Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

.

.

Tôi đang ngủ say, đột nhiên có một lực đẩy sau lưng truyền đến, tôi hoàn toàn không phòng bị, cả người bổ nhào về phía trước trong tư thế chó ăn c*t. Cằm đập mạnh lên mặt đất, đau chết khiếp.

Tôi thở dài một hơi rồi nhanh chóng đứng dậy. Dựa theo kinh nghiệm trước kia, nếu không nhanh đứng dậy ngay thì sẽ bị ánh mắt của Muộn Du Bình không khác gì cây chổi chà quét qua như quét một đống rác lớn vậy.

"Tiểu quỷ, mày chạy ra đây làm gì?" Còn chưa kịp đứng dậy hẳn hoi, chợt nghe thấy tiếng người nhà họ Trương quở mắng. Tôi vừa ngẩng đầu lên đã thấy, Muộn Du Bình nhỏ đứng cách đó không xa đã nhìn thấy tôi, đáy mắt còn ẩn ẩn chút lo lắng.

Tấm tắc, trải qua nhiều chuyện .... thế này, cuối cùng Muộn Du Bình nhỏ cũng đã ngộ ra là Ngô Tà ca ca là người tốt rồi, còn biết quan tâm đến tôi nữa chứ. Tôi nháy mắt cảm động khôn siết, nhanh chóng thu dọn đồ lặt vặt trên mặt đất rồi chạy đến.

Nói về căn cứ địa của Trương gia, thứ xuất đầu tiên trong đầu tôi phải nói đến là Trương gia lâu ở Quảng Tây Ba Nãi, cùng với bảng hiệu Trương gia rồng bay phượng mua thiết hoa ngân. Nhưng tôi rất nhanh ý thức được loại liên tưởng này là không chân thực. Trương gia lâu là mộ đạo kỳ bí quái quỷ do người họ Trương tính toán chế tạo ra và được truyền qua nhiều thế hệ, kể cả địa hình, cơ quan, khí độc, không có chỗ nào là không được thiết kế tỉ mĩ cả. Nhưng nó cùng lắm cũng là nơi tập chung những bánh chưng nhà họ Trương mà thôi. Dựa theo nhưng phỏng đoán của Trương Hải Khách, thời điểm khi Muộn Du Bình còn nhỏ, quyền lực Trương gia hẳn vẫn tập trung ở phía Đông Bắc Trung Quốc.Sự thật chứng minh, phán đoán của tôi vẫn không sai.Mấy tên đàn ông Trương gia vội vang mang theo Muộn DU Bình nhỏ về bổn gia, đó là một tòa nhà lớn nằm sau trong núi ở Đông BẮc Cát Lâm.

(Bổn gia: người trong tộc, người họ nội.)

Nói như thế nào nhỉ, Trương gia không hổ là danh gia vọng tộc, tuy rằng bài trí rất bề bộn, nhưng chính chỗ đó mới là tôn quý đích thực. Mỗi một bức phù điêu trang trí đều được điêu khắc rất hoàn mỹ. Tôi cũng không có được chiêm ngưỡng bao nhiêu cả, do đám người Trương gia sau khi đến nơi liền đuổi Muộn Du Bình đi, phỏng chừng là đi gặp một thế hệ Trương Khởi Linh nào đó để báo cáo tình hình công việc đây mà. Đó không phải là chuyện mà Muộn Du Bình nhỏ có thể được nghe.

Lại kể đến hồi ở Trương gia cổ lâu tôi có thấy qua một cổ thi thể, đó chính là ông nội của Trương đại phật gia Trương Khải Sơn, thế mới nói, thời gian dường như cũng không có khác biệt gì lắm nhỉ? Nguyên danh gọi là gì nhỉ? Trương Thụy Trúc? Trương Thụy Đồng? Ông ta là đời thứ mấy của Trương Khởi Linh nhỉ? Người đang ngồi chỗ kia bây giờ hẳn là ông ta đi. Tiểu Ca hóa ra anh so với Trương đại Phật gia còn muốn lớn hơn a... Trời ơi, rốt cuộc tôi mắt mũi thế nào mà đột nhiên nhìn trúng lão già cổ lỗ sĩ như anh chứ.

