Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Lời của tác giả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về cảm hứng sáng tác.

Tôi luôn cảm thấy, có rất nhiều điều muốn nói nhưng đến khi đặt bút, lại chẳng biết phải bắt đầu từ đâu, dường như tất cả đều đã được gửi gắm hết trong các tác phẩm rồi.

Tôi luôn cảm thấy, được đón sinh nhật đầu tiên của Bin với tư cách một Binhao shipper thật sự vô cùng đặc biệt, vô cùng đáng nhớ. Vậy nên, ngay cả khi đang ở trong tháng cuối cùng của kỳ học vô cùng bận rộn này, dù đang theo một bộ longfic, tôi vẫn muốn dành thời gian để viết lên một câu chuyện chúc mừng sinh nhật.

Ý tưởng ban đầu của tôi là: viết về chủ đề gương vỡ lại lành, khi đó vẫn chưa có ý tưởng về nội dung cụ thể. Phải đến sau khi nói chuyện với một người bạn, cậu ấy cho tôi gợi ý này: Một vòng lặp trớ trêu, một chu kỳ tuần hoàn vào đúng ngày sinh nhật.

Tôi thực sự thích thú vô cùng, và bắt tay vào viết ngay. Sau đó, vừa viết vừa nhận thấy có vô vàn thử thách, có quá nhiều thứ cần phải giải quyết trong một shortfic này: lí do "gương vỡ", rồi lí do tại sao "gương lành", vòng tuần hoàn làm thế nào mà xoay chuyển, làm thế nào để khai thác tâm lí nhân vật. Trong suốt quá trình viết, câu mà tôi thốt lên nhiều nhất là: Quá khó, thực sự quá khó rồi.

Thực ra, tôi đã hoàn thành xong vào sáng ngày 12, rồi dành cả một buổi chiều để chỉnh sửa lại. Tôi đã xóa đi một đoạn dài rồi sau đó viết thêm vào một đoạn dài khác, đâu đó khoảng một ngàn từ. Cuối cùng, phiên bản này được ra đời, mà tôi nghĩ, nó thực sự đã đạt đến cực hạn của mình rồi.

Tôi không cho rằng đây là một tác phẩm đủ xuất sắc, nhưng nhất định là một tác phẩm mà tôi đã đặt cả trái tim và tâm huyết vào. Khi viết xuống những dòng chữ đó, tôi thực sự không hề rơi một giọt nước mắt nào đâu. Thời điểm viết truyện tôi không nghĩ mọi người sẽ khóc nhiều đến thế, vì ngưỡng khóc của tôi ở mức rất thấp mà còn chưa khóc nữa mà kkk. Có lẽ là do tôi biết trước diễn biến truyện sẽ đi đến đâu, nên chỉ cảm thấy khó chịu, rất bức bối khó chịu, giống như mình đã bước vào câu chuyện của bọn họ và trở thành một kẻ rình mò hơn là người tạo nên câu chuyện ấy. Ngay kể cả bây giờ, dường như tôi vẫn chưa thể thoát ra khỏi nó, tôi bắt đầu hiểu được cảm giác của các diễn viên khi máy quay đã đóng mà vẫn chưa thể thoát vai rồi. Hình như, tôi cũng đang trải qua cảm giác tương tự.

Tôi thường cảm thấy, có đôi khi năng lực của mình không đủ để truyền tải những ý tưởng trong đầu. Chưa bao giờ tôi viết ra được một tác phẩm nào mà bản thân cảm thấy thực sự ưng ý, bởi vì vốn kiến thức nông cạn và ngôn từ chứa đựng quá nhiều cảm xúc của người viết (hơn là của nhân vật). Tôi đọc rất nhiều, rất nhiều và vẫn luôn ý thức được những thiếu sót đó, nên chỉ hy vọng rằng, trong tương lai có thể tiếp tục rèn luyện, trau dồi thông qua những lần thử thách như thế này, cho ra đời được những tác phẩm ngày càng chỉn chu hơn.

