Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Vụ án yêu quái mèo kết thúc, Lý Bính trở về đảm nhiệm chức vụ Đại Lý Tự Thiếu Khanh kéo theo Trần Thập vào Minh Kính Đường tạm thời với lí do là giúp Trần Thập tìm ca ca. Trần Thập thì vẫn như vậy, tuyệt đối tin tưởng Lý Bính sẽ giúp mình tìm ca ca nên chấp nhận đi theo y và bước chân đầu tiên vào quan trường bắt đầu từ đây.

Chỉ có điều người không có học thức, lại quê mùa, ngờ nghệch như Trần Thập ở Đại Lý Tự quả thật không tránh khỏi lời ra miệng vào. Người biết hay không biết đều nói là thư đồng, hầu cận, đại loại là người của Lý thiếu khanh mới nhận chức, nên bất kể việc gì ngốc nghếch mà Trần Thập làm ra ai nấy đều mắt nhắm mắt mở cho qua, không dám hó hé ý kiến nửa lời.

Còn phía Lý Bính, mang một hình ảnh Thiếu Khanh chính trực, nghiêm minh, lạnh lùng, tàn nhẫn khiến ai nấy trong Minh Kính Đường đều e ngại, nể sợ, nhưng đối với Trần Thập lại là bầu trời ôn nhu khác, điều này ai cũng phải tự mình âm thầm công nhận. Động vào ai thì động không nên động vào Trần Thập là khoan dung lớn nhất cho tính mạng của mình.

Đêm nọ, Lý Bính lẻn tới thư phòng của Khưu Khánh Chi rồi bị hắn tưởng là mèo rồi đuổi đánh bị thương trở về. Trong lúc hoá về dạng người không cẩn thận để Trần Thập thấy mất rồi, bốn mắt nhìn nhau, Lý Bính thầm nghĩ 'Toang rồi, bị phát hiện rồi', nhưng sau đó cũng chẳng cần suy nghĩ nhiều, thản nhiên ngồi đợi Trần Thập từ kinh hoảng đến vội vã kiếm thang leo lên trên đây với mình.

Lý Bính biết chắc sẽ có một ngày nào đó Trần Thập sẽ phát hiện ra thôi, bằng không y cũng không muốn giấu cậu, vì y tin cậu sẽ không coi y là yêu quái.

Quả thật Trần Thập tin Lý Bính, sự tin tưởng ấy là tuyệt đối nên khi chứng kiến và biết chuyện khó tin của Bính gia thì Trần Thập vẫn chọn tin tưởng và đứng về phía y, đối với Trần Thập thì Lý Bính là Bính gia mà cậu tôn trọng, yêu quý, không phải là yêu quái càng sẽ không hại đến mình.

Hai người giãi bày tâm sự trên mái nhà giữa đêm khuya thanh vắng, Lý Bính cảm thấy nhẹ lòng đi rất nhiều, từ bây giờ bất cứ chuyện gì của y, Trần Thập sẽ là người duy nhất có thể cho y tâm sự, cảm giác cô đơn bao nhiêu năm qua, Trần Thập xuất hiện như ánh dương dịu nhẹ sưởi ấm cho y vậy.

Trần Thập nhìn Lý Bính muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, sau cùng vẫn là ngập ngừng nói nhỏ: "Bính gia...ta có một yêu cầu"

"Ngươi nói đi"

"Ngài... ngài có thể hoá thành linh miêu được không? Ta thực rất muốn vuốt lông linh miêu"

Lý Bính nhướm mày: "Ngươi thích linh miêu đến vậy à?"

