Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 32: Kể chuyện - Kẻ đanh quỷ là ta!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chạy mau! Chạy mau! Chạy khỏi đây!!!" Tiếng la tuyệt vọng vang lên trong không gian, đau đớn thống khổ như bỏ qua một bên mà dùng chút sức mọn cảnh báo người khác nguy hiểm.


Trần Phi Mai hoảng loạn, gương mặt nàng đã đen do khói bụi mịt mù: "Sư tôn! Sư tôn, sư tôn người mau chạy đi sư tôn!!!"


Cả người nàng ngả mình về phía y muốn chạy lại, nhung nham nóng hổi thiêu đốt con người nàng cũng mặc kệ. Sư tôn của nàng đang chìm trong biển lửa, mạng sống đang dần lụi. Lúc đó, một vài đệ tử đã kéo nàng lại để bảo vệ nàng khiến nàng không thể di chuyển được. Chỉ có tiếng gọi bất lực vang lên, đến khi cuống g đau nhức phát không ra tiếng. Nàng gào khóc, lại buồn bã ngồi thụp xuống mặt đất. Đôi bàn tay bị lửa thiêu phỏng chảy máu cũng không khiến nàng đau đớn như vậy.


Sư tôn của nàng, là người thân duy nhất trên cõi đời này của nàng đang chết đi nhưng nàng không thể làm gì cả. Bất lực đến đau lòng, vô dụng đến ghét bỏ, nàng là thiên tài gì chứ? Chống mắt lên nhìn ân sư chết mà không có cách nào cứu. Nàng chính là phế vật.


Phế vật.


Là phế vật sao đáng làm đồ đệ của sư tôn được.


Y vì chúng sính mà chết, vậy nàng sẽ giúp y hoàn thành tâm nguyện này bằng cất cứ giá nào.


Nhớ lại, ngày hôm đó là buổi triệu tập của Hi Vân để tu bổ lại kết giới. Bạch Lựu Linh từ sớm đã có mặt để chỉ dẫn và kiểm tra cơ bản. Trần Phi Mai ở phía sau lưng y cực kì hãnh diện, mặt nàng lúc nào cũng hất lên trời cười khinh khỉnh.


Bạch Lựu Linh khẽ cười, xoa xoa đầu nàng. Dịu dàng như một người cha, khiến nàng như được sưởi ấm. Y là nguồn sáng duy nhất trong đời nàng, là tình cảm thiêng liêng hệt như đấng sinh thành.


Bắt đầu nghi thức, bày ra pháp trận mạnh mẽ dùng linh lực tu bổ kết giới Hi Vân Đỉnh. Quy mô và hoành tráng, tràn đầy sự phấn khởi và nhiệt huyết.


Bạch Lựu Linh niệm chú quyết, điều khiến pháp lực đầu tiên chạm vào kết giới cũ của Hi Vân. Sau đó là đến các vị trưởng lão khác lần lượt làm theo.


"Trần sư tỷ! Trần sư tỷ!" Tiểu muội độ mười lăm với gương mặt hớt hải vừa len lỏi chạy trong đám đông vừa lớn tiếng gọi.


Trần Phi Mai nghe thấy nhưng không quay đầu, nàng muốn chiêm ngưỡng thời khắc uy vũ nhất của sư tôn.


Tiểu muội thở dốc, kéo tay áo nàng giọng nói đứt quãng: "Trần sư tỷ không hay rồi, bên ngoài Hi Vân tụ tập rất nhiều quỷ!"


Trần Phi Mai ngạc nhiên quay lại, cảm thấy khó hiểu liền hỏi: "Sao còn không đi báo với các tông sư?"


"Báo không được báo không được, các tông sư lúc bày trận đã thêm kết giới tránh làm phiền. Có muốn báo cũng không được! Trần sư tỷ, tỷ là người có thể tin tưởng. Xin tỷ hãy nghĩ cách giải quyết." Tiểu muội lo lắng nói gấp, ánh mắt lại thành khẩn nhìn nàng.


Không thể để thứ gì cản phá lúc quan trọng này, Trần Phi Mai lập tức đi nhanh: "Chúng ta đi."


Tiểu muội chưa kịp định hình, đã không còn thấy bóng dáng của nàng đâu nữa: "Trần sư tỷ, ta... ta không có đuổi kịp tỷ đâu!"


Đệ tử canh giác co rúm người, bọn quỷ với hình thù gớm ghiếc tụ tập ngoài cánh cổng Hi Vân thực sự đông không đếm hết. Chúng mang quỷ khí nặng và oán khí cao, ngửi thôi cũng thấy nghẹt thở.


Trần Phi Mai bay đến, ngự trên mái nhà quát: "Các ngươi còn không mau cút!"


Tiếng chúng ồm ồm như sấm vang lên, nhưng nó lại không dễ nghe bằng tiếng sấm, nghe như muốn đấm vào tai. Một tên có hình dáng con người trong số chúng cất giọng: "Tiểu tiên quân, bọn ta là đến góp vui. Xem thử kết giới lần này tốt như thế nào mà thôi."


Trần Phi Mai nhíu này, bực bội nói: "Không cần các ngươi chung vui, cút đi hoặc bỏ mạng ở đây."


Tên kia cười khanh khách, tỏ vẻ coi thường: "Ôi chao! Một nữ tiểu tiên quân xinh đẹp đang hù dọa chúng ta kìa, sợ quá sợ quá." Ánh mắt hắn cợt nhả: "Thật không biết lượng sức mình."


Điều này khiến nàng tức điên, ngón tay nắm chặt cắm vào da thịt đau đớn để kìm chế cơn nóng giận bộc phát. Nhưng dường như nó chẳng có tác dụng gì cả, nàng chỉ tay quát lớn: "Các ngươi mới là kẻ không biết lượng sức mình! Chết đi!!!"


