Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8: Trận Đấu Lớn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cẩm Từ An lấy đà nhảy lên vách đá, bên tay xuất hiện một cây bút lông.


Y niệm chú quyết, từ cây bút lông tỏa ra tơ mực bao lấy Đỉnh Nguyên. Bọn chúng bị bao vây, giãy giụa trong đống mực dính chặt như keo khó khăn cử động. Y cứ như vậy, giơ bút cao lên. Hàng loạt Đỉnh Nguyên tổ tung trong chớp mắt khi ánh quang màu xanh ngọc tỏa ra tia chói lọi.


Bên trái, lại một đoàn nhảy ra vươn tay muốn bắt lấy y. Bên phải cũng như vậy, cùng với sự điên cuồng gào thét. Một Cẩm Từ An nhỏ bé chiến với một đám quỷ nhân dị hợm này.


Động tác phiêu dật tiên nhân, nhẹ như tơ, tinh khôi như sương sớm. Trông y như thực sự tỏa ra ánh sáng của một vị thần, xinh đẹp mạnh mẽ.


Cố Đại đứng ở dưới, tay chân có chút run rẩy.


Hắn là đang đấu tranh xem có nên giúp hay là không giúp Từ An.


Nếu như giúp, sợ rằng bản thân sẽ bại lộ, sợ rằng Cẩm Từ An sẽ không muốn để hắn theo cùng, sẽ xua đuổi hắn. Nhưng hắn không giúp, lại không đành lòng nhìn người mình yêu rơi vào nguy hiểm.


Hắn ngước nhìn Cẩm Từ An, rồi lại tức giận nhìn Lam Triều.


Bên kia, Lam Triều cũng nhìn hắn nở một nụ cười khiêu khích, tay vẫn điều khiển Đỉnh Nguyên cuồng bạo hơn.


Cẩm Từ An bước xuống mặt đất, thở ra một hơi.


Y quan sát từ nãy giờ, Đỉnh Nguyên hoạt động theo sự sai bảo của Lam Triều. Vậy có khi mất đi nguồn, vật nghe theo có lẽ sẽ dừng lại.


Nhìn số Đỉnh Nguyên cứ như không bao giờ hết ùa ra, trong lòng y cực kì căm phẫn. Quỷ Nhất đã giết bao nhiêu người, đã hủy hoại cuộc sống của bao nhiêu người chứ?


Còn những Đỉnh Nguyên nằm ở phía dưới mật thất, chúng không toàn vẹn không ngoan ngoãn. Đoán rằng đó có thể là những sản phẩm lỗi của Lam Triều.


Nghĩ vậy thôi Cẩm Từ An đã cảm thấy không muốn tha thứ cho hắn. Việc này quả thực phải báo lên Thiên giới, nhưng hiện tại y không đủ thời gian. Giờ y sẽ đối đầu với Quỷ Nhất hoặc là đánh tới ngán ngẩm, nhưng để đánh được Quỷ Nhất có lẽ sẽ rất khó.


Cái này có thể gọi là bất khả thi không?


Chính nó rồi.


Cẩm Từ An còn đang bận đối phó với Đỉnh Nguyên, trong đầu lại nhận ra một việc.


Hình như y quên ai rồi...


Thế là nhớ ra, y lập tức tìm hình ảnh của Cố Đại. Giữa đống xương biết cắn này quả thực rất nguy hiểm, y còn đang tự trách bản thân quên mất cạnh mình còn một người.


Còn hứa sẽ bảo vệ người ta nữa chứ!


"Cố thúc!"


Vì một chút lơ là, Đỉnh Nguyên chộp lấy cơ hội căn vào chân phải của y. Cẩm Từ An quay phắt lại, vận pháp lực chém đôi nó ra.


Việc này cũng thu vào tầm mắt của Cố Đại, hiện lên một tầng tĩnh mịch.


Y... bị cắn.


Trước khi bị cắn còn lo lắng cho hắn.


"Từ An..."


Cố Đại nắm tay thành quyền, quay mặt qua nhìn Lam Triều đang cực kì thích thú.


"Lão Nhất, ngươi quá phận rồi."


Lam Triều hạ khuôn mặt đang cười xuống, chầm chậm liếc nhìn hắn: "Quá phận? Là ai mới là kẻ quá phận."


"Là kẻ nào đến nơi của ta, vào ảo cảnh của ta giết những đứa con ta tạo ra? Là kẻ nào quá phận ngươi còn trách ngược lại ta?"


Hắn cười khúc khích: "Còn không phải vì nể tình nam nhân đó quen biết ngươi, ta đã cho y làm nam sủng dưới thân của súc sinh Võ Văn Khánh rồi."


