Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bình Ký U Mình

Chương 3

Thằng Khôi không thể khống chế được đạo pháp, sát khí từ cơ thể không ngừng rò rỉ ra bên ngoài. Hoàng ngồi kế bên vô cùng khó chịu, phải liên tục thúc đẩy nội lực phát ra để chống trả, vô tình biến thành một cuộc đấu pháp. Áp lực càng lúc càng lớn, tinh thần phải liên tục tập trung, mệt mỏi cũng không dám cử động, cứ để mặc cho mồ hôi đổ liên tục.

Thằng Khôi cũng cảm nhận được điều đó, biết nguyên nhân xuất phát từ mình, cố gắng vận dụng đạo pháp thu hồi được bao nhiêu hay bấy nhiêu, không khí cũng bớt căng thẳng đi phần nào.

"Anh dạo này tập tốt không? Mắt đã mở được chưa?".

Hoàng thật tình trả lời, biết rõ tu hành khó khăn, thường hay chia sẻ kinh nghiệm với người khác, từ đó được nhiều anh em quý mến.

"Tốt em… Anh sợ ma, sao dám mở mắt nhìn?".

"Trời! Tu hành còn sợ ma nữa… Anh còn sợ là người ta vẫn còn nhát... đến khi nào hết sợ mới thôi".

Hoàng gãi đầu mỉm cười, toàn bị người nhà kiếm cách hù doạ, mấy phen sợ hãi lết đi không nổi, đến giờ vẫn còn ám ảnh tâm lý.

"Thì cũng hay bị nhát… mà em hẹn anh ra đây có chuyện gì".

Trong thời gian gần đây, Khôi đi đấu pháp rất nhiều, thâu không biết bao nhiêu binh tướng của người khác, chỗ ở bây giờ không đủ chứa, muốn giải quyết bớt cho nhà cửa rộng rãi.

"Nhờ anh dẫn một ít người bên em".

"OK em… một ít là bao nhiêu".

"Vài ngàn người thôi".

Hoàng thở dài nghĩ thầm trong đầu: "Má! vài ngàn người mà ít hả?".

"Thôi giúp em cái đi… hết chỗ cho họ ở rồi".

Cả hai đồng thời tác pháp. Hoàng cho binh tướng lên dẫn người bên thằng Khôi về thành, sắp xếp chỗ ở, tạo điều kiện cho họ tu tập. Thằng Khôi xin về sớm, tiếp tục tu luyện để ổn định đạo pháp.

Tối hôm sau, Hoàng đi làm về có ghé qua bên ngoại chơi, nhà ở trong hẻm đường Ba Đình. Hoàng đang đứng nói chuyện với dì Hai:

"Bữa giờ dì khoẻ không?".

Dì Hai đã gần bảy mươi tuổi, da mặt đã đầy nếp nhăn, sức khỏe yếu phải chống gậy mới đi được:

"Dì khoẻ? Mày làm tốt không? Sao tao nghe mẹ mày mắng vốn hoài vậy con?".

Hoàng gãi đầu cười nói:

"Bả lúc nào không vậy? Tại con cũng hay cà rỡn… Suốt ngày chửi miết mà".

Thằng Mạnh đứng ở đầu hẻm, thấy Hoàng chạy lại, vừa thở vừa nói:

"Mày… Mày chở tao đi lấy xe giùm cái".

Thằng Mạnh cao một mét sáu mươi lăm, người hơi ốm, trên trán còn có một vết sẹo dài năm phân, đích thực là dân du côn.

"Đợi tao một chút".

Hoàng tiếp tục nói chuyện với dì Hai:

"Thôi con chở nó đi chút xíu, lát con qua chơi với dì sau".

Dì Hai rất tốt, tính tình nhân hậu, không có con cái, thường xuyên lo lắng cho mọi người. Trong gia đình ai cũng yêu quý, sức khỏe tuổi già yếu, đứng mới có một chút đã mệt. Hoàng thấy vậy, đỡ dì đi vào trong nhà, mới chở thằng Mạnh đi lấy xe.

Trên đường Phạm Thế Hiển rất vắng, thằng Mạnh thấy có một người phụ nữ mang đầy trang sức, túng thiếu quá muốn làm liều.

"Mày chạy nhanh lên tao có việc gấp".

