Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: Tại sao lại bỏ rơi mình?

Không khí bỗng nhiên trầm xuống, Zhang Hao bất lực đưa tay đỡ trán.

"Khoan đã, có vẻ cậu đang hiểu lầm điều gì đó." Zhang Hao tiến tới, cố gắng giải thích: "Thật ra thì cậu chủ nhà này có thể nhìn th ..."

"Khụ khụ..." Câu giải thích nhanh chóng bị cắt ngang bởi tiếng ho khan của Sung Hanbin.

Seok Matthew cũng vì thế mà tiếp tục hiểu lầm, cười hề hề xấu hổ: "Không cần giải thích đâu, là tôi không đúng. Chúc hai vị buổi tối vui vẻ." Nói xong, cậu ta ngay lập tức phóng đi như một cơn gió, để lại hai người với không khí gượng gạo.

Đôi mắt Zhang Hao bối rối liếc ngang liếc dọc, vội lấy một nụ cười tự tin để che lấp sự xấu hổ vì bị phát hiện ở ké nhà người khác lúc này.

Sung Hanbin đứng phắt dậy, quay lưng bỏ đi vào phòng ngủ.

"Ấy khoan đã!" Zhang Hao thấy vậy liền chạy theo: "Chúng ta nói chuyện một chút đi. Không mất nhiều thời gian của cậu đâu."

Mặc kệ anh nói gì, Sung Hanbin vẫn tiếp tục không dừng bước.

"Nè, tôi hứa đó."

Bóng đen cúi người xuống, ngay tầm mắt của cậu bé nở một nụ cười vô hại: "Ta hứa đó."

"Im đi!" Sung Hanbin lạnh mặt quay đầu nhìn anh, đôi mắt hắn híp lại, vẻ mặt chán ghét vô cùng: "Thứ rẻ mạt nhất trên đời này chính là lời hứa của đám ma quỷ các người đó. Mau biến khỏi nhà tôi nếu không thì đừng trách!"

Zhang Hao bị lời nói của hắn làm cho hoang mang, bước chân cũng nhanh chóng dừng lại: "Hả?"

"Rầm", tiếng đóng cửa vang lên, Zhang Hao hoàn hồn chạy đến trước phòng nhưng lại không thể đi xuyên vào trong như thường lệ, vòng ánh sáng vàng toả ra khiến cánh tay anh vừa chạm vào cửa đã ngay lập tức ửng đỏ lên.

"Á!" Zhang Hao vội vàng rụt người về sau, ngước mặt nhìn lên đầu tường thì thấy một lá bùa vàng chi chít chữ được dán chặt trên đó, cảm giác đau rát làm anh có hơi tức giận: "Cái con người này bị cái gì vậy không biết! Thô lỗ hết sức à."

Một cơn gió lạnh thổi qua, Zhang Hao rùng mình co rúm lại, anh quên mất nãy giờ chưa mặc đồ vào nữa.

"Nè chủ nhà!" Vừa mặc lại bộ đồ bệnh nhân, anh vừa nói tiếp: "Chủ nhà có biết mình nói như vậy là đang mang nặng một tư tưởng cực kỳ lệch lạc không? Cậu đang phân biệt chủng tộc đó, nghe nói cậu làm giáo viên mà sao lại tiếp tay ủng hộ cho vấn nạn này vậy hả? Vậy không lẽ lên lớp dạy, chủ nhà cũng phân biệt giữa em học sinh này và em học sinh kia sao? Cả thế giới đều đang ngày càng phát triển và cố gắng xoá bỏ tư tưởng đó đấy."

Sung Hanbin nghe Zhang Hao lãi nhãi mà nhức hết cả đầu, hắn còn tưởng bà nội của mình đang thông linh với anh ta để giáo dục đứa cháu cứng đầu này không đó!

Hắn mệt mỏi ngã mình xuống giường, mặc kệ tiếng mắng mỏ dai dẳng của tên rắc rối ngoài kia, hắn đeo tai nghe lên, dần dần chìm vào giấc ngủ.

___

Màn đêm dần buông xuống, âm thanh ồn ào cùng dòng người nhộn nhịp ở hộp đêm khu Gangnam vẫn chưa hề có dấu hiệu giảm bớt.

