Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 145: Tôi cũng có thể giúp anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Từ chương này trở đi sẽ gọi/tự xưng Lê Thiên Thần là "hắn" và Đỗ Hiểu Mị là "ả" nhé, bởi Bình An đã hiểu ra hành động tàn nhẫn giết cha đoạt tài sản của hai kẻ này. Sau này từ từ sẽ thấy thủ đoạn ghê tởm của chúng.

Lê Thiên Thần trong lòng tràn đầy hy vọng đến thăm Phương Hữu Lợi, cho rằng có thể thừa cơ hội này gặp Bình An một lần. Hơn nửa năm không gặp, hắn thật sự rất nhớ cô, bởi hóa ra khi không có cô bên cạnh mình, hắn gặp chuyện gì cũng không được như ý.

Không có Bình An, hắn sẽ mất đi tất cả hình tượng cùng sự kiêu ngạo trước giờ. Hắn muốn cấp bách chứng minh Bình An vẫn còn thương hắn, muốn chứng minh Bình An vẫn không thể rời xa hắn. Chưa bao giờ hắn lại có cảm giác muốn gặp Bình An bức thiết đến như vậy, bức thiết muốn có cô như vậy. Đối với hắn mà nói, cô thực sự rất quan trọng. Nếu tất cả các thái độ lãnh đạm trước đây của cô là do cô cố ý đối đãi như vậy để làm cho hắn yêu cô bằng được, vậy thì cô thắng, hắn chịu thua rồi.

Nhưng cho dù hắn xuống nước lấy lòng cô, cũng đã bày tỏ tình cảm với cô rồi, nhưng cô vẫn lạnh lùng với hắn như cũ. Trong mắt của cô bây giờ không còn nhìn thấy bóng dáng của lòng luyến mộ đối với hắn nữa, mà tràn đầy một sự thù hận hắn không thể nào giải thích được.

Trước kia hắn nghĩ đấy là do hắn không đáp lại tình cảm của cô nên cô oán hận, giờ cẩn thậm ngẫm lại thì có vẻ như không phải vậy.

Rốt cuộc hắn đã làm gì khiến cho Bình An hận hắn như vậy? Bởi vì hắn không đáp lại tình cảm của cô sao? Bây giờ hắn đã ăn nói khép nép như thế rồi mà cô còn chưa hết giận hay sao? Hắn nghĩ rằng cho dù cô vẫn bất mãn đối với hắn, chỉ cần hắn kiên nhẫn đợi cô nguôi giận, khi hết giận rồi thì cô sẽ trở lại bên cạnh hắn như trước. Ai mà ngờ ở đâu lại xuất hiện thêm một Nghiêm Túc.

Nhìn thấy Bình An mềm mại dựa vào cạnh Nghiêm Túc, hắn cảm thấy như máu trong thân đông cứng lại, tim đau đến không hít thở được, nụ cười ngọt ngào dịu dàng này vốn phải thuộc về hắn, nay sao lại thuộc về Nghiêm Túc?

Hắn hoàn toàn không phải là đối thủ của Nghiêm Túc. Cho dù biết rõ tình cảm không thể nào sánh như trời cao đất dày, hắn cũng không thể nào nhịn được mà không hận Bình An có trăng quên đèn, hận cô nhẫn tâm tuyệt tình với mình, hận cô không cho hắn giữ lại một chút tình cảm nào. Một khi Bình An và Nghiêm Túc công khai chuyện tình cảm, thì Lê Thiên Thần hắn sẽ trở thành trò cười ở Phương Thị...

Mang cảm xúc tuyệt vọng trở về Thành phố S, Lê Thiên Thần cũng không vội trở về chi nhánh công ty mà trở về căn hộ do công ty phân cho. Hắn uống một trận say lúy túy vì không muốn nhớ tới dáng vẻ của Bình An khi cô rúc vào ngực của Nghiêm Túc, say thì sẽ không nghĩ tới nữa.

Whisky rót vào miệng hết ly này đến ly khác, nhưng ngoại trừ cảm nhận vị cay độc và chua xót của rượu ra, hắn vẫn không cách nào quên đi gương mặt nói cười tự nhiên kia.

Tiếng chuông cửa vang lên hết lần này đến lần khác, hắn hoàn toàn lười để ý.

"Lê Thiên Thần, anh mở cửa ra cho tôi." Giọng nói hổn hển tức giận của Đỗ Hiểu Mị từ ngoài cửa truyền vào.

Lê Thiên Thần chỉ lạnh lùng cười một tiếng, tiếp tục uống rượu, hắn không muốn bất luận kẻ nào nhìn thấy bộ dạng sa sút của hắn lúc này.

Tiếng đập cửa lại tiếp tục vang lên thêm một lúc, rồi có tiếng mở khóa, bóng dáng mỹ lệ của Đỗ Hiểu Mị xuất hiện trước mặt hắn với bộ mặt tức giận, "Bây giờ anh muốn gì? Vì sao không đến công ty, không nhớ gần đây anh rất nhiều việc à?"

"Tôi sẽ đến công ty." Lê Thiên Thần nhàn nhạt nhìn ả một cái, phiền não kêu lên.