"Tất nhiên rồi, linh miêu đẹp như vậy, oai phong như vậy, ta còn muốn nuôi nó trải lông cho nó, làm đồ chơi cho nó nữa mà"

Trần Thập ánh mắt hào hứng, tuôn ra hết tất cả những mĩ từ dành cho linh miêu cũng chính là con mèo họ Lý tên Bính kia. Có điều Lý Bính hình như không được vui cho lắm, ánh mắt có chút giận nhìn Trần Thập: "Ngươi thích linh miêu đến vậy thì đi tìm nó mà chơi"

"Nhưng Bính gia là miêu gia đó mà"

"Ta là người, muốn ta hoá linh miêu đừng có mơ"

Lý Bính nói xong thì nhảy xuống từ mái nhà, bỏ lại Trần Thập một mình, có điều chính y cũng không biết tại sao lại hành xử khó hiểu như vậy.

Trần Thập nhìn Lý Bính nhảy vèo xuống có chút hoảng loạn, vô thức trượt chân khỏi mái nhà. Ngã từ trên cao như vậy, chắc chắn sẽ rất đau.

Trần Thập nhắm mắt nhắm mũi chuẩn bị tinh thần đón nhận sự cứng nhắc của mặt đất cũng như đau đớn về thể xác, nhưng cuối cùng nhận ra bản thân rơi đúng vào lòng của Bính gia rồi. Chính xác là Lý Bính kịp đỡ lấy Trần Thập.

Trần Thập an toàn hạ chân xuống đất, hồn về lại xác mới cảm thấy tứ chi còn nguyên vẹn, thân xác không bị tổn hại gì.

Lý Bính vừa giận bản thân mình lại vừa giận Trần Thập bất cẩn: "Ngươi vội như vậy làm gì? Định để người khác lo lắng đến chết mới vừa lòng à!?"

Trần Thập sợ hãi, lần đầu tiên Bính gia to tiếng như vậy với mình, cảm giác tội lỗi tất cả là tại mình, rụt rè xin lỗi: "Bính gia, ta...ta xin lỗi, ta biết sai rồi, ngài đừng tức giận như vậy có được không"

Đối ánh mắt long lanh nước này, Lý Bính luôn không đành lòng, thở dài hạ giọng: "Xin lỗi, ta không có ý lớn tiếng vậy, ngươi sau này cẩn thận chút"

Trần Thập vui vẻ trở lại: "Ta biết rồi Bính gia"

Lý Bính mỉm cười, khoác tay lên vai Trần Thập, lộ vẻ yếu đuối: "Đưa ta về phòng, chân ta bị người ta làm bị thương rồi, đi không nổi"

Trần Thập vội dìu Lý Bính bước đi, lo lắng hỏi: "Vào kia ta có thuốc từ quê mang lên ta bôi cho ngài, chắc chắn sẽ mau chóng khỏi, nhưng mà có điều ai làm ngài bị thương vậy chứ? Ngài hoá linh miêu đắc tội với ai sao?"

"Ta tìm manh mối từ phía Khưu Khánh Chi, bất cẩn bị phát hiện thôi"

"Sao ngài lại bất cẩn như vậy chứ, nhỡ đâu bị phát hiện ra thân phận thì phải làm sao đây"

"Không sao, ngoại trừ ngươi ra tuyệt đối không có kẻ thứ ba được biết đâu"

"Nhưng mà..."

"Được rồi, kẹo của ta hết rồi, lần này nhớ làm cho ta mẻ mới nhiều nhiều vào đấy"

"Ta biết rồi miêu gia"

"!?"

Đối câu gọi bất ngờ đó, Lý Bính không lường trước được, chỉ là nghe gọi Bính gia quen rồi, hơn nữa  vừa mới biết y là linh miêu mà Trần Thập đã đổi ngôn xưng vậy rồi khác nào đặt linh miêu lên đầu mình ngồi cao hơn?

"Gọi Bính gia!"

"Bính gia! Ngài không thích linh miêu thì phải"

"Phải thì sao?"

"Nhưng ngài ghét nó là ghét chính bản thân mình không kì sao?"

"Được rồi, quên con linh miêu đó đi, bây giờ chỉ có ta là Lý Bính được chứ!"

"Nhưng mà..."

"Không phàn nàn nữa!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top