Tiếng nhạc xập xình bập bùng kế bên tai, cô gái trẻ xinh đẹp loạng choạng đứng dậy khỏi chỗ ngồi trong khi đám bạn còn đang bận phì phèo cây thuốc lá điện tử trong miệng. Tụi nó hả mồm ra, vừa thổi vừa hít từng ngụm một với vẻ mặt đê mê, sung sướng, gần như đã quên luôn cô gái trẻ đi cùng họ ban đầu đã biến đi đâu mất.

Một thằng trong đám tự hào kêu lên: "Thấy chưa! Tao nói rồi, loại này là hàng ngoại nhập mà lại còn hiếm, khó lắm tao mới lấy được từ chỗ người quen đó."

"Haha, đúng đúng, anh Go Gookbi là đỉnh nhất!"

"Mà cái này.."

Tiếng nói chuyện rôm rả cùng tiếng nhạc ồn ào bị ngăn cách ngay khi cô gái trẻ đóng cửa.

Khó chịu mở một buồng vệ sinh nữ, cô ngay lập tức ngã quỵ xuống đất, mặt úp vào bồn cầu nôn thốc nôn tháo.

"Oẹee... Khụ khụ..." Cô bức bối đến mức đỏ bừng cả mặt, dường như đã ăn phải gì đó nên mới bị như vậy.

Lúc này, chuông điện thoại reo lên. Cô gái nôn mãi chẳng được bao nhiêu ngay lập tức ngồi dậy, mệt mỏi dựa lưng vào cánh cửa.

Tay cô luồn vào trong túi áo khoác, lấy cái điện thoại đang kêu ầm ĩ ra nhìn. Hiện tại đã là 0 giờ 12 phút, trên màn hình hiển thị tên Baek Kyungsoon, cô gái nhanh chóng nhấn nút chấp nhận cuộc gọi.

"Chohee à, cậu làm gì mà lâ... thế mới ngh... máy vậy?"

Giọng nói của Baek Kyungsoon phát ra từ điện thoại, Jeong Chohee đoán có lẽ giờ này con nhỏ đang shopping vui vẻ ở khu trung tâm thương mại của gia đình nó nên mới gọi đến cho cô để "nhờ" cô xách đồ hộ đây mà. Lạ gì nàng "công chúa" đó nữa, nhưng cũng vì Baek Kyungsoon giàu như thế, giả vờ hạ mình một chút thì cô sẽ nhận được nhiều món quà giá trị hơn.

Bình thường chắc chắn Jeong Chohee sẽ ngay lập tức nghe lời đi đến luôn, thế nhưng hiện tại cô thật sự cảm thấy mình không khoẻ, vội vàng tìm cách từ chối : "Xin lỗi cậu nha Kyungsoon, ban nãy mình uống nhiều rượu quá nên giờ đầu óc mình cứ ong ong, chắc hôm nay..."

Nói thật là Jeong Chohee hơi lo lắng, vì Choi Eunha đã chết rồi nên rất có khả năng cô sẽ là món đồ chơi tiếp theo của cả đám. Bởi lẽ Jeong Chohee nhận ra được là tất cả những gì bản thân sở hữu bây giờ là đều nhờ vào bốn người còn lại.

Tiền của Baek Kyungsoon, điểm số của Lee Shiyoung, mối quan hệ của Park Daeun và sự nổi tiếng của Lim Hyewon. Cuộc sống học đường trong mơ hiện tại mà Jeong Chohee có được, đều phải bám chặt vào bốn người đó, trong khi bản thân thật sự lại không có gì khiến lòng cô dần dâng lên cảm giác sợ hãi. Jeong Chohee không muốn trở thành Choi Eunha thứ hai.

Cô vội vàng thay đổi ý định: "Nhưng mà không sao, mình sẽ đến đ..."

Đầu dây bên kia, tiếng nói của Baek Kyungsoon ngay lập tức cắt ngang: "Vậy sao? Nếu mệt th... ì phải nói sớ... chứ. Mình tới đó... cậu về nh..é."

Dường như tín hiệu điện thoại của Baek Kyungsoon hơi yếu, cứ cách một đoạn Jeong Chohee lại nghe thấy tiếng kêu vo ve rồi giọng nói của nhỏ cũng chập chờn lúc có lúc không.

Linh tính mách bảo, Jeong Chohee chợt rùng mình cảm thấy sợ hãi.

"Không, không cần đâu, mình có thể tự về được."

Đầu dây bên kia lại bị nhiễu, phải một lúc lâu sau mới nghe được câu nói hoàn chỉnh: "...Đừng lo, mình đến rồi."

