Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

《2》

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Thất lái xe chở Lý Bính và Trần Thập về nhà, cả ba người họ im lặng suốt chặng đường đi. Trong không gian hạn chế, Trần Thập, người ngồi ở ghế phụ đang thở dốc khi ngửi thấy mùi pheromone của Lý Bính, đã một tháng kể từ lần đánh dấu cuối cùng.

Trần Thập tựa đầu vào cửa sổ xe lạnh lẽo, chiếc xe gập ghềnh lắc lư, trán cậu đập mạnh vào cửa kính. Cậu nén cơn đau nhức ở chóp mũi, cố gắng quay đầu nhìn lại.

Lý Bính ngồi một mình ở hàng ghế sau từ khi lên xe đã không rời mắt khỏi Trần Thập. Lý Bính mất trí nhớ, cũng mất đi tài năng điều tra án, từ biểu hiện của mọi người mấy ngày nay cùng phản ứng kỳ lạ của chính anh mỗi lần nhìn thấy Trần Thập, Lý Bính hiểu được mối quan hệ giữa anh và Trần Thập không hề đơn giản như cậu nói. Dù đã cố gắng nhớ về những chuyện đơn giản nhưng đổi lại anh luôn bị đau đầu dữ dội. Anh thậm chí không hiểu tại sao Trần Thập lại không muốn thừa nhận điều đó.

Lý Bính muốn tìm một chút manh mối, anh vô thức đưa tay vào trong túi áo, nhưng chỉ có cảm giác trống trãi. Lý Bính do dự rút tay lại, ngơ ngác nhìn vào lòng bàn tay mình.

Anh đang tìm kiếm thứ gì đây?

Lý Bính điều động suy nghĩ, anh mở miệng vô thức gọi

"Trần Thập, tôi..."

"Đội trưởng, chúng ta đến rồi.” Vương Thất bước xuống xe, ý nghĩ của Lý Bính thu hồi lại, anh gật đầu rồi mở cửa bước ra.

Vương Thất hạ cửa kính xuống, lo lắng nhìn hai người rời đi.

"Trần Thập" Vương Thất gọi Trần Thập đang dừng lại ở phía sau.

"Nếu như có vấn đề gì, hãy gọi bọn anh đến."

Trần Thập dừng lại và quay sang Vương Thất với một nụ cười gượng gạo: "Anh về trước đi."

Trần Thập theo bước, đuổi kịp Lý Bính đang đợi ở thang máy phía trước, trong thang máy chập hẹp, bầu không khí có chút hỗn loạn lan tràn, cho đến khi Trần Thập gần như tắt thở. "Ting" đến tầng đã định, Trần Thập chạy ra khỏi thang máy như thể đang chạy trốn.

Trong hành lang tĩnh mịch, hai người dừng lại trước cửa. Trần Thập nhìn thấy Lý Bính chưa mở cửa, liền biết anh cũng quên mật mã, Trần Thập khéo léo nhập mật khẩu và thì thầm: "Mật khẩu là chúng ta... ngày anh gia nhập vào đội cảnh sát hình sự."

"À" Lý Bính đang đáp lại, trong đầu anh chợt lóe một tia sáng xoẹt qua, thái dương truyền đến một cơn đau nhói, khiến anh nhớ lại gì đó, trong khung cảnh xám xịt trước mặt, anh đang ôm cậu trong tay, cảnh hai người tay chồng lên nhau và ấn mật khẩu bằng đầu ngón tay, nó trùng lặp với cảnh vừa rồi Trần Thập một mình mở cửa.

Trần Thập bước vào cửa, quay đầu nhìn Lý Bính đứng ở phía sau, chỉ thấy hắn ôm đầu, hai mắt trợn to đầy đau đớn.

Trần Thập vừa định mở miệng, Lý Bính dường như khôi phục lại tâm trí, lắc đầu đi theo vào cửa.

Thời tiết hôm nay không tốt, mặt trời không thể xuyên qua tầng mây dày đặc chứ đừng nói đến việc chiếu qua cửa sổ.

Căn phòng tối tăm trong nhà phủ một lớp bụi có thể nhìn thấy bằng mắt thường nhưng cũng không thể che đậy hết mọi dấu vết về cuộc sống của hai người.

