Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20: Quảng trường Thời Đại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bóng của Nghiêm Túc đã biến mất ở trong màn đêm, Bình An vẫn còn đứng đó sững sờ.

Đỗ Hiểu Mị chẳng biết tự lúc nào đã đi tới cạnh cô, phát ra một tiếng cười tràn ngập ghen tuông khá bén nhọn, "Đều là con nhà danh gia, sao em lại có thể không biết Nghiêm Túc? Bình An, vậy là em không đúng rồi, sao lại vờ như không biết thế?"

Bình An nghe ra ý hâm mộ ghen ghét trong giọng nói của Đỗ Hiểu Mị, quay đầu lại thản nhiên nhìn cô ta, "Như vậy không phải mới có thể làm cho Nghiêm Túc có ấn tượng với tôi sao? Cô Đỗ, cô cũng nên học chiêu này đi, đừng mỗi lần nhìn thấy công tử danh gia liền bám vào như sam thế, ra vẻ lạnh lẽo cũng là một phương thức mồi chài tốt đó."

Sắc mặt của Đỗ Hiểu Mị có chút khó nhìn.

Tống Tiếu Tiếu và Kỷ Túy Ý đã đi tìm Vi Úy Úy, ba người đang đi về hướng Bình An. Đúng lúc này, điện thoại trong túi Bình An rung lên.

Lười quan tâm Đỗ Hiểu Mị nữa, Bình An lấy điện thoại ra tránh một bên bấm nghe.

"Bình An, muốn đi đếm ngược thời gian không?" Đám Tống Tiếu Tiếu liếc Đỗ Hiểu Mị một cái, sau khi xác định không phải là người hợp với mình liền chỉ thản nhiên gật đầu xem như chào, rồi chờ Bình An điện thoại xong mới mở miệng hỏi.

Cho tới bây giờ, Đỗ Hiểu Mị luôn là đối tượng được mọi người chú ý, chỉ mỗi lần gặp phải Phương Bình An đều bị nhục nhã, cô ta lạnh lùng hừ một tiếng, rồi cùng Đàm Tuyền đang chờ ở sau cô ta rời đi.

"Ôn Triệu Dung sẽ tới đón chúng ta đến Quảng trường Thời đại, ở đó có lễ hội đếm ngược thời gian, rất nhiều người đang tụ tập bên đó ăn mừng năm mới đấy." Bình An nói chuyện điện thoại xong quay đầu lại vừa đúng lúc nhìn thấy Đỗ Hiểu Mị rời đi, bĩu môi, cầm điện thoại đi đến cạnh các cô nói, "Trong nửa tiếng là có thể đến đó rồi."

"Tốt tốt, dù sao mai cũng không cần đến lớp, chúng ta đi đếm ngược thời gian nào." Kỷ Túy Ý tán thành đề nghị của Bình An.

Tống Tiếu Tiếu cùng Vi Úy Úy đều không có ý kiến.

Vì vậy, bốn cô cùng nhau ra ngoài cổng trường chờ Ôn Triệu Dung. Chưa đến mười phút sau đã thấy một chiếc Buick ngừng lại trước mặt, bóng dáng cao to của Ôn Triệu Dung từ trong xe bước ra.

"Học trưởng, năm mới vui vẻ." Lần trước Ôn Triệu Dung mời bọn Kỷ Túy Ý ăn cơm nên lần này các cô chào hỏi đặc biệt thanh thúy sảng khoái.

Ôn Triệu Dung cười vui vẻ với các cô, "Năm mới vui vẻ."

Chỗ ngồi kế tài xế còn có bóng một người, sau khi Ôn Triệu Dung xuống xe thì cũng mở cửa xe ra, cúi đầu đứng sau lưng Ôn Triệu Dung. Bình An thấy rõ khuôn mặt người kia thì mắt lập tức sáng lên, là cậu ta...

Bọn Tống Tiếu Tiếu chuyển tầm mắt sang nhìn người đứng sau lưng Ôn Triệu Dung, các cặp mắt chợt sáng lên lấp lánh.

Thật là một thiếu nữ đáng yêu! Cô bé đứng sau Ôn Triệu Dung có làn da trắng nõn, tóc cắt rất ngắn, gương mặt tròn tròn hồng thắm, mắt long lanh có hồn, cánh môi đỏ tươi... Nhìn thế nào cũng giống như một búp bê tinh xảo đẹp tuyệt.

Thấy ánh mắt của bạn bè cùng phòng, Bình An biết ngay là họ hiểu lầm.

Thật ra đứa bé rất dễ thương này không phải là con gái, mà là một cậu thiếu niên nhìn như con gái, tên tiếng Trung là Phúc Vị Chỉ. Cái tên vừa khó đọc vừa kỳ cục này là do mẹ cậu đặt, ngụ ý phúc khí chưa từng đình chỉ. Ba cậu họ Phúc, mẹ là người Mỹ gốc Hoa nên kiến thức Trung văn chỉ nửa vời. Sau khi quen biết và thân thiết với nhóm Bình An, cậu lại có thêm một biệt danh là Tiểu Phúc.