Jeong Chohee hoảng hồn làm rơi điện thoại xuống nền đất, vội đứng phắt dậy lùi sâu vào trong, cảm giác sởn gai ốc ngay lập tức xông đến khiến cả cơ thể của cô không kiềm được rung rẩy.

"K-Kyungsoon, cậu đừng đùa nữa."

Lúc này, Jeong Chohee mới phát hiện ra số điện thoại hiển thị trên màn hình có điểm khác lạ. Cô nhớ số đuôi kết thúc của số điện thoại Baek Kyungsoon là 4356, thế mà bây giờ lại là bốn số khác.

1-3-0-5

Ngược dòng ký ức,

Một ngày nắng đẹp tại trường Trung học Nghệ thuật Sopa, cô nữ sinh với chiếc kính gọng to trên mặt đang vui vẻ chạy đến vỗ vai người bạn của mình.

"Nè Chohee à, hôm nay mình mới lựa được một số sim cực kỳ đẹp luôn." Cô nàng mắt kính tự hào cầm điện thoại của mình lên, nhấn gọi cho người bạn.

"051-212-1305?" Nhìn dòng số hiển thị trên màn hình điện thoại, Jeong Chohee khó hiểu hỏi: "Bình thường mà?"

"Cậu nhìn kỹ đi, bốn số cuối đó, 13 là ngày sinh của mình, 05 là ngày sinh của cậu."

Jeong Chohee ngạc nhiên: "Ồ, đúng rồi ha!"

Cô cũng nở nụ cười vui vẻ, sau đó lại nhớ đến một chuyện rồi xị mặt: "Nhưng mà tuần sau mình phải chuyển trường, khó gặp lại cậu quá Eunha à."

"Đừng lo." Choi Eunha ôm lấy cánh tay của cô, bất ngờ nói: "Mình đã làm thủ tục rồi, không để cậu đi một mình đâu. Chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi đúng không?"

"Jeong Chohee"

"Jeong Chohee" Tiếng kêu vang lên từ bên ngoài cánh cửa, Jeong Chohee trợn tròn mắt ngạc nhiên, rồi dần chuyển sang sợ điếng người khi nhận ra chủ nhân của giọng nói vừa phát ra đó. Chính là người đã tự sát khiến cả trường rối loạn vào chiều hôm qua, Choi Eunha.

"Mình đến rồi, ra đây với mình đi."

Nhìn qua khe hở dưới đất chỉ thấy một đôi giày búp bê màu đen vẫn còn dính vài vệt sữa loang lổ ở đầu mũi, Jeong Chohee mặt cắt không còn giọt máu, cô hoảng hốt bịt chặt miệng của mình nhưng giọng nói ở bên ngoài vẫn không chịu buông tha.

"Chohee à, ra đây với mình đi. Không phải chúng ta đã hứa sẽ mãi mãi ở bên nhau rồi sao?"

Tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên trong không gian yên ắng, Jeong Chohee sợ hãi tới phát khóc, khí quản như bị tắc nghẽn khiến cô cảm thấy mình không thể hít thở bình thường được.

"Jeong Chohee! Đi với mình! Mau lên đi! JEONG CHOHEE! TẠI SAO CẬU KHÔNG BƯỚC RA?! TẠI SAO LẠI BỎ RƠI MÌNH HẢ?!" Tiếng gào thét chói tai hoà cùng tiếng đập cửa ngày càng mạnh, Jeong Chohee rung rẩy ngã bệt xuống đất, hai tay ôm lấy đầu, co người lại một chỗ không ngừng lẩm bẩm cầu nguyện.

"Ai đó hãy cứu tôi với! Ai cũng được, làm ơn cứu tôi với!"

___

Sung Hanbin ngồi bật dậy, mồ hôi nhễ nhại giật mình tỉnh giấc.

Nhìn sang đồng hồ điện tử, hiện tại là 0 giờ 12 phút. Hắn cảm nhận được sự xuất hiện của ác quỷ, nó đang chuẩn bị trả thù cho cái chết của mình.

Thở dài bước xuống giường, Sung Hanbin mở cửa phòng ngủ ngó nghiêng một lúc, xác nhận không thấy hồn ma kia ở đây thì mới yên tâm đóng cửa lại rồi đi ra phòng bếp.

Mở tủ lạnh lấy ra một lon Zero Coke cầm trên tay, Sung Hanbin quay người lại, còn chưa kịp khui nắp đã bị cái khuôn mặt đang dán sát rạt vào mình làm cho hết hồn, chút nữa là làm rơi luôn lon nước ngọt.

