Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

ii. long, long ago

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

· · ─ ·𖥸· ─ · ·

Trước ngày hôm nay, Sung Hanbin đã từng gặp Chương Hạo hai lần.

Sáu năm là quãng thời gian rất dài, khi ấy hắn mới mười chín tuổi, còn là một vũ công nhỏ bé thiếu kinh nghiệm trong đoàn. Xung quanh hắn không thiếu những người theo đuổi đam mê từ nhỏ, chỉ có mình hắn là tay ngang, cho nên mọi người thường đùa bảo hắn là bị lừa mà đến. Thời điểm ấy Sung Hanbin một mình ở Seoul, mỗi ngày đều tìm cách tồn tại giữa thành phố rộng lớn đắt đỏ, vậy nên cảm giác có ước mơ và theo đuổi nó đối với hắn là một chuyện hết sức mơ hồ.

Những lúc đợi giao ca ở cửa hàng tiện lợi, tranh thủ ăn hộp cơm còn vài tiếng nữa là hết hạn, hắn cũng nghiêm túc suy nghĩ, ước mơ duy nhất mà hắn có khi ấy là tìm được một chỗ ở mới, rời khỏi căn trọ chật hẹp ẩm thấp, tối ngủ trở mình không ngã kia. Hắn không thường xuyên kêu ca than thở, cũng tin vào nỗ lực của chính mình, có điều mong muốn của hắn đối với cuộc sống này chỉ là— tìm cách sống cho thật tốt, sự nghiệp ổn định, không để người nhà phải lo lắng.

Sung Hanbin ôm giấc mơ bình thường này lại lọt trong một đám người khao khát bầu trời, giữa vũ trụ vô tận họ tìm được chính xác hành tinh mình muốn đến và lao về phía ấy.

Mang ra so với người khác thì chẳng ra làm sao, đúng là không có tiền đồ.

Cuối mùa thu năm đó là lần đầu tiên hắn rời khỏi Hàn Quốc, cùng các anh chị tiền bối bay đến một đất nước nằm trong lòng Châu Âu, kết hợp với nhóm khác biểu diễn trên một sân khấu lớn. Sung Hanbin đứng bên trong cùng, lùi thêm vài bước sẽ giẫm phải tấm màn vải, nhìn thấy toàn bộ đồ đạc phía sau sân khấu còn chưa kịp cất đi.

Phía trước hắn có quá nhiều người, hẳn là khán giả bên dưới chẳng thấy được bóng dáng hắn đâu. Nhưng khi thật sự biểu diễn rồi, chân tay hắn vẫn luống cuống vô cùng, không hề giống như lúc tập luyện, lại còn vô tình mắc một lỗi nhỏ.

Nơi ánh đèn sân khấu không chiếu đến, Sung Hanbin vẫn có cảm giác như cả thế giới đều trông thấy bước chân bị hụt của mình, một là yên lặng nhíu mày, hai là chực chờ cười nhạo. Thậm chí khi xuống cánh gà, hắn đã chuẩn bị xong tinh thần nghe trưởng nhóm phê bình.

Nhưng rốt cuộc chẳng có gì xảy ra cả. Mọi người đều vui vẻ vì một màn trình diễn thành công, không có ai để ý đến tâm tình của một nhân vật qua đường như hắn.

Tan làm đã là mười một giờ tối. Có vài người chưa thích ứng được múi giờ, vừa về đến khách sạn đã lăn ra ngủ, nhóm còn lại đói đến run cả tay, vội vàng cất đồ đạc rồi hẹn nhau ra ngoài ăn khuya.

Sung Hanbin nghĩ, sau này chẳng mấy khi có cơ hội, nên hắn giả vờ không mệt, thay áo phông quần jeans đơn giản đi ăn cùng mọi người.

Ở đây cũng không khác mấy Hàn Quốc, dường như càng về đêm càng thấy đông người hơn. Một vài tiền bối trong đoàn nghiện thuốc lá nặng, giữa chừng sẽ đứng dậy ra khu vực được cho phép làm một hơi rồi mới quay lại. Sung Hanbin cũng tranh thủ lúc mọi người không để ý, nói một tiếng với người bên cạnh sau đó ra ngoài đi dạo.

