Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Yến - một cô gái đúng chuẩn con nhà người ta. Học giỏi, xinh đẹp, gia cảnh giàu có. Bố là quan chức cấp cao trong cơ quan nhà nước, mẹ là một doanh nhân thành đạt, trên Yến có một anh trai vô cùng giỏi giang. Một cô gái với cuộc sống đáng ngưỡng mộ, một cô gái năng nổ, nhiệt tình, thân thiện được mọi người yêu quý. Nhưng liệu đó có phải là tất cả...

Trong buổi chào đón tân sinh viên đại học H. Tại quảng trường của đại học, người người đông đúc, ồn ào náo nhiệt. Trên sân khấu, 2 mc đang dẫn chương trình một cách dí dỏm:"Hoa này, bạn cảm thấy buổi chào đón tân sinh năm nay của trường ta như thế nào ?"

Cô bạn tên Hoa nở một nụ cười thật tươi: "Mình cảm thấy năm nay là một năm tuyệt vời nhất trong những năm mình học tại ngôi trường này. Dũng biêt tại sao không? Tại vì...năm nay có Hoa-một người tài sắc vẹn toàn đang đứng tại đây trò chuyện với mọi người đó nha. Phải không mọi người?"

Nói xong cô nàng còn tinh nghịch nháy mắt với cậu bạn tên Dũng một cái khiến mọi người cười như được mùa trước sự lém lỉnh của cô nàng.

- Hoa quả thực là một người rất tự tin nhỉ, nhưng tiếc rằng một con người tài sắc vẹn toàn nhưng Hoa lại không phải là tâm điểm ngày hôm nay rồi.

- Tại sao vậy Dũng ?

- Hoa sẽ biết ngay sau đây-nói rồi Dũng quay xuống khán đài- Và sau đây là một tiết mục mọi người mong đợi nhất ngày hôm nay, ca khúc Lovely với sự kết hợp của một cặp đôi mà mọi người vô cùng mong đợi

Đèn vụt tắt,tiếng đàn piano bỗng dưng vang lên. Âm thanh ấy da diết, man mác buồn, và có cái gì đó rất cô đơn.

Thought I found a way
Thought I found a way out (found)

But you never go away (never go away)
So I guess I gotta stay now

Một giọng hát đầy thê lương mà ma mị cất lên, ánh đèn vụt sáng, chiếu rọi một cô gái ngồi chơi piano chẳng biết xuất hiện từ khi nào. Cô gái đấy ngước lên nhìn một khoảng không vô định. Khoảnh khắc ấy khiến người khác phải nghẹt thở khi nhìn thấy gương mặt của cô. Vẻ đẹp ấy không thể diễn tả hết bằng lời được. Cô ấy rất đẹp, từng đường nét trên gương mặt ấy như một tác phẩm điêu khắc hoàn hảo vậy. Nhưng điều khiến cô gái ấy thu hút hơn cả đó là khí chất và đôi mắt của cô. Cô như một nàng công chúa với bộ váy trắng tinh bị vây giữ trong một chiếc lồng giam to lớn, cách biệt với xung quanh. Đôi mắt mông lung, ánh mắt u buồn như chứa đựng hàng ngàn, hàng vạn nỗi cô đơn. Ánh đèn chiếu thẳng xuống nơi cô, tô điểm thêm sự cô đơn ấy.

Oh, I hope some day I'll make it out of here
Even if it takes all night or a hundred years
Need a place to hide, but I can't find one near
Wanna feel alive, outside I can't fight my fear

Một chàng trai đi tới rồi đứng cạnh cô gái, hai kẻ cô đơn gặp nhau. Nỗi cô đơn ấy như một căn bệnh đày đọa tâm hồn họ, xé nát trái tim họ. Họ muốn trốn thoát khỏi đấy cho dù mất cả trăm năm đi chăng nữa nhưng vẫn không thể thoát khỏi nó. Chàng trai muốn tìm phương thuốc chữa khỏi căn bệnh này, cho dù phải giao dịch với những tên ác quỷ đi chăng nữa. Nhưng với cô gái điều đó là không thể.