Hoàng không nghĩ nhiều, sợ tới trễ nó lấy xe không được, mới rồ ga cho xe chạy nhanh lên. Thằng Mạnh đợi xe vừa chạy qua người phụ nữ, tay nó giật sợi dây chuyền, chân đạp thật mạnh vào chiếc xe Attila, động tác rất thuần thục, giống như đã làm việc này rất nhiều lần.

"Tao mới giật dây chuyền… Mày chạy nhanh lên... để bị bắt là no đòn".

Hoàng giật mình chửi lớn, chân đạp về số ba, tay kéo hết ga cho xe chạy thật nhanh, ôm cua bẻ lái vào cái hẻm nhỏ quen thuộc.

"Đụ má".

Hoàng nhìn qua gương chiếu hậu, thấy người phụ nữ bị té xe, lo lắng trong lòng không biết họ có sao không, chỉ còn nghe được tiếng la thật lớn ở phía sau.

"Cướp… cướp… cướp".

Hoàng biết bây giờ muốn dừng cũng không được, đã bị đưa vô thế đồng loã phạm tội, đành phải cắm đầu cho xe chạy thật nhanh.

Chặt hẻm tốc độ cao, hai tay run rẩy, đầu xe lắc liên tục, sợ có ai bất ngờ phóng ra sẽ đụng trúng người ta. Tinh thần hồi hộp đến cực điểm, tim trong lồng ngực đập mạnh muốn rớt ra ngoài, huyết áp tăng cao, cả cơ thể giống như bị ai siết chặt, thở cũng cảm thấy khó khăn, miệng muốn mở lời cũng không được.

Những người xung quanh nghe tiếng hô hoán, liền ngay lập tức đuổi theo. Con đường Phạm Thế Hiển rất phức tạp, thường xuyên được lực lượng chức năng để ý.

Hoàng liếc mắt nhìn qua gương chiếu hậu, sau lưng có hai ba chiếc xe đuổi theo, sợ là Công An Hình Sự. Nếu bị họ bắt thì xong đời. Thằng Mạnh cũng khôn, trong hẻm có nhiều đồ để bên đường như mấy bịch rác, cái cây hay bất cứ thứ gì cầm được, đều lụm lên quăng về phía sau để cản trở, nhờ đó mới có thể chạy thoát.  Xe chạy đến đường Bùi Minh Trực, ra tới Quốc Lộ 50, vào hẻm đường Tạ Quang Bửu.

Thấy không có ai mới yên tâm dừng lại, Hoàng vừa bước xuống xe, tán thẳng vào đầu thằng Mạnh một cái "bốp" rồi chửi:

"Con mẹ mày… chơi vậy hả thằng chó?".

Hoàng cực kỳ ghét những việc này, nói xong tiếp tục bay vô đánh nữa, tuyệt đối không nương tay.

Thằng Mạnh không có võ công, thường xuyên đánh nhau với người khác nên rất lì đòn.

Hoàng vô cùng chật vật, đánh bao nhiêu cái cũng không thấy nó đau, nhìn mặt cứ trơ trơ mà tức. Thất thần mới có một chút, đã bị nó cho một cú đấm vào đầu. Hoàng đi lùi về phía sau mấy bước, đầu óc bị choáng váng, không thể nhìn rõ được.

"Không lẽ mấy năm nay tập võ cũng chỉ để chưng". Hoàng vừa nghĩ thầm, chợt nhớ đến câu chú sư phụ mới cho, nhẩm đọc theo khẩu quyết, nội lực từ trong người phát ra, quơ tay một phát trúng đầu. Thằng Mạnh bất tỉnh liền tại chỗ.

Hoàng chả thèm quan tâm, lên xe vừa chạy về nhà vừa suy nghĩ:

"Hay dữ vậy ta? Đọc chú xong đập một phát ngất luôn… Từ giờ hạn chế đi bên Quận 8 mới được, cứ để yên ổn thời gian xem sao… Mấy thằng chó mất dạy… chơi với nhau bao nhiêu năm mà gài mình… mốt gặp lại đánh tiếp mới được".

Trong công ty, Hoàng đang ngồi làm việc, mới có một tháng mà lên tận bảy ký, người bắt đầu tròn trĩnh, buồn phiền mãi không thôi.

"Dạo này tập cũng nhiều mà ta? Sao lên ký dữ vậy?".

