Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


.
.
.

Cho dù tôi có miễn cưỡng thế nào thì ngày Tiểu Bình phải tiếp tục huấn luyện vẫn đến. Điều đáng mừng là vết thương trên cánh tay của hắn đã khôi phục được ít nhiều, cứ cho xui xẻo bị người ta đè ra đánh thì cũng sẽ không nứt toạt ra nữa.

Trời còn chưa sáng, hắn đã lồm cồm bò dậy, cùng với quả đầu tôi cắt cho... Một kiểu tóc có chút đặc biệt, rửa mặt với nước xong xuôi rồi ngồi nhìn tôi chằm chắm.

" Có chuyện gì sao?"Tôi hỏi hắn, có chút chột dạ, tôi sợ hắn sẽ cảm thấy xấu hổ khi người khác nhìn thấy tóc hắn như thế. Đây hoàn toàn là lỗi của tôi, đáng lý ra tôi nên tập luyện trước khi cắt thử lần đầu, nếu không đã không khiến tóc của Tiểu Bình trở nên.. ừm, đặc biệt như thế. Chưa nói đến trẻ nhỏ thường rất để ý đến những nhận xét của đám trẻ đồng trang lứa, ngay cả người lớn cũng rất chú ý đến hình tưởng của mình nữa mà.

"Chút nữa ta sẽ vào một căn phòng", Tiểu Bình chậm rãi nói, tôi có chút kinh ngạc trước đề tài hắn đang nói, Tiểu Bình trầm mắc một lát rồi tiếp tục" Vì là luyện súc cốt của Trương gia, đây là bí mật của gia tộc, anh đứng chờ ngoài cửa, đừng theo vào."

Tôi vốn định phản đối, nghĩ lại cảm thấy mình mặt dày vào xem cơ mật của người ta cũng không thích hợp lắm, chỉ có thể gật đầu, sau đó thêm một câu, nếu vượt quá giới hạn 10 mét cũng không thể trách tôi nhìn trộm được.

Tiểu Bình nhàn nhạt nhìn tôi rồi nói tuyệt đối sẽ không vượt quá mười mét.

Sau khi vệ sinh sạch sẽ, chúng tôi vào nhà ăn, đó là một căn phòng lớn.

Dọc theo đường đi gặp không ít người, bọn họ nhìn thấy tóc của Tiểu Bình đều sửng sốt một hai giây, có vài đứa nhóc còn không khách khí cười thành tiếng.

Tiểu Bình rất bình tĩnh mặt không biến sắc một đường đi thẳng, ngược lại người đi bên cạnh là tôi lại có chút quẫn bách. Về kiểu tóc của Tiểu Bình ban đầu tôi chỉ muốn tỉa mái ngắn lên , kết hợp với tóc hai bên ôm vào má, kiểu mà các bé trai , bé gái vẫn thường hay cắt, nhưng không ngờ lại không cẩn thận cắt hỏng mất, đành phải lấy phần tóc phía sau xén lên chút, sau đó thì... Tôi không muốn nhớ tới quá trình thảm hại đó, chính là càng sửa càng hỏng, dù sao tóc của Tiểu Bình bị tôi cắt ngắn, trông không khác gì khúc xương bị chó gặm, quả táo bị chuột gặm.

Nhớ tới chiều hôm qua, Tiểu Bình mặt không cảm xúc nhìn tôi, tôi chỉ có thể khô khan dỗ dành an ủi hắn, nghĩ lại vẫn cảm thấy thật mất mặt.

Người anh em tốt, tôi vẫn cần cố gắng hơn nữa.

Sau khi dung xong điểm tâm sáng, mưới mấy đứa nhỏ kém tuổi hơn Tiểu Bình một chút lục tục đi cùng một chỗ, có vài đứa nhỏ còn có người lớn đi cùng. Một đứa khác trông có vẻ lớn hơn chút đi đầu, dẫn theo mọi người quẹo tới quẹo lui trong toà nhà rộng lớn này.

Chậc, làm bộ thần thần bí bí cái gì vậy?

Tôi chú ý đến hai điểm, thứ nhất là Trương Hải Lâm bị tôi và Tiểu Bình hội đồng hôm trước không có mặt, hai ngày nghỉ ngơi mà vẫn chưa khỏi sao? Nghĩ đến sự nuông chiều của đứa trẻ này và sự cô đơn của Tiểu Bình tôi liền thấy thật bất công.