"Aisss! Làm cái gì vậy hả?" Sung Hanbin tức giận né sang một bên.

"Chủ nhà ơi, tôi nữa! Tôi cũng muốn uống." Zhang Hao đáng thương lên tiếng, hai mắt vẫn cứ dán chặt vào lon Zero Coke, khoé miệng thiếu điều chảy cả nước miếng, trông có vẻ thèm thuồng lắm rồi.

Đôi mắt Sung Hanbin nheo lại: "Tôi nhớ mình đã cảnh cáo anh rồi mà anh vẫn còn ở lì trong nhà tôi à?"

Mặc kệ hắn, Zhang Hao vẫn chăm chú vào lon nước: "Cho tôi một lon đi, rồi tôi sẽ đi liền ngay bây giờ luôn."

Nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của anh, Sung Hanbin bỗng muốn phì cười, chắc vì mới thức dậy nên hắn dễ tính hơn đôi chút, hoặc cũng có thể vì hắn không cảm nhận được ác ý nào từ người trước mặt.

Sung Hanbin lấy thêm một lon Zero Coke nữa rồi quăng qua cho Zhang Hao: "Có rồi thì mau đi đi."

Zhang Hao được sủng mà lo sợ, vội vàng chụp lấy lon nước rồi nhìn hắn với vẻ mặt hoài nghi: "Chủ nhà cho tôi đồ hết hạn đúng không?"

Sung Hanbin nhìn lại anh: "Không uống thì nghỉ, đừng có nói nhiều."

Zhang Hao nghe đến đây thì mới an tâm thở phào nhẹ nhõm, phải cộc cằn khó chịu như vậy mới đúng là chủ nhà của anh chứ! Tự nhiên bình thường quá, cứ tưởng hắn bị ai đoạt xác không đó.

Zhang Hao khui nắp lon, uống một ngụm thật đã rồi hài lòng quay đi: "Chưa thấy ai đuổi người ta ra ngoài đường ở giữa đêm khuya thanh vắng như chủ nhà luôn á! Mà thôi kệ, cho tôi nước rồi thì tôi đi đây, byebye chủ nhà nhe."

Đi được đến trước cửa căn hộ, Zhang Hao chợt nhớ ra gì đó, quay lại nói với Sung Hanbin: "Chủ nhà, cậu nên bỏ thói quen thức dậy giữa đêm như này đi, là giáo viên thì không được tới trường trễ đâu, phải làm gương cho học sinh chứ!"

"Tôi đâu có bị điên mà dậy giờ này." Sung Hanbin nhìn Zhang Hao như một tên ngốc, cảm thấy rất cạn lời: "Nếu không phải tại cảm nhận được sự xuất hiện của ác quỷ ở gần đây thì tôi đã đang say giấc nồng rồi."

Zhang Hao nghe vậy thì ngạc nhiên, ngưỡng mộ há hốc mồm: "Cậu không những nhìn thấy được ma mà còn có thể cảm nhận được chúng đang ở đâu nữa hả?"

Sung Hanbin nhíu mày: "Chứ sao? Đừng nói anh không biết, bọn ma quỷ lúc nào cũng săn cùng kiếm tận những người giống như tôi chỉ với hai nguyên nhân chính. Một là nhờ giúp đỡ làm gì đó, hai là diệt trừ mối nguy hại tiềm ẩn từ chúng tôi."

"Woahh~ Drama quá vậy?" Zhang Hao mắt chữ A mồm chữ O giải thích: "Nhưng mà thật sự bây giờ tôi mới biết đó, tại trưa hôm qua là ngày đầu tiên tôi trở thành một hồn ma."

"..." Không khí lại trầm xuống, Sung Hanbin im lặng một lúc lâu: "...Anh là ma mới?"

Zhang Hao gật đầu trả lời: "Đúng rồi, siêu mới luôn, super new ra mắt thị trường với 100% chất lượng."

Chỉ vừa cách nhau vài tiếng đồng hồ thôi, Sung Hanbin lại lần nữa phổ cập cho Zhang Hao biết về những bí mật của mình, bonus thêm cái thân phận ngon nghẻ này trong mắt bọn ma quỷ nữa.

Chỉ hai từ thôi: Sụp đổ.

Sung Hanbin nghiến răng nghiến lợi: "Anh mau biến ra khỏi nhà tôi! Nhanh lên!"

"Ủa?" Zhang Hao hoang mang: "Không ai bắt mình kể luôn, mình tự kể rồi cọc là sao?"