Có lẽ thật sự sợ tương lai không còn được quay lại, cũng sẽ chẳng được đến nơi nào khác nữa, cảm xúc nào đó bị đè nén trong lòng cả một tối bỗng nhiên cựa quậy, muốn lôi hắn ra ngoài, dùng cảnh đẹp trong thế giới của người khác để trừng phạt chính mình.

Nhưng Sung Hanbin cũng không dám đi quá xa, được một lát đã quay trở lại con đường về nhà hàng.

Ở nơi này, hắn gặp Chương Hạo lần đầu tiên.

Xung quanh vị trí đó có rất ít người đi qua lại, Sung Hanbin đứng cách anh vài mét, nhìn anh xếp giá đỡ và chỉnh âm thanh, sau đó mở hộp đàn để trước mặt, thả vào trong đó vài đồng tiền xu và một tờ tiền lẻ.

Chương Hạo hai mươi tuổi, mặc chiếc áo khoác kiểu cũ, tóc cắt ngắn, ánh sáng lướt qua ánh lên màu nâu hổ phách, cộng thêm hàng lông mày dày rậm, lúc nhíu mày sẽ đem tới cảm giác vừa kiêu ngạo vừa bất cần.

Nhưng khi anh bắt đầu kéo đàn, hàng lông mày hơi dãn ra, khoé môi cong lên một độ cung rất nhỏ, lại mang dáng vẻ ngây thơ lẫn ngại ngùng. Hơi thở khẽ rung lên cùng với dây đàn, giống như cánh bướm vừa đáp xuống nụ hoa, vài giây sau đôi cánh mới khép lại yên tĩnh.

Bản nhạc trước mặt anh đã chơi đến thuộc lòng. Chương Hạo chậm rãi nhắm mắt lại, tựa khoảnh khắc chờ đợi cây đũa phép của bà tiên giương lên rồi hạ xuống, hi vọng khi mở mắt, cỗ xe và bạch mã đều đã hiện ra.

Sung Hanbin nhẹ bước chân tiến về phía trước, cách Chương Hạo một khoảng rất gần, chăm chú lắng nghe, chăm chú ngắm nhìn, trở thành khán giả duy nhất vào buổi tối hôm đó của anh.

Sáng hôm qua lúc ra sân bay, mọi người tập hợp lại khu vực đổi tiền, đàn anh ngồi bên cạnh hắn thể hiện tài năng gấp giấy, gấp mấy tờ tiền thành nhiều hình khác nhau. Sung Hanbin dùng nửa tiếng trên máy bay không học được, cuối cùng cười haha cuỗm mất một con bướm giá trị 5 euro màu xanh.

Hắn lục túi quần, ngoài con bướm 5 euro này thì hiện tại hắn chỉ có vài đồng cent lẻ. Suy nghĩ một lúc, quyết định không tháo con bướm này ra, hắn cúi người, mở lòng bàn tay, mấy đồng xu rơi xuống, sau đó là cánh bướm khẽ trượt khỏi đầu ngón tay.

Khi tiếng nhạc dừng lại, Chương Hạo mở mắt, kim đồng hồ chạm đến con số 12, toàn bộ phép thuật biến mất, chỉ còn lại cánh bướm màu xanh lặng lẽ đậu trong hộp đàn.

Phản ứng của Chương Hạo nằm trong dự tính của Sung Hanbin.

Sau khi ngơ ngác, mất một lúc mới hoàn hồn, Chương Hạo cau mày, giống như con thú nhỏ bị người khác nhòm ngó điểm yếu của mình, ánh mắt lạnh lẽo như hồ băng, "Ai nói với cậu hôm nay là sinh nhật của tôi?"

Đoạn ngước lên nhìn hắn, "Cái bánh kem trong tủ là của bạn tôi." Anh dừng một chút rồi tiếp tục, "Tiếc là có khả năng giờ cậu ấy đang trên máy bay rồi. Ý tốt của cậu, lần sau gặp nhau tôi sẽ báo lại."