Điểm thứ hai có chút tế nhị, ngoài Tiểu Bình trong vẫn giữ được bình tĩnh như mọi khi thì những đứa trẻ khác ít nhiều lại trông có vẻ khá lo lắng, sợ hãi. Vài đứa trẻ đi phía trước còn được người lớn đi bên cạnh thấp giọng an ủi. Chẳng lẽ hôm nay huấn luyện cái gì đó rất đáng sợ!? Nhìn dáng vẻ lần trước của Tiểu Bình, hẳn hắn vẫn thừa sức ứng phó nhỉ!?

Chúng tôi đi bộ không lâu sau liền tới địa điểm huấn luyện, Tiểu Bình trước khi vào cửa còn liếc tôi một cái như muốn cảnh cáo không được bước vào.

Chậc, không đi thì không đi, có gì đặc biệt đâu chứ.

Tôi khinh thường thầm mắng, trước khi của đóng lại, tôi vẫy tay với Tiểu Bình đang nhìn mình nói : " Cố lên."

Người lớn đứng lảng vảng bên ngoài cửa một lúc rồi cũng rời đi, bộ dạng tâm sự nặng nề. Tôi cũng mặc kệ sắc mặt bọn họ ra sao, thanh tĩnh dựa vào tường ngồi đợi Tiểu Bình.

Tôi không biết hôm nay buổi huấn luyện sẽ kéo dài bao lâu, nhìn trận thế này, xem ra Trương gia đối với súc cốt công rất coi trọng. Cũng đúng nhỉ, có rất nhiều thiết kế mộ thất đều không phải ai cũng có thể cường ngạnh phá vỡ, nếu nói có thể thu nhỏ bớt kích thước, quả thực sẽ thuận tiện hơn rất nhiều, cũng giảm bớt tỷ lệ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Lúc ở đầm rắn bị mãng xà vây hãm, Muộn Dự Bình vẫn dựa vào chiêu này mà trốn thoát.

Khi sắm vai Trương đầu hói bóng loáng kia nữa, hình như cũng dùng súc cốt công.

Tôi chán nản ngồi dựa vào tường, suy nghĩ vẩn vơ, tay che trán nhìn lên mặt trời trên cao.

Tiểu Bình hình như có nói chiều nay không cần phải luyện tập, sau núi có nhiều trái cây rừng như vậy, buổi chiều chúng tôi đi hái ít mang về làm đồ ăn vặt cũng được. Coi như bổ sung vitamin cho hắn. Cũng không biết mấy quả dại kia có mùi vị thế nào, nếu như chua quá thì ăn kèm với mật ong là được. Cứ quyết định vậy đi.

Tôi đã nghĩ xong xuôi lịch trình buổi chiều, liền đứng dẫy duỗi lưng dưới ánh mặt trời. Lại nhớ tới chuyện tối qua.

Tiểu Bình với quả đầu khó coi kìa nằm trong lòng tôi, hồi lâu đẩy đẩy tôi, sau đó nói: " Sáng chơi cờ ca rô...."

" Muốn chơi sao!?" Giờ cũng muộn rồi. Ngày mai ca ca chơi với ngươi có được không!? Tôi kéo chăn đắp lại cho hắn, " Ngày mai không phải đi huấn luyện à!? Đi ngủ trước đã"

Tiểu Bình lắc đầu nói: " Anh sáng nay thua mấy ván."

Tiểu quỷ này không phải muốn tôi làm cái gì đó chứ!? Được, hắn muốn cái gì ta còn có thể nói không sao!? Tôi xoa xoa đầu hắn nói: " Ca ca nhớ chứ, vậy em muốn anh làm cái gì!?"

Tiểu Bình nhìn tôi, giống như có chút ngượng ngùng vội vàng quay đi, nhẹ giọng nói :" Anh không được biến mất."

Nghĩ lại, tôi lại cười khúc khích.

