôi mắt Gwendolen đảo lên xuống người bà có vẻ ngạc nhiên – nhưng về mọi mặt khác, bà là một người như bao người phụ nữ bình thường khác mà chúng từng thấy. Bà mỉm cười thân thiện với chúng. "Eric và Gwendolen, phải không? Các con có thể gọi ta là Millie." Đúng là giảm cả căng thẳng vì cả hai chị em chẳng ai biết phải xưng hô với bà như thế nào. "Và giờ các con phải gặp các con của ta mới được, đây là Julia và Roger."

Có hai đứa trẻ bụ bẫm bước tới và đứng cạnh bà. Cả hai đứa trẻ đều nhợt nhạt và có vẻ thở nặng nhọc. Đứa con gái mặc bộ váy ren như mẹ của mình và đứa con trai mặc bộ lễ phục nhung màu xanh, nhưng không bộ quần áo nào có thể ngụy trang cho vẻ ngoài tầm thường còn hơn người mẹ của chúng. Chúng lịch sự nhìn Gwendolen và Cat, và cả bốn đứa đều thốt lên, "Rất vui khi gặp mặt." Sau đó, chúng chẳng biết nói gì nữa.

May mắn là chúng không phải đững lâu vì vị tổng quản bước vào và mở rộng cả hai cánh cửa ở cuối căn phòng, thông báo bữa tối đã sẵn sàng. Gwendolen nhìn người tổng quản một cách căm phẫn. "Tại sao ông ta không phải là người đón chúng ta?" cô thì thầm với Cat, khi họ rời rạc đi vào phòng ăn. " Tại sao chúng ta lại bị đánh tráo với một bà quản gia?"

Cat không trả lời. Cậu đang lo bám theo Gwendolen. Chúng được sắp xếp ngồi xung quanh một bàn dài bóng loáng, và nếu bất cứ ai cố gắng đặt Cat ngồi vào chiếc ghế mà không ở bên cạnh Gwendolen thì chắc cậu sẽ ngất đi vì khiếp sợ. Thật may là không ai làm vậy cả. Mặc dù vậy, bữa ăn đã đủ khủng khiếp lắm rồi. Người hầu bàn đều chuyển những món ăn ngon lành trên chiếc đĩa bạc qua vai trái của Cat. Mỗi lần như vậy, cậu đều phát hoảng nhảy dựng lên và làm lắc lư chiếc đĩa. Cậu được đề nghị lấy phần ăn trên đĩa bạc nhưng cậu lại không biết mình được lấy bao nhiêu. Nhưng rắc rối nhất là cậu thuận tay trái. Chiếc thìa và dĩa mà cậu dùng để lấy thức ăn từ đĩa của người hầu bàn luôn ngược hướng với đĩa của cậu. Cậu cố gắng đổi tay thế là đánh rơi chiếc thìa. Cậu định để chúng lại chỗ cũ lại đánh đổ món súp. Người hầu bàn lại luôn bảo "Không có gì đâu, cậu chủ" làm cho nó càng ảo não hơn nữa.

Cuộc trò chuyện trên bàn ăn còn kinh khủng hơn nữa. Ở một phía đầu bàn, người đàn ông nhỏ thó giọng nói sang sảng vẫn tiếp tục không ngừng về chứng khoán và cổ phiếu. Ở đầu bàn chỗ Cat ngồi, thì lại đang nói chuyện về hội họa. Thầy Saunders dường như dành kỳ nghỉ hè để du lịch nước ngoài. Thầy đã tận mắt thấy những pho tượng và danh họa khắp Châu Âu và thán phục chúng ghê gớm. Thầy háo hức tới nỗi đập cả tay vào bàn khi đang nói. Thầy nói về những xưởng điêu khắc và trường phái Phục Hưng ở Ý và Hà Lan, cho đến khi đầu Cat xoay mòng mòng. Cat nhìn chiếc cằm cùng khuôn mặt vuông vức của thầy Saunders, rất kinh ngạc về kiến thức ẩn sau khuôn mặt đấy. Sau đó bà Millie và ông Chrestomanci cũng tham gia vào câu chuyện. Bà Millie kể ra một tràng những cái tên mà Cat chưa bao giờ nghe thấy trong đời. Ông Chrestomanci thì bình luận về chúng như những cái tên này là những người bạn thân thiết của ông. Nhưng dù phần còn lại của Gia đình này thể hiện như thế nào đi chăng nữa, Cat nghĩ, ông Chrestomanci cũng hoàn toàn khác biệt. Đôi mắt của ông màu đen láy sáng rực rỡ - nó thật sự thu hút sự chú ý kể cả khi trông ông có vẻ xa xăm và mơ màng. Khi ông hứng thú chuyện gì đấy – như hội họa chẳng hạn – đôi mắt đen của ông nheo lại như làm tràn toàn bộ ánh sáng của chúng ra toàn bộ khuôn mặt ông. Và càng làm Cat khiếp sợ hơn là hai đứa trẻ dường như cũng hứng thú tới những vấn đề đó. Chúng cứ nhẹ nhàng thủ thỉ với nhau cứ như chúng thực sự hiểu vấn đề mà bố mẹ chúng đang nói.

