Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

5

Tôn Nhị cũng không phải đọc được tâm tư Đoá Đoá, chỉ là tháng trước cô nàng chia sẻ trên vòng bạn bè tấm ảnh ôm chín mươi chín bông hồng đỏ thắm, bàn tay ôm hoa lộ ra viên kim cương không nhỏ, bên dưới bình luận bạn bè thi nhau chúc mừng.

Chuẩn bị tới giờ này hẳn là đã đến lúc phát thiệp mừng.

"Chúc mừng cậu, Đoá Đoá"

"Cảm ơn, gặp nhau đi, tôi gửi thiệp cho cậu"

Tôn Nhị đang bị nắc bên dưới, thân người không ngừng đưa lên đẩy xuống, nhưng anh che giấu rất giỏi: "hôm nay...ưm...không được, mai nhé? Mai tôi chạy qua chỗ cậu làm?"

"Được, mà tôi nói trước nhé, đám cưới của tôi kiểu gì cậu cũng không được vắng mặt, cho dù có ...Tạ Vân Viễn, cậu biết mà, Tạ Vân Viễn là bạn thân của Đường Dật nhà tớ, không thể không mời anh ta nha"

Đường Dật là chồng sắp cưới của Đoá Đoá, mà Tạ Vân Viễn là bạn tình cũ của anh.

Hạ Kỳ nghe đến tên xong nhíu mày, bên dưới bỗng nhiên bộc phát, đụ cặc mạnh bạo vào trong.

"...A..."

Tôn Nhị bất mãn trừng mắt với Hạ Kỳ, không biết cậu lại lên cơn gì, hôm qua trong lúc làm tình trên bàn cũng đang đưa đẩy nhẹ nhàng thì thúc đến tàn bạo, hôm nay lại trò cũ giở chứng.

"Cậu không sao chớ?" Đoá Đoá tò mò

"...không...sao... bất cẩn đập khuỷ tay vào tường...Đoá Đoá, tôi đã nói nhiều lần tôi với Tạ Vân Viễn không có gì với nhau rồi mà"

Đoá Đoá ngây thơ vô tội kể lể: "nhưng mà anh ta đi đâu cũng nói cậu là người yêu cũ của anh ta nha"

Tôn Nhị thở dài: "nói bậy thôi, từng có qua lại, nhưng không yêu đương"

Đoá Đoá ngay lập tức không nghi ngờ bạn thân, hai người trao đổi qua loa thêm hai câu rồi ngắt máy.

"Em nổi điên gì đó, cho em trèo lên giường tôi, không có nghĩa là cho em thông báo người khác biết là em đang đụ tôi"

Bình thường Tôn Nhị xưng hô với Hạ Kỳ là thầy gọi em, chỉ mỗi khi tức giận mới đổi cách gọi, Hạ Kỳ cũng biết mình có chút sai, người dưới thân cậu đường đường là giảng viên, nhà nghiên cứu, bộ mặt với người bên ngoài là tuyệt đối thanh tao tri thức, da mặt lại mỏng, không muốn để lộ chuyện giường chiếu ra bên ngoài.

Hạ Kỳ đột ngột bị mắng, thằng cu bên dưới còn nằm trong lỗ hậu xìu xuống một nửa, chẳng còn lòng dạ nào chơi đụ tiếp, cậu tiu nghĩu rút cặc ra, trần như nhộng hờn dỗi bước xuống giường thay đồ đi về.

Tôn Nhị không ngăn cản, anh không có nghĩa vụ phải dỗ dành bạn tình.

Hạ Kỳ rời đi không lâu thì Tôn Nhị cũng trở mình ngồi dậy, vào phòng tắm soi gương trước sau một chút, cẩn thận xác nhận nhóc con kia không phải tuổi cẩu, cớ gì trên người anh từ cổ đến ngực toàn là vết cắn?

Bước ra từ phòng tắm, Tôn Nhị như thường lệ dọn dẹp nhà cửa, phơi phóng quần áo, tưới nước cho cây, lúc ra ban công ngó qua bàn nhỏ mà nghệ nhân nghiệp dư Hạ Kỳ bày biện một đống dụng cụ, trên bàn còn một ít vụn gỗ chưa được thu dọn, Tôn Nhị tò mò mở hộc gỗ to bằng thùng giấy nhỏ, lấy ra một khúc gỗ mà đêm qua tiểu Kỳ đục đục đẽo đẽo dở ngắm nghía, anh nhìn mãi cũng không ra hình thù gì, chỉ là nhìn đường vân gỗ cũng biết đây là khúc gỗ quý.

Lúc đầu anh không thích Hạ Kỳ bày biện trong nhà anh, dẫu sao cũng chỉ là bạn tình, gặp nhau đưa nhau lên giường là đủ, càng không dính líu tới đời sống cá nhân nhau càng tốt, vậy mà tiểu Kỳ lại một hai năn nỉ xin xỏ anh, nói với anh sau mỗi lần làm tình trong người lại tràn ngập cảm hứng điêu khắc, xin anh một chiếc bàn con mà anh không thường dùng đến, dụng cụ Hạ Kỳ tự mình đem tới, sử dụng một góc nhỏ ngoài ban công, tối ngày đẽo đẹt một khúc gỗ.

Tôn Nhị thấy cũng không vướng víu chi nhiều, không mắng cậu chính là ngầm chấp nhận cho cậu.

