Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 42: Ôn đại thiếu gia mất tích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Giữa trưa hôm sau, Bình An nhận được điện thoại của Trình Vận hẹn cô trưa mai cùng ăn cơm, lại không hề nhắc đến một câu về chuyến đi Hàn Quốc. Trong đầu Bình An bắt đầu có dự cảm không tốt.

Mới vừa dừng máy thì điện thoại của Ôn Triệu Dung đã gọi tới, bảo Bình An đến dưới lầu ký túc xá, anh đang ở bên ngoài chờ cô.

Cô đã có mấy ngày chưa gặp Ôn Triệu Dung rồi. Nghe nói Ôn đại thiếu gia đã xảy ra chuyện nên lúc này Tập đoàn Ôn thị trên dưới đều hỗn loạn. Là một người bạn, Bình An đương nhiên muốn bày tỏ một chút quan tâm, đáng tiếc điện thoại của Ôn Triệu Dung gọi không được, mà dù cô có gọi đến Ôn gia cũng không tìm được anh.

Rốt cuộc Ôn gia đã xảy ra chuyện gì, người ngoài không ai biết, ngay cả đám chó săn truyền thông cũng đào không ra được.

Bình An vội vàng đi xuống, lúc nhìn thấy Ôn Triệu Dung, cô thiếu điều nhận không ra.

Một thanh niên vốn trong sáng như ánh mặt trời giờ lại đầy tiều tụy tối tăm, cặp mắt trũng sâu, sắc mặt cũng kém, tóc tai hơi xốc xếch. Anh mặc Âu phục đen, ba nút áo trên cùng cổ áo đã cởi ra, tựa nửa người lên lan can sắt, ánh mặt trời chiếu thẳng vào trên mặt anh chói đến mức không thể nhìn rõ ánh mắt anh thế nào.

"Học trưởng..." Bình An đi tới cạnh anh, khẽ khàng kêu một tiếng.

Ôn Triệu Dung dường như đang ngẩn người suy nghĩ gì đó, nghe được thanh âm của Bình An thì trên mặt có một nháy mắt mờ mịt, chỉ là một nháy mắt thôi, gần như không để người khác phát hiện được, cúi xuống nhìn Bình An nhếch miệng nở nụ cười, "A, xuống rồi à."

"Mấy ngày nay anh đi đâu vậy, em tìm mấy lần đều không gặp." Bình An nhìn dáng vẻ anh như vậy thì trong lòng càng thêm hồ nghi, "Học trưởng, anh không sao chứ."

"Không sao, mới từ Pháp về, hơi mệt mà thôi." Ôn Triệu Dung lấy tay vuốt tóc, hơi nheo mắt nhìn Bình An, "Gần đây sao rồi?"

Bình An nở nụ cười, "Câu này em phải hỏi anh chứ, cuộc sống trong trường học mỗi ngày chẳng lẽ còn khác được gì, mà anh đó, giống y như đi không nổi á."

Ôn Triệu Dung cười đến bất đắc dĩ, lấy từ túi áo khoác ra một hộp chocolate, cũng là chocolate đen GODIVA, "Tặng cho em."

"Cám ơn!" Bình An cười nhận lấy, nhìn hàng mày của Ôn Triệu Dung vẫn cau chặt, cô nhẹ nhàng nói, "Hay là... chúng ta đi dạo một chút đi."

"Mới vừa về ký túc xá một chuyến thu thập đồ đạc, nghe nói gần đây em đang ra sức bán đồ trang sức, cô bé đang chơi trò gì đó?" Ôn Triệu Dung cắm hai tay trong túi quần, cùng Bình An đi dọc theo vỉa hè.

Bình An cười hắc hắc, "A, chỉ định mở một tiệm nhỏ, không muốn lãng phí mấy món trang sức này nên lấy ra bán thanh lý cho các bạn ấy mà. Các bạn trong trường mình thật sự tương thân tương ái lắm nghe." Vô cùng nhiệt tình mua hết đồ trang sức của cô đó.

"Em còn dám nói, đường đường là thiên kim Đại tiểu thư Tập đoàn Phương Thị lại tự đi bán thanh lý trang sức, ai dám không nể mặt em chứ." Ôn Triệu Dung cười khẽ một tiếng, nếp gấp mày chậm rãi nhẹ giãn ra.

"Sao không nói là em có mị lực vô biên." Bình An chu cái miệng nhỏ nhắn kêu lên.

Ôn Triệu Dung cười ha ha, giống như lại trở về chàng trai anh tuấn chói lọi như ánh mặt trời trước đây.

Bình An nhìn nụ cười của anh mà lòng mềm nhũn, dịu dàng hỏi, "Học trưởng không định kể cho em biết anh đang buồn gì sao?"

Nụ cười trên mặt Ôn Triệu Dung phai đi, vẻ mặt lộ ra khổ sở khi nhìn Bình An, "Anh Hai anh mất tích."

"Xảy ra chuyện gì?" Bình An không biến sắc hỏi, quả đúng là có liên quan đến Ôn đại thiếu gia! Kiếp trước cô và Ôn Triệu Dung cũng coi như là bạn tốt, chuyện gia đình anh cô có nghe thấy.

