Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2. Vứt Đồ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi nằm trên giường mồ hôi nhễ nhại, nhìn làn khói mờ mịt tụ ở trước mắt lại bị hơi thở của tôi làm tản đi, tôi nheo mắt lại. Xung quanh tôi chuyển động, có một bàn tay lấy đi thứ gì đó trong tay tôi. Tôi chậc lưỡi một tiếng, nói:

“Đã nói rồi chỉ một nửa.”

Muộn Du Bình lặng lẽ nhìn tôi nói: “Đã hết một nửa.”

“Không đúng.” Tôi nói, lại kẹp lấy điếu thuốc trước mặt anh ấy: “Ít ra tôi cũng phải hút thêm một hơi...”

Trước khi tôi kịp nói hết, một dư ảnh ập đến tức thì tay tôi trống rỗng, tôi nhìn chằm chằm anh lãng phí dụi điếu thuốc cuối cùng của tôi vào gạt tàn. Tôi lên án anh ấy chơi xấu.

“Không có.” Muộn Du Bình vẫn quả quyết nói rằng đã hết một nữa, tôi không phục, bảo anh vừa nãy rõ ràng là trông thấy lại cứ nói lung tung.

Thay vì tranh cãi với tôi, Muộn Du Bình dứt khoát chỉ tay về gạt tàn ý bảo tôi tự nhìn. Con mẹ nó, đều bị dụi đến nát cả rồi còn nhìn cái gì, đây đúng là chết không đối chứng mà.

Tôi phồng má giận dỗi, im lặng một lúc rồi chỉ vào người mình. Thảm không nỡ nhìn, không còn chỗ nào lành lặn, anh ta bề ngoài giống mèo nhưng lên giường lại thành chó. Vừa rồi anh rõ ràng đã hứa với tôi.

Mặc dù là tôi đã lợi dụng tình hình đổ lỗi cho Muộn Du Bình nhưng tôi tự vấn lòng mình không có quỷ, tối nay anh ta lại ngang ngược dập tắt nửa điếu thuốc như thể nửa cuộc đời của tôi.

Hay lắm tiểu tử, tôi nghiến răng rặn ra nụ cười. Dám dùng mánh khóe này với tôi, hối hận rồi phải không?

Tôi khịt mũi, điều chỉnh giọng nói ồm ồm: “Về sau tôi tuyệt đối không chơi trò này với anh nữa.”

Nói xong liền lén lén liếc nhìn vẻ mặt của Muộn Du Bình, đèn đã tắt chỉ còn chút ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ hắt vào. Tôi dựa vào chút ánh sáng đó bắt gặp được một tia cứng đờ xẹt qua khuôn mặt Muộn Du Bình, trong lòng có chút đắc ý. Tôi đang nghĩ xem Muộn Du Bình sẽ phản bác thế nào, anh kìm chế một lúc mới chậm rãi phun ra hai chữ:

“Không được.”

Tôi nhướng mày: “Anh nói không được là không được hả?”

Tôi giơ ngón tay lên chỉ vào đống đồ trên giường, nói:

“Mấy thứ đồ này, ngày mai tôi sẽ gói hết lại ném hết ra đường.”

Muộn Du Bình nói: “Không được.”

Tôi không thèm đếm xỉa đến anh ta. Nói đến thì, mấy thứ này đều là do tôi mua cả. Thôn Vũ đâu có nơi nào để mua, anh cũng không biết mua đồ online. Tôi còn nhớ hôm nhận được đồ chuyển phát nhanh, tôi ôm một đống thùng trốn tránh mọi người chạy trở về, sợ mọi người biết được sẽ không tốt cho tuổi già của tôi.

Lúc trở về vừa vặn đụng phải Bàn Tử, anh ấy hét ầm lên hỏi tôi mua cái gì mà cái hộp to đùng vậy, tôi lập tức bỏ chạy một mạch về phòng. Thực ra vốn cũng chẳng phải thứ gì to tát nhưng mà tôi lại cảm thấy tội lỗi.

Bên trong có thứ Muộn Du Bình thích, cũng có thứ mà tôi thích. Rất phức tạp, tôi đã quá quen với hình dạng, kết cấu, thậm chí là những dấu vết sẽ để lại. Nhưng mà tôi tức, tôi mặc kệ, chỉ muốn nói lần nữa, tôi sẽ ném chúng đi hết.

Muộn Du Bình không lên tiếng, ngồi xuống cạnh tôi, cúi gằm mặt không biết đang nghĩ gì. Vẻ mặt đó rất giống với khi chào tạm biệt một người bạn cũ, tôi suýt thì bật cười thành tiếng nhưng vẫn cố gắng kìm lại, tôi đã tạo thành một thói quen trong lúc đàm phán không được phép cười.

“Cho tôi một lý do.”

Tôi nói, đồng thời cũng hy vọng Muộn Du Bình kịp thời nhận ra lỗi lầm của bản thân, nhanh chóng lấy hết số hàng mà anh đã giấu của tôi bù vào khoảng mà tôi chưa kịp hút, đợi tôi vui vẻ rồi có thời gian sẽ suy nghĩ về ‘chúng’ mà thương xót.

Muộn Du Bình nghĩ ngợi, nói: “Cậu cũng thích.”

Tôi nói: “Cái gì?”

Muộn Du Bình mặt không cảm xúc lặp lại:

“Cậu cũng rất thích.”

Tôi sững sờ, Muộn Du Bình chỉ vào một thứ bên cạnh tôi nói: “Cái này.”

Muộn Du Bình nhìn vào mắt tôi lại chỉ đến một thứ đã rơi khỏi giường: “Cả cái này nữa.”

Muộn Du Bình liên tiếp chỉ ra nhiều thứ, theo từng lần ngón tay anh chỉ tới tôi càng nhìn càng thấy xấu hổ, đó chẳng phải là “...”

Thật không thể chịu nổi nữa, tôi gần như hét vào mặt anh, đến lúc này anh mới dừng lại, nhìn tôi nói:

“Cậu thích thì đừng vứt đi.”

Tôi mắng thầm một tiếng, quay đầu bước ra khỏi giường. Muộn Du Bình ở sau lưng tôi lên tiếng hỏi:

“Đi đâu?”

Tôi thậm chí không thèm nhìn lại, giọng điệu như làm loạn, đưa tay ra sau lưng làm một thế tay – ám hiệu riêng của chúng tôi – nói:

“Bồn tắm.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top