Cat cảm thấy mình dốt nát thảm hại. Dù cậu chẳng hào hứng gì với tất cả mọi thứ từ những câu chuyện đang nói này, hay những rắc rối đột nhiên xuất hiện với những chiếc đĩa bạc hay những chiếc bánh quy chán ngắt mà cậu ăn khi uống trà. Cậu đã phải bỏ hẳn một nửa chiếc bánh pudding kem. Cậu thèm được như Gwendolen, vì cô có thể ngồi bình tĩnh và khinh khỉnh ăn các món ăn của mình.

Cuối cùng bữa ăn cũng xong. Chúng được phép rời đi và quay trở lại căn phòng xa hoa của Gwendolen. Ở đây, cô ngồi lên chiếc giường bọc đệm của mình.

"Thật là những trò con nít!" cô bảo. "Họ đang cố khoe khoang để khiến chúng ta trở nên nhỏ bé đấy mà. Ông Nostrum đã cảnh báo tao rồi. Nó giúp che giấu tâm hồn mỏng manh của họ thôi. Thật là kinh khủng, một bà vợ tầm thường. Và mày có nhìn thấy ai nhợt nhạt và ngu ngốc như hai đứa trẻ kia chưa. Tao biết tao sẽ ghét nơi này thôi. Chưa gì tòa Lâu đài bày đã bóp nghẹt tao rồi."

"Chắc sẽ không tệ lắm đâu nếu ta đã quen với nó," Cat nói mà chẳng hy vọng gì.

"Nó sẽ còn tệ hơn," Cô nói chắc như đinh đóng cột. "Có điều gì đó ở tòa Lâu đài này. Nó có tác động xấu và chết chóc. Nó đang nghiền nát sức sống và tài phù thủy của tao. Tao cảm thấy khó thở rồi."

"Chị chỉ tưởng tượng ra thôi," Cat nói, "vì chị muốn trở về sống với bà Sharp." Cậu thở dài, cậu nhớ bà Sharp kinh khủng.

"Không, tao không tưởng tượng ra." Gwendolen nói. "Đáng lẽ tao phải nhận ra là mày không có đủ sức để cảm nhận điều đó. Cố mà sống thử coi. Mày không cảm nhận thấy sự chết chóc quanh đây sao?"

Cat thực sự không cần thử để hiểu ý của cô. Có điều gì đấy rất lạ lùng ở Lâu đài này. Cậu thấy dường như nó quá im lặng. Nhưng có điều gì đó còn hơn thế nữa: có cái gì đó rất nhẹ nhàng trong không khí, nhưng cũng rất nặng nề, như thể mọi thứ mà mình nói hay làm đều bị bóp nghẹt dưới một tấm chăn bông khổng lồ. Những âm thanh bình thường, như tiếng nói của hai chị em cũng như bị mỏng đi, không hề có tiếng vang.

"Vâng, ở đây thật kỳ quặc như thế nào ấy." Cậu đồng ý.

"Còn hơn cả kỳ quặc – phải là rất tồi tệ," Gwendolen nói. "Tao thấy sẽ thật may mắn nếu tao có thể sống sót." Rồi, dưới sự ngạc nhiên của Cat, cô nói thêm, "Nhưng tao không hối tiếc khi đã đến đây."

"Nhưng em thì có," Cat nói.

"Ôi mày còn phải để ý nhiều thứ lắm!" Gwendolen nói. "Được rồi. Có một bộ bài trong bàn trang điểm. Thực ra, họ dùng nó để coi bói nhưng nếu bỏ những con bài trùm ra thì chúng ta có thể chơi bài Snap, nếu mày thích."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top