Tổng Giám Đốc Tập đoàn Ôn thị Ôn Triệu Mẫn, cũng chính là anh hai ruột của Ôn Triệu Dung, chính vào năm nay đột nhiên mất tích, ai cũng không tìm được. Cũng bởi vì Tổng Giám Đốc đột nhiên biến mất nên cổ phiếu của Tập đoàn Ôn thị có một giai đoạn cực kỳ biến động. Chủ Tịch Ôn ngã bệnh, tất cả áp lực của Tập đoàn Ôn thị đều rơi lên vai Ôn Triệu Dung.

Cho đến khi cô biết Lê Thiên Thần phản bội cô, Ôn Triệu Mẫn cũng chưa trở lại Ôn gia.

"Không ai biết." Ôn Triệu Dung cười khổ, "Chắc có liên quan đến Kiều Hướng Vãn."

Kiều Hướng Vãn là minh tinh nổi tiếng Hongkong hiện nay, bình thường cực ít có xì căng đan, là nhân vật công chúng hiếm có vẫn giữ mình trong sạch, trừ khi công việc đòi hỏi, còn không thì những lúc khác đều không tiếp xúc với người trong giới giải trí.

Đó là một phụ nữ thần bí, diện mạo cũng không tính là xuất chúng nhưng lại có một khí chất độc đáo riêng, trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo như một đóa Ngọc Lan ngát hương, không chói mắt mà lại khiến người ta không thể bỏ qua.

Không ngờ Ôn Triệu Mẫn lại có quan hệ với Kiều Hướng Vãn!

"Kiều Hướng Vãn ở chung với anh hai đã năm năm rồi, cha anh vẫn phản đối hai người. Nửa năm trước sau khi Kiều Hướng Vãn tuyên bố rút lui khỏi giới giải trí, anh cứ nghĩ là cô ấy sẽ lấy anh hai anh, nhưng sau đó lại không nghe được tin tức gì của cô ấy, không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì. Anh hai anh không nói gì mà đã biến mất rồi." Một câu giải thích cũng không có, nếu như lúc này Ôn Triệu Mẫn đứng trước mặt anh, anh chắc chắn sẽ dần cho anh ấy một trận.

Anh không buồn vì phải bôn ba khổ cực những ngày qua, mà chỉ giận anh hai không có ý thức trách nhiệm. Nếu anh hai thật sự muốn rời khỏi đây để đi giải sầu, ai sẽ phản đối? Thế mà lại cố tình chọn một phương thức khiến người ta không kịp trở tay thế này.

Bình An không biết nên an ủi anh thế nào, "Vậy giờ công ty ổn định lại chưa?"

Ôn Triệu Dung thở dài, tiếp tục đi về phía trước, vừa hạ giọng nói, "Miễn cưỡng coi như ổn định rồi. Mấy ngày trước anh đến Pháp đàm phán được một hợp đồng lớn nên HĐQT mới đồng ý cho anh trở thành Tổng Giám Đốc mới của Ôn thị. Nhưng mà lòng người còn chưa ổn, muốn những người đó tin phục anh còn phải cần thời gian."

Khổ não chất chứa trong lòng Ôn Triệu Dung như tìm được một lổ hổng, rốt cuộc có thể thổ lộ ra ngoài. Anh biết lắm mà, khi anh sắp chống đỡ không nổi nữa, tìm đến cô để nói ra thì nhất định có thể khiến cho bản thân mình được an bình trong chốc lát.

Trong một công ty thì luôn có kẻ cậy già lên mặt, một người còn trẻ như Ôn Triệu Dung mà đã trở thành Tổng Giám Đốc, trong Ôn thị đương nhiên sẽ có rất nhiều người không phục. Nhưng mà anh sẽ là một lãnh đạo trẻ lợi hại nhất Ôn thị, Bình An cũng không lo rằng anh sẽ không áp đảo được những người đó.

"Anh nhất định sẽ khiến cho tất cả mọi người đều phục tùng anh mà." Bình An mỉm cười an ủi Ôn Triệu Dung.

Ôn Triệu Dung nhìn cô, nhún vai, "Được rồi, đừng nói về anh nữa mà nói về em đi, sao đột nhiên lại muốn mở cửa hàng vậy?"

Bình An hươ tay, nét mặt thoải mái, "Cứ coi như em muốn giải trí đi."

"Bình An, em thay đổi rất nhiều." Ôn Triệu Dung đưa tay lên xoa xoa đầu cô, "Sao trông như lập tức trưởng thành không ít vậy."

"Con người ta sao có thể vĩnh viễn không trưởng thành được chứ, em thế này chẳng lẽ không được sao?" Bình An hỏi như đùa.

"Rất tuyệt! Bình An, trưởng thành là chuyện tốt." Những kẻ có bối cảnh như họ phải hiểu chuyện sớm hơn những người khác, không thể nào cứ vĩnh viễn đơn thuần ngu ngốc được. Trước kia Bình An đúng là quá ngây thơ, mỗi lần thấy cô anh đều bất giác lo lắng không biết tương lai cô có giữ được nét hồn nhiên này mãi không. Bắt đầu từ bao giờ mà cô đã dần trở nên khác biệt như vậy!

Bình An cười tít cả mắt, ra điều thập phần vui vẻ.

"Anh phải về đây, buổi chiều còn có cuộc họp." Ôn Triệu Dung nhìn đồng hồ. Anh nên trở về công ty rồi.

"Học trưởng, phải chú ý nghỉ ngơi đó." Bình An chỉ có thể nói một câu này.

Ôn Triệu Dung cười cười, "Về đi."

Hai người đi trở về dưới lầu ký túc xá. Ôn Triệu Dung lái xe rời đi.

w0

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top