Thân hình bước sang sáu chục ký, đi đứng cũng chậm chạp hơn hẳn, được cái mỗi khi đánh quyền, thấy lực tay tăng mạnh hơn rất nhiều, xem như là niềm an ủi cũng không tệ.

Thùy ngồi kế bên, đang tập trung làm việc, cũng không thể nhịn cười, mặt quay qua nhìn Hoàng nói:

"Dạo này tôi thấy ông mập lắm rồi nha".

Hoàng gãi đầu cười khổ, ánh mắt buồn hiu, miễn cưỡng nói:

"Dạo này ăn ít lắm… không biết sao tự nhiên mập lên… không hiểu luôn".

Thùy với Hoàng làm công việc giống nhau, thường xuyên nói chuyện, lâu dần cũng thành thân.

"Thôi cố gắng giảm cân đi ông… nhìn ông ốm thấy đẹp hơn… À nè… Hôm qua ông Khanh xỉn… lại gọi điện cho tôi... nói mấy lời tán tỉnh".

Trong công ty ai cũng biết tính cách của Khanh, bình thường không có vấn đề gì, cứ mỗi lần say là gọi điện làm phiền người khác.

"Rồi sao?".

Thùy tiếp tục trả lời:

"Tôi sợ quá tắt máy luôn".

Linh ngồi kế bên Thùy, làm bên mảng chạy quảng cáo, cũng nói thêm vài lời góp vui:

"Chị có người yêu rồi cũng bị nè".

Ba người nhìn nhau thở dài tiếp tục làm việc. Hoàng đi làm về chạy qua nhà dì Hai, lấy cuốn sổ hộ khẩu cho mẹ làm giấy tờ, ngồi chơi một lúc mới đi bộ ra đường Hưng Phú mua đồ.

Từ ở phía xa, có một nhóm sáu người, trong đó còn có thằng Mạnh, thằng Quân đang đứng chờ sẵn. Tụi nó đã lên kế hoạch từ trước để báo thù, biết Hoàng qua nhà dì chơi, thông báo cho đồng bọn tìm cơ hội để ra tay.

Mười một giờ đêm, không còn nhiều người đi đường, cửa tiệm đóng cửa gần hết. Hoàng đi kiếm mãi mới gặp được một tiệm tạp hoá, mừng muốn rớt nước mắt. Trong lúc, Hoàng đang đưa tiền cho bà chủ, chưa kịp lấy đồ, cảm nhận được có điều chẳng lành đang sắp tới, vừa mới quay mặt về phía sau, thấy có mấy thằng cầm vũ khí lao tới tấn công.

Hoàng không nghĩ nhiều, song quyền khó địch tứ thủ, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách. Thân hình mập mạp, mới chạy được vài ba bước đã mệt, hận sao hằng ngày không chịu tập luyện nhiều một chút, căn nguyên cũng vì lười biếng mà ra.

"Mấy thằng này bám dai như đỉa… mập chạy mệt quá… đợt này về giảm cân mới được".

Hoàng nói chuyện với sư phụ âm bằng suy nghĩ:

"Thầy ơi… có cách nào không?".

Một cái bóng trắng từ trong người đi ra, bay tà tà theo Hoàng nói:

"Người học võ… không chỉ đánh giỏi… mà còn phải chạy nhanh… chạy đi con… xem thử sức mình tới đâu… khi nào không ổn thầy cứu cho".

Hoàng ngậm ngùi cười khổ tiếp tục chạy, tới đường Ba Đinh, sắp bị tụi nó đuổi kịp, nhịn không được chửi lớn:

"Mấy thằng chó… để tao chạy thoát... tao xử từng thằng tụi bây"

Thằng Mạnh cầm cái cây sắt, vừa đuổi vừa chửi:

"Con mẹ mày... để tao bắt được là mày no đòn".

Hoàng thở không ra hơi, mồ hôi đổ đầy trên người, ra tới Rạch Ụ Cây, thằng Quân cầm cây sắt đánh thẳng vào lưng. Hoàng không còn cách nào khác, nhảy thẳng xuống sông để trốn, cũng may sông vừa mới được cải tạo sạch sẽ, không đến nỗi hôi lắm. Tụi nó không làm gì được nữa, mới chịu bỏ đi về, tìm cơ hội khác để xúc Hoàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top