Lúc này, Tiểu Phúc mới mười tám tuổi, dáng vẻ xinh xắn đáng yêu hết chỗ nói, chẳng qua tính tình quá kiêu ngạo nên rất mất tự nhiên, khiến các cô rất thích chọc ghẹo.

Ôn Triệu Dung thấy các cô đều nhìn sau lưng anh thì cười giới thiệu, "Cậu ấy tên là Neko, Phúc Vị Chỉ."

Bình An cố nén nỗi kích động muốn đưa tay véo ngắt hai má của Phúc Vị Chỉ, cười giơ tay, "Hi, chị tên là Phương Bình An, em thật đáng yêu. Chị ít khi thấy nữ sinh cắt kiểu tóc coi đẹp như vậy đấy."

"Chị là Tiếu Tiếu, Tiểu Phúc là cô em họ của học trưởng à?" Tống Tiếu Tiếu gật mạnh đầu, cười híp cả mắt nói.

Phúc Vị Chỉ vốn đang mỉm cười định chào hỏi cùng các cô, ai ngờ nghe câu nói của Bình An thì mặt lập tức chuyển thành nhiều mây.

Ôn Triệu Dung bật cười to lên, "Con gái cắt kiểu tóc này đương nhiên không thể đẹp như vậy được, nó là cậu em họ của anh..."

Bình An đã biết cậu ta là con trai từ đầu, nói thế chẳng qua là muốn chọc cậu cho vui thôi, giờ nhìn thấy vẻ mặt đen như đít nồi của cậu thì nhịn không được bật cười ra tiếng. Đặc biệt khi thấy vẻ mặt hoảng sợ của bọn Tống Tiếu Tiếu nhìn Tiểu Phúc thì cô càng cười lớn hơn nữa.

Phúc Vị Chỉ trợn tròn đôi mắt to trong veo như nước nhìn bọn Tống Tiếu Tiếu, "Nhìn gì vậy, chưa từng thấy đàn ông con trai à?"

"Thấy rồi, nhưng chưa từng thấy... đàn ông 'thụ' như vậy thôi." Kỷ Túy Ý nói.

"'Thụ' là cái gì?" Phúc Vị Chỉ quay sang hỏi Ôn Triệu Dung. Cậu mới từ nước ngoài về chưa lâu, mặc dù biết nói tiếng Trung nhưng còn chưa hiểu hết một vài từ tương đối chuyên nghiệp.

Ôn Triệu Dung ho nhẹ một tiếng, "Là đang khen em đó. Được rồi, chúng ta mau chạy tới Quảng trường Thời Đại thôi."

Phúc Vị Chỉ hoài nghi liếc Ôn Triệu Dung một cái, lại nhìn về phía Kỷ Túy Ý đang nén cười, rồi chỉ vào Bình An hỏi, "Thụ* là có ý gì?"

"Chính là... Cong." Đôi mắt đen nhánh của Bình An chớp chớp, cười trả lời.

(*) Thụ, cong: Những từ dùng trong đam mỹ (boy love), ý những chàng trai yếu ớt vai vợ trong quan hệ nam nam.

Tống Tiếu Tiếu và Vi Úy Úy nhịn không được cười phá lên.

Ôn Triệu Dung biết tính em họ mình nên nhanh chóng nhét cậu ta vào chỗ ngồi cạnh lái xe, quay đầu nói với Bình An, "Nhanh lên xe đi."

Dù sao học kỳ sau Phúc Vị Chỉ cũng sẽ đi cửa sau mà vào học tại Đại học Kinh tế Ngoại ngữ, không cần phải vội chọc cậu ta ngay lúc này. Bình An kéo bọn Tống Tiếu Tiếu ngồi ở ghế sau.

Xe nhẹ nhàng quay đầu. Phúc Vị Chỉ quay đầu lại tiếp tục hỏi đám Tống Tiếu Tiếu "cong" là cái gì. Bình An dán mặt lên cửa sổ thủy tinh nhìn lên từng chùm pháo hoa rực rỡ trên bầu trời cách đó không xa. Dọc theo vệ đường, tủ kính của các cửa hàng được dán đủ các loại trang trí mừng Lễ Giáng Sinh và Năm Mới rực rỡ muôn màu, không khí tràn đầy vui mừng ngày lễ.

Hình ảnh này giống như đã từng quen thuộc, lại giống như rất xa lạ.

Nếu như cô không kiên trì muốn Tổ Ngoại giao tự phụ trách công tác của mình, thì hẳn lúc này... Cô đã cùng một chỗ với Lê Thiên Thần rồi.

Nhớ tới Lê Thiên Thần thì tự nhiên sẽ nhớ đến Đỗ Hiểu Mị. Bình An nghĩ đến chuyện hôm qua ba đã cùng với người đàn bà kia ăn cơm, đầu quả tim giống như bị vật gì đó xiết chặt, đau đến mức toàn thân cô đều khó chịu.