Vẻ mặt Sung Hanbin sau khi nghe xong rất bình tĩnh, không ngạc nhiên, cũng không cảm thấy xấu hổ. Hắn dựa người ra sau, nhìn Chương Hạo đẩy ghế, đứng dậy quay đi mới chậm rãi lên tiếng, "Tôi nói rồi, nếu không phải, thì đây là bữa khuya của anh."

Bóng lưng Chương Hạo dừng lại ngay ranh giới mờ nhạt giữa ánh sáng hắt ra từ phòng bếp và bóng tối đang trùm lấy cả phòng khách. Bên ngoài ban công có ánh đèn lóe qua khung kính, chớp nhoáng in lên người anh tựa như mảnh vỡ của kính vạn hoa.

"Tôi không ăn khuya, cậu vứt đi."

Sau đó lại là một tiếng đóng sầm cửa.

Chương Hạo trùm chăn qua tai nhìn chằm chằm một góc đầu giường, đợi âm thanh vòi nước tắt, tiếng bát sứ chạm vào thành kệ và tiếng bước chân dần trở nên yên lặng. Sau khi chắc chắn người bên ngoài đã rời đi, anh lặng lẽ xuống giường, rề rà trong lòng bóng tối như một kẻ trộm, mở tủ lạnh và thấy nửa chiếc bánh kem lẫn một phần canh rong biển vẫn còn nguyên ở đó.

Mà trong lúc này, Sung Hanbin đã ngồi trên xe Kim Taerae, đang cài dây an toàn chuẩn bị rời khỏi khu nhà của anh.

Kim Taerae mặc áo sơ mi trắng, cà vạt nới lỏng trước ngực, chiếc cúc trên cùng cũng tháo ra, áo khoác ngoài đang nằm ở hàng ghế sau. Sung Hanbin dựa lưng vào ghế, khịt mũi một cái, quay sang nhìn cậu, "Em vừa từ bệnh viện về à?"

"Mũi thính vậy?" Kim Taerae sững sờ. "Cảnh khuyển à?"

"Người em toàn mùi thuốc sát trùng."

"Có hả?" Cậu kéo cổ áo lên ngửi, "Không có mà."

Khu nhà này chỉ dành cho những người làm việc với nghệ thuật, vừa yên tĩnh mà độ an toàn lại cao. Sung Hanbin quay đi, nhìn khung cảnh chạy ngược bên đường, căn biệt thự có khóm hoa hồng nguyệt quý lướt qua tầm mắt. Hắn không nói gì, chỉ chậc một tiếng.

Kim Taerae vội giải thích, "Đúng là em có đến bệnh viện, nhưng em đến chơi với Woohyun mà, không phải vấn đề gì đâu."

Sung Hanbin không phản ứng, hàng rào nguyệt quý vừa nãy làm hắn nhớ đến lần gặp gỡ thứ hai cách đây ba năm, lần mà hắn từng nghĩ cả đời này cũng không thể xảy ra, nhìn thấy người mà hắn từng nghĩ cả đời này cũng không thể gặp lại. Bóng lưng cách hắn vài mét, anh hình như cao lên một chút, mặc áo vest, đeo giày da, cúi đầu ngắm chậu hoa nguyệt quý đặt trên bệ cửa sổ.

Một lát sau, anh đặt ly rượu sang bên, mở điện thoại ra chụp lại mấy cánh hoa hồng.

Bữa tiệc giao lưu nằm ở tầng 7 và tầng 8, khung cảnh ngoài cửa sổ quang đãng, cả mặt trời lẫn mặt trăng đều đôi lần ghé qua ô cửa thì thầm với người bên trong. Chương Hạo bị người kéo đi chỗ khác, Sung Hanbin lập tức tiến đến vị trí vừa rồi của anh, cũng lặng lẽ chụp ảnh chậu hoa nguyệt quý, sau đó nâng điện thoại lên, tùy tiện ghi lại bầu trời hoàng hôn.