Trẻ con quả nhiên vẫn là trẻ con a, còn thật thà hơn Muộn Du Bình kia rất nhiều, mặc dù cả hai vẫn tranh cãi với nhau về việc có nên biến mất hay không, tôi liền nói rằng cả hai đều đã đồng ý sống chung với nhau, tôi tuyệt đối sẽ không vô cớ biến mất, sau đó tôi liền thấy Tiểu Bình nở nụ cười, cười đến đáng yêu cực kỳ, làm tôi nhịn không được nhéo má hắn hai cái.

Tôi còn đang mãi chìm trong chuyện tối qua, đột nhiên nghe thấy tiếng trẻ con khóc.

Tôi nhìn trái rồi lại nhìn phải tìm kiếm, phát hiện tiếng khóc ngắt quãng kia là từ căn phòng phía sau lưng truyền đến.

Tôi chợt nhớ ra, Tiểu Hoa cũng biết súc cốt công, cậu ấy từng nói với tôi, súc cốt, rất khó luyện, lúc luyện sẽ rất đau đớn, phải đem khớp xương toàn thân đặt sai vị trí sau đó nối lại.

Tôi nhảy dựng lên như bị lửa đốt, con mẹ nó Tiểu Bình, có tý tuổi đầu đã biết lừa gạt rồi! Phi, bí mật gia tộc gì chứ, súc cốt cũng không phải chỉ mình Trương gia hắn biết! Hắn nhất định là sợ tôi nhìn thấy quá trình huấn luyện của hắn sau đó là lo lắng. Thằng nhóc này!.

Tôi tức giận đến mức không thèm quan tâm gì mà lao thẳng vào phòng. Chưa kể, tiềm lực của con người sẽ bùng nổ thế nào khi họ tức giận, và tôi đã thành công xuyên qua bức tường.

Trong phòng rất tối, cửa sổ đều bị màn đen che lại. Ánh sáng đột nhiên thay đổi cùng với sương mù lượn lờ làm tôi thoáng dừng một chút, nháy mắt mấy cái mới có thể thích ứng.

Sau khi thích ứng với ánh sáng ảm đạm này mới có thể nhìn thấy khung cảnh bên trong rõ hơn một chút.

Trên mặt đất để chừng mười mấy cái bồn tắm cao đến đầu gối, những đứa trẻ trước đó còn lo sợ giờ đều đang trần truồng cúi đầu ngồi bất động trong đó, nếu như không phải thi thoảng lại có tiếng khóc thút thít, không khỏi làm người ta ảo giác rằng chúng đã chết.

Tôi bước lại gần cô bé khoảng bốn, năm tuổi phía trước. Cô bé đang cúi đầu, chóp mũi gần như chạm vào mặt nước, cổ họng phát ra âm tiết nghe không rõ, đầu tóc xoã tung trên mặt nước, mà thứ nước thuốc đen đặc sệt kia thấm qua thân thể cô bé từ trên xuống dưới.

Trong lòng tôi liền nổi lên một dự cảm không tốt.

Còn Tiểu Bình thì sao!? Tiểu Bình đâu!?

Tim tôi đập nhanh, tôi chợt nhìn lên và thấy một ông lão gầy gò đứng cạnh bồn tắm. Ông ta cao hơn một mét và thấp như người lùn vậy. Nhưng ông ấy là ông lão đầu tiên tôi thấy trong Trương giá. Đôi mắt sắc như đại bàng , nhìn từng đứa một.

Mắt chúng tôi giao nhau khoảng nửa giây, mặc dù tôi biết ông ta không thể nhìn thấy mình nhưng vẫn không thể ngăn cảm cảm giác hoảng hốt khi bị nhìn thẳng.

Nhưng giờ tôi không có thời gian để ý đến ông lão kỳ lạ này, nhanh chóng qua lại giữa các gian bồn tắm, tìm kiếm Tiểu Bình. Rất nhanh, tôi liền tìm thấy hắn trong gian hẻo lánh nhất trong góc phòng. Trong nháy mắt đó, tôi thở hổn hển, đầu gối mềm nhũn và gần như muốn quỳ xuống.

Tiểu Bình khẳng định đã sớm biết tôi không tuân thủ ước định trước đó mà xông vào, hắn nhìn tôi không biểu tình gì, khuôn mặt nhỏ nhắn mà Tiểu gia thật vất vả nuôi dưỡng giờ lại trắng bệch không chút huyết sắc, thái dương ướt đẫm mồ hôi, trên môi cắn ra máu, trong mắt không có chút thần thái nào. Phần thân dười ngâm trong nước thuốc đen như mực.