Tiểu Muộn Du Bình cũng không nói nhiều, lập tức đi ngay về phòng. Phòng của Muộn Du Bình dường như phải đi xuyên qua hơn nửa tòa nhà mới tới, ở sâu tút bên trong một sân nhà nhỏ bao gồm mấy căn phòng nằm liền nhau, tuy có hơi nhỏ, nhưng cũng không tính là quá tồi tàn. Xem xét lại lời kể của Trương Hải Khách, tôi cho rằng nhà họ Trương cuối cùng cũng tạo ra một hậu duệ có huyết thống bền vững, lại là một cô nhi không biết cha mẹ mình là ai nữa, nên cũng rất tự nhiên nuôi lớn để làm một vật lấy máu tốt. Cơm mẹ nấu, tôi nói chứ mỗi lần Muộn Du Bình lấy máu đều giống như liều mạng không muốn sống nữa, hóa ra là do người Trương gia đã huấn luyện cho hắn thói quen lấy máu như thế từ nhỏ.

Tôi ngồi xổm ở bên giường, nhìn hắn khẽ động sờ mũi một cái liền đặc biệt đau lòng.

Ngươi nói Trương gia đến tột cùng có còn nhân tính hay không , một đứa trẻ còn nhỏ như vậy đã mang đi hạ đấu. Lấy máu thì thôi đi, đằng này còn không chịu băng bó đàng hoàn cho hắn, vạn nhất bị nhiễm trùng uốn ván gì đó thì làm sao? Đến lúc đó các người đi đâu tìm bình máu quý như vậy hả!

Tiểu Muộn Du Bình ngủ thẳng một hơi đến khi lên đèn mới chịu tỉnh, tùy tiện ăn chút gì đó rồi lại ngủ tiếp.

Tôi thở dài, thoa ít thuốc trị thương cho hắn, cũng cùng nằm xuống bên cạnh.

Ôm Muộn Du Bình vào lòng, tôi nhẹ nhàng nói câu ' ngủ ngon' liền đã ngủ.

Sáng hôm sau, tôi bị Muộn Du Bình đánh thức. Chờ khi tôi hoàn toàn tỉnh táo thì hắn đã đi đến gần cửa rồi, tôi vội vã liền đi theo.

Tòa nhà Trương gia rất lớn, trên đường đi gặp không ít người Trương gia, nam thanh nữ tú, cơ bản không có người già, không biết là đã giấu đi đâu đó hay vốn gì bọn họ không già đi. Bằng tuổi với Muộn Du Bình cũng có vài đứa nhỏ, chúng tụ tập ở sân nhà phía sau viện đùa giỡn, thế nhưng Muộn Du Bình không nhìn một cái đã vội vàng đi qua. Bọn nhỏ hi hi ha ha cười , dường như cũng không hề để ý đến Muộn Du Bình.

Xem ra nhân duyên vốn từ nhỏ đã không tốt, muộn tao chính là rất có hại.

Tôi sờ sờ cằm, thầm nghĩ đến vài biện pháp cải thiện một chút, tất nhiên sự kiện lịch sử vẫn không dám đụng đến, nhưng ít nhất phải để Muộn Du Bình trong thời gian này sống tốt hơn một chút.

Chỉ có điều, tôi hiện tại không khác quỷ là bao, làm sao có thể cải thiện cuộc sống cho Muộn Du Bình được đây?

Tôi vừa đi vừa suy nghĩ nghiêm túc về một vấn đề .

Vì cái gì chỉ có Muộn Du BÌnh có thể chạm vào tôi? Tất cả đồ vật của tối hắn đều có thể chạm vào, chocolate và bánh quy hắn cũng ăn không ít, đây là vì sao chứ? Chẳng lẽ khi tôi đi vào cửa Thanh Đồng đã chết rồi! Sau đó vì ý chí mãnh liệt muốn tìm được Muộn Du BÌnh nên đã hình thành chấp niệm mang theo linh hồn xuyên không? Bởi vì mục tiêu nhắm tới là Muộn Du Bình, cho nên hắn mới có thể nhìn thấy và chạm vào tôi? Như vậy có thể giải thích cả hai có mối liên kết nào đó, chẳng phải TV, phim ảnh v.v... đều giải thích như vậy sao? Đúng rồi, trên mấy bộ phim ma có nói khi ma quỷ có ý định giết người liền có thể động chạm vào người khác nhỉ? Tôi có nên kiểm nghiệm một chút cái lý luận này không? Ví dụ như cầm lấy viên đá nhỏ này ném về phía tên tiểu quỷ rắm thối đang chặn đường Muộn Du Bình chẳng hạn!

Cơm mẹ nấu! Lại còn vung nắm đấm muốn đánh người!

Tôi liền nổi giận.

Tôi, mẹ nó... không nhìn nồi loại chuyện đang xảy ra với Muộn Du Bình!

Tôi tức đến quên mất tình trạng hiện tại của bản thân, chạy lên liền cốc vào đầu tiểu quỷ kia một cái.

