Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

二 - 02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là ngày lễ cưới diễn ra.

Hôn lễ được tổ chức ở khách sạn lớn nhất Thượng Hải, nơi mà chỉ có những người giàu đến thượng lưu mới có thể đặt chân đến.

Hôm nay được một hôm Chương Hạo không phải chạy vặt, vì anh là nhân vật chính của bữa tiệc này.

Nhưng cớ sao Chương Hạo lại không thấy vui vẻ chút nào.

Một tháng trước nhà họ Thành đã dẫn con trai của họ đến nhà họ Chương để dạm hỏi, thực thi theo hôn ước mà ông nội của anh trước khi ra đi đã quyết định cùng với ông nội của Thành Hàn Bân.

Đó là lần đầu tiên Chương Hạo gặp Thành Hàn Bân.

Dáng người Thành Hàn Bân cao lớn, nhưng nét mặt và cách cư xử khù khờ như con nít bảy tuổi, trên mặt hắn còn có một mảng sẹo bỏng, nghe nói là do chính tay hắn vô tình làm đổ dầu sôi lên mặt khiến nó biến dạng.

Chương Hạo nấp ở phía sau cánh cửa, lén nhìn người nhà họ Thành và họ Chương bàn chuyện với nhau. Theo như anh biết, trong hôn ước chỉ hứa gả một đứa con trai cho nhà họ Thành chứ chẳng hề chỉ định đứa nào.

Mà nhà họ Thành là dòng họ có quyền cao chức rộng, tập đoàn Thành Gia của họ là tập đoàn lớn nhất Trung Quốc, phủ rộng chi nhánh đến rất nhiều nơi trên thế giới, nếu liên hôn được với Thành gia, sự nghiệp của nhà họ Chương sẽ một bước lên mây.

Nhưng Chương Nhĩ không muốn gả cho Thành Hàn Bân, thế nên cuối cùng Chương Hạo trở thành người được chọn.

Chương Hạo nhìn bản thân trong gương mặt bộ vest trắng, đây có lẽ là bộ trang phục đẹp nhất đời mà anh được khoác lên, mải mê nhìn ngắm màu trắng tinh khôi lẫn từng đường kim mũi chỉ, Chương Hạo quên mất gương mặt xấu xí của mình.

Anh chợt nhận ra, anh không hợp với bộ trang phục đẹp đẽ này.

Tiếng chuông reo cắt đi mọi suy nghĩ của Chương Hạo, đã đến giờ làm lễ.

Anh đi theo chú của mình bước ra ngoài lễ đường, ở phía đằng kia, bộ dạng Thành Hàn Bân nghiêm túc đứng đợi khiến anh có chút ngạc nhiên.

Dáng người Thành Hàn Bân rất đẹp, chỉ là do hắn hay đi khom lưng, khoác lên người bộ vest trắng càng làm nổi bật lên dáng vẻ của Thành Hàn Bân.

Nếu như không có mảng sẹo đó, Thành Hàn Bân chắc chắn sẽ trở thành người mà mọi cô gái đều khao khát.

Đứng trước mặt vị hôn phu của mình, xong phần tuyên thệ đến phần trao nhẫn cưới. Nghi lễ kết thúc nhanh chóng và êm đẹp.

Chương Hạo xin phép được vào phòng trước, anh không có hứng thú với yến tiệc, dù sao đó cũng không phải chỗ dành cho người như Chương Hạo, thế nhưng Thành Hàn Bân lại lẽo đẽo theo anh.

"Anh ơi?"

Thành Hàn Bân nhỏ hơn anh một tuổi, lúc này mới lộ ra dáng vẻ tươi cười hớn hở như con nít.

Bỗng dưng Chương Hạo thấy cậu ấy thật dễ thương.

"Ơi?"

Thành Hàn Bân cười hì hì, kéo Chương Hạo ngồi xuống giường: "Anh là vợ của em sao?"