Bọn họ đứng trước phòng khách, căn nhà bằng phẳng với một phòng ngủ và hai phòng khách vang vọng hơi thở đan xen của hai người. Trần Thập là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng: “Bính... à không, đội trưởng, phòng của anh ở bên kia."

Nói xong, Trần Thập né tránh và trốn vào phòng khách đối diện, may mắn thay, hai người đã đặc biệt dọn dẹp một căn phòng để tổ chức tiệc tùng, nhưng giờ đây nó đã trở thành nơi ẩn náu của Trần Thập. Khoảnh khắc ổ khóa cửa rơi xuống, hơi thở của Lý Bính hoàn toàn bị cô lập ngoài cửa, Trần Thập thở một hơi nhẹ nhõm.

Tiếp tục như vậy không phải là cách, Trần Thập nghĩ đến đây, tay giữa ấn tuyến thể phía sau gáy có chút nóng, lần đánh dấu của Lý Bính sắp hết, phải nhanh chóng tìm một nơi trú ẩn tạm thời.

Nghĩ đến đây, Trần Thập lấy điện thoại ra, định nhờ Thôi Bội giúp mình nộp đơn xin vào ký túc xá cảnh sát một lần nữa, nhưng cậu không ngờ tin nhắn của Thôi Bội cũng hiện lên cùng lúc.

"Tin tốt, chuyện chuyển chỗ ở của cậu, Tôn Báo và Vương Thất đã sắp xếp phòng cho cậu xong rồi, nếu cần thì cứ việc đến."

Lúc này, Trần Thập cuối cùng thầm thở phào,  vấn đề chỗ ở tạm thời được giải quyết, nhưng tất cả đồ đạc của cậu đều ở trong phòng ngủ chính nên cậu phải tìm cách lấy chúng trước khi có thể chuyển ra ngoài.

Trần Thập chán nản ngồi ở mép giường, cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ của mình chỉ trong vài ngày, từ người yêu không thể tách rời như cậu và Lý Bính bây giờ gần như trở thành một người xa lạ. Trần Thập ngồi trong góc, bao trùm bởi cảm giác sợ hãi dường như đến từ một cuộc sống khác, cậu chợt ghét sự hèn nhát ngày đó của mình.

"Tại sao lại không nói chứ." Ý nghĩ này xoay tròn trong lòng Trần Thập, một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay cậu.

Trần Thập nghĩ đến ánh mắt của Khưu Khánh Chi ngày hôm đó, thật lạ lùng, còn có một tia ẩn giấu đầy... dụng ý.

Nhiều năm hoạt động trong đội hình sự, Trần Thập luôn đi theo Lý Bính, mặc dù hoàn cảnh xấu hổ như vậy ngày hôm ấy, Trần Thập cũng có thể thấy rằng thái độ của Lý Bính đối với Khưu Khánh Chi hoàn toàn trái ngược với trước đây. Vì vậy, việc rút lui của Trần Thập đối với anh dường như chỉ là vấn đề thanh lọc cảm xúc. Chưa thể xác định, mình có được chọn trước Khưu Khánh Chi, người dường như không có cảm giác gì với Lý Bính vào thời điểm này.

Trần Thập thấy trời đã chạng tối, tuyến thể sau gáy càng lúc càng nóng không thể xem nhẹ. Trần Thập đập đôi chân tê cứng của mình rồi hướng mắt ra ngoài cửa sổ nhìn dòng xe cộ đông đúc.

Trần Thập bước xuống giường, khi ngón tay sắp chạm vào tay nắm cửa, liền nghe thấy tiếng ho dữ dội của Lý Bính ở bên ngoài, không kịp suy nghĩ, Trần Thập liền mở cửa lao ra.

Trong phòng khách đầy bụi bặm, tay áo của Lý Bính che kín miệng và mũi, dưới chân có những dụng cụ lau chùi rơi xuống, tất cả bụi bặm cuộn tròn rơi xuống mặt Lý Bính, dính vào trên người.

Lý Bính nắm lấy cổ tay Trần Thập và kéo cậu đến rìa sân thượng, khi anh cuối cùng cũng ngừng ho, những lời lo lắng của Trần Thập lại vang lên bên tai anh.

"Bính gia, sao anh lại làm việc này, anh quên rằng mình bị dị ứng với bụi sao!"

Trong vài năm qua, Trần Thập đã trở nên rất thông thạo tiếng phổ thông, có điều giọng nói trước kia của cậu đã mất đi.