Nhà cửa qua bàn tay anh chỉ trong một lát liền sáng sủa sạch sẽ, Tôn Nhị tự làm cho mình ly nước ép, ôm laptop đến ghế lười mở tài liệu ra nghiên cứu, từ đêm qua đến sáng nay chìm đắm trong khoái lạc, anh rất thoã mãn, bây giờ chính là thời gian hưởng thụ ngày nghỉ một mình.

Tôn Nhị là người theo đuổi cuộc sống độc thân, tôn thờ học thuật, anh ba mươi hai tuổi gần đạt đến đỉnh cao trong sự nghiệp, lấy xong bằng tiến sĩ, ngày thường là giảng viên dược lý lâm sàng trong trường đại học y dược, cuối tuần là nhà nghiên cứu dược liệu của tổ chức thí nghiệm quốc gia, cống hiến vì nền y dược nước nhà, được nhà nước bao nuôi trọn đời.

Sau khi biết mình là gay Tôn Nhị cũng từng trải qua một mối tình ở trường đại học, lại xui xẻo yêu phải thẳng nam, chỉ lợi dụng để anh giúp đỡ các bài luận án, lúc anh nhận ra thì từ thân đến tâm đều đã trao cho người ta mất rồi.

Thất tình một thời gian thì anh mới giác ngộ ra con đường yêu đương là ngu xuẩn, chẳng những không giúp gì được cho sự nghiệp của anh còn làm tinh thần anh đi xuống một cách ngu dốt, Tôn Nhị dốc lại tinh thần, kể từ đó quyết không đặt ai vào tim.

Nhưng anh cũng là con người, lại thuần gay, va chạm thể xác vài lần không thể nói đâm ra nghiện nhưng lại có thể giúp anh phát tiết được sau những lần căng não dành cho học thuật, anh không yêu đương, nhưng chấp nhận qua lại nếu cả hai đều cùng ý tưởng, trên giường là bạn chịch, xuống giường thành người dưng, nếu một ngày cả hai chán cơ thể nhau cũng sẽ giải quyết trong êm đẹp, rời đi trong hoà bình.

Hạ Kỳ bây giờ tạm thời là bạn chịch cố định của anh, trước Hạ Kỳ, chính là Tạ Vân Viễn.

Tạ Vân Viễn qua lại với Tôn Nhị hơn nửa năm, nếu hắn ta không ngốc nghếch động lòng với Tôn Nhị, hẳn là Hạ Kỳ không có cơ hội xen vào mối quan hệ bạn tình này.

Tôn Nhị nhớ lại sáng nay lúc Hạ Kỳ nghe đến tên của Tạ Vân Viễn liền thúc mạnh vào lỗ huyệt anh, không biết là có ý gì.

Tôn Nhị rất hy vọng Hạ Kỳ không chạy vào vết xe đổ của Tạ Vân Viễn, anh rất thích cơ thể dẻo dai của Hạ Kỳ, trên giường chơi anh rất sướng, tạm thời anh khó mà tìm được bạn tình hoàn hảo như vậy.

Nghĩ đến đây, Tôn Nhị lại hơi buồn cười, cho rằng anh tự tin quá rồi, Hạ Kỳ xuân trai phơi phới, tuổi đời mới hai hai, anh còn hơn cậu tận mười tuổi, chênh lệch tuổi tác không nói, chênh lệch cả lối sống mới đáng bàn, Hạ Kỳ
với anh tính tình trái ngược một ngàn phần trăm, chỉ có tình dục là đặc biệt hoà hợp.

Hạ Kỳ có giở chứng thích đàn ông lớn tuổi như anh hay không thì anh không xác định được, còn Tạ Vân Viễn động lòng với anh, anh có thể đoán ra khá dễ dàng. Hai người cùng đồng điệu cả tâm hồn lẫn thể xác, nếu là các cặp đôi bình thường thì yêu nhau chỉ là vấn đề thời gian, nhưng Tôn Nhị là người vô cùng lý trí, anh chỉ xem Tạ Vân Viễn như tri kỷ trăm năm khó gặp, hoàn toàn không có tư tâm chơi trò yêu đương vớ vẩn.

Khi Tạ Vân Viễn bắt đầu giở thói kiểm soát các mối quan hệ của anh, còn ra vẻ ghen tuông vớ vẩn, anh đã ngầm hiểu mối quan hệ này đã đến lúc phải kết thúc rồi.

Đêm đó, khi Tạ Vân Viễn cùng anh vờn nhau trên giường, cũng trong căn hộ này, Tạ Vân Viễn cúi đầu xuống muốn hôn môi anh, bị anh nhanh chóng khước từ.

Tạ Vân Viễn bắt đầu giống như Hạ Kỳ hôm nay, vì xấu hổ mà bắt đầu chinh phạt cơ thể anh, thúc cặc vào sâu bên trong lỗ huyệt, nắc đến lục phũ ngũ tạng trong cơ thể anh đều điên cuồng phản kháng, Tạ Vân Viễn vì hôn môi thất bại mà tâm trí vặn vẹo, vừa đụ anh vừa chửi mắng: "thích cặc thôi, đúng không? Đồ đĩ, thích mỗi cặc thì tôi cho em đấy, đã không? Tôi chơi em sướng không? Sướng lắm đúng không? Em chỉ thích cặc thôi mà đúng không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top