Chương Hạo gật đầu: "Ừm."

Thành Hàn Bân lại cười, dáng vẻ hí ha hí hửng như con nít: "Anh tên là gì? Em không biết tên anh."

"Anh tên là Chương Hạo."

Hàn Bân đưa bàn tay của mình ra, ngỏ ý muốn bắt tay với anh: "Em là Thành Hàn Bân, em bảy tuổi, anh cứ gọi em là Bân Bân, em thích nhất là chơi thả diều, em ghét ăn rau, chỉ thích ăn thịt thôi."

Chương Hạo bị dáng vẻ của Thành Hàn Bân chọc cho bật cười. Hàn Bân thấy anh cười, cũng cười theo.

Đột nhiên Chương Hạo nghĩ, việc lấy Thành Hàn Bân cũng không phải điều gì quá tồi tệ. Ít nhất, Bân Bân không phải một đứa trẻ xấu tính.

Đã lâu lắm rồi Chương Hạo mới có thể nở nụ cười như vậy.

Bỗng dưng Thành Hàn Bân xụ mặt, hắn ôm chiếc bụng reo vang của mình, mếu máo: "Anh ơi..."

Bân Bân nắm lấy tay áo của Chương Hạo lay lay: "...em đói.

Chương Hạo mỉm cười: "Vậy để anh tìm gì đó cho em ăn nhé?"

Bân Bân gật đầu, nhìn theo dáng vẻ của Chương Hạo rời đi, trong lòng có chút gợn sóng.

Chương Hạo ra ngoài một chút, lại đụng phải Chương Nhĩ đang đứng nhâm nhi ly rượu vang.

"Ồ, đây chẳng phải nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay sao? Không tân hôn với chồng mà ra đây ăn vụng à?"

Nếu đã là nhân vật chính, thì làm gì có chuyện ăn đồ ăn trong bữa tiệc lại bị gọi là "ăn vụng"? Chương Hạo biết, Chương Nhĩ đang thầm muốn nói cho anh biết rằng anh không thuộc về nơi này.

"Anh đi lấy chút đồ ăn cho Hàn Bân."

Chương Nhĩ cười rộ lên: "Hàn Bân? Chưa gì đã thân thiết đến vậy cơ à? Anh tính khi nào thì leo lên giường hắn ta?"

Chương Hạo sớm đã quen với sự khinh thường này đến từ Chương Nhĩ, không thèm quan tâm nữa mà quay đầu đi mất. Hành động này của Chương Hạo đã khiến Chương Nhĩ nổi điên.

"Anh đừng tưởng anh lấy được Thành Hàn Bân thì chim sẻ hoá phượng hoàng, giun đất thì dù có ở trong bể vàng cũng chỉ là con giun đất xấu xí, đừng tưởng anh có thể lên mặt với tôi."

Chương Hạo cụp mắt, vẫn quyết định bỏ đi. Để lại Chương Nhĩ đang tức điên phía sau.

Chương Hạo về nhà họ Thành rồi, thì đã trở thành người của nhà họ Thành.

Từ nay về sau, Chương Hạo không còn liên hệ gì với Chương gia nữa.

Anh quay về phòng, phát hiện Thành Hàn Bân đã biến mất. Chương Hạo hoảng loạn đặt dĩa đồ ăn xuống chạy vội khắp nơi đi tìm hắn.

"Tiểu Chương?"

Trần Hà phu nhân, mẹ của Thành Hàn Bân bắt gặp dáng vẻ vội vã của anh trên hành lang khách sạn.

Chương Hạo khựng lại, không kịp lau đi mồ hôi trên trán, vội cung kính cúi đầu: "Thưa phu nhân."

Trần Hà cười, đỡ người anh dậy: "Gọi mẹ, từ bây giờ con đã là con rể của Thành gia, cũng là con trai của ta."

Mẹ...

Đã 17 năm rồi Chương Hạo không gọi từ này.