Nhưng mà, tôi thật sự rất biết ơn sự khẳng định, công nhận của các bạn, dù cho nhiều khi tự mình cảm thấy chưa hề tương xứng với những lời ngợi khen ấy. Song tôi thực sự rất biết ơn đấy, chúng khiến tôi tự tin hơn mà hướng về phía trước.

Về nội dung của Vòng lặp tuần hoàn.

Đây chỉ là góc nhìn chủ quan của tôi, chưa chắc đã hoàn toàn chính xác. Đằng sau câu chuyện này có thể có rất nhiều không gian mở, mọi lời lí giải đều có thể tồn tại, đọc được bình luận của mọi người cũng đem lại cho tôi chiêm nghiệm thêm nhiều góc nhìn mới mẻ.

Trước đây tôi chỉ nghĩ, hai người yêu nhau nếu vẫn còn yêu tại sao lại (gương) "vỡ". Tôi chưa được chứng kiến nhiều mối gương vỡ lại lành nhưng tôi thường hay nghĩ: Hai người yêu nhau nếu có thể ở bên nhau thì tại sao không thể tiếp tục ở bên, rõ ràng còn yêu thì vì sao lại phải chia tay?

Có điều càng trưởng thành tôi càng nhận thức được, không phải chuyện gì cũng có thể giải quyết được bằng tình yêu. Chúng ta rồi sẽ phải đối mặt với rất nhiều thứ, những khó khăn trắc trở và năm tháng thoi đưa hầu như thường song hành cùng nhau.

Nguyên nhân khiến họ "vỡ" trong Vòng lặp tuần hoàn:

Bận rộn, quá bận rộn. Hai chữ bận rộn này không chỉ ảnh hưởng đến cảm xúc của mỗi người mà còn kìm nén không gian và thời gian của bọn họ, cắt bớt thời gian để duy trì tình yêu và thu hẹp đi không gian để vun đắp tình yêu.

Đối mặt với hiện trạng trong ngoài bất ổn này, mọi người khó mà dễ dàng thay đổi để thích nghi được, Bin thực sự đã vì tình yêu này mà buông bỏ đi rất nhiều thứ. Chẳng hạn như, em dẫu có cơ hội phát triển tốt hơn nhưng bởi vì đoạn tình này mà vẫn một mực ở lại thành phố này, dồn ép mình làm việc càng nhiều càng tốt. Em muốn chứng minh rằng, ngay cả khi không có cơ hội đó, em vẫn có thể phấn đấu thăng tiến đến một vị trí cao hơn. Em ầm thầm chịu đựng mọi chuyện, mong mỏi chứng minh mình có thể cân bằng giữa cả sự nghiệp và tình yêu.

Hạo biết, và hiểu tại sao Bin lại mệt mỏi như vậy. Anh cảm thấy điều này không công bằng với Bin, và cảm thấy mình giống như vật cản đường đối phương.

Và trong quá trình bận rộn, Bin cũng vô tình bỏ qua những điều mà người bên cạnh em cần nhất. Thực ra không nhất thiết phải là một cánh tay đắc lực, cũng không cần cứ phải là một sự khẳng định lớn lao, điều Hạo cần chỉ là một người có thể cùng anh san sẻ củi gạo dầu muối, cơm cà cháo hoa.

Hạo cũng có sự nghiệp riêng, thường xuyên xã giao, say xỉn là chuyện thường tình. Nhưng cả hai đều là kiểu người quan tâm đối phương hơn bản thân, Bin thực sự không muốn nhìn thấy anh người yêu của mình ngày ngày vì công việc mà hủy hoại bản thân nữa.

Cả hai người đều vô cùng hiếu thắng trong sự nghiệp công danh, nhưng cũng lại vô cùng mềm lòng trong tình yêu.