Isn't it lovely, all alone
Heart made of glass, my mind of stone
Tear me to pieces, skin to bone
Hello, welcome home

Walkin' out of town
Lookin' for a better place (lookin' for a better place)
Something's on my mind (mind)
Always in my head space

But I know some day I'll make it out of here
Even if it takes all night or a hundred years
Need a place to hide, but I can't find one near
Wanna feel alive, outside I can't fight my fear

Isn't it lovely, all alone
Heart made of glass, my mind of stone
Tear me to pieces, skin to bone
Hello, welcome home

Whoa, yeah
Yeah, ah
Whoa, whoa
Hello, welcome home
....

( bài hát lovely của Billie Eilish và Khalid )

Nhà ư, nơi đó mà gọi là nhà ư? Nó là cái lồng giam khổng lồ giam giữ những con người đáng thương. Dẫu biết không thể nào chạy thoát khỏi nó nhưng họ vẫn khao khát thoát khỏi nỗi cô đơn giằng xé tâm can ấy. Họ mong mỏi được ở bên người mình yêu.

Kết thúc bài hát, chàng trai khẽ vuốt ve cây đàn violin trên bàn rồi cầm lên kéo những nốt nhạc nặng nề, đánh thẳng vào tâm trí người nghe, khiến trái tim họ như căng theo từng sợi dây đàn. Phải cho đến lúc người dẫn chương trình xuất hiện thì mọi người mới sực tỉnh, thoát khỏi sự buồn bã của bài hát.

- Yến ơi, cậu làm gì mà nhìn chằm chằm vào mọi người vậy

Bên trong cánh gà, một người chạy tới gần người con gái vừa kết thúc bài hát.

- Không có gì đâu Vân, đang nhìn xem mọi người có thoát khỏi mị lực mê người của mình không ấy mà.

Cô gái tên Yến quay đầu lại nhìn người bạn thân của mình: "Mà này Vân, ở hội học sinh vất vả lắm à mà dạo này cậu gầy vậy. Nhìn mặt cậu xem, làm gì còn phong thái của một nữ hoàng nữa chứ."

Thật ra thì Vân không gầy lắm đâu, trái lại dáng người cô nàng rất đốt mắt người nhìn. Kết hợp với gương mặt sang chảnh của mình, cô nàng đúng chuẩn một cô gái nóng bỏng mà không thô thiển: "Hứ, mình là một nữ hoàng, cho dù có sụt mất mấy lạng thì vẫn là một nữ hoàng. Mà mình đúng dại, ở trường này đã chọn cái ngành y vất vả thì thôi đi, lại còn lao đầu vào cái hội học sinh kia nữa. Đúng là vất càng thêm vất mà, nhưng tớ, cậu và cái Yên đành cố ba năm nữa là say goodbye trường rồi. À mà cái Yên đâu mất rồi, phải đến chỗ bọn Ngân thôi, không ba đứa nó đánh hội đồng chúng mình mất."

Nói rồi Vân cầm tay Yến kéo đi. Yến lặng lẽ quay lại nhìn xuống khán đài, bởi nãy khi cô biểu diễn luôn cảm thấy một ánh mắt rất đáng sợ cứ nhìn chằm chằm cô. Ánh mắt ấy như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy. Đáng sợ quá đi à. Nhưng cũng có thể là do cô xem mấy phim đáng sợ kia quá nhiều nên xuất hiện ảo giác. Haiz, không nghĩ nữa, phải đi lấp đầy cái bụng đã.

Nhóm của cô có sáu đứa con gái, được cái đứa nào cũng giỏi, cũng xinh. Thế mới lạ. Tuy cùng trường nhưng khác ngành, đặc biệt là cô, Vân, Bình lại theo cái ngành y suốt ngày cắm đầu vào học, không học thì cũng là đóng cọc trong phòng thí nghiệm nên chẳng mấy khi được tụ tập:" Alo, Bình à, cậu đang ở đâu vậy, tớ với Yến đang đứng ở cổng trường nè. Cái gì, cậu đã đến nơi rồi á, bọn tớ có cao su gì đâu trời, tất cả là tại cái Yến. Có cái bộ đồ mãi không thay xong. Lại còn bị mấy đứa năm nhất chặn cửa xin số điện thoại nữa chứ. Đúng đúng, Yến là cái đồ đáng ghét, tí nữa phải chuốc say nó đầu tiên. Thế nhá, tớ cúp máy đây, byebye."