"Tôi không quên, nhưng vì chúng ta là bạn chung nhà nên không có lý do gì để cậu phải làm việc nhà một mình cả."

Lý Bính dừng một chút, ngập ngừng hỏi: "Trước đây... cậu là một người làm việc nhà sao?"

"À, không… tôi còn có việc phải làm, tôi ra ngoài một lát."

Sau khi lấy lại ý thức, Trần Thập đột nhiên giật mình, lúc này, Lý Bính không nhớ những chuyện đã qua. Đúng như Lý Bính đã nói, sau khi cậu phát hiện ra anh rất dị ứng với bụi, cậu đã không cho anh làm mấy việc như quét nhà, nhưng Lý Bính luôn lợi dụng sự thiếu quan sát của Trần Thập mà dùng bảy, tám chiếc khẩu trang để bịt chặt miệng và mũi để quét dọn, quyết tâm làm việc nhà của người đàn ông này, Trần Thập thật sự không còn gì để nói.

Trần Thập đã tìm được phương hướng và lý do để bỏ chạy, cậu cúi đầu xuống, lang thang vô định trên đường phố. Những suy nghĩ hỗn loạn khiến mục đích ra ngoài lần này có chút không rõ ràng, cho đến khi tấm biển quảng cáo rực rỡ ở rìa sáng lên,《Chế tạo mới nhất, thuốc ức chế tác dụng trong 72 giờ》 dòng chữ đó gợi lên trí nhớ của cậu.

Trần Thập nhìn tấm biển quảng cáo một lúc lâu trước khi lê những bước chân nặng nề vào hiệu thuốc.

"Xin chào, tôi muốn mua một hộp miếng dán ức chế và năm lọ thuốc ức chế."

Người bán thuốc là một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, ông đưa mắt nhìn Trần Thập, người đang cảm thấy chán nản, vừa đổ thuốc cho cậu vừa an ủi.

"Đôi bạn trẻ cãi nhau sao? Còn dùng miếng dán ức chế, đúng như người ta nói..."

"Bao nhiêu tiền" Trần Thập ngắt lời ông ấy.

"Tổng hết 350 tệ, quẹt thẻ hay chuyển khoản."

Lúc Trần Thập đút tay vào túi, cậu hoảng hốt nhận ra, có lẽ cậu đã đi vội vàng mà bỏ quên điện thoại với thẻ ở nhà.

"Thẻ của tôi..."  Trần Thập không biết làm sao mà lên tiếng, cảm xúc mà cậu kìm nén nhiều ngày nay đã sắp bộc lộ ra.

"Chúng tôi chỉ có quẹt thẻ."

"...."

"Quẹt thẻ của tôi đi."

Trần Thập rưng rưng nước mắt, đang sắp suy sụp thì một đôi tay đột nhiên vươn ra trước mặt cậu, cầm lấy tấm thẻ đưa cho nhân viên thu ngân.

Trần Thập lau nước mắt rồi ngước lên nhìn Khưu Khánh Chi.

"Khưu tiên sinh, làm phiền anh rồi... lần sau tôi sẽ trả lại." Trần Thập xoay người chuẩn bị rời đi.

"Không có gì, chuyện là con mèo ở nhà bị thương và tôi đến mua thuốc, tôi chỉ là sẵn tiện giúp cậu một chút chuyện nhỏ thôi."

Vừa nói xong, Khưu Khánh Chi thu lại nụ cười lịch sự trên mặt, nhấc chân rời đi.

"Tiên sinh, thuốc của anh đây."

Trần Thập có vẻ hơi xấu hổ, nhưng cậu vẫn ngập ngừng cầm lấy chiếc túi, bất kể là ai mua cho, bây giờ cậu không còn sự lựa chọn nào khác.

Trần Thập cầm chiếc túi lên và đi ngang qua siêu thị trên đường về, cậu lưỡng lự một lúc trước khi bước vào chọn một con cá tươi và một ít rau. Trần Thập muốn tận dụng bữa ăn cuối cùng này để nói với Lý Bính về việc chuyển đi.

"Này, cảnh sát Tiểu Thập, đã mấy ngày không gặp, sao hôm nay cậu lại đến đây một mình?"

Dì bán hàng nhìn thoáng qua Trần Thập, chào đón cậu nồng nhiệt, Trần Thập mỉm cười và trả lời: "Con đi thực hiện nhiệm vụ vài ngày trước và bị thương một chút, nhưng không sao cả."