"Câm miệng!" Cố Đại điềm tĩnh từ đầu tới cuối giờ lại bộc phát cơn tức giận. Y không cho phép và không bao giờ chấp nhận kẻ khác buông lời dơ bẩn với y.


Lam Triều không còn thấy vui vẻ, gân xanh đỏ nổi chi chít trên khuôn mặt: "Ta tiễn nương tử của ngươi xuống hoàng tuyền!"


Bên kia, Đỉnh Nguyên lại được thêm sức mạnh khiến nó trở nên cứng cáp hơn, cuồng bạo hơn bao giờ hết. Bao vây Cẩm Từ An kín mít, không có chỗ chạy thoát.


Sự biến đổi đột ngột này khiến y không kịp thích ứng, nhất thời có chút luống cuống. Y bay lên không trung, tay tỏa ra pháp lực chia làm nhiều mảng nhỏ xíu. Từng cái chui vào người của Đỉnh Nguyên, nằm gọn bên trong não.


"Phá!"


Một tiếng quát của y, khiến những Đỉnh Nguyên bị pháp lực nằm trong đầu bỗng chốc nứt đoạn rồi vỡ toạc ra.


Không đủ, thật sự không đủ.


Cẩm Từ An không biết sẽ đánh tới khi nào nữa, y thực sự ngán lắm rồi.


Một bàn tay nắm lấy cổ chân y, ra sức kéo xuống. Y không kịp ứng biến, không kịp xoay mình tránh ra thì đã bị biển Đỉnh Nguyên bao lấy.


Lam Triều cười khoái chí, tự nhẩm lần này y chết chắc rồi. Nhưng lại quên một điều, kẻ hắn đang thách thức lại có trợ thủ không phải dạng vừa.


Oành!!!


Tiếng nổ lớn vang lên khiến nơi này rung chuyển dữ đội, tựa như sóng thần đánh tới hay núi lửa phun trào. Đến nỗi người có năng lực ngang với thần như Lam Triều không trụ vững, chỉ đành nắm lấy tay vịn của chiếc ghế. Chỉ là hắn không ngờ rằng cả chiếc ghế cũng đang rung chuyển, giống hệt run sợ trước cơn thịnh nộ dữ dội.


Hàng loạt Nguyên Đỉnh bị xé toạc mất xác, đến nỗi ngay cả một con cũng không còn. Ánh sáng màu lam càn quyét, tựa như gió thần đi qua nơi này. Cho đến khi cuồng phong qua đi, bụi mù tan dần. Trước mặt đều là đống xương trắng chất chồng như núi, đầu lâu vương vãi bốc mùi tanh tưởi.


Ở chính giữa, nơi sạch sẽ nhất nguyên vẹn hai người.


Một người đang ngơ ngác ở trong vòng tay một người đang ầm ầm khí thế. Bên tay là thanh kiếm tên Nhung, đang tỏa ra hào quang chói lọi.


"C... Cố thúc?"


Cố Đại xoay một đường kiếm, xé tọa mắt đất di chuyển như tia điện đến chỗ của Lam Triều.


"Cẩn thận."


Hắn quay lại nhìn y nhẹ nhàng nói một câu như vậy cho Từ An rồi lao đến giao chiến với Lam Triều.


Thực lực của hai vị Quỷ Vương không phải tầm thường, rung trời lở đất chấn động hai giới. Đến cái ổ của Lam Triều nằm dưới mặt đất không chịu nổi áp lực, tảng đá theo rung chấn từ từ rơi xuống những mảng lớn.


Thân ảnh một đen một lam thoắt biến, đến cả chiêu thức cũng không nhìn rõ được.


Xung quanh Cẩm Từ An được bao bọc bởi kết giới, bảo vệ y khỏi những tảng đá nguy hiểm sắc nhọn.


Cố Đại ánh mắt sắc lẹm, tay cầm kiếm thật thuần thục. "Nhung" cũng đáp trả lại chủ nhân, tỏ ra uy lực kinh người.


Một cột sáng đánh thủng trời, từ dưới lòng đất tối tăm vụt lên. Sấm sét ầm ầm cuồng nộ, Thiên Địa chấn kinh.


Lam Triều trước sự tấn công dồn dập, lại vẫn có thể chêm được vài ba câu: "Lão Tứ, ngươi đánh ta luôn à?"


Cố Đại nở một nụ cười: "Chính là đánh ngươi."


Kiếm Nhung xé ngang một đường trước ngực Lam Triều, chảy ra chút máu tươi.


"Sẽ như thế nào nếu ta cho tiểu nương tử của ngươi biết, người bên cạnh y chính là một tên Quỷ Vương?"