Anh lại uống thêm một ngụm nước ngọt, thắc mắc hỏi: "Vậy chủ nhà không đi bắt nó hả? Lỡ nó hại người vô tội thì sao?"

"Không phải chuyện của tôi, mà chắc gì những người bị ác quỷ trả thù đã là người vô tội." Sung Hanbin cầm lon nước ngọt lên, quay người chuẩn bị trở về phòng.

"Chủ nhà nghĩ vậy sao?"

Zhang Hao trầm mặc, không ai biết anh đang nghĩ gì và Sung Hanbin cũng chẳng thèm để ý. Hắn mở cửa phòng ra, ngay khoảnh khắc nó sắp đóng lại, anh cuối cùng cũng lên tiếng.

"Cái gì là đúng? Cái gì là sai? Chủ nhà có thể khẳng định chắc chắn không?"

Câu nói khiến Sung Hanbin ngay lập tức chững lại, Zhang Hao không nhìn hắn, tiếp tục phân tích.

"Việc phán quyết một người vô tội hay có tội là trách nhiệm của thẩm phán, phán quyết một người không đáng chết hay người đáng chết là trách nhiệm của Chúa trời, ma quỷ chỉ là những cá thể nhỏ bé mà thôi, họ không có quyền tước đi mạng sống của con người. Và tôi cho là cậu chưa nghĩ đến điều này, muốn trả thù người khác không chỉ có mỗi một cách là đúng tội đúng người đâu. Họ còn có thể trút giận lên bất kì ai khác có mối quan hệ thân thiết với người mà họ muốn trả thù nữa."

"Ví dụ đi, người con ác quỷ muốn trả thù là chủ nhà, nhưng thay vì giết cậu để một mạng đền một mạng thì nó sẽ tìm kiếm người thân trong gia đình của cậu để sát hại họ, nó có thể giết nhiều người hoặc ít người, tuỳ thôi vì không có hạn chế nào cho nó cả. Có thể là một đứa trẻ con chưa biết nói, hay một người già mái tóc đã bạc phơ. Tất cả đều có khả năng hết, cậu còn không thể hiểu được suy nghĩ của một người thì nói gì đến ác quỷ đúng chứ?"

"Sau khi người thân của cậu chết đi, mọi trách nhiệm đều đổ lên đầu cậu. Lúc này, chủ nhà sẽ hối hận, sẽ đau đớn, oán trách, dằn vặt, mãi mãi chìm trong ký ức đó, tình trạng ngày càng trở nên tệ hơn và cũng có thể nảy lên ý định tự sát."

"Tổn thương tâm lý mà không thể điều trị, nó còn đáng sợ hơn cả cái chết tức thời nữa."

"Và hiện giờ, có thể con ác quỷ đó đang thực hiện hành vi này với một người không hề liên quan đến chủ nhà đây. Thế nhưng điều đó cũng đồng nghĩa là sau hôm nay, sẽ có thêm một bệnh nhân mắc bệnh tâm lý và người đó cũng sẽ giống như cậu, không bao giờ có thể thoát ra khỏi ký ức đau đớn đó."

Nói xong, Zhang Hao mới ngẩng đầu lên thì ngay lập tức phát hiện Sung Hanbin đã đứng trước mặt anh lúc nào không hay.

"Aaa giật cả mình! Cậu đến đây hồi nào vậy?"

Sung Hanbin không trả lời, hắn nhìn anh bằng một ánh mắt sâu xa rất chi là khó hiểu.

Zhang Hao bỗng nhiên cảm thấy hơi rén, vội giải thích: "Thì ờ, đó chỉ là một số quan điểm và giả thiết mà thôi. Trong đêm khuya thanh vắng như vầy tôi bỗng nhiên muốn chia sẻ chúng cho chủ nhà nghe cùng nên là giờ tôi xong rồi, hết chuyện kể rồi, tôi phải đi đây, tạm biệt chủ nhà."

Nói xong, anh xách quần lên định tốc biến thì ngay lập tức bị Sung Hanbin đứng ra chặn lại.

"Tôi khá thắc mắc đấy, rốt cuộc anh là ai vậy hả?" Hắn nheo mắt, đưa ngón tay cái chạm lên trán anh.

"Tôi tên là Zhang Hao, ngoài cái đó ra thì không nhớ được thêm gì hết." Zhang Hao mặc dù hơi sợ hắn nhưng vẫn rất dõng dạc trả lời.