Trần Phi Mai rút kiếm bên hông, thoát khỏi kết giới Hi Vân mà hùng hổ lao ra ngoài. Khí thế của nàng uy nghi mà bùng nổ để cơn nóng giận đến tới cực hạn. Bọn quỷ bên kia thấy vậy cũng lao lên, thái độ vẫn như trước.


Nó không biết được khi nó đang nằm trong ước mơ chiến thằng, đầu của nó đã rụng dưới mặt đất.


Chỉ một nhát kiếm nhanh không thấy được, tựa gió thổi khẽ qua vai. Nhẹ nhàng lấy mạng một con quỷ.


Tên cầm đầu kinh ngạc trợn mắt, vội vàng nói: "Các ngươi tất cả xông lên cho ta!"


Mỗi loại quỷ sẽ có cách tiêu diệt khác nhau. Ví như quỷ Miêu Oán thì điểm yếu nằm ở tim, quỷ Bì Oán nằm ở cổ, quỷ Xà Dực nằm ở đuôi, quỷ Ác Linh nằm ở trán... Vậy nên để diệt hết đám này phải biết được mỗi con là quỷ nào và cách tiêu diệt thế nào. Vậy mà Trần Phi Mai biết hết thảy, kể cả loại quỷ hiếm nàng cũng có thể giết một cách dễ dàng.


Nàng mạnh như hổ, nhanh như rắn xông vào giữa đám quỷ dữ, một kiếm một người pháp lực thâm hậu đánh cho chúng sợ hãi run rẩy.


Coi thường vì ta là nữ nhân? Các ngươi, chọc phải ổ kiến lửa rồi.


Đệ tử nội môn dẫn đầu là Phùng Thái, đồ đệ thân truyền của Dĩnh Nhạc trưởng lão tòa thứ nhất. Nói ra hắn cũng hệt như Trần Phi Mai, vì là đệ tử đầu tiên của trưởng lão tòa đầu tiên, mặt hắn lúc nào cũng hất ở trên trời. Tính tình tên này cũng chẳng tốt lành gì, thường ngày coi thường chúng đệ tử nữ nên khiến Trần Phi Mai ghét cay ghét đắng.


Hắn thét: "Mau diệt quỷ!"


Tên cầm đầu bọn quỷ biết thế mà lui, gọi bọn dưới trướng mình mau chạy. Nhưng chạy chẳng thoát được bao xa, đã bị đệ tử Hi Vân giết sạch.


Phùng Thái nhìn Trần Phi Mai, ánh mắt hắn khinh bỉ thêm lẫn tính toán: "Muội quay về thay y phục đi."


Nàng cũng chẳng phải vừa, cười nhạt: "Tại sao ta phải quay về? Để ngươi giành hết công trạng sao?"


Cột tóc gọn lại, nghiêng mặt cười tà: "Lần trước, ta nghe ngươi vì sợ mất mặt sư tôn ta mà để ngươi được vinh quang với cái danh đánh quỷ trừ yêu, vốn dĩ nó là của ta tên khốn ạ. Quay về thay y phục, nực cười thật."


Nàng chỉ tay vào ngực Phùng Thái đẩy mạnh: "Lão nương sẽ không mắc lừa ngươi thêm một lần nào nữa, có biết chưa?"


Phùng Thái cười khẩy một tiếng: "Một nữ nhân nhỏ bé như muội đánh quỷ nhiều như vậy, giành công với ta? Xem ai tin muội."


Hắn nói dứt câu, chúng đệ tử dẹp quỷ xong liền hô hào: "Đại sư huynh thật giỏi, dẫn dắt chúng ta đánh quỷ. Đại sư huynh thật giỏi!"


Trần Phi Mai cả giận: "Các ngươi đui mù hay sao? Hắn đứng chỉ tay năm ngón mà cũng đáng nhận lời khen à?"


Kẻ khác khó chịu nhìn nàng: "Cô thì biết cái gì, lo mà quay về tầm tu học đạo lại đi. Còn không thì... đến sư huynh đây chỉ dạy tận tình cho cũng được!" Lời nói hắn mang hàm ý không sạch sẽ, cợt nhả trêu đùa nàng. Bọn chung ý nghĩ cũng cười rộ, nhìn nàng bằng ánh mắt bẩn thỉu.


Trần Phi Mai giận run người, ánh mắt nàng đầy sự khinh bỉ. Tay nàng phát ra linh lực, đánh vào tên mồm to nhất một cái thật đau khiến hắn thổ huyết.


Phùng Thái trợn mắt: "Trần Phi Mai, muội đánh đệ tử nội môn có biết sẽ trừng phạt nặng ra sao không?"


Trần Phi Mai nghiếng răng: "Quỳ dưới Thiên Điện, phạt hai trăm roi tiên làm gương cho kẻ khác." Nàng quay lại nắm lấy cổ ái Phùng Thái: "Nhưng ta không quan tâm, hôm nay ta không đánh hắn thì không phải Trần Phi Mai!"


"Còn ngươi, ngươi là cái thá gì dám lên giọng với ta? Một tên ngu dốt vô dụng như ngươi cướp hết công của ta ngươi nghĩ ngươi xứng à? Phùng Thái, ngươi liệu hồn đấy."


Nàng buông hắn ra, dõng dạc nói: "Hôm nay, ngươi đánh đuổi lũ quỷ ngông cuồng kia chính là ta. Trần Phi Mai, đệ tử nội môn của Liêu Phong trưởng lão tòa thứ năm. Các ngươi nhớ có kĩ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top