Điều thực sự khiến hai người họ rẽ lối là thái độ sống khác nhau. Bin luôn giữ thái độ rất tích cực với mối quan hệ này, em luôn cảm thấy chỉ cần mình cố gắng hơn một chút thì mệt mỏi sẽ nhanh chóng qua đi.

Song Hạo lại không muốn Bin mệt mỏi như vậy dù chỉ một giây nào, dần dần theo cùng với sự mệt mỏi ấy, anh cũng mệt. Chờ đợi quá lâu ngày này qua ngày khác trên sofa làm cho hy vọng của anh ngày một bị hao mòn, tước đoạt.

Hai người vì thời gian liên lạc đứt quãng kéo dài dẫn đến rất nhiều nỗi buồn và bất bình tích tụ ở trong lòng, không cách nào giải quyết được.

Giải thích về vòng lặp:

Nguyên nhân thật sự khởi động vòng tuần hoàn vào ngày sinh nhật là nỗi ám ảnh của nhân vật chính, toàn bộ vòng lặp lấy Bin làm trung tâm, và cách duy nhất để bọn họ thoát khỏi vòng tuần hoàn là tháo gỡ được nút thắt trong lòng Bin: Chia tay.

Chọn kết thúc bằng những điều ước sinh nhật của Bin: Điểm mấu chốt thực ra là, em vẫn muốn tiếp tục ở bên anh mãi mãi.

Trong một tháng chia tay đó, em đã suy xét rất nhiều thứ. Em muốn từng chút từng chút một tháo gỡ khúc mắc giữa hai người, vậy nên mới có chiếc cốc pha lê, có một cái ôm sau thời gian dài chờ đợi, có sự đồng cảm khi đặt mình vào vị trí của Hạo, có sự tâm giao chân thành nhất của Bin - người luôn rất tích cực với mối quan hệ này. Thế nên mấu chốt phải làm cho Hạo hiểu ra rằng bọn họ có thế tiếp tục đi cùng nhau là điều quan trọng nhất.

Ban đầu, do bị chu kỳ tuần hoàn hành hạ, trạng thái tinh thần của Hạo không ổn định lắm. Anh phải đồng thời nhận thức thế giới bên ngoài trong khi bản thân đang phải trải qua nỗi sợ hãi tột độ, thế nên, bữa trưa đó anh mới không thể nuốt trôi một miếng nào.

Nhưng ở trong vòng luẩn quẩn lặp đi lặp lại, anh phát hiện mình có thể nói chuyện và giao tiếp với Bin nhiều hơn, miễn là bọn họ vẫn còn giao tiếp thì giữa họ vẫn có thể nhóm lên ngọn lửa của những tâm hồn đồng điệu.

Bước ngoặt thực sự nằm ở chiếc cốc pha lê. Chiếc cốc pha lê chính là biểu trưng cho mối tình tan vỡ của bọn họ, và chính Bin cũng đã dùng hành động để chứng minh điều đó.

Em có thể đền cho anh một chiếc cốc pha lê khác, nhưng em ở vòng lặp này không phải muốn níu kéo Hạo quay về bên mình, mà chỉ đang muốn bù đắp những lỗi lầm và ân hận trong quá khứ.

Cái chết của Bin ở vòng lặp đưa chiếc cốc pha lê khiến Hạo thực sự bắt đầu nảy sinh suy nghĩ: Liệu có khi nào Bin vẫn còn điều gì đó muốn nói về mối quan hệ của bọn họ mà chưa kịp thể hiện ra ngoài hay không. Bọn họ có cần giao tiếp với nhau nhiều hơn không?

Bởi vì chiếc cốc pha lê chứa đựng thiên ngôn vạn ngữ, nên dường như Hạo đã nghe được tất thảy.