"Thế sao? Nhờ những chia sẻ không mấy bổ ích của anh mà tôi hiểu ra vài chuyện. Vậy nên, nếu anh đã muốn đi thì chúng ta cùng đi." Nói rồi, Sung Hanbin kéo anh ra khỏi nhà.

Zhang Hao hoang mang, mặt nghệch ra hỏi: "Hả? Có nhà không ở đi bụi đời với tôi làm gì?"

"Ai nói đi bụi đời?" Sung Hanbin cạn lời giải thích: "Nãy giờ tôi thấy anh chia sẻ rất nhiều, chắc hẳn là đã gấp muốn đi bắt con ác quỷ đó lắm rồi nên bây giờ chúng ta sẽ đi."

Nghe đến việc mình phải trực tiếp đối đầu với thứ đó, Zhang Hao sợ hãi nhảy dựng lên muốn thoát ra khỏi cánh tay hắn.

"Không không, quan điểm là quan điểm chứ tôi sợ ma lắm, không thể đâu. Tôi thích sống ở cái thế hèn, nói nhiều chứ làm không được nhiều, mau thả tôi ra đi."

Dãy thì dãy kịch liệt như thế nhưng cánh tay đang nắm chặt cổ áo của Zhang Hao lúc bấy giờ vẫn không có chút dịch chuyển nào.

Lúc này, Zhang Hao chợt nhớ ra, vội vàng đưa tay chạm lên vai hắn: "Ủa? Sao chủ nhà với tôi đụng vào nhau được vậy? Mấy người hôm qua tôi gặp cứ lướt qua tôi như một cơn gió á."

Sung Hanbin phủi tay của anh ra khỏi vai mình: "Bởi vì anh là thức quỷ của tôi."

"Thức quỷ?"

Sung Hanbin trả lời: "Thức quỷ chính là ma quỷ đã bị thuần phục."

Câu trả lời làm Zhang Hao càng hoang mang hơn: "Ủa rồi tôi thuần phục chủ nhà hồi nào?"

"Ban nãy anh đã nhận đồ của tôi, là một lon Zero Coke, sau đó lúc tôi chặn anh lại, ấn ngón tay cái dính máu của mình lên trán anh thì anh đã chính thức trở thành thức quỷ của tôi rồi."

"..." Phắccccc! Cái tên chủ nhà không biết xấu hổ này! Sao Zhang Hao có thể bán mình chỉ vì một lon nước ngọt vậy chứ?

"Nhưng mà anh cũng là ma, đồng loại thôi sợ gì." Sung Hanbin thấy anh sắp nổi khùng tới nơi thì ngay lập tức chuyển chủ đề.

Quả nhiên, Zhang Hao nhanh chóng trúng chiêu: "Không đâu, chủ nhà tìm đâu ra được một hồn ma vừa đẹp trai lại sạch sẽ như tôi chứ."

"Ồ, vậy anh là hàng vừa siêu mới vừa hiếm sao?"

"Đúng đúng." Zhang Hao gật đầu lia lịa.

Sung Hanbin cũng gật đầu chắc nịch: "Thế thì tôi càng phải giữ anh lại thôi, hiếm có khó tìm mà. Đừng có nói nhiều, để dành sức tí nữa làm mồi câu ác quỷ đi."

"Khônggggggg!!!"

___

Hết chương 3.

Hậu kì:

Zhang Hao: Tin tôi đi, là hàng super new luôn đó!

Sung Hanbin: Nói miệng ai tin, phải cho kiểm tra đã mới biết được chứ. (Nắm cạp quần của anh định kéo xuống)

Zhang Hao: Ê cậu làm gì vậy? (Vội vàng giữ lại)

Sung Hanbin: Kiểm tra hàng

Zhang Hao: Hàng của cậu ở trong hộp, đâu ra ở đây?

Sung Hanbin: Ồ vậy hả? Tôi tưởng bên anh có mẫu mặc cho xem trước.

Zhang Hao: Đã nói là quần lót hàng siêu mới mà sao tôi mặc trước cho cậu xem được, như vậy thì cũ rồi còn đâu.

Sung Hanbin: À... Oke, tôi không ngại cũ đâu, lần sau nhớ để ý.

Zhang Hao: ???

Tui: Ra chap hơi trễ tại dạo này bận dọn nhà năm mới với không có ý tưởng, nhưng mà bù lại thì chương này tui viết dài hơn hẳn so với hai chương đầu. Vui vẻ hoan hỉ thoiii~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top