Tên Sung Hanbin không nằm trong danh sách khách mời chính thức, Kim Taerae lại chạy đi đâu mất, một mình hắn đành phải sử dụng toàn bộ kĩ năng xã hội để tự ứng phó. Những người đến bắt chuyện đều có hứng thú với hắn, mỗi lần hắn muốn nghe ngóng về người con trai từng kéo đàn trên phố kia đều bị đối phương vòng ngược đề tài về phía mình.

Hắn sợ đột nhiên đến làm quen thì hơi đường đột, hơn nữa giữa anh và hắn còn không có điểm chung nào. Xung quanh Chương Hạo lại có quá nhiều người, khoảnh khắc anh đứng một mình cạnh cửa sổ và khi chỉ là một người chơi vĩ cầm vô danh giống như quãng nghỉ ngắn trước khi ngày và đêm giao nhau. Hiện tại người người vây quanh anh, tò mò, khen ngợi, hâm mộ lẫn ghen tị, đây mới là chuyện thường tình.

Đến khi hắn lấy đủ can đảm rồi, cả trăm kịch bản trò chuyện cũng đã nghĩ xong, người đàn ông đứng cạnh anh cầm lấy cốc rượu trước mặt, mà lẽ ra nó nên nằm trên tay anh, một hơi uống cạn. Sung Hanbin thấy anh cụp mắt, hơi lùi gót chân về sau, đáp lại cái nắm tay lén lút của người kia.

Hàng rào trồng đầy hoa nguyệt quý lướt qua trước mắt hắn một lần nữa.

Sung Hanbin ngồi thẳng dậy, quay sang nhìn Kim Taerae, "Vừa nãy đi qua chỗ này rồi mà?"

"Thật ngại quá." Cậu cười haha hai tiếng, "Em bị lạc đường."

Nghĩ lại một đoạn chuyện cũ làm tâm trạng hơi không thoải mái, Sung Hanbin hiếm khi không đâm chọc vài câu, chỉ chỉ ngón tay về phía trước, "Lên kia rồi hãy rẽ phải."

Kim Taerae rất kinh ngạc, "Sao anh biết?"

"Lúc đi thì nhớ."

Kim Taerae à ồ lung tung, bàn tay định vươn tới mở điện thoại đành rụt về.

Trí nhớ tốt đôi khi sẽ tự hành hạ mình, chẳng hạn như hắn vẫn còn nhớ được toàn bộ cảm giác của mình lúc ấy, cả hương rượu đắng đến muộn khuếch tán trong khoang miệng. Cảm giác này thỉnh thoảng vẫn quay lại để cười nhạo hắn, rất kỳ quặc, vì vốn dĩ họ chỉ gặp nhau đúng hai lần, mà hai lần đó đều chỉ có hắn nhìn thấy anh.

Sau sáu năm, hắn thay đổi rất nhiều. Có lẽ biết được chuyện bản thân thực sự muốn làm là gì là thành tựu lớn nhất trong quãng thời gian dài ấy. Mà dường như, mỗi lần gặp được anh, hắn đều nhìn thấy kiểu người mà hắn muốn trở thành.

Sung Hanbin nghĩ, không gặp lại nhau cũng được, không quen biết nhau cũng không sao, giống như mỗi ngày luôn nhìn thấy vô số người qua đường trong cuộc đời mình. Không quan trọng.

Nhưng có lẽ số phận cảm thấy như vậy chưa đủ, còn để hắn tình cờ nhìn thấy tài khoản trong ứng dụng không mấy người biết, đăng tải bức ảnh chậu hoa nguyệt quý trên bệ cửa sổ rất quen mắt kia. Ở nơi này mỗi một bức ảnh đều tuỳ tiện phóng khoáng, như thể người ấy đang muốn sống một cuộc đời khác, nhưng cũng phải tự kìm nén lại mong muốn ấy vì không dám quá tự do.

Sung Hanbin nhớ lại ánh mắt hiếu kỳ và hơi thở nhẹ nhàng lúc anh kề sát, cả biểu cảm nén giận khi hắn đoán mò, so với nụ cười vui vẻ và gò má dâng lên khi đặt cánh bướm trong bàn tay, thật chẳng giống anh.

Thật chẳng biết cái nào mới là anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top