" Tiểu Bình."

Mới không gặp có một lúc, mà cái đám điên khùng Trương gia đã làm cái gì, làm sao mà biến một đứa trẻ lại thành ra như thế!?

Tôi đưa tay về phía Tiểu Bình, rõ ràng nước thuốc trong bồn vẫn còn đang bốc hơi lên, mà đầu ngón tay, má hắn lại lạnh như băng.

Hắn nhìn tôi, chỉ có bóng dáng tôi phản chiếu trong đôi mắt đen của hắn.

Tôi đang định làm gì đó, lại nghe thấy ông lão kỳ dị kia chậc lưỡi, tôi giật mình quay lại nhìn thấy lão đang bước tới đỡ cô bé gần cửa nhất.

Sau đó, tôi bình tĩnh lại và suy nghĩ về điều đó, một đám trẻ đang ngồi trong nước thuốc mà không có chút sức lực nào, nguy hiểm thế nào không cần nói cũng biết. Đoán chừng ông lão cũng lo lắng cô bé chết đuối, nên đến đỡ cô bé một phen, để cho thân trên mềm nhũn nhợt nhạt của cô bé tạm thời nổi lên mặt nước.

Vãi cô bé rũ xuống như một con dao gãy, cổ tay và khớp khủy tay của cô bé bị vặn vẹo và rũ xuống một cách bất thường. Một màn kinh hoàng trước mắt như một cây búa khổng lồ nện thẳng vào đầu tôi.

Cuối cùng tôi nhận ra mình đã nhìn thấy gì.

Con mẹ nó, Trương gia cưỡng ép tháo khớp của bọn trẻ, sau đó ngâm chúng trong nước thuốc quỷ dị, cũng chỉ vì để luyện súc cốt công!

Tôi run rẩy cả người, không biết trong đầu đang nghĩ gì. Sao tôi có thể nghĩ súc cốt công rất thú vị và hữu ích!? Sao tôi lại cho rằng nó rát đáng để luyện !?

Không ai có quyền ép một đứa trẻ như vậy, không đáng để nó đau đớn như vậy.

Tôi thực muốn chạy đi tìm Trương Khởi Linh đương thời và đánh chết lão, để hắn cảm nhận được sự đau đớn của lũ trẻ, rồi đá hắn vào Trương gia cổ lâu.

Tôi thực muốn lật tung hết đống bồn tắm này và hét thật lớn, để phát tiết nội tâm căng phòng đau lòng khổ sở. Nhưng điều mà tôi muốn làm nhất vẫn là ôm Tiểu Bình, đem toàn bộ đau đớn của hắn chuyển hết lên trên người mình.

Nhưng tôi không dám,con mẹ nó,tôi thực sự không dám.

Tôi sợ cái ôm của tôi sẽ gây đau đớn không thể chịu được cho Tiểu Bình.

Tôi quỳ ngồi trước Tiểu Bình, tay vịn thành bồn, yết hầu lên xuống liên tục,tôi cảm thấy vô lực.

Tôi ngơ ngác nhìn hắn, bị phẫn, đau lòng, khổ sở, bất đắc dĩ, cảm xúc mãnh liệt nghẹn ngào ở cổ họng, nhưng tôi cái gì cũng không làm được.

Tôi thậm chí còn không thể ôm hắn.

" Tiểu Bình..." Tôi mở miệng, phát hiện giọng mình khàn khàn đến kỳ cục. " Đau quá thì khóc đi." Tôi vừa nói vừa phát hiện mình có chút nức nở, nhưng tôi không quan tâm đến, " Không ai cười đâu...".

Cuối cùng tôi cũng đã biết vì sao Muộn Du Bình dù bị thương nghiêm trọng thế nào cũng là một bộ ung dung, mặt không biến sắc. Hắn đã sớm làm quen với đau đớn, từ nhỏ đã chịu đựng, đã sớm quen rồi.

Tiểu Bình một chút biểu cảm cũng không có, tôi thậm chí còn suy nghĩ có phải hắn đau đến sốc nên cứ duy trì bộ dạng mắt mở to, cắn môi hay không.