- Gì gì, sao lại đổ lỗi cho tớ, làm như cậu không lề mề vậy,

Cô bĩu môi nhìn đứa bạn vừa mới đổ hết sạch tội lỗi cho mình. Cô chỉ lề mề có xíu thôi à, tại cái gương mặt hại nước hại dân này làm cô phải soi gương tự ngắm nghía bản thân một chút. Biết sao được giờ, cô đẹp đến nỗi bản thân mình còn say.

- Tớ không hề, tất cả là do cậu hết, tớ luôn luôn đúng giờ

Cả hai cứ cãi đi cãi lại, cho đến khi ....

- ủa Yến, cậu có biết đường không đấy, nãy giờ mình đi theo cậu đó

- Ối, lại lạc đường rồi, sao bây giờ cậu mới nói.

- Tại cậu cứ cãi nhau với tớ ế, giờ xong, tớ còn chẳng nhớ tên nhà hàng, làm sao mà mò đường được. Hay là, cậu gọi cho Yên đi

- Híc, Bình có mắng chết tớ không.

- Đành chịu chứ biết sao giờ, cậu là cái đứa mù đường mà sao cứ lon ton đi trước nhỉ. Đông Tây Nam Bắc còn không phân biệt được nhỡ may sau này bị bắt cóc là khỏi chạy trốn luôn.

- Xùy xùy cái đồ mồm đen, nhỡ may thế thật là chết tớ đó.

- Không phải mồm đen mà tớ biết trước tương lai đó.

- Hơ, cho dù Yến đây có bị bắt cóc thì với mấy ngón võ tớ học từ bé cũng đủ để chơi 5-6 tên rồi.

Vân làm bộ ghét bỏ cái bộ dạng tự luyến cực điểm của Yến, rồi nói một câu không thể đáng ghét hơn được nữa:" Rồi cậu gặp được đứa đánh đấm giỏi hơn cậu thì chỉ có nước chịu trói thôi em ạ"

- Em gì mà em, cậu lớn hơn tớ có mấy tháng bọ

- Nhưng mà em ơi, trong 6 đứa thì em là đứa sinh sau đẻ muộn nhất đấy.

Yến đuối lý không nói lại được nữa, cô thấy bóng dáng Bình bước đến đây liền chạy tới chỗ đó. Chưa đến nơi thì đã bị Bình ném cái kẹo vào đầu: "Trần đời chưa thấy đứa nào cao su như hai cậu, đã cao su lại còn không biết đường, hai cậu có muốn chết không hả."

Thấy Bình có vẻ bực, Yến và Vân mỗi người ôm một tay cười hết sức nịnh nọt, dùng hết khả năng để dỗ bạn nó. Bằng hai cái miệng ngọt như bôi đường ấy cuối cùng cũng làm Yên hạ hoả khi đến nơi: "Ôiiiiiiii, Thanh em yêu, Vanh em yêu, Ngân em yêu, chị đến với các em rồi đây!"

- Chưa thấy người đã thấy tiếng rồi, mới có mấy ngày không gặp mà cậu càng ngày càng sến là sao, cậu có cần tớ đập mấy cái cho tỉnh không.

- Kìa Ngân, tớ bày tỏ tình cảm mãnh liệt với cậu như thế mà sao cậu phũ vậy. Buồn quá đi à.

Chứng kiến sự bất bình thường của con bạn, mọi người chỉ đành cười bất lực. Quen nó 10 năm trời, cứ tưởng nó là mỹ nữ an tĩnh, nhưng mỹ nữ an tĩnh thật thì chỉ có Thoa và Yên thôi. Còn nó ấy hả... à há tự hiểu.