"Ai yo, cậu thật bất cẩn, Tiểu Bính sĩ quan đang vội phải không? Nào, nào, con cá tươi cuối cùng hôm nay, cậu cầm lấy ăn đi."

"Dì... hôm nay con, không mang theo tiền, dì cứ để đó đi, con lên lầu...."

"Chuyện nhỏ như vậy, cầm lấy, lần sau đưa cho dì cũng được."

Chiếc túi bị nhét vào tay cậu, Trần Thập không kịp đẩy ra nên vội vàng cảm ơn dì ấy.

Khi Trần Thập đẩy cửa ra, Lý Bính đã không còn ở trong phòng khách nữa, có thể nghe thấy tiếng nước chảy ào ào.

Trần Thập đặt đồ đạc của mình xuống và nhìn quanh phòng khách, nơi đã trở lại hình dáng cũ. Dù đã dặn dò trước khi rời đi nhưng Lý Bính vẫn dọn dẹp sạch sẽ.

Một lúc sau, cửa phòng tắm được mở ra, cùng với làn sương mù kéo dài, Lý Bính vô thức quay đầu nhìn về phòng bếp, Trần Thập lúc này đang bận rộn làm gì đó.

"Cậu về rồi à."

Trần Thập đang thái rau nghe được giọng của anh, lưỡi dao nghiêng đi, suýt nữa cắt vào tay cậu, không dám quay đầu lại, chỉ trầm giọng đáp: "Vâng"

"Cái đó, Trần Thập, cậu về thật đúng lúc, cái nào là cốc rửa mặt của tôi."

Trần Thập để con dao làm bếp xuống, đi về phía trước, lướt qua Lý Bính rồi bước vào phòng tắm, giữa hai chiếc cốc đặt cạnh nhau, cậu đưa cho Lý Bính chiếc cốc rửa mặt màu xanh nhạt có hoa văn màu tím trên đó.

"Cảm ơn."

Lý Bính cầm lấy chiếc cốc, nhìn Trần Thập với vẻ mặt lo lắng quay lại nhà bếp, anh đứng trước gương và bắt đầu ngơ ngác nhìn. Anh ta lấy chiếc cốc có hình con mèo trên đó xuống, Lý Bính nhớ lại chiếc cốc này và chiếc cốc mà anh nhìn thấy khi dọn phòng vừa rồi, chén đũa, thậm chí cả đồ ngủ... tất cả các nhu yếu phẩm hàng ngày, chúng đều là những mẫu tương tự được đặt cùng nhau theo cặp.

Trong lúc anh đang ngơ ngác, những hình ảnh xa lạ lại tràn ngập trong đầu Lý Bính, dường như đó là khung cảnh anh và Trần Thập mới chuyển đến, hai người đang đặt những món đồ giống nhau ở mọi ngóc ngách trong nhà.

Cảnh tượng hiện lên như một bản trình chiếu kích thích trí não của Lý Bính, anh bối rối đặt chiếc cốc lại vị trí cũ và mở vòi nước.

Dòng nước lạnh buốt tạt lên mặt, Lý Bính đặt hai tay lên mép chậu sứ lạnh lẽo, cố gắng dùng nước rửa trôi những ký ức hỗn loạn trong vô vọng.

Lý Bính không còn tin vào lời bào chữa của Trần Thập nữa nên nhanh chóng mặc quần áo lao ra phòng khách.

"Trần Thập, tôi muốn nói...."

Trần Thập đang bưng chén đũa ra khỏi phòng bếp.

"Ăn trước đã."

"......."

"Tôi cũng có chuyện muốn nói."

Trần Thập cúi đầu, tự mình kéo ghế ăn ra ngồi xuống trước, Lý Bính bước đến bàn ăn, khoảnh khắc anh chạm vào Trần Thập, ánh mắt anh rơi vào góc của miếng dán ức chế trên gáy cậu từ lúc nào đó, quả táo của Lý Bính rơi xuống , anh muốn nói điều gì đó, nhưng lại không thể hỏi.

"Trần Thập, tôi..."

Lý Bính ngồi xuống nhưng không động đũa, anh nóng lòng muốn hỏi cậu.