"Lão Tứ, à không, phải là Tứ Bạch Hồi Quy chứ."


Cố Đại khép hờ mắt, lại lộ ra bộ mặt khinh thường: "Vậy ta sẽ tiễn ngươi chết trước khi ngươi kịp nói."


Bên ngoài, vẫn đang là buổi đêm bao trùm, hiện tượng lạ tiếp tục diễn ra.


Người ta bảo là tiên giáng thế, hay là một vị tiên quân đang Độ Kiếp... Không ai biết đó là hai vị Quỷ Vương đang giáo chiến.


Thông thường, Ngũ Quỷ Vương không giao thủ với nhau. Chỉ duy nhất lần xưng vương của Quỷ Nhị và Quỷ Tam. Thời gian hai người họ xưng vương một lúc, nhưng sắp xếp chỉ có từ nhất đến ngũ. Thế là giao chiến đọ thực lực. Cuối cùng Tự Ngọc làm Quỷ Nhị, Chu Nhất làm Quỷ Tam. Cũng vì việc này mà hai người họ luôn có xích mích với nhau.


Quay lại việc này, đây là lần thứ hai Quỷ Vương đánh nhau và người chứng kiến vinh dự nhất chính là Cẩm Từ An.


Y còn đang loay hoay thoát khỏi mặt đất, đá đã lấp kín chân y khiến y phải vùng mình hất tung mớ lộn xộn này.


Vừa ngoi lên, thay vì trận chiến oanh tạc hùng hồn thì y nhìn thấy trời yên biển lặng. Màn đêm vẫn tĩnh mịch như vậy nhưng cảnh vật thì không nói dối.


Y tin chắc nơi này vừa xảy ra hỗn chiến rất kịch liệt. Cây cối đổ rạp, đất đá lộn xộn. Có nơi còn tạo thành một cái hố lớn, nhắm chừng có thể dùng làm ao cá hay hồ nước lớn còn có thể.


"C... Cố thúc!"


Cố Đại đứng lặng im, tựa mình vào gốc cây còn thân nguyên vẹn. Nghe tiếng gọi, chỉ khẽ quay đầu cười dịu dàng.


"Từ An..."


Tuy trông hắn còn tốt hơn Lam Triều nằm gục dưới đất máu me be bét cả người lại cử động không nổi nhưng cũng không phải là không bị thương, chân tay rã rời run rẩy. Hắn vẫn như vậy, giấu lại vào ống tay áo không cho ai khác biết mình đang đau đớn.


Đối với hắn, một tông sư lên làm Quỷ Vương sức mạnh có thể không bằng một vị thần bị sa đọa vào ma đạo, nhưng Quỷ Nhất đã là nguyên lão hơn ngàn năm đối phó cũng không dễ dàng.


Hắn nghĩ mình sẽ ổn thôi, nhưng cơ thể hắn thành thật hơn bao giờ hết. Hắn từ đứng lại ngồi sụp xuống mặt đất, mệt mỏi chỉ muốn ngủ một giấc lại không đành lòng.


Còn Từ An, người vẫn còn ở dưới lòng đất.


Hắn không bỏ mặt y được, nhưng lại không thể kéo y ra khỏi đống đá. Hắn như vậy, giống bốn trăm năm trước nỉ non gọi:"Từ An... Từ An..."


Người sẽ không bỏ đi chứ?


Cẩm Từ An trông thấy vậy, lồng ngực nhói đau. Một cảm giác khó chịu ùa về khiến y ngây ngốc ra một lúc.


Từ An...


Từ An đừng đi...


"Cố thúc!" Cẩm Từ An chạy đến chỗ hắn, xem xét đủ thứ.


"Thúc bị thương nặng quá, ta đưa thúc đi tìm đại phu."


Cố Đại trước mắt mờ mịt, hương hoa Ngọc Trâm khẽ thoang thoảng ấm áp. Hắn mỉm cười nhẹ nhõm, đôi tay giấu đi kia vươn ra ôm vào vòng eo của y một cách nhẹ nhàng. Hắn tựa đầu vào vai y, giọng nói nhỏ đến mức nghe thấy cũng khó. Giống hệt mèo nhỏ bị ướt mưa, lạnh lẽo tìm hơi ấm.


"Không cần đại phu, có ngươi được rồi..."


Cẩm Từ An nghe không hiểu, lại không dám cựa quậy. Cứ niệm đi niệm lại trong đầu rằng người này đáng thương như vậy, chỉ là y cố gắng an ủi mà thôi. Y lại không nhận ra, khuôn mặt của mình đã đỏ ửng lên.


Từ An, thật may vì ngươi không bỏ ta...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top