- Không đùa với Yến nữa, hôm nay phải phạt cậu với Vân say mèm thì thôi. Mai cuối tuần nên hai đứa các cậu đừng hòng kiếm cớ.

- Ôi ! Mấy đại nhân tha mạng, lần sau em không dám nữa đâu

Cho dù hai đứa có kêu oai oái thì kết cục vẫn bị chuốc say mèm. Mượn rượu làm càn, Yến bắt đầu lộ bản chất lưu manh của mình.

- A ! ở kia có anh tràng đẹp trai quá, tớ phải mời mấy ly mới được.

Nói là làm, cô cầm ly rượu sang bàn của chàng trai đấy. Trước sự bất ngờ của mọi người, cô giơ ly rượu ra trước mặt chàng trai, buông lời ngả ngớn:

- Hỡi anh chàng đẹp trai, trông anh rất giống người mà em quen, không biết có thể mời anh ly rượu không ?

- Cậu chắc là rất giống chứ không phải là người cậu quen hả YẾN.

Anh chàng đẹp trai bỗng dưng lên giọng làm Yến tỉnh bớt men rượu. Cô cúi mặt nhìn kĩ chàng trai ấy. Ơ kìa, quen thật, đây không phải là người mà cô vừa song ca cùng ban nãy sao. Lần này xác định bị càu nhàu thật rồi, chạy là thượng sách. Nhưng mà chưa chạy được mấy bước thì bị túm cổ lại, cô đành quay sang nở nụ cười lấy lòng: " Khải à, sao cậu lại ở đây. Ây da, tự dưng chóng mặt quá."

- Cậu giỏi lắm đấy, cậu có biết là càng ngày cậu càng lưu manh không hả ?

- Khải ơi, tớ mỏi quá, tớ muốn về ngủ.

Khải định càu nhàu thêm mấy câu nữa nhưng nhìn thấy gương mặt đỏ ửng cùng đôi mắt rơm rớm nước mắt kia đành phải thỏa hiệp, quay sang xin lỗi với mấy người đi cùng rồi dắt Yến đi:" Yến, nay cậu đi với ai vậy?"

- Tớ á, tớ đi với hội chị em của tớ. Cậu không cần lo cho bọn nó đâu, tí tài xế nhà bọn nó đến đón ngay mà.

- Các cậu đúng là không khiến người khác bớt lo được mà.

Đi được một lúc mà không thấy tiếng lẩm bẩm của cô bạn, cậu quay lại nhìn thì thấy Yến đang gục đầu ôm lấy cái cột điện ngủ ngon lành. Đến chịu với nó mà. Cậu đành phải quay lại rồi cõng cô lên lưng. Chẳng hiểu sao, khi đi được mấy bước cậu thấy lạnh hết cả sống lưng. Quay lại thì chẳng thấy ai, có lẽ do cậu nhạy cảm quá.

Cũng may nhà cô gần đây nên đi bộ tầm 15 phút là đến nơi. Cậu vừa định bấm chuông thì cổng mở ra. Một người đàn ông khoảng 27-28 tuổi bước ra, khuôn mặt giống Yến đến 7-8 phần, đẹp trai ngời ngời. Đó là anh trai ruột của cái đứa ngủ say như chết trên lưng cậu: "Anh à, anh vác cái của nợ này hộ em cái, lớn rồi mà chẳng khiến người khác bớt lo một chút nào."

- Ôi, làm phiền em quá, đưa nó cho anh. Em vào nhà uống miếng nước đi.

- Dạ thôi ạ, em có việc phải làm nên đi ngay đây ạ

- Thế dịp khác vào nhà anh chơi nhá, anh vào nhà trước đây.

Khải lưu luyến nhìn bóng lưng của anh trai Yến, vỗ vỗ cái mặt nóng bừng của mình:

- Chẳng phải mày mặt dày lắm à, nhìn người ta không biết bao nhiêu lần mà vẫn còn ngại là sao.

Cậu nghĩ đến người đàn ông đầy mị lực ấy, khẽ cười, vừa đi vừa ngâm nga những giai điệu yêu đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top