Xe chạy xuyên qua nửa Quảng Châu, đi tới quảng trường đã tấp nập toàn người là người. Ở giữa khu vực cổng chính của quảng trường có một đồng hồ điện tử rất lớn đang đếm ngược thời gian, có không ít thanh thiếu niên và học sinh trung học cầm chai xịt dải băng tung tóe vào nhau, còn có một đám con gái ăn mặc theo trào lưu túm lụm trong một góc hút thuốc lá, mặt trang điểm đậm tới mức không nhìn thấy diện mạo vốn có là thế nào, mà nhiều hơn hết là các đôi tình nhân.

Nghe nói, vào thời khắc chuyển giao cuối cùng mà có thể cùng người yêu hôn nhau thì tình cảm của hai người nhất định sẽ kéo dài suốt đời suốt kiếp.

Gạt nhau thôi! Kiếp trước cô cũng canh ngay thời khắc đó mà hôn Lê Thiên Thần, nhưng bọn họ có bên nhau suốt đời suốt kiếp đâu mà ngược lại còn cúng tế luôn cái mạng nhỏ của cô. Liệu có thể vì nụ hôn kia là cô chủ động trộm lấy nên mới không có kết quả tốt hay không?

Hắc, nghĩ cái này làm gì, tất cả đều sẽ không giống như kiếp trước nữa.

Còn nửa tiếng nữa mới đến mười hai giờ, Ôn Triệu Dung đi tìm chỗ đậu xe còn bọn Bình An thì tìm đến một chỗ gần đồng hồ điện tử nhất. Nhìn bên cạnh đã có năm sáu cậu trai trẻ đang nhảy Hip-hop, không ít người vây quanh xem bọn họ biểu diễn.

Trẻ tuổi thật tốt, bất cứ lúc nào chỗ nào đều có thể vung vẩy thanh xuân của mình.

Bình An cùng các bạn nhìn vào mắt nhau mỉm cười, Vi Úy Úy nói, "Các cậu nhìn cô bé đang hút thuốc lá kìa, cao lắm cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi thôi, năm tớ mười lăm mười sáu tuổi sao có thể lớn lối như vậy."

"Trẻ con bây giờ đều từ sao Hỏa tới mà." Kỷ Túy Ý nói.

Phúc Vị Chỉ không hiểu lắm các cô đang nói gì, mất kiên nhẫn kêu lên, "Chúng ta nhất định cứ phải chen chúc với mấy đứa nhóc ranh chỗ này à? Không bằng đi quán bar..."

"Cậu cũng là nhóc ranh đó!" Bốn người khác trăm miệng một lời.

"Tôi năm nay mười tám tuổi rồi! Eighteen!" Phúc Vị Chỉ dùng tiếng Anh để nhấn mạnh số tuổi của mình.

"Tiểu Phúc của chúng ta đã trưởng thành." Các cô thừa dịp học trưởng không có ở đây liền vội vàng chọc ghẹo Tiểu Phúc, Kỷ Túy Ý thì ngắt nhéo má cậu, chậc chậc, ông trời không công bằng nha, gì mà non mềm chẳng khác gì đậu hũ hết vậy nè.

Tống Tiếu Tiếu thấy thế cũng đưa tay ngắt má bên kia của cậu, "Tiểu Phúc, tối nay các chị sẽ bảo vệ em."

Vi Úy Úy vừa định thò tay sờ đầu cậu thì Phúc Vị Chỉ đẩy phắt tay các cô ra, "Nam nữ thụ thụ bất thân, không thể hôn nhau."

Mọi người cười ầm, Bình An cười đến chảy nước mắt, "Cưng tiểu Phúc thụ ơi, tiếng Trung của em thế này mà bày đặt nói văn chương à. Ở đây thụ chỉ có mình em, mấy chị đây đâu phải thụ, cho nên có thể hôn nha."

Gương mặt trắng nõn của Phúc Vị Chỉ nhanh chóng đỏ lên như cà chua chín.

Điện thoại di động của Bình An trong túi đúng lúc này rung lên, cô lo nhìn Tiểu Phúc đỏ mặt mà quên không xem là ai gọi điện thoại tới, đến khi đầu kia điện thoại truyền đến thanh âm của Lê Thiên Thần thì muốn ngắt điện thoại cũng đã không còn kịp rồi.

"Chỗ em ồn quá vậy, không ở trong trường à?" Lê Thiên Thần hỏi.

"Ừ, ở bên ngoài." Bình An thản nhiên trả lời.

"Ở đâu? Anh đi tìm em." Lê Thiên Thần nói, "Chú Phương cũng ở đây nè."

"Không cần, tôi đang ở với bạn." Bình An từ chối, cô không muốn gặp Lê Thiên Thần.

"Ở Quảng trường Thời Đại hả?" Đầu kia Lê Thiên Thần im lặng trong chốc lát, lại hỏi.

Bình An nhìn về phía sân khấu cạnh cổng chính, người dẫn chương trình đang nói gì đó, chắc hẳn vì thế mà Lê Thiên Thần nghe ra là cô ở đây.

"Anh ngay gần Quảng trường đấy, chờ anh nhé." Lê Thiên Thần không đợi Bình An trả lời đã tắt máy.

Không đến mười phút sau, Bình An lại thấy Ôn Triệu Dung và Lê Thiên Thần cùng tiến đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top