"Vâng, thưa mẹ."

Khoé mắt anh có chút cay cay, dẫu chỉ mới gặp một hai lần, nhưng anh đã cảm nhận được sự ấm áp đến từ Trần Hà.

"Con vội vàng đi đâu vậy?"

Trần Hà nghiêng đầu nhìn kĩ anh hơn. Chương Hạo có vóc dáng cao ráo mảnh khảnh, gương mặt tuấn tú bị che khuất mới mái tóc dài phủ tận hai mắt. Dẫu trông có vẻ u tối, nhưng bà nhận ra được đây là một cậu bé ngoan.

"Con..."

Chương Hạo ấp úng, anh sợ rằng nếu mình nói ra việc đã để lạc mất Thành Hàn Bân, anh sẽ bị đem ra phạt nặng.

"...con xin lỗi, thưa mẹ, Hàn Bân nói em ấy đói nên con đi tìm thức ăn cho em ấy, con chỉ mới rời mắt chút thôi..."

Chương Hạo chần chừ nhìn Trần Hà: "...khi về phòng con đã không thấy Hàn Bân đâu nữa."

Trần Hà ngạc nhiên, nhưng vẫn giữ được nét điềm tĩnh của một quý bà phú quý: "Bình tĩnh nào Tiểu Chương, khách sạn này là của Thành Gia, mẹ sẽ cho người đi tìm nó, con không cần lo lắng."

"...Vâng."

Chương Hạo ấp úng, quan sát thái độ của Trần Hà rồi mới tiễn bà đi. Nhưng sau đó vẫn không bỏ cuộc mà đi tìm Thành Hàn Bân.

Hàn Bân dẫu đã hai mươi ba tuổi nhưng tâm hồn vẫn chỉ là đứa trẻ bảy tuổi, em ấy ngây thơ như vậy, nếu như bị người ta bắt đi mất sẽ rất nguy hiểm.

Khi nào chưa tìm được Thành Hàn Bân, khi đó Chương Hạo vẫn còn nơm nớp lo sợ.

Anh đi tìm khắp cả khách sạn, lưng áo vest cũng vì vậy mà thấm đẫm mồ hôi. Cho đến khi Chương Hạo chạy xuống khuôn viên của khách sạn, liền nghe thấy tiếng khóc thút thít trong bụi cây.

Chương Hạo chậm rãi tiến lại gần, vạch bụi cây ra thì phát hiện Thành Hàn Bân đang ngồi ở đấy, mặt mài lem nhem toàn là nước mắt nước mũi.

Một người đàn ông hai mươi ba trông thế này có hơi kỳ lạ, nhưng trong mắt Chương Hạo lại không lạ chút nào. Vì anh biết bệnh tình của Bân Bân nên càng không thể tỏ ra sợ hắn.

"Bân Bân, sao em ở đây?"

Hàn Bân nấc lên: "C-chân em..."

Chương Hạo ngạc nhiên, sờ lên đôi chân của Hàn Bân, chạm đến hắn liền kêu đau.

"Em bị trật chân rồi sao?"

Hàn Bân gật đầu. Chương Hạo trước tiên là dìu Thành Hàn Bân ra khỏi bụi cây, sau đó liền xem xét vết thương cho hắn.

"Sao em lại chạy đến đây?"

"Em thấy Hạo Hạo đi lâu quá, em đi tìm Hạo Hạo..." Thành Hàn Bân nấc lên.

"Hức...nhưng em bị con chó kia đuổi theo...nên mới...nên mới bị ngã."

Thành Hàn Bân khóc tức tưởi như thể uất ức lắm, mà Chương Hạo lại thấy buồn cười, trong lòng vang lên một chút ấm áp: "Được rồi em đừng khóc nữa, mình đi bệnh viện nhé?"

Thành Hàn Bân nín bặt: "Không! Em không đi viện đâu! Bác sĩ sẽ dùng kim tiêm, em không thích!"