Đối với Hạo, điều khiến anh cảm thấy ấm ức nhất thực tế chỉ là chờ đợi. Sau đó, Bin xoa dịu anh bằng cái ôm và lời hứa, khiến Hạo cũng hiểu ra rằng: thứ anh thực sự cần chỉ là cảm giác ấm áp sau ngày dài chờ đợi. Hóa ra, chờ đợi cũng không quá khó khăn đến vậy, nếu như người trước mặt nói với anh: Em sẽ không để anh phải đợi nữa.

Bin dùng hành động tháo gỡ từng nút thắt trong lòng Hạo, dọn dẹp dần những trở ngại giữa hai người. Tình yêu sẽ lại hồi sinh sau những chông gai, bởi vì tình cảm của bọn họ như đốm lửa âm ỉ vốn chưa bao giờ tắt.

Say rượu lại là hai chiều suy nghĩ của hai người. Bin biết mình không nên khiến Hạo rơi vào tình thế khó xử, tiến thoái lưỡng nan, Hạo cũng nhận ra mình không nên bỏ qua cảm xúc của đối phương chỉ vì những điều em muốn biểu hiện ra bên ngoài.

Bin nhận ra, trong tình yêu, bầu bạn mới là điều quan trọng nhất, vậy nên em muốn trở thành người có thể say cùng anh.

Sau đó, Hạo bắt đầu cân, đo, đong, đếm giữa: tình yêu, sự nghiệp và cả sức nặng tình cảm của chính mình.

Để cuối cùng, bọn họ đều hiểu được sự quan trọng của hai từ thấu hiểu.

Và trong bữa tối cuối cùng ở vòng lặp thứ 42, những khúc mắc trong lòng Hạo gần như đã được dỡ bỏ hoàn toàn, gần như chỉ thiếu một chút nữa là có thể hoàn toàn giác ngộ.

Chiếc áo sơ mi trắng.

Như bừng tỉnh sau giấc mộng dài, anh nhận ra: Thời gian sẽ thay đổi, tuổi tác sẽ thay đổi, môi trường sống cũng sẽ thay đổi, nhưng tình yêu là thứ vĩnh viễn không hề thay đổi.

Họ phải chịu đựng quá nhiều vì sức nặng ngàn cân hai chữ trưởng thành, nhưng sâu thẳm trong trái tim, họ vẫn là chính mình, vẫn là dáng vẻ khiến đối phương rung động.

Hạo cảm thấy hiện thực đã áp đặt lên họ dáng hình đổi khác, 7 năm gắn bó không thể chống lại sự bào mòn của thời gian.

Sau cùng, chỉ có sự chân thành là điều vĩnh viễn không bị hao hụt.

Anh đã phải đánh đổi quá nhiều trong cuộc sống này, làm việc cật lực, còn Bin là chỗ dựa tinh thần lớn nhất của anh. Sau những ngày dài mệt mỏi, có một người khiến anh có thể mãi như một đứa trẻ, không cần lớn.

Họ không nên là nạn nhân của hiện thực, họ là những kẻ khổ nạn cố gắng cùng nhau trốn chạy hiện thực.

Khi đó anh mới thông suốt, mình muốn tiếp tục ở bên người này, sẵn sàng cùng nhau vượt qua mọi chông gai.

Việc yêu cầu Bin dạy mình nấu ăn là bước đầu tiên để anh thể hiện ra mặt yếu đuối của mình đối với mối quan hệ này, đồng thời cũng là lời chuộc tội cho những bữa ăn dang dở. Lúc này, anh rất muốn cùng người bên cạnh xây đắp lại mối quan hệ, cùng nhau bắt đầu lại từ đầu.

Lẽ ra họ nên tiếp tục yêu nhau như thế này, nếu như bỏ qua bối cảnh của vòng tuần hoàn.

Đúng vậy, lẽ ra anh nên quên đi tình cảnh nguy hiểm của bọn họ.

Mọi việc Bin làm nhìn qua tưởng chừng như đang cứu rỗi Hạo và mối tình của bọn họ, thực chất là Bin chỉ đang liên tục nói lời tạm biệt.