Khuôn mặt kiều diễm xinh đẹp của Đỗ Hiểu Mị thoáng hiện vẻ thấu hiểu, mỉa mai cười rộ lên, "Sao rồi? Chẳng phải anh đi tìm người yêu để nghĩ biện pháp sao? Chẳng lẽ cô ta không giúp được cho anh à, vậy cha vợ tương lai của anh đâu? Đừng nói là đạp phải đinh nhé. Chậc chậc, gấp gáp thăm viếng như vậy mà nương nương cũng không cảm kích à, chắc là bây giờ trong lòng không thoải mái lắm nhỉ."

"Cút ra ngoài." Lê Thiên Thần lạnh lùng thốt.

"Anh kêu tôi cút cũng được, nhưng anh đừng quên, nếu lần này đấu giá không thành công thì chúng ta không có khả năng quay lại Tổng công ty đâu, nói không chừng sẽ còn bị giáng chức. Anh có thể thất bại, nhưng tôi không thể nhận thua đâu." Đỗ Hiểu Mị mừng thầm trong bụng, lần này Lê Thiên Thần bị con oắt hạ tiện kia tổn thương, chắc hẳn sẽ không còn muốn nó nữa.

Phương Bình An quá ngu xuẩn, căn bản không hiểu một điều rằng một thằng đàn ông dù không yêu hắn cũng có thể lợi dụng hắn.

Đỗ Hiểu Mị nhìn dáng vẻ sa sút vẫn giữ được vẻ đẹp trai phong độ của Lê Thiên Thần, ả yêu người đàn ông này... Nhưng ả không cho phép trong lòng hắn có bất kỳ ai khác, hiện tại việc ả phải làm chính là tẩy sạch hoàn toàn hình bóng của Phương Bình An trong lòng hắn.

"Cô cho rằng tôi không muốn thành công sao? Nhưng đối thủ đã sớm mua chuộc họ Đoàn kia rồi, ta còn cách nào nữa?" Đoàn Quan Quần ở Thành phố S một tay che trời, ai có thể hầu hạ ông ta thư thái khoái trá là người đó có thể có được giá thầu thấp nhất. Hắn cũng đã mấy lần muốn lấy lòng ông ta, hối lộ ông ta, nhưng lần nào cũng bị đánh dạt ra. Hắn nghe nói Đoàn Quan Quần và Phương Hữu Lợi là bạn học cũ, vốn muốn cậy tiếng quen biết để làm thân, nhưng không tiện lấy danh nghĩa của Phương Hữu Lợi, sợ sau này Phương Hữu Lợi cho là hắn không có năng lực xử lý các mối quan hệ giao tế.

Bởi thế hắn mới nghĩ tới Bình An, nếu như Bình An đồng ý đi cùng hắn đến gặp Đoàn Quan Quần thì mọi việc sẽ được suông sẻ...

"Anh cho rằng chỉ có Phương Bình An mới có thể giúp được anh thôi sao?" Đỗ Hiểu Mị buông túi xách trong tay, đến bên cạnh Lê Thiên Thần, khom lưng hướng về phía hắn, môi với môi cách nhau không tới một cm, bộ ngực đầy đặn như ẩn như hiện bày ra trước mặt hắn.

Lê Thiên Thần nhắm mắt lại, muốn ngăn chặn dụ dỗ của Đỗ Hiểu Mị, nhưng trong hơi thở của hắn chỉ toàn là mùi nước hoa trên người ả tỏa ra, "Chẳng lẽ anh vẫn còn muốn Bình An như cũ?"

Đỗ Hiểu Mị nhẹ nhàng liếm môi của hắn, "Thiên Thần, ở chỗ này... Chỉ có tôi và anh mới là hai người tâm ý tương thông sống nương tựa lẫn nhau, anh chỉ có tôi, tôi cũng chỉ có anh. Tôi, tôi nhất định sẽ làm cho anh thành công."

Nếu ả không có cách nào tiếp cận được Phương Hữu Lợi để tiến vào xã hội thượng lưu, thì ả sẽ làm cho người đàn ông ả yêu trở nên nổi bật, trong tương lai người khác sẽ phải hâm mộ sự thành công của hai người bọn họ.

"Cô có cách?" Lê Thiên Thần nhẹ nhàng mở mắt, chằm chằm nhìn thẳng vào Đỗ Hiểu Mị.

Đỗ Hiểu Mị quyến rũ cười một tiếng, bàn tay mềm như không xương chui vào trong áo Lê Thiên Thần, vuốt ve da thịt trắng mịn của hắn, "Chi bằng anh liền chờ xem, xem em có hay không có biện pháp... để đưa anh đến thành công, để đưa anh một bước lên mây."

Trong lòng Lê Thiên Thần lay động, ánh mắt trở nên âm u, hắn là một người đàn ông bình thường, hắn không phải là Thần Thánh, bị quyến rũ đến thế này, hắn không thể không có cảm giác...

Cảm thấy được dục vọng của Lê Thiên Thần, Đỗ Hiểu Mị cười hài lòng, dâng tặng đôi môi căn mọng hấp dẫn cho hắn ta.

OCpv

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top