" Đừng luyện nữa, anh mang em rời đi có được không!?" Ý niệm mang Tiểu Bình rời khỏi Trương gia chưa bao giờ mãnh liệt như lúc này. Tôi không muốn lại nhìn thấy Tiểu Bình khổ sở như vậy nữa. Lão Cửu Môn gì đó, tương lai gì đó, tôi không muốn quản nữa, cho dù điều đó có thể khiến tôi biến mất cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Mang Tiểu Bình rời khỏi đây để hắn sống một cuộc sống bình thường giống như bao đứa trẻ khác, sống bình yên, hạnh phúc, vui vẻ.

" Chúng ta rời khỏi đây, anh sẽ nuôi em lớn, cho em đi học, dạy em cách kết bạn..." Tôi tự nói, giọng càng ngày càng nhỏ đi.

Không thể nào,nếu tôi là người bình thường, tôi có thể mang hắn đi, sau đó tìm công việc gì đó rồi an ổn nuôi hắn lớn. Nhưng bây giờ tôi là quỷ nha, làm sao có thể nuôi Tiểu Bình đây!? Rời khỏi Trương gia, tôi lấy cái gì để nuôi hắn!?

Cảm giác bất lực vẫn đè nặng trên vai như thường lệ nhưng bây giờ lại có sức nặng như cả ngọn núi, đè ép tôi gần như nghẹt thở.

Bất cứ khi nào, tôi cũng không thể làm được điều mình muốn.

Không thể tìm ra chân tướng, không thể kịp thời cứu sống A Ninh, không thể để Phan Tử an dưỡng tuổi già. Bò ra khỏi vũng bùn lầy đẫm máu, nhưng cuối cùng vẫn không thể kéo Muộn Du Bình thoát khỏi số mệnh của mình.

Mà hiện tại, tôi còn không thể mang lại cuộc sống tốt hơn cho đứa trẻ tôi dành cả sinh mạng để yêu quý.

" Ngô Tà.." Từ khi đến đây, tôi chưa từng nghe ai gọi tên mình cả. Lúc thanh âm phát ra tôi còn cho rằng mình có phải nghe lầm không, bởi vì thanh âm rất khẽ, như chưa từng phát ra vậy.

Tiểu Bình nhìn tôi, rõ ràng đau đến mức lông mày đều đã nhíu lại, vẫn cố gắng cử động cánh tay đang bị trật khớp, tựa hồ muốn chạm vào tôi.

Tôi nhanh chóng đưa tay tới, không dám chạm vào thân thể dưới nước của hắn, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi cho hắn.

" Đừng khóc".

Tôi nhìn hắn. Thấy hắn mở miệng nói xong rồi lại im lặng.

Đừng khóc cái rắm, ngươi đau như muốn chết đến nơi thế kia, còn ở đó muốn an ủi. Ngươi còn chưa phải là cái tên Muộn Du Bình thần thánh cái gì cũng không sợ đâu, ngươi bây giờ chỉ là một đứa nhóc thôi. Bị ủy khuất thì phải nói, bị đau thì phải khóc chứ. Tại sao lại ngốc nghếch đến mức đi an ủi tôi!? Còn nói là Ngô Tà ca ca của hắn, thể mà không thể bảo vệ nổi hắn, không thể chăm sóc hắn tốt hơn, lần đầu nấu cơm cho hắn báo hại hắn đau dạ dày, lần đầu cắt tóc cho hắn thì lại thành quả đầu khó nhìn như vậy, bây giờ nhìn hắn đau đớn cũng không thể làm gì được. Ca ca tồi như tôi, chính tôi nhìn còn không thuận mắt, ai có thời gian rảnh rỗi ở đó mà khóc lóc chứ!?

" Ở lại với tôi". Tiểu Bình nắm lấy tay tôi, khẽ nói.

Tôi gật đầu, lau nước mắt, cố nặn ra nụ cười " Anh sẽ luôn bên em."

Ngô Tà từng hứa, nếu Trương Khởi Linh biến mất, ít nhất hắn sẽ phát hiện.

Hiện tại, Ngô Tà ca ca cũng hứa với ngươi, sẽ luôn bên cạnh bảo vệ ngươi, sẽ không biến mất, sẽ không bao giờ để ngươi cô đơn nữa.

____________________________________4.8.24

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top