"Ối!" Tiểu quỷ kêu đau một tiếng, hai tay ôm đầu hoảng sợ ngó nghiêng xung quanh, bởi vì không tìm thấy thủ phạm, sắc mặt liền thay đổi. " Ai" Là ai đánh ta?"

"Là bổn tiểu gia ta đánh đấy." Tôi chống nạnh đắc ý nói, bày ra vẻ mặt như đứa con nít bảy, tám tuổi, quay mặt liền nhớ ra... thật cơm mẹ nấu... mất mặt chết đi được, tôi thế mà lại đi tính toán với một đứa con nít. Thế nhưng lúc ấy bị "Muộn Du Bình bị bắt nạt" thành ra ý niệm muốn đánh người nhiệt huyết dâng lên, thành ra chỉ số thông minh đều đốt sạch.

"Rốt cuộc là ai? Mau ra đây?" Chà chà, cứ coi như đứa nhỏ này bất quá là một tiểu quỷ bướng bỉnh, hô to gọi nhỏ còn sợ ma, tôi trước giờ cứ cho rằng người Trương gia ai cũng giống như Muộn Du Bình có gặp chuyện gì cũng bình tính không cảm xúc.

Chưa hết giận tôi liền cốc tiểu quỷ thêm một cái, tiểu quỷ liền khóc rống chạy đi mất.

Chậc chậc chậc, mặc dù Trương gia về sau đều là dạng trâu bò, cường tráng, một khi kết luận không thể khởi thi liền dứt khoát giết người diệt khẩu, nhưng hiện tại cũng chỉ là một tiểu quỷ, bị tôi đánh một cái liền chạy mất dạng.

Tôi nháy mắt trong lòng liền dâng một loại cảm giác phi thường vi diệu, nghĩ đến một người họ Trương bị tôi ức hiếp liền không nhịn được muốn ngửa mặt lên trời cười to.

Còn chưa cười ra tiếng, đã bị ánh nhìn của Muộn Du Bình nhìn đến phải kìm nén lại.

Hắn đây là,... dùng chính ánh mắt nhìn kẻ điên mà nhìn tôi!

Tôi giả vờ ho khan vài tiếng, sau đó liền vờ tức giận chọt chọt vào khuôn mặt nhỏ của hắn: " Sao bị người ta ức hiếp mà không đánh lại?"

Tiểu Muộn Du Bình nhìn tôi hai cái liền ngẩng đầu nhìn trời, thản nhiên nói: " Không cần thiết."

Những lời này, ngữ khí có một loại quỷ dị tạo cảm giác rất quen thuộc, ngươi chẳng qua chỉ là một đứa con nít đừng giở giọng giống như mấy vị cao tăng đắc đạo nhìn thấu mọi việc được chứ! Là anh không quan tâm đến loại chuyện nhỏ nhặt này, không quan tâm đến người khác nhìn anh như thế nào, thậm chí không quan tâm cả đời đổi mười năm, thế nhưng... tôi rất quan tâm! Tôi chính là quan tâm đến phát đau!

Nhớ tới cửa Thanh Đồng, Muộn Du Bình không nói năng gì đã đánh ngất tôi, tôi liền tức giận cắn nát ngà voi, lại không đành lòng ra vẻ tức giận trước một đứa trẻ. Nếu như bây giờ đứng trước tôi, là bộ dạng trưởng thành của Muộn Du Bình, tôi tuyệt đối không nhân nhượng đánh một cái!

Cơm mẹ nấu ... tiểu gia tôi có thể xác nhận Muộn Du Bình có tài nói chuyện có thể làm người không kìm nén được muốn thổ huyết bẩm sinh, cho dù hắn mới có năm tuổi cũng có thể làm người khác tức chết.

"Nhóc nghe cho kỹ." Đột nhiên có một loại dự cảm, tôi một đường dài nuôi lớn chân dài ca ca Muộn Du Bình tuyệt đối sẽ gặp nhiều biến cố, chính là mệnh phủ đầy bụi gai. Cơm mẹ nấu... tôi nhất định phải sửa lại cái thói quen xấu này của hắn mới được, " Từ giờ trở đi, anh sẽ bảo hộ nhóc. Nhóc cũng phải bảo hộ mình tốt đế không phụ sự bảo hộ của ca ca, có biết không?"

Tiểu Muộn Du Bình trên mặt lộ rõ sự kinh ngạc, nhất thời lão nhân gia tôi đây vô cùng thoải mái.