Hạo không biết Bin cũng bị mắc kẹt trong vòng luẩn quẩn với kí ức hàng ngày. Thực chất, cả hai đều đang cùng nhau trải qua sự sợ hãi, đau đớn, thống khổ giống đối phương.

Bin đã biết mình liên tục gặp tai nạn, liên tục chết đi, vậy liệu em có thể đặt bao nhiêu hi vọng thoát khỏi vòng tuần hoàn luẩn quẩn?

Em nhớ lại những điều ước mình đã mơ hồ nhẩm ở trong lòng.

Có phải ông trời đã giúp em thực hiện (những) tâm nguyện này không? Không. Tất cả những điều này đều được thực hiện bằng những nỗ lực của chính em. Bin lấp đầy những tiếc nuối của mình từng chút một, bù đắp cho Hạo từng chút một. Bởi vì lúc này, em cảm thấy mình là người đã chết, vốn dĩ sẽ chết.

Tâm nguyện dần dần trở thành hiện thực, khi vòng tuần hoàn sụp đổ, em biết mình không chờ được nữa, em cần đuổi Hạo ra khỏi vòng lặp chết tiệt này.

Chỉ có điều em cảm thấy tiếc nuối, tiếc vì sinh nhật của anh và em rõ ràng chỉ cách nhau hơn 40 ngày, nhưng em lại không thể nói chúc mừng sinh nhật anh được nữa (vì chu kỳ mãi mãi lặp lại ngày 13 tháng 6). Em cảm thấy đau lòng cho người mãi bị kẹt ở ngày 13 tháng 6, vậy nên hãy để ngày lẽ ra thuộc về anh kia (ngày 25 tháng 7) cũng được đánh dấu bằng ngày 13 tháng 6 đi.

Vì thế, chúc mừng hôm nay (sinh nhật em), chúc mừng ngày mai (sinh nhật anh), chúc mừng sinh nhật.

Sau khi mọi chuyện đã xong, đã đến lúc phải kết thúc tất cả trò đùa ngớ ngẩn này.

Nhưng lúc này, tất cả những mảnh vỡ của chiếc "gương" đã được tìm thấy, chỉ chờ được hàn lại với nhau.

Bin sẵn sàng phá vỡ chu kỳ tuần hoàn vì người mình yêu, cũng giống như Hạo sẵn sàng ở lại trong vòng tuần hoàn luẩn quẩn này vì người mình yêu.

Gương vỡ lại lành, là hợp tình hợp lý.

Vậy nên, chu kỳ đạt đến kết thúc tự nhiên của nó, bọn họ trở về bên nhau.

Nhìn qua giống như chu kỳ tuần hoàn cho Bin cơ hội để đạt được mọi thứ, nhưng thực chất, là Bin làm cho chu kỳ tồn tại và làm cho chu kỳ trở nên có ý nghĩa. Nếu không, nếu bọn họ không thể thoát ra khỏi chu kỳ, kết cục của bọn họ ở thế giới thực vẫn giống như khi không có vòng tuần hoàn này.

Và Hạo cũng đã dùng tình cảm, cảm xúc chân thật của mình, giải cứu Bin thành công.

Trên đây đều là những quan điểm phiến diện của tôi. Cũng như các bạn, tôi chỉ là người dõi theo câu chuyện của bọn họ, cũng như các bạn, tôi chỉ là một khán giả.

Tôi hy vọng có thể đọc được nhiều bình luận và góc nhìn hơn.

Tôi hy vọng, Vòng lặp tuần hoàn có thể trở thành một tác phẩm có thể lưu lại chút gì đó trong trái tim các bạn.

Cuối cùng,

Hy vọng bọn họ có thể cùng nhau trải qua 7 năm nữa vào ngày 13.

Chúng ta, tại vòng tuần hoàn của tình yêu, hãy không ngừng yêu nhau theo chu kỳ tự nhiên của nó.

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top