"Chiều mai, tôi sẽ chuyển về ký túc xá." Ngày đêm ở bên nhau nhiều năm, Trần Thập đương nhiên biết Lý Bính muốn nói gì, nhưng lại không dám nghe nữa, cậu sợ mình không nhịn được mà kể hết mọi chuyện, lại thêm vào những phiền toái không đáng có.”

"Cái gì?" Lý Bính sửng sốt, không thể tin vào tai mình.

"Alpha và Omega sống chung với nhau thật sự không ổn." Trần Thập dùng sức lau đũa, chọc vào cơm trong bát, không dám nhìn Lý Bính.

"Nếu không ổn, vậy tại sao ngay từ đầu chúng ta lại sống cùng nhau?” Lý Bính không nhịn được tức giận, mím môi, liếc nhìn đầu tóc của Trần Thập.

"Bởi vì..." Trần Thập mím môi không nói nên lời, Lý Bính không để cho cậu có thời gian nghĩ ra lý do.

"Bởi vì, chúng ta thật sự là người yêu của nhau, đúng không?"

Trần Thập trong mắt mang theo hi vọng ngẩng đầu, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt xa lạ của Lý Bính, cậu lắc đầu, vô thức muốn phủ nhận.

"Trần Thập, tôi chỉ vừa mới mất trí nhớ, không phải bệnh mất trí, tại sao cậu lại không dám thừa nhận?" Lý Bính đột nhiên đứng dậy, chiếc ghế cọ xát với mặt đất và phát ra âm thanh chói tai, Lý Bính nhấn mạnh từng chữ, không đợi Trần Thập trả lời nữa.

"Thái độ của Vương Thất, chuyện trong nhà, sự chối bỏ của cậu, còn có…” Lý Bánh lại đút hai tay vào túi, giọng nói phát ra dần dần nhỏ xuống.

"Tôi rốt cuộc, đang muốn tìm kiếm cái gì?." Lý Bính nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay trống rỗng của mình, đôi lông mày đẹp đẽ thường ngày nhíu chặt lại.

Anh cố gắng suy nghĩ nhưng đầu vẫn nhức nhối. Lý Bính ngã lưng xuống ghế, đôi mắt đỏ bừng, dùng cùi chỏ gạt chiếc bát sứ trước mặt, chiếc bát sứ nứt vỡ bắn tung tóe khắp nơi, rơi lên mu bàn chân của Lý Bính.

Trần Thập không nhịn được, cuối cùng cậu lao về phía trước và ôm Lý Bính đang run rẩy trong tay, tay cậu xoa xoa lấy đầu anh.

"Đừng nghĩ về chuyện đó nữa."

"Trần Thập…” Tâm trí Lý Bính lại quay về, cái ôm của Trần Thập khiến anh cảm thấy lúng túng khó xử, nhưng lại cảm thấy nhẹ nhõm không thể giải thích được.

"Tại sao cậu không thể nói cho tôi biết."

Trần Thập nhất thời bất động, buông ra Lý Bính ra khỏi vòng tay, cậu nín thở để đè nén sự thất vọng trong mắt, chậm rãi ngồi xổm xuống nhặt những mảnh sứ rơi dưới chân Lý Bính, ánh mắt của Lý Bính dõi theo Trần Thập và anh muốn bảo cậu đừng nhặt nó lên.

Đầu ngón tay của Trần Thập đột nhiên dừng lại khi cậu sắp chạm vào mảnh vỡ có khắc số "10" trên đó, cậu quay đầu lại và bình tĩnh nhìn Lý Bính.

"Lý Bính, bây giờ anh, có thích tôi không?"

"Tôi..."

Lý Bính sửng sốt, nhưng không thể tự lừa mình nói câu đó.

"Trần Thập, tôi chỉ là..."

"Anh chỉ bị mất trí nhớ thôi, đội trưởng." Trần Thập đứng dậy, nhẹ nhàng đặt những mảnh vỡ lên bàn, lúc cậu hỏi, cậu đã biết quá rõ về Lý Bính, anh sẽ không bao giờ dễ dàng làm ra điều gì đó mà anh không chắc chắn.

"Tối nay tôi sẽ chuyển đi, cảm ơn... vì đã chăm sóc tôi suốt thời gian dài như vậy, đội trưởng."

Trần Thập quay người lại, giọt nước mắt kìm nén cuối cùng cũng rơi xuống đất.

còn tiếp......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top