"Nhưng nếu không đi thì sẽ không khỏi, yên tâm đi bác sĩ sẽ không dùng kim tiêm đâu."

Chương Hạo xoa vai hắn an ủi.

"Anh nói thật không?"

Hàn Bân hai mắt lấp lánh tin tưởng nhìn anh. Chẳng hiểu sao Chương Hạo lại thấy hắn thật giống cún con.

"Anh nói thật."

Bân Bân suy nghĩ một chút mới lên tiếng: "Vậy được, em tin anh."

Chương Hạo bật cười: "Em mới gặp anh ban nãy thôi, sao lại tin tưởng anh đến vậy?"

Hàn Bân mỉm cười: "Vì Hạo Hạo là vợ em mà."

Chương Hạo ngạc nhiên: "Vợ...là sẽ tin tưởng sao?"

Hàn Bân gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, ba em cũng rất tin tưởng vợ của ông ấy, ông ấy nói trên đời này người đáng tin nhất chính là vợ. Anh là vợ em, tất nhiên em phải tin tưởng anh rồi."

Chương Hạo chợt cảm thấy đầu mũi hơi cay, anh mỉm cười khanh khách, đã lâu rồi Chương Hạo mới cảm nhận được sự ấm áp này: "Cảm ơn em."

Anh đưa Thành Hàn Bân về phòng khách sạn, Trần Hà gọi bác sĩ riêng ra để chữa lành cho hắn, còn Chương Hạo vẫn luôn lo lắng ở bên cạnh Hàn Bân.

"Cũng trễ rồi, hôm nay nghỉ ngơi ở đây, mai ta sẽ cho người đến nhà họ Chương dọn đồ cho con, con cùng chúng ta về Thành gia."

"Dạ không cần làm phiền bố, hành lý của con không nhiều, con tự dọn cũng được rồi ạ."

Thành Hàm Lâm thấy thế liền gật gù: "Vậy để ta cho người đến đón con."

Chương Hạo gật đầu: "Cảm ơn bố." Sau đó liền tiễn Chương Hàm Lý và Trần Hà rời đi.

Anh nhìn Thành Hàn Bân đã thiếp đi trên giường, cảm giác cả cơ thể mình đều mệt mỏi và uể oải.

Chương Hạo tắm, thay bộ quần áo cũ đã vá nhiều chỗ của mình, sau đó lấy thêm bộ chăn phụ của khách sạn đặt lên sô pha. Anh đi đến giường, cởi áo vest, giày và vớ cho Thành Hàn Bân, sau đó đắp chăn cho hắn chu đáo.

Nhìn kĩ, Thành Hàn Bân không đáng sợ như người ta đồn, người ta nói trông hắn vừa xấu xí vừa phiền phức. Nhưng Chương Hạo lại thấy hắn rất đáng yêu.

Ít nhất, Hàn Bân có thể khiến Chương Hạo nở nụ cười mà rất lâu rồi mới lại xuất hiện.

Anh đứng nơi cửa sổ, nhìn ánh trăng đêm nay sáng rực ngời. Chương Hạo đã từng tuyệt vọng đến mức cảm thấy bản thân không xứng đáng để tồn tại trên đời. Nhưng nhớ lại bố mẹ đã hy sinh thân mình để cứu anh, Chương Hạo lại không nỡ hủy hoại bản thân.

Anh phải sống thay cho phần bố mẹ.

Chương Hạo sợ, anh không biết tương lai mình rồi sẽ ra sao, anh không dám mộng tưởng rằng Thành gia sẽ đối tốt với mình. Suy cho cùng thì Chương Hạo chẳng phải quyền quý gì, chỉ là con rối trong tay người khác mặc bề sai khiến.

Trăng đêm nay đẹp quá, nhưng Chương Hạo lại không xứng đáng để ngắm nhìn nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top