Quả nhiên không hổ là phiên bản nhỏ của Muộn Du Bình, các dây thần kinh cơ mặt lớn nhỏ đều tê liệt. Nhớ lại lần đó tiểu gia tôi hùng hồn nói " Nếu anh biến mất chí ít vẫn có tôi phát hiện ra", tình cảm như thế, mà cái bản mặt đáng chết của Muộn Du Bình không biến sắc lắc đầu rời đi, bỏ lại tôi ở đó nói mát.

"Vì cái gì?" Muộn Du Bình hoang mang hỏi lại.

Tôi nghĩ hẳn là Muộn Du Bình không hiểu vì sao ca ca quỷ này một mực đi theo hắn, còn muốn che chở bảo vệ hắn. Tôi có thể đem lý do muốn nuôi lớn hắn rồi cưới về nói ra cho hắn biết sao?

"Anh không phải đã nói rồi sao, ca ca muốn đối tốt với em liền đối tốt với em. Anh nhìn em rất thuận mắt nha." Tôi vừa nói vừa cảm thấy kỳ thật Muộn Du Bình là một người rất hiền lành, lúc còn nhỏ lại càng thiện lương hơn, thế là nói tiếp, " Em chắc cũng nhận ra, không biết đã xảy ra chuyện gì, anh hiện không thể cách xa em quá mười mét. Một khi vượt quá phạm vi liền không thể đi tiếp, còn bị bắn ngược trở lại. Hơn nữa chỉ có mình nhóc là có thể nhìn thấy anh, nên anh đương nhiên muốn đối tốt với em rồi, về điểm này đều có lợi cho cả hai nha. Có anh đi theo tâm sự trò chuyện, cuộc sống như vậy vậy cũng tốt dù sao cũng không có ai phát hiện ra! Lại nói, vạn nhất nếu lỡ ca ca chọc giận em, em liền mời đạo sĩ về đuổi anh đi thì làm sao bây giờ?." Tôi ngồi xổm xuống, cùng Muộn Du Bình đối mặt, " Tốt hay không tốt, ca ca đến là để bảo hộ em, cùng anh nói chuyện phiếm, chúng ta sống chung, em thấy thế nào?"

Nói cái gì mà có duyên trời định, gặp nhau rồi khó lìa xa, tất cả đều là giả, tôi chính là ngược lại nói một phen trao đổi ích lợi nói rành mạch, ít nhiều Muộn Du Bình cũng có một chút ý tứ tin tưởng, nhẹ gật đầu.

Tôi dù chưa từng làm cha cũng chưa trông trẻ bao giờ, dù sao hàng xóm bên cạnh cũng có trẻ nhỏ nên đối với bọn trẻ vẫn sẽ biết nên làm gì. Mà Muộn Du Bình ( vô luận là lớn hay nhỏ) đều toàn vượt ra ngoài dự liệu của tôi, nghĩ thầm những đứa trẻ khác khi có thêm một ca ca đủ kiên nhẫn và ôn nhu ( không phải tôi khoe khoan, tôi đối với Muộn Du Bình thật đúng là có đủ mười hai phần nhẫn nại), bình thường đều là đặc biệt cao hứng, còn có thể vì thể còn làm đủ trò làm nũng các kiểu, làm sao có thể cả ngày nghi ngờ về xuất xứ và ý đồ của ca ca. Mà đứa nhỏ Muộn Du Bình này trời sinh không biết ăn nói lại thiếu tình thương, tuổi còn nhỏ mà đã thành thục như vậy rồi, suy cho cùng cũng không phải chuyện tốt.

Nghĩ đến cái này, tối nhếch miệng cười một tiếng:" Đã như vậy, gọi một tiếng Ngô Tà ca ca nghe chút coi?"

Muộn Du Bình dùng ánh mắt nhìn người chết nhìn tôi, tôi chọc chọc má hắn: " Anh lớn hơn em ", tôi nói dối không chớp mắt, nếu tính theo tuổi thật thì bầy giờ tôi cũng lớn hơn hắn mà, " Trẻ con phải lễ phép, mau gọi ca ca đi."

Lúc này, Muộn Du Bình cũng lười nhìn tôi liền xoay người rời đi.

Tôi thiếu chút nữa bùng nổ, Muộn Du Bình này! Nhất định phải làm cho hắn thay đổi tính tình! Bằng không, không cần đợi đến tương lai, bây giờ liền có thể làm Tiểu gia tôi bị tức nghẹn đến chết. Tôi nhìn Muộn Du Bình thấp bé nhưng sống lưng rất thẳng, trong lòng âm thầm quyết định dạy dỗ lại tính tình của hắn.

Không thành công liền thành nhân, Tiểu gia nếu như dạy không ra một người vợ tốt